Chương 1
- Ông suốt ngày cứ tranh với ảnh, có bao nhiêu là đổ vào mua tranh. Nhà thì như cái chuồng heo, treo tranh đắc tiền để mà làm gì? - Bà không hiểu gì là nghệ thuật cả, có bạc tỉ cũng chưa chắc mua được những bức tranh này. - Vậy sao ông không bán nó cho tôi nhờ? Lấy tiền mua gạo củi, mắm muối hay đóng tiền học phí cho con ông còn nghe có dĩ hơn. - Bà thật. - Mới sáng sớm mà ba mẹ cãi gì thế? In ỏi cả lên, con mới được nghỉ không để cho con yên được sao? - Chị Hai biết quá rõ rồi còn hỏi chi cho mệt. - Mày đó, chả làm nên tích sự gì cả, suốt ngày ăn với ngủ, nuôi hai đứa bây thà đẻ hai trứng hột vịt lộn ăn còn sướng hơn. - Mẹ à, con mới 18 tuổi thì làm được tích sự gì, phải chờ con học xong Đại Học đã rồi tính tiếp. - Đại Học? Mày nghĩ nhà này còn đủ tiền nuôi mày học Đại Học không? Mà mày cũng đâu có hứng thú gì với cái mảnh bằng đó. Thôi cứ đi học anh văn rồi coi ba mày kiếm được cho mày việc gì làm không? - Muốn sao tùy mẹ. - Chị làm như hiền ngoan lắm vậy, nói đại là con muốn lấy chồng cho rồi. - Con nhóc, biết gì mà nói, tao bạn trai còn chưa có lấy đâu ra chồng. - Ủa sao thường ngày ai vẫn thường ngắm gương khen mình đẹp mà. - Thì đó tao đẹp vậy phải kiếm bạch mã hoàng tử mới được chứ. - Mày à, có mà hoàng tử mù nó mới dám rớ. - Mẹ làm gì chà đạp con gái mình dữ vậy. - Chị Hai, chị nhiều người đeo đuổi lắm mà. Anh Hùng đó. - Hùng nào? Nhiều thằng tên Hùng thích tao lắm mày ơi. - Thì cái anh học chung cấp III với chị đó. - Ôi cái thằng đó hả? Con nít lắm, đã vậy còn kẹo kéo nữa chứ. - Vậy còn anh Hiếu? - Anh chàng đó cũng được nhưng có cái cụ lắm mày ơi. - Là sao? - Là mày quen với nó, nó coi mày như con cháu nó vậy. À, ăn cái này nóng lắm, cái kia thì mát quá cũng không tốt, vô quán ăn không lo ăn, ngồi xếp khăn giấy sẵn, lấy tăm…nói chung là chia phối mọi hoạt động của mình, khó chịu lắm. - Vậy mà còn không chịu, muốn gì nữa bà. - Cám ơn tao kiếm bạn trai chứ không phải tìm thêm ông Bác. - Chị kén cho dữ vô. - Ôi hơi đâu mà nói chuyện với cái con tửng này. Vô sửa soạn mà đi học kìa. - Vâng. Mẹ có cô Ba lại chơi kìa. - Ôi cô Ba, lâu quá không thấy cô qua chơi. - Dạo này anh Hải đi công tác hoài em phải ở nhà lo cho sấp nhỏ nên hơi bận. Ủa anh Hai, hôm nay anh không đi làm sao? - À có nhưng hôm nay làm ca chiều. - Ồ vậy à? - Lúc này cô khá nhỉ? Nghe đâu cô có thêm nghề làm mai hả? - Đâu có, thấy người ta cần bạn đời mình biết thì giúp. Thời này người ta mộng đi nước ngoài dữ lắm, con gái đâu còn chịu lấy chồng Việt. - Vậy mai mốt lớn cô Ba tìm cho con mối nào được được nha. - Con nhỏ này học không lo mai mốt cái gì. - Giỡn coi mẹ có chửi không í mà, có thì cũng của chị Hai đâu tới lượt con đâu. Thưa ba má. Thưa cô Ba con đi học. - Con nhỏ. - Ờ mà sao không thấy Hạ Hương đâu hả chị? - Nó trong nhà bếp, chắc đang lục cơm nguội. - Nó đậu rồi hả chị? - Ừ, nhưng cầm mảnh bằng tú tài thì làm ăn gì được, đang lo cho nó học cái nghề gì đó đi làm phụ giúp thêm cho gia đình đây. Con gái học chi nhiều mai mốt cũng đi lấy chồng. - Kỳ này em qua trước là thăm anh chị, hai là có chuyện này em muốn thưa. - Chuyện gì vậy cô Ba? - Dạ, em nói nhưng anh chị đừng giận. - Mình là người nhà cả, cô nói đúng thì chúng tôi xin nghe. - Vậy thì…số là thế này, anh Hải nhà em có người bạn thân sống ở nước ngoài khá lâu, nhưn gnói là vậy họ cũng có chút ít quan hệ bà con. Cách đây ít lâu tụi em gặp họ, họ ngỏ ý muốn em tìm giúp vợ cho con trai họ. Người ta đangmuốn bồng cháu ấy mà. - Vậy chuyện đó có can hệ gì đến chúng tôi? - Có chứ. Em thấy con Hạ Hương nhà mình càng lớn càng xinh đẹp mà nó cũng không thích học cho mấy. Học hành cho đã rồi chạy vại khắp nơi tìm việc làm, mà chưa chắc có được chỗ làm tốt. Sẵn có chỗ đàng hoàng mình ưng để nó có tấm chồng lo thân, với lại em thấy anh chị cũng khá vất vả, có nó đỡ phần nào cũng là chuyện không xấu. - Trời ơi, cô Ba, nó mới 18 tuổi biết gì mà chồng với con. Nhã ý của cô tôi biết ơn nhưng không được đâu. - Chuyện đó tôi không bằng lòng đâu, cô làm nghề mai mối tôi không nói nhưng lẽ hết mối cô kiếm cháu mình vô thế hả cô Ba? - Anh Hai, sao nỡ nặng lời với em như thế? Em cũng đâu có muốn cháu em khổ. Quả thật chỗ này đàng hoàng lắm, họ là một gia đình trí thức, cậu con trai cũng không đến nỗi tệ và đang là một giám đốc khách sạn bên Canadạ Tại chìu ý ông bà nên mới chịu cưới vợ chứ đâu phải người ta cùi hủi bệnh tật gì đâu. - Anh Hai cô không có ý nói người ta như vậy nhưng mà con nó còn nhỏ quá lấy chồng sớm sợ khổ nó. Nhà này cũng không phải thiếu tiền mua gạo củi. Gia đình cũng cảm ơn cô đã nghĩ đến cho cháu nó nhưng chắc không được đâu. - Vậy thì tiếc quá, gia đình họ cũng là tầng lớp khá giả lại tử tế nên em muốn giành cho cháu em. Anh chị cứ nghĩ lại đi tuần sau cậu ta sẽ về đó. Hạ Hương nãy giờ đứng đằng sau vách nghe hết mọi chuyện, một ý nghĩ chợt loé lên. Nàng sẽ không cần phải đi học rồi không cần chạy đông chạy tây kiếm việc làm mà cũng có thể ngồi không ăn bát vàng, cái đó thì cũng thật là hay chỉ cần nàng gật đâu là được rồi. Rồi bỗng nàng cười cho ý nghĩ vẫn vơ của mình. Câu chuyện ấy trở thành câu chuyện vui trong ngày nếu không có buổi tối hôm đó. - A... - Cái gì thế? - Mẹ, mẹ có sao không? - Trời, ai bảo bà trèo cao thế? Có gì thì sai tôi với tụi nó. - Tụi nó mà biết gì còn ông, nhờ được ông mới là lạ, ông chỉ biết lo ngắm nghía mấy bức tranh ngớ ngẩn thôi còn việc nhà ông có ngó ngàng gì tới đâu. - Để tôi đỡ bà lên nhà trên. - Không được rồi sao tôi đau quá. - Đau đâu? - Cột sống, ôi cái chân của tôi. - Không được rồi ba, phải đưa mẹ đi bệnh viện thôi. - Đi, tôi đưa bà đi. Đến bệnh viện cả ba cha con ngồi chờ bên ngoài mà lòng bồn chồn không an, cho đến khi bác sĩ ra. - Vợ tôi sao rồi bác sĩ? - Bà nhà không sao chỉ tại thể chất hơi yếu lại bị chứng đau thấp khớp kinh niên mà té cao thế này, tôi nghĩ từ đây trở đi đừng nên cho bà nhà làm việc nặng thì chắc không sao. - Vậy à. Cũng còn may cám ơn trời phù hộ, cám ơn bác sĩ. - Không có gì. Kể từ hôm đó nhà của Hạ Hươngtừ hai người đi làm giờ thì chỉ còn một mình ba cô,mà đồng lương công chức thì làm sao đủ cho bốn miệng ăn. Hạ Thu, em Hạ Hương vẫn còn đi học. Gánh nặng như ngày càng đè nặng lên vai Hạ Hương.