Chương 1: Vậy mà lại kết hôn?

Vào 20 giờ tối hai ngày trước, Huỳnh Tiểu Phương còn ngồi ở văn phòng công ty gõ bàn phím tăng ca.

Hôm nay, cũng trong khoảng thời gian này, cô khoác trên mình bộ lễ phục cô dâu đứng ở giữa sân khấu. Trước hàng ngàn ánh đèn flash từ máy chụp hình, ống kính “zoom" cận cảnh. Huỳnh Tiểu Phương chính xác là đang làm lễ kết hôn với tam thiếu gia nhà họ Tam- Tam Thần.

Vốn là đứa con của lão Huỳnh với người hầu, bao năm ghét bỏ, thế mà nay Huỳnh Tiểu Phương được chính ba ruột nhẹ nhàng nắm tay cô đặt lên lòng bàn tay to lớn của Tam Thần, trao cô cho hắn.

Nụ cười của Huỳnh Thiên mang theo giọng điệu giả tạo:

“Chúc con gái của ba trăm năm hạnh phúc!”

Ông ta còn khóc lớn ôm Tam Thần.

"Xin con hãy bảo vệ Tiểu Phương!"

Tam Thần không trả lời, chỉ dùng tay phủi phủi bộ vest đắt tiền của mình. Bảo hắn xuất hiện ở đây đã là một kỳ tích rồi. Còn kêu hắn diễn trò?

"Buồn nôn!"

Huỳnh Thiên vờ như không nghe, đưa tay lủi thủi lau nước mắt.

Đứng bên cạnh, đầu của Huỳnh Tiểu Phương nhức kinh khủng. Đôi mắt long lanh chớp liên tục, có phải cô nhìn nhầm không?

Người đàn ông đang khóc kia chắc chắn không phải là ba của cô!

Chỉ vì trước đó, Huỳnh Thiên mang theo tức giận bạt tai Huỳnh Tiểu Phương.

“Chát”

Tiếng bạt tai khiến Huỳnh Tiểu Phương nổ đom đóm mắt. Cô ôm má sưng, khóe miệng đang chảy máu tươi nhìn về phía người đàn ông hung hãn cô gọi là ba. Ông ta vì chuyện ép hôn mà đánh cô?



Cô ấm ức hỏi:

“Ba? Tại sao nhất định lại là con? Con không biết Tam Thần là ai. Còn chưa từng gặp mặt. Hơn nữa, con còn có người mình thích...”.

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

Còn chưa nói hết câu, Huỳnh Thiên dùng ngón trỏ liên tục chỉ vào thái dương của cô:

“Yêu có đổi ra tiền không? Tao nói cho mày biết chị hai đang mang thai. Chị ba đi du học. Chỉ có mày là thích hợp nhất. Không mày thì còn ai?”

“Ba?”

Huỳnh lão gia dứt khoát nói:

“Bằng mọi cách mày phải bước vào nhà họ Tam. Lúc đó mọi vấn đề thua lỗ của Huỳnh gia đều được giải quyết. Đã nghe rõ chưa, Huỳnh Tiểu Phương?”

Cô quỳ xuống: “Ba, con không muốn. Xin ba xem xét lại.”

Người đàn bà của ba- người cô gọi là dì. Bà ta đi đến trước mặt cô, quỳ xuống cầu xin cô:

“Tiểu Phương, con nên nghe lời lão gia. Dì xin con cứu cái nhà này đi mà! Huỳnh Mẫn đang mang thai, Huỳnh Nhi cần tiền cho du học. Xem như con nể tình 2 đứa con là chị em cùng cha khác mẹ.”

Những người bà ta kể thì có liên quan gì đến cô chứ? Bọn họ ghét cay ghét đắng cô. Tại sao cô phải vì bọn họ?

Tiểu Phương nhớ rằng lúc cô lên 5, ba đã dẫn về cho cô hai người chị. Từ khi kết hôn, Huỳnh Thiên không muốn có con cùng mẹ của Tiểu Phương. Ông ấy nói muốn tập trung cho sự nghiệp. Nhưng nào có ngờ, ông ta dùng tiền của mẹ cô để nuôi 3 người bọn họ.

Nực cười thay bây giờ còn bắt cô gả đi để nuôi họ sao?

Quá đáng mà!

Tiểu Phương nghiến răng, cô định đem hết bực bội nói hết. Nhưng lời tiếp theo của bà dì lại khiến cô nuốt ngược lời định nói.



Bà ta vừa quỳ vừa giả vờ ôm, nói nhỏ vào tai cô:

“Nếu mày không chấp nhận. Tao đánh gãy chân mày, ném mẹ này ra khỏi bệnh viện. Để xem mẹ còn mày sống thế nào?”

Tiểu Phương mắt rơm rớm lệ. Dựa vào đâu mà bọn họ đối xử với cô như vậy chứ?

Dựa vào mạng sống của mẹ cô!

Đúng vậy! Chính người đàn bà trước mặt như ma như quỷ hãm hại mẹ cô phải nằm viện. Tranh giành vị trí Huỳnh phu nhân. Chính vì bà ta mà bao năm qua mẹ cô nằm ở trên giường bệnh, chỉ có thể duy trì sự sống bằng máy thở.

Mạng sống của mẹ cô nằm trong tay bà ta. Mà đó cũng là mục đích duy nhất để cô kiên trì ở lại nhà họ Huỳnh chịu mọi cực khổ dày vò.

Bây giờ gả đi chẳng phải hay hơn sao? Có thể đường đường chính chính thoát khỏi nhà họ Huỳnh? Cô sẽ tìm cách để mang theo mẹ. Từ nay cô và bọn họ không liên quan. Nghĩ đến đây, Tiểu Phương lau nước mắt, đứng dậy nói:

“Ba, dì, con đồng ý. Chỉ cần ba không động đến mẹ!”

“Được! Mày nói đó nha!”, Huỳnh Thiên hài lòng cười.

Ngay lúc này, tiếng của người dẫn chương trình kéo cô về thực tại:

“Mời cô dâu trao nhẫn cho chú rể? Cô dâu… Cô dâu ơi!”

Huỳnh Thiên đứng ở bên cạnh nhéo cô một cái, cô mới bắt đầu cử động tay mang chiếc nhẫn trên tay đeo cho Tam Thần.

Thế là bọn họ hoàn thành lễ cưới.

Tam Thần nắm lấy cổ tay cô rời khỏi nơi giả tạo này. Hắn mang cô nhét vào trong xe, đạp ga rời đi trong tiếng reo hò, ngưỡng mộ của nhiều người.

Huỳnh Tiểu Phương còn nghĩ người đàn ông đó sẽ đối xử tốt với mình. Nhưng cô không biết, hắn đang nắm tay cô bước vào cánh cổng địa ngục khác mà thôi...