Chương 1: Chuyện đi học

"Này! Con heo điên!!! Dậy mau lên, định gây ấn tượng với giáo viên ngay ngày đầu khai giảng trường anh hay sao thế ?!" - Vừa nói anh vừa xách tai cô em gái bé nhỏ khiến cô đau điếng la hét banh nhà lên cầu cứu.

"Ba đi công tác rồi! Định cầu cứu ai?" - Nghe cô la đã tai rồi anh cười ha hả tỏ vẻ trêu chọc.

"Ba đi đâu cơ?" - Cô bật dậy trố mắt nhìn anh mà hét lên.

"Công tác."

"Bao lâu?"

"Một tháng."

"Cái gì?"

"Không nghe hay sao còn hỏi! Không nhanh lên thì anh đi trước đây." - Nói xong anh bỏ xuống dưới nhà, dù không thể hiện ra nhưng trong lòng anh rất vui.

Cô ngồi vò đầu bức tai âm thầm nghĩ lần này chết chắc rồi. Thế nào cũng bị anh hành cho tơi tả như mấy con cá lả đả cho coi.

"BĂNG BĂNG!!!" - Dưới nhà hét lên một tiếng vô cùng thánh thót.

Cô nghe xong liền giật mình bay một mạch xuống giường làm vệ sinh cá nhân và thay đồ với tốc độ chóng mặt không thể nào nhanh hơn được. Chẳng hiểu sao cô lại rất nghe lời anh, mặc dù lúc nào mở miệng ra cô cũng bảo “Không” nhưng sau đó lại răm rắp làm theo những gì anh nói.

Thật ra ngày nào cũng như thế nhưng vì mỗi lần bị Vương Hạo bắt nạt cô lại có ba để làm nũng, vậy mà bây giờ cô lại đang trong tình thế "ngàn cân treo sợi tóc" không thể làm gì được. Cô chỉ mong một tháng này trôi qua thật nhanh để ba mau mau về với cô...

Sau này Băng Băng rất hối hận vì đã mong ba cô về sớm.

Chiếc siêu xe bóng loáng dừng trước cổng trường, một ngôi trường mới đối với Băng Băng, đúng hơn là lạ hoắc nhưng đối với Vương Hạo thì quá dỗi ngán luôn rồi. Họ bước xuống xe với phong thái...có thể nói là khác hoàn toàn với lúc ở nhà!!! Chắc hai anh em bọn họ không phải là "switch girl - switch boy" chứ?

Họ sải bước vào trường như những ngôi sao đang bước đi trên thảm đỏ. Cơ mà vì họ đi trễ nên tất nhiên không ai có thể chiêm ngưỡng sắc đẹp của "mỹ nữ đẹp trai" Vương Hạo rồi, nếu không trường sẽ biến thành một cái live show chắc luôn. Thì sáng nào cổng trường chả đầy fan của Vương Hạo đứng chờ anh đến...

"Này! Sao em lại đi theo anh? Hay là muốn anh dẫn em đến tận lớp à?" - Anh xỏ hai tay vào túi quần rồi quay qua châm chọc cô em gái bé nhỏ của mình.

"Ai muốn chứ." - Cô nhún vai rồi bỏ đy một mạch lên thẳng lớp của mình.

Nhìn cô mạnh mẽ vậy thôi nhưng thật ra chỉ trước mặt Vương Hạo cô mới thế. Bản thân cô không thích đám đông ồn ào, cũng không thích nói nhiều, cô ghét những người nhìn cô chăm chăm và bàn tán bởi vì cô thấy họ phiền. Đặc biệt cô lại càng không thích có nhiều bạn, cô không tin bất cứ ai ngoài anh và ba. Thế nên ai cũng tặng cô chữ máu lạnh chà bá.

Vương Hạo nhìn cô đi khuất rồi mới nhấc chân đi về phía lớp của mình. Anh biết cô rất sợ, sợ cái cách người khác nhìn mình nên anh cũng hiểu vì sao cô cứ đi theo sau lưng anh. Bởi vì bản tính bướng bỉnh, thích gì làm nấy của cô nên cô không bao giờ nhận mình sợ cái gì, cô chỉ nói ghét cái này, ghét cái kia mà thôi. Nhưng thực sự những thứ cô ghét là những thứ cô sợ, đến mức không muốn nhìn thấy hay gặp phải dù là ở đâu. Anh lo khi chỉ còn một mình, cô sẽ khóc...

Vương Hạo vừa đến bước đến cửa lớp thì bất giác những ánh mắt, những tiếng la hét ngay lập tức ập đến. Người đang viết trên bục giảng kia cũng bị những tiếng la hét làm giật mình quay lại nhìn cậu học sinh ưu tú như nam thần của mình, anh gật đầu chào giáo viên một cái rồi ung dung đi về chỗ ngồi. Cũng không có gì lạ , vì thường ngày ai thấy anh cũng la hét như thế. Chỉ lạ một điều duy nhất là lần đầu tiên anh đi học trễ.

Về phía Băng Băng, từ lúc tới lớp đến giờ cô vẫn chỉ đứng nép bên cửa lớp không dám lên tiếng cho đến tận khi thầy giáo đã nhìn thấy cô và gọi cô vào. Cả lớp đang ồn ào như cái chợ bỗng im lặng lạ thường trước khuôn mặt không có chút cảm xúc của cô gái mới bước vào, ai nhìn cũng có cảm giác lạnh. Băng Băng hơi ngột ngạt, cố né tránh những ánh mắt đang hướng về cô.

"E hèm! Đây chắc là bạn mới của lớp chúng ta rồi nhỉ?" - Thầy lên tiếng hỏi. Cô chỉ hơi gật đầu, thầy tiếp lời - "Vậy em hãy giới thiệu một chút về bản thân cho mọi người cùng biết nhé!"

"Trần Băng Băng !" - Cô lạnh nhạt nhả ra ba chữ.

Giới thiệu quá ư là xúc động luôn. Cả lớp trố mắt nhìn cô, im lặng chờ nghe tiếp.

Bắt gặp những ánh mắt đó cô quay qua lễ phép hỏi thầy:

"Em sẽ ngồi ở đâu ạ?"

"Hả? À kế bên bạn kia hoặc là bất cứ chỗ trống nào em thích cũng được."

Cả lớp và người thầy chủ nhiệm này chưa hết ngạc nhiên vì màn giới thiệu hết sức ngắn này thì cô đã chọn được một vị trí khiến cô rất hài lòng. Băng Băng ngồi một mình một bàn ở cuối góc lớp tránh xa những ánh nhìn và bỏ mặc cả những lời bàn tán về mình .

Ngày đầu tiên đã như này thì ai lại không ấn tượng đây...

Ra chơi, tất cả học sinh đều tụ lại thành một đám, một đống, một bầy...bao nhiêu cũng có. Chỉ riêng Băng Băng vẫn một mình một chỗ. Cô lấy tai phone nhét vào tai, nhắm nghiền mắt lại để không phải nghe mấy thứ vô vị xung quanh...

"Ê con kia!" - Một bạn nữ đập bàn , giật tai phone của cô rồi quát lên.

Băng Băng từ từ mở mắt nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén không chút cảm xúc. Thấy cô đã tỉnh nhưng không nói gì cô gái mới đập bàn ban nãy làm tới, nói:

"Mới vào thì phải làm tay sai vặt một tháng, nếu không tao cho mày no đòn..."

Không đợi cô ta nói xong Băng Băng giật lại dây phone:

"Muốn tôi làm gì?"

Cô tất nhiên hiểu việc ma cũ bắt nạt ma mới là thế nào, chỉ không ngờ ở ngôi trường danh giá mang tiếng giới thượng lưu này cũng xảy ra tình trạng thế này. Cô gái trước mặt Băng Băng ít nhiều chắc cũng là tiểu thư của một gia đình giàu có nhưng lại mang cốt cách của những kẻ chợ búa. Mất mặt.

"Cũng biết điều nhỉ?" - Cô ta nhếch mép cười khoái chí - "Chỉ là tôi đói. Đói thì tất nhiên cần phải có đồ ăn rồi! Nhưng mà sao đây tôi lại rất kén chọn, nếu chọn món không hợp khẩu vị thì tôi sẽ không vui, mà không vui tôi sẽ không chắc mình sẽ làm gì cô đâu.”

Xung quanh bắt đầu yên lặng, ai nhìn cũng thấy rõ cô ta đang kiếm chuyện, những người có mặt trong lớp chờ xem phim hay trong ngày.

Băng Băng lấy trong cặp sách ra cái bánh ngọt lúc sáng Vương Hạo nhét vào đưa tới trước mặt cô ta:

"Này! Cầm rồi ngậm mồm vào."

Băng Băng không để cô ta có sự lựa chọn, cô đứng lên đi thẳng ra ngoài.

Đi đến cửa cô như nhớ ra gì đó rồi quay lại nói thêm:

"Còn nữa. Lần sau đừng có mà quát vào mặt tôi! "

Câu nói này khiến cô gái đó nhìn theo cô với đôi mắt đầy lửa không thể nào nóng hơn được.

Băng Băng từ thong dong đi bộ tới đẩy nhanh bước chân, sau đó là chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Đưa tay vuốt ngực tự nhủ không sao, không có anh em cũng tự bảo vệ mình được. Em vẫn tốt.

Sau một lúc, khi đã bình tĩnh hơn cô rảo bước ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy Vương Hạo đang từ xa bước đến, bên anh ấy còn có một cô gái. Cô gái ấy xinh đẹp, không biết nói thế nào mới miêu tả được vẻ đẹp đó, thân hình không chê vào đâu được. Theo sau bọn họ là những tiếng xì cầm khen ngợi không ngớt. Cô nghĩ thầm ngày đầu tiên bước vào trường của anh đã chứng kiến được cảnh đẹp này rồi.

Trước cổng trường là chiếc xe quen thuộc hộ tống Băng Băng và Vương Hạo hàng ngày. Băng Băng mệt mỏi bước nhanh ra xe, nếu cô đi chậm chút nữa thì cô đã có thể biết người sáng nay cô chống lại là ai rồi.

"Sao em không bao giờ đúng giờ nhỉ? Đi từ lớp xuống đây cũng mất gần mười lăm phút." - Vương Hạo cằn nhằn.

"Từ mai anh lái xe của anh đi học đi, như vậy không cần phải đợi ." - Cô dựa vào ghế nhắm mắt.

Băng Băng suy nghĩ về một số chuyện, một số người...bao gồm cả người con gái đi bên cạnh anh lúc nãy. Cô cảm thấy khó chịu, cũng không muốn nhìn mặt anh. Lạ thật!

Anh im lặng nhìn cô rồi quay ra nhìn cảnh vật bên ngoài. Những lời cô nói không biết là vô tình hay cố ý nhưng nó làm anh không vui.

Cả hai chìm trong im lặng...

Buổi sáng hôm sau, một cơn mưa dữ dội đang ào xuống chào ngày mới. Băng Băng nằm lăn lóc trên giường chưa muốn dậy sớm, đằng nào cũng có người làm phiền cô mỗi sáng thôi. Cô nghĩ vậy rồi ngủ tiếp...

Đến khi cơn mưa ngừng hẳn, ánh nắng chen qua ô cửa phía sau tấm rèm len lỏi chiếu vào mới khiến cô tỉnh giấc, cô với lấy điện thoại nhìn đồng hồ, đôi mắt mở to nhìn kĩ con số trong chiếc điện thoại đầy kinh hãi.

“Chết rồi !!!"

Băng Băng phi thẳng xuống giường và chuẩn bị mọi thứ với tốc độ vũ bão, chiếc xe chạy đến trường một cách điên loạn, năm phút sau cô có mặt ở trường rồi phóng xuống xe bay lên lớp nhanh nhất có thể.

Đứng trước cửa lớp, cô thở như sắp hết hơi rồi nhìn xung quanh cái lớp nhốn nháo này, thấy giáo viên chưa vào cô mừng thầm chạy về chỗ. Thật hận Vương Hạo dám bỏ cô ở nhà .

Tan học, hầu hết đám con gái sẽ rủ nhau đi ngắm nghía nam thần của trường cho tới khi họ về mới thôi. Nghe đồn thổi nào là Vương Hạo rồi Hắc Phong còn có cả chị cái gì gì đó, cô cũng chẳng hứng thú...Nhưng cái tên Vương Hạo hình như cô nghe ở đâu rồi thì phải. À há, là anh cô mà! Còn tên Hắc Phong nghe là đã thấy hắc ám rồi. Ở trường cũng chẳng có nơi nào thú vị nên cô cứ ở lì trong lớp vậy.

"Chuyện hôm qua chưa xong đấy." - Lâm Băng Tử đứng lên quay xuống liếc Băng Băng nói.

"Nói nhiều thật!" - Băng Băng không thèm nhìn lấy một cái tiếp tục cất đồ vào cặp.

"Này con kia. Mày nói ai? Mày có biết tao là ai không? Tao nhịn mày đủ rồi, khôn hồn thì xin lỗi tao trước khi tao cho mày vào nhà xác đi. Đừng đợi đến lúc no đòn rồi phải quỳ xuống cầu xin." - Lâm Băng Tử bước xuống túm cổ áo Băng Băng, kéo cô đứng lên trước mặt mình rồi quát vào mặt cô.

Băng Băng đưa tay lên bịt mũi, giả ngây ngô nói lớn:

"Cô... Có thể nào đi đánh răng trước rồi mới nói tiếp được không?"

Lâm Băng Tử mở to mắt nhìn cô, còn một số người có mặt trong lớp bật cười lăn lộn làm Lâm BăngTử phải hét lên:

"Tụi bây muốn vào nhà xác chung với nó đúng không?"

Dạy dỗ các bạn học khác xong cô lại nhìn Băng Băng lên tiếng:

"Đã thế tao sẽ cho mày biết nhà xác là như thế nào."

Dứt lời, Lâm Băng Tử túm tóc Băng Băng giật qua góc bên trái rồi đẩy thẳng cô té nhào lăn lộn trên bàn rồi ngã lăn xuống đất.

"Cô thật đáng thương." - Băng Băng loạng choạng đứng lên cười nói thật lòng.

Một nụ cười hiếm thấy, nó rất đẹp và ấm áp. Nhưng không phải ai cũng có thể nhìn thấy cô cười như thế.

Rầm...

Lâm Băng Tử nghe xong lời đó liền vung chân lên đá thẳng vào bụng Băng Băng khiến cô nằm im bất động. Cô không còn chút sức lực nào.

"Giờ thì ai đáng thương nào?" - Lâm Băng Tử khoanh tay, tự đắc hỏi người đang nằm bất động dưới chân cô.

Những người có mặt ở trong lớp đều rón rén ra ngoài thật nhanh vì không muốn làm nạn nhân thứ hai . Sau đó vài phút, cả trường đã bắt đầu bàn tán xôn xao chuyện của Băng Băng và Lâm Băng Tử.

"Con nhỏ hôm qua chống lại Băng Tử bị chị ấy xử rồi sao?"

"Tưởng có người đầu tiên chống lại chị ta chứ. Thê thảm rồi."

"Tội thật!"

"Cô ta chết chưa?"

"Con nhỏ đó là Trần Băng Băng mới chuyển đến lớp của chị Băng Tử chứ gì, cái mặt lúc nào cũng như vác mấy kí đá đem vào ướp. Giờ chắc tàn phế rồi nhỉ?"

“Nhưng mà chị Băng Tử làm thế nhà trường không dám làm gì thật à?”

“Hừ, một trong tứ đại gia tộc lớn thì ai dám động chứ.”

“Coi như cô ta xui xẻo.”

Những lời bàn tán về Lâm Băng Tử xử ai đó thì quá quen thuộc rồi. Nặng thì phế nhẹ cũng bị thương, thế lực của nhà cô ta không đùa được đâu. Nhưng cái tên Trần Băng Băng vô tình lọt vào tai Vương Hạo lại làm anh sửng sốt. Anh đơ ra vài giây và rồi bàn tay đã nắm lại thành nắm đấm từ bao giờ.

Vương Hạo quay qua nói nhỏ với cô gái bên cạnh điều gì đó, cô gái đó bất ngờ chỉ biết gật đầu . Nói rồi anh sải chân đi nhanh đến lớp Băng Băng.

"LÂM - BĂNG - TỬ" - Anh nhìn cô gái đang nằm bất động trên sàn rồi kêu rõ ràng cả họ lẫn tên cô gái đang khoanh tay bày ra bộ mặt đắc thắng kia.

Lâm Băng Tử quay lại nhìn chàng trai đang đứng trước cửa lớp thì rất vui mừng đáp:

"A! Bây giờ em cũng về, chúng ta đi chung nhé?"

Thật sự mấy đời Vương Hạo đợi cô, cô vui còn không kịp.

"Nếu như cô đã muốn chết như vậy thì để tôi giúp cô chết sớm hơn một chút."

Vương Hạo nhìn bên ngoài thì vô cùng lạnh nhạt nhưng ánh mắt vẫn dừng ở trên người Băng Băng kia đã bán đứng anh. Anh lo lắng, đau lòng, chẳng hiểu sao tim anh cứ nhói lên từng hồi...

Chẳng phải em từng nói không muốn anh bảo vệ em mãi sao. Vậy thì em phải bảo vệ tốt bản thân mình chứ. Em như thế này... Từ nay về sau dù em có nói như thế nào đi nữa anh vẫn sẽ bảo vệ em.

"Anh nói gì thế? Em nghe không hiểu..." - Khổng Tử đeo cặp chạy đến cửa, cô khoác tay Vương Hạo làm nũng nói ngọt ngào như mật vì cô ta ngửi được mùi đạn lạc đâu đây.

"Vậy sao? Vậy để tôi nói rõ hơn..." - Anh chỉ tay xuống người đang nằm bất động trên sàn rồi tiếp lời - " Nếu như cô gái kia có bất kì vết thương nào trên người, tôi nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết. Nhưng nếu cô ấy không sao tôi sẽ niệm tình Băng Châu là chị cô mà bỏ qua cho cô lần đầu cũng như lần cuối cùng."

"Cô ta với anh là...là quan hệ gì? Anh sao có thể..." - Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị ném sang một bên.

Vương Hạo đẩy Lâm Băng Tử ra, anh bước đến nhấc bổng cô em gái Băng Băng lên, ôm trọn cô vào lòng. Cô mở mắt lờ đờ, miệng lí nhí nói không ra hơi. Anh biết cô muốn nói gì nhưng anh vẫn vờ không nghe thấy ẵm cô đi thẳng một mạnh ra xe.

Bây giờ là lúc tan trường, may mắn là trong trường đã không còn ai quá mức nhiều chuyện đến nỗi cầm máy ra chụp lại nếu không Băng Băng cũng hiểu được số phận của bản thân.

Một cảm giác khó tả, không tưởng tượng được nó là gì... Là yêu sao? Cũng có thể chứ bởi vì chúng ta không phải anh em ruột mà, nhưng anh ấy có nghĩ giống cô không? Áp sát vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập loạn nhịp. Trong phút chốc cô đã tưởng bở rằng anh cũng nghĩ giống cô.

Cảm giác được nằm trong vòng tay anh rất yên bình, rất ấm áp. Nhiều năm sau khi nhớ lại lúc này cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm mà anh dành cho cô. Không phải là cô tưởng bở, là thật!