Chương 1
Buổi sáng, Sao Khuê và Mỹ Trân nằm trên giường tầng. Hai cô vừa xem ảnh của lớp đi picnic ở Mũi Né vừa bình luận rồi cười khúc khích. Một lát sau, hai người chợt giật mình khi nghe tiếng của Mỹ Lan gọi:– Sao Khuê ơi!Cả hai ngồi bật dậy, Sao Khuê ngỡ ngàng hỏi:– Gì vậy chị Lan?– Đâu có chuyện gì đâu mà em hốt hoảng lên như vậy. Chị có một tin vui muốn nói cho em nghe đây.Cả hai thấy nhẹ nhõm vô cùng. Sao Khuê nhìn Mỹ Lan rồi nhỏ nhẹ hỏi:– Tin vui của em hả chị Lan?Mỹ Lan khẽ gật đầu:– Dĩ nhiên rồi. Tin vui của em chứ của ai mà hỏi.Sao Khuê hơi ngạc nhiên một chút. Nhưng cô chưa kịp hỏi thêm gì thì nhỏ Mỹ Trân hấp tấp hỏi:– Tin về người yêu của Sao Khuê phải không chị Lan?– Không phải.Cách hỏi của Mỹ Lan làm cho Sao Khuê ngượng không thể tả. Cô lườm nhỏ bạn một cái rồi nói với vẻ khó chịu.– Mi nói gì kỳ lạ vậy Trân?Cử chỉ đó của Sao Khuê làm cho Mỹ Trân phát tức cười. Cô nheo mắt một cái rồi nói như trêu chọc Sao Khuê:– Thì ta tưởng như Điền Trung đến thăm mi hay gửi quà cho mi vậy mà.Sao Khuê nói nhanh:– Làm gì có chuyện đó.Mỹ Lan nói như can ngăn:– Không có chuyện đó đâu. Hai đứa đừng cãi vã nhau nữa.Hình như câu nói của Mỹ Lan đã có tác dụng. Cả hai đều không nói thêm gì.Một lát sau Sao Khuê quay qua Mỹ Lan rồi nhỏ nhẹ hỏi:– Thật ra là chuyện gì yậy chị Lan?Mỹ Lan mỉm cười nhìn Sao Khuê rồi nói một cách chậm rãi:– Đây là tin vui của em. Nhưng em hứa là phải bao chị một chầu kem năm màu thì chị mới nói.Sao Khuê chưa kịp nói gì thì Mỹ Trân liền nói với vẻ đồng tình:– Phải rồi đấy. Mi phải bao ta với chị Lan một chầu kem năm màu thì chị Lan mới nới.Sao khuê quay qua Mỹ Lan rồi khẽ gật đầu:– Em đồng ý. Chị Lan nói đi.– Vậy bây giờ mình đi ăn kem nha. Em bao xong chầu kem thì chị mới nói.Sao Khuê tròn mắt nhìn hai chị em Mỹ Trân rồi hỏi với vẻ ngạc nhiên:– Sao lại đi ngay bảy giờ hả? Vài ngày nữa mấy chị em mình đi cũng được mà.– Không được. Chị phải ăn chầu kem của em rồi mới nói.Mỹ Trân nhìn chị Mỹ Lan rồi nói như yêu cầu:– Đừng nói cho nó nghe chị Lan. Phải công nhận nhỏ này khôn dễ sợ. Nó nói như vậy khi chị nói ra thì nó quỵt luôn.Sao Khuê vội xua tay rối rít:– Đừng nghe lời nhỏ Trân nói chị Lan à. Em hứa là em sẽ bao chị mà.Nói xong rồi cô quay qua Mỹ Trân và nói như hờn dỗi:– Mi làm gì mà nói xấu người khác dữ vậy.Sao Khuê vừa nói dứt thì Mỹ Trân hấp tấp nói:– Tại sao mi không đi bây giờ mà hẹn vào ngày nào nữa.Mỹ Lan tiếp lời nhỏ em:– Ừ, sao em không bảo chị và Mỹ Trân ngay bây giờ.Sao Khuê cũng rất sốt ruột muốn nghe xem đó là tin vui gì. Nhưng nghĩ lại trong túi không còn tiền để gửi xe thì lấy đâu mà bao chị em Mỹ Trân. Sao Khuê trầm ngâm một lát rồi bộc bạch:– Em cũng muốn bao chị và Mỹ Trân ngay bây giờ lắm nhưng ...Tự nhiên Sao Khuê bỏ lửng câu nói. Cử chỉ đó của cô làm chị em Mỹ Trân không khỏi ngạc nhiên. Cả hai tròn mắy nhìn Sao Khuê:– Nhưng sao vậy?Hình như Sao Khuê cũng thấy hơi ngại. Nhưng rồi cô cũng nói một cách thành thật:– Tháng này ở nhà không gửi tiền lên. Bây giờ em không còn tiền chị à.Cả hai gật đầu như thông cảm. Rồi Mỹ Lan nhỏ nhẹ nói:– Thì ra là vậy. Bộ em không còn tiền hả?– Dạ.Dừng lại một lát rồi Sao Khuê nói với giọng nài nỉ:– Tin vui gì vậy chị Lan? Chị nói cho em nghe đi. Vài ngày nữa nhận tiền dạy kèm em bao chị và Mỹ Trân ăn kem há.Hình như cách nói đó của Sao Khuê làm hai người thấy tội nghiệp cho cô.Tự nhiên Mỹ Lan liến nói như rất thông cảm:– Nói vậy thôi chứ chừng nào em bao chị cũng được.Dừng lại một lát rồi Mỹ Lan nói như thông báo:– Chị đã xin cho em làm Patender ở quán bar New Star. Chiều nay lúc sáu giờ em đến đó nha.Khác với thái độ tò mò là dửng dưng vô cùng. Từ đó giờ cô chưa từng nghe đến cái nghề mà Mỹ Lan gọi là Patender. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi tròn mắt nhìn Mỹ Lan:– Patender là gì vậy chị Lan?Mỹ Lan chưa kịp giải thích gì thì Mỹ Trân hấp tấp nói:– Sao mi khờ quá vậy Khuê? Petenđer là người pha chế rượu trong quán bar đấy. Có vậy mà mi cũng không biết nữa.– Từ đó giờ ta có khi nào nghe tới đâu.Mỹ Lan nhìn Sao Khuê rồi chậm rãi nói:– Quán bar này đang cần người pha chế các loại rượu. Chị đã xin cho em vào đó làm đấy.Những gì hai người vừa nói làm Sao Khuê thấy bối rối vô cùng. Mỹ Lan vừa nói đó là tin vui nhưng cô cảm thấy có gì vui đâu. Cái công việc gì mà lạ hoắc thì làm sao mừng cho nổi.Cả ba người không nói thêm gì. Sao Khuê vén tay nhìn đồng hồ, cô chợt giật mình khi sắp đến giờ dạy kèm. Cô vội vã gom mấy quyển tập vào giỏ. Cử chỉ đó của cô làm Mỹ Trân thắc mắc:– Rồi mi định đi đâu vậy Khuê?– Dạy kèm.Mỹ Lan hỏi với giọng tò mò:– Chừng nào em mới về Sao Khuê?Sao Khuê hấp tấp nói:– Hai tiếng nữa.Mỹ Lan nói như căn dặn:– Dạy rồi em về ngay nha Khuê.Sao Khuê tròn mắt như rất ngạc nhiên:– Chi vậy chị Lan?– Thì chiều nay em đến vũ trường New star để nhận việc.Hình như quá gấp gáp nên Sao Khuê không chút do dự gì. Cô vôi gật đầu như đồng ý:– Dạ, dạy xong em sẽ về ngay chị à.Sao Khuê không nói thêm gì. Cô đi như chạy xuống sân rồi vội vã đạp xe nhanh ra đường.Sao Khuê rẽ vào con hẻm để đến nơi dạy kèm. Vừa lúc đó, cô đâm thẳng vào một thanh niên đang đi bộ làm cô ngã xuống đường.Anh ta hốt hoảng thốt lên:– Cô chạy đi đâu mà nhanh dữ vậy?Sao Khuê chưa kịp nói gì thì người thanh niên lạ đến đỡ cô dậy. Cử chỉ đó của anh làm Sao Khuê ngượng không thể tả.Anh nhìn cô rồi hỏi một cách quan tâm.– Cô có sao không vậy?Sao Khuê ấp úng nói:– Dạ khộng có sao đâu ạ.Tự nhiên anh ta lại phủi những vết bẩn trên áo Sao Khuê làm cô ngượng không chịu nổi. Nhưng cô lại cố gượng mình chịu đựng mà khổng phản ứng gì.Người thanh niên ấy lại nhỏ nhẹ hỏi:– Em đi đâu mà gấp dữ vậy?Cách xưng hô ngọt lịm như vậy làm Sao Khuê thêm bối rối. Cô cúi mặt xuống rồi nói lí nhí:– Em đi dày kèm.– Vậy à?Vừa nói dứt câu thì anh ta lại hốt hoảng thốt lên:– Tay cô bị trầy rồi kìa.Sao Khuê nhìn lại thì thấy tay mình đã rướm máu. Cô loay hoay lấy ra miếng khăn giấy lau nhẹ vết trầy sước. Anh ta lại nói với vẻ quan tâm:– Cô có đau lắm không vậy?– Dạ không có gì đâu ạ.Anh ta lại nói một cách chậm rãi:– Cô cứ từ từ mà đi. Có trễ một chút đâu có sao. Hấp tấp quá để ra nông nỗi này ...Sao Khuê không nói thêm gì. Cô sực nhớ ra quá trễ giờ nên không còn thấy đâu đớn gì cả. Rồi cô lại vội vã bỏ đi.Sao Khuê trở về ký túc xá. Cô đem xe đạp trở và nhà xe rồi trở về phòng.Vừa đến cửa miệng cô đã tíu tít:– Mi đang làm gì vậy Trân?– Xem lại bài chứ gì.Sao Khuê đưa mắt nhìn quanh phòng rồi gặng hỏi:– Chị Lan đâu rồi hả?Mỹ Trân trả lời một cách thành thật:Ta cũng không biết nữa. Hình như là chị đi đến nhà bạn.Dừng lại một lát rồi Mỹ Trân thắc mắc:– Bộ có chuyện gì hả?Sao Khuê lại cười tủm tỉm cô kéo tay Mỹ Trân lại giường rồi nói như yêu cầu:– Mi ngồi xuống đây đi ta nói chuyện gì cho nghe.Biểu hiện của Sao Khuê làm Mỹ Trân thấy hơi lạ thường. Cô nhìn nhỏ bạn một lát rồi thắc mắc:– Có chuyện gì mà mi làm ta thấy lạ quá vậy Khuê?Sao Khuê lại mỉm cười rồi nói như kể lại:– Lúc nãy ta đi dạy gấp quá nên chạy xe đâm vào anh kia.Mỹ Trân sửng sốt hỏi:– Rồi anh ta có sao không hả?– Anh ta thì không sao. Còn ta thì ngã lăn ra đường.Mỹ Trân lại hỏi với vẻ sốt ruột:– Rồi mi có sao không hả?Sao Khuê khẽ lắc đầu:– Không, ta không sao cả.Những gì Sao Khuê vừa nói làm Mỹ Trân thấy nhẹ nhõm vô cùng. Cô thở dài một cái:– Không ai bị thương gì hết là tốt rồi.Dừng lại một lát rồi Mỹ Trân hỏi với vẻ quan tâm:– Mi chạy xe đâm vào anh ta như vậy rồi anh ta có bị thương gì không?Sao Khuê cười mỉm:– Không.– Vậy à?– Tự nhiên ta thấy tức cười thật. Ta đâm thẳng vào anh ta vậy mà anh ta chẳng dám nói tiếng nào. Ngoại trừ những lời thăm hỏi tỏ vẻ quan tâm đến ta.Hình như Mỹ Trân cũng thấy lạ thường vì điều đó. Cô khẽ cười một tiếng:– Thật vậy à? Có người vừa hiền lại vừa tốt dữ vậy sao?Sao Khuê khẽ gật đầu:– Phải công nhận là anh ta rất hiền.Trầm ngâm một lát rồi Sao Khuê nói một cách nghiêm túc:– Ta không xin lỗi anh ta một tiếng nào cả. Bây giờ nghĩ lại ta cảm thấy kỳ kỳ.Mỹ Trân nhíu mày nhìn Sao Khuê:– Sao mi lại làm kỳ vậy Khuê?Sao Khuê nói như chống chế.– Ta biết như vậy là không lịch sự. Nhưng gấp quá nên có nhớ gì đâu.Trầm ngâm một lát rồi Mỹ Trân nghiêm túc nói:– Nếu có ngày gặp lại anh ta thì mi xin lỗi cũng được mà.Sao Khuê nói một cách thật lòng:– Bây giờ gặp lại anh ta ta chưa chắc gì nhớ mặt nữa thì làm sao mà xin lỗi.Cách nói của Sao Khuê lâm Mỹ Trân phải bật cười:– Mi nói thật đó hả?– Thật mà.– Ta chưa thấy ai kỳ lạ như mi đâu Khuê à.Cả hai đều lặng im không nói thêm gì. Một lát sau, Mỹ Trân nhìn Sao Khuê rồi nói một cách quan tâm:– Mi nghỉ đi, chiều còn đi làm nữa.Sao Khuê nói nhanh như sực nhớ:– Chút nữa là ta quên mất rồi.Mỹ Trân nói thêm như thông báo:– Chiều nay anh Trung đến đưa mi đi làm đó nha.Nhắc đến Điền Trung làm Sao Khuê thấy khó chịu vô cùng không hiểu sao Mỹ Trân lại luôn nhắc đến anh chàng yếu đuối đó trước mặt cô hoài vậy.Buổi chiều, Sao Khuê chọn cho mình bộ trang phục quần tây áo sơ mi. Nó có vẻ hơi cũ kỹ nhưng hình như đó là bộ đồ mới nhất của cô.Đã sáu giờ rồi mà sao Điền Trung vẫn chưa tới. Không riêng gì Sao Khuê, cả chị em Mỹ Trân đều sốt ruột chờ đợi anh. Sao Khuê cứ ngồi lì trên giường một lúc rồi bất mãn nói:– Anh ta không tới đâu, phải nãy giờ để em đi cho rồi.Mỹ Lan quay qua nhỏ em rồi gặng hỏi:– Sao Điền Trung hẹn kỳ vây Trân?– Em cũng không biết nữa.Dừng lại một lát rồi cô nói thêm như biện minh:– Chắc có lẽ anh Trung bận công việc gì đó nên đến trễ. Chút nữa anh ta sẽ đến thôi mà.Sao Khuê vén tay áo nhìn lại đồng hồ. Vẻ mặt cô phụng phịu như rất bực bội:– Sáu giờ rồi Trân à, đợi anh ta đến chắc trễ mất.Như nhận thấy vẻ tức giận của Sao Khuê Mỹ Trân liền xoa dịu:– Mi đừng sốt ruột như vậy mà Khuê. Cứ đợi anh ta một chút nữa đi.Sao Khuê nói một cách dứt khoát:– Ta không có can đảm chờ đợi nữa đâu.Hình như Mỹ Lan cũng nhận ra vẻ nóng vội của Sao Khuê. Cô nhìn qua Mỹ Trân rồi nói như yêu cầu:– Hay em cứ điện thoại cho Điền Trung một lần nữa đi Trân.Sao Khuê vẫn lặng chinh như không có ý kiến gì. Mỹ Trân ngẫm nghĩ một lát rồi cũng gật đầu đồng ý:– Vậy để em gọi điện cho anh Trung. Chị và Sao Khuê đợi em một chút nha.– Em điện nhanh lên đi.Mỹ Lan vừa nói dứt câu thì Mỹ Trân bước ra khỏi phòng. Cả Mỹ Lan và Sao Khuê đều chờ đợi một cách nôn nóng.Một lát sau, Mỹ Trân mới trở về phòng. Thấy cô vừa bước vào Mỹ Lan hấp tấp hỏi:– Điền Trung đang ở đâu vậy Trân?Mỹ Trân bước lại ngồi xuống ghế. Cô thở dài một cái rồi bất mãn nói:– Điền Trung không thể đến được.Mỹ Lan tròn mắt nhìn nhỏ em rồi nói với vẻ sửng sốt:– Sao vậy hả?– Ả còn bận dạy kèm ở Thủ Đức. Ảnh còn đang ở ngoài đó.Dù nãy giờ không nói gì nhưng Sao Khuê vẫn lắng nghe những gì Mỹ Trân nói. Tà chiều giờ cô ngóng muốn dài cả cổ mà Điền Trung vẫn còn ngoài Thủ Đức. Tự nhiên cô thấy tức điên người. Cô nhìn Mỹ Trân rồi nồi với vẻ bực bội:– Mi thấy chưa Trân. Hắn ta dâu có giữ lời hứa đâu. Biết vậy nãy giờ ta không thêm đợi.Mỹ Trân nói như biện minh:– Anh ta đang bận dạy kèm mà Khuê. Hình như lời nói đó của Mỹ Trân không có tác dụng gì. Càng lúc Sao Khuê càng trở nên tức giận. Cô khoát tay:– Anh ta bận gì thì mặc kệ. Nếu vậy thì đừng hứa với người khác.Mỹ Lan trầm ngâm một lát mà không nói gì. Một lát sau cô nhìn lại đồng hồ rồi nói như yêu cầu:– Vậy em tranh thủ đi đi Khuê à. Trễ lắm rồi đó. Ngày đầu tiên đi làm đừng để người ta thiếu tin tưởng mình.Sao Khuê khẽ gật đầu:– Dạ, em đi ngay chị ạ.Vừa nói dứt câu Sao Khuê lấy chiếc giỏ xách tay rồi vội vàng bước đi.Nhưng vừa đến cửa phòng thì Mỹ Trân gọi giật lại:– Sao Khuê.Sao Khuê quay lại với vẻ mặt ngỡ ngàng.– Gì vậy Trân?Mỹ Trân nói như yêu cầu:– Mi chờ ta một chút ta cùng đi với mi.Sao Khuê khẽ lắc đầu:– Thôi ta đi một mình cũng được mà.Mỹ Trân không để ý gì đến lời nói của Sao Khuê. Cô quay qua Mỹ Lan rồi nói với giọng nài nỉ:– Cho em đi cùng với Sao Khuê nha chị Lan. Em sẽ chờ Sao Khuê tới vũ trường New Star.Không chút gì do dự Mỹ Lan gật đầu như đồng ý:– Ừ, em cứ đưa Sao Khuê đi đi.– Dạ.Từ đó giờ, Mỹ Trân luôn chịu sự quản lý của người chị mình. Tự nhiên hôm nay yêu cầu của cô được Mỹ Lan chấp nhận ngay làm cô thật sự vui mừng. Mỹ Trân quay qua Sao Khuê rồi nói như căn dặn:– Chị Lan đồng ý cho ta đi với mi rồi đó mi đợi ta chút nha Khuê.Sao Khuê khẽ gật đầu:– Được rồi. Ai bỏ mi đi mà mi sợ. Mi tranh thủ đi nhỏ à. Trễ lắm rồi đó.– Mi yên tâm đi, năm phút thôi.Mỹ Lan nói như mệnh lệnh:– Em nhanh lên đi trễ giờ Sao Khuê rồi đó.– Dạ.Vừa nói đứt câu, Mỹ Trân vội vàng trở vào phòng thay đồ. Sao Khuê và Mỹ Lan nhìn theo những bước đi như chạy của cô, nhìn vẻ luýnh quýnh đó mà cả hai đều cười xòa.Một lát sau Mỹ Trân trở ra với bộ trang phục gọn gàng. Cô và Sao Khuê từ giã chị Mỹ Lan rồi đèo nhau bằng chiếc xe đạp cũ kỹ mà hai người thường cùng nhau đến trường.Đã một đoạn đường khá xa mà cả hai không nói gì. Từ nãy giờ Sao Khuê luôn suy nghĩ mông lung về công việc sắp tới của mình. Có một việc làm cô mừng thật sự nhưng trong lòng cảm thấy hơi lo.Như hiểu được tâm trạng của Sao Khuê. Mỹ Trân hỏi thăm dò:– Sắp có việc làm rồi. Mi thấy thế nào vậy Khuê?Sao Khuê thở nhẹ một cái rồi trả lời một cách thành thật:– Ta không biết phải nói sao nữa. Có gì đó khó tả, nói chung là hơi lo lo.– Hả?Sao Khuê vẫn lặng thinh không nói gì. Một lát sau, Mỹ Trân lại gặng hỏi:– Mi nói gì kì lạ vậy Trân?– Ta nói thật đó.Sao Khuê nói chưa dứt câu thì Mỹ Trân hấp tấp nói:– Thật cái gì hả? Có được việc làm mà mi lo cái gì? Bộ mi không mừng hả?Sao Khuê nói một cách chậm rãi:– Dĩ nhiên là mừng rồi. Nhưng ta vẫn cảm thấy hơi lo lo.Mỹ Trân hỏi nhanh:– Lo gì hả?Sao Khuê hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói:– Ai ngày đầu tiên đi làm mà không lo cho công việc mới của mình. Vả lại đây là công việc trong một vũ trường.– Vậy à?Dừng lại một lát Mỹ Trân nói như trấn an:– Nhưng mà mi cứ yên tâm đi đến đó sẽ có người hướng dẫn cho mi. Mới đi làm thì ài cũng phải học việc thôi Khuê à.Hình như cách nói đô của Mỹ Trân làm Sao khuê thấy dễ chịu hơn rất nhiều.Nhưng để nói thực sự an tâm thì không thể được. Trong tâm trí của cô vẫn suy nghĩ lung tung về cái công việc mà chị Mỹ Lan gọi là Patender gì đó.Tờ nãy giờ, cả hai đều lặng thinh mà không ai nói thêm gì. Sao Khuê chợt giật mình khi nghe Mỹ Trân nói lớn:– Tới rồi Khuê ơi.– Gì hả?Mỹ Trân thắng xe rồi quay lại tròn mắt nhìn Sao Khuê:– Mi làm gì như người mất hồn vậy hả?Nhìn bảng hiệu trước mặt Sao Khuê mới nhận ra đã đến vũ trường New Star.Cô quay lại nhìn Mỹ Trân rồi nhỏ nhẹ nói:– Đã đến rồi à?– Ừ – Bây giờ sao hả Trân?Mỹ Trân nói một cách mạnh dạn:– Thì mi cử vào trong đi. Ta sẽ ở đây đợi mi.Sao Khuê nói với giọng nài nỉ:– Mi không vào trong với ta hả?Dừng lại một lát rồi cô nói thêm:– Vào trong với ta nha Trân, có mi đi cùng ta mới thấy mạnh dạn hơn.Mỹ Trân nói nhanh:– Mi làm gì mà nhát dữ vậy? Cứ vào trong gặp chủ quán đi không có gì đâu Khuê à.Sao Khuê không nói thêm gì. Cô quay lại nhìn bàng hiệu New Star được trang trí lòe loẹt bằng những ánh đèn màu sặc sỡ. Từ đó mà cô đã không ấn tượng tốt về những chỗ như thế này nhưng bây giờ cô lại phải tìm đến nó.Cả hai đang đứng sớ rớ trước cổng vũ trường mà không biết quyết định như thế nào. Một lát sau, cả hai chợt giật mình khi thấy một chiếc xe hơi bóng loáng dừng bên cạnh. Từ trong xe một phụ nữ đứng tuổi trang điểm lòe loẹt bước ra rồi đi thẳng về phía hai người. Người phụ nữ ấy nói với giọng ngọt ngào:– Sao hai em không vào trong mà lại đứng ở đây vậy?Hai người vẫn chưa hiểu tại sao người phụ nữ này lại ngọt ngào như thế. Cả hai vẫn ngơ ngác nhìn bà ta mà chẳng nói nên lời. Rồi người phụ nữ ấy lại nói tiếp:– Bộ hai đứa lần đầu tiên đến đây hả?Sao Khuê khẽ gật đầu rồi nói nhanh:– Dạ.Nãy giờ Mỹ Trân như mất hẳn cái lanh lợi thường có của mình. Rối cô dần dần tỏ vẻ bình thản hơn:– Đây là lần đầu tiên tụi em đến vũ trường này đó chị.Người phụ nữ đó nhìn Mỹ Trân rồi nở một nụ cười tủm tỉm:– Vậy à?Dừng lại một lát rồi hà ta lại nói thêm:– Vậy hai đứa cứ vào trong tự nhiên đi. Chị bảo đảm tụi em sẽ thích quán bar này mà.Người phụ nữ ấy cười xã giao với hai người rồi nói thêm:– Mai mốt tụi em nhớ rủ bạn bè tới đây ủng hộ chị nha.Cà hai hết sức ngạc nhiên vì cầu nói đó. Họ đã nhận ra từ nãy giờ họ đang nói chuyện với bà chủ vũ trường. Mỹ Trân tròn mắt nhìn người phụ nữ ấy:– Bộ quán bar này của chị hả?Bà ta chưa trả lời gì thì Sao Khuê nhỏ nhẹ hỏi:– Chị là chủ quán bar này phải không ạ?Bà ta mỉm cười một cái rồi dõng dạc nói:– Đúng vậy. Bộ nãy giờ tụi em không biết chị là chủ hả.Sao Khuê khẽ lắc dầu:– Dạ không ạ.Sao Khuê vừa dứt câu thì Mỹ Trân liền nói nhanh:– Tụi em đâu có biết. Từ nãy giờ tụi em tưởng cô là khách đến quán bar không hà.– Vậy à?Sao Khuê trầm ngâm một lát rồi mạnh dạn nói:– Nãy giờ tụi em định vào trong tìm cô đấy ạ.Bà ta nhìn hai người rồi nói như yêu cầu:– Tụi em đừng gọi chị là cô nữa. Cữ gọi là chị đi cho thân mật.Cả hai đều cảm nhận cách xưng hô như vậy có gì đó kỳ kỳ. Nhưng đó là yêu cầu của bà ta nên cả hai đành chấp nhận. Người phụ nữ ấy nhìn Sao Khuê rồi gặng hỏi:– Tụi em tìm chị có chi không vậy?Sao Khuê chưa kịp nói gì thì Mỹ Trân đã hấp tấp nói:– Nhỏ bạn em đến xin làm ở quán chị.– Vậy à?Sao Khuê hít một hơi thật sâu như cố giữ bình tĩnh và nói một cách chậm rãi:– Em nghe nói quán của chị đang cần một patender phải không ạ?– Đúng vậy – Em định đến xin làm phục vụ cho quán chị.Sao Khuê vừa nói dứt câu thì bà ta đưa mắt nhìn cô từ đầu đến chân một cách tỉ mỉ. Cách nhìn đó làm cho cô thấy hơi kỳ kỳ.Như đã hiểu tâm trạng bối rối của Sao Khuê, Mỹ Trân liền nói nhanh như giới thiệu:– Nhỏ bạn em nhanh nhạy lắm chị cứ yên tâm đi.Bà ta gật gù như đồng tình với những gì Mỹ Trân vừa nói. Bà ta tròn mắt nhìn Sao Khuê rồi gặng hỏi:– Ai giới thiệu em đến đây vậy hả?– Dạ chị em ạ.– Em có biết gì về công việc của một petender không?Sao Khuê khẽ lắc đầu rồi nói một cách thành thật:– Dạ em chưa từng làm công việc này bao giờ ạ.Dừng lại một lát rồi cô nói thêm:– Nhưng em hi vọng mình sẽ học tập thật nhanh công việc của một patender chị ạ.Sao Khuê vừa nói dứt câu thì Mỹ Trân lại tiếp lời:– Nhỏ bạn em rất chịu khó. Không có việc gì mà nó không làm được đâu.Người chủ quán bar khẽ gật đầu:– Chị hi vọng như vậy.Trầm ngâm một lát rồi bà ta hỏi nhanh như sực nhớ:– Ua, em tên gì vậy?– Dạ em tên Sao Khuê.– Còn em tên Mỹ Trân chị ạ.– Người chủ quăn bar khẽ gật đầu rồi nói như giới thiệu:– Còn tên chị là Ánh Hồng.Mỹ Trân nhìn bà Ánh Hồng rồi mạnh dạn hỏi:– Chị Hồng có thể nhận nhỏ bạn em vào làm được không vậy?Cách hỏi đó của Mỹ Trân làm Sao Khuê ngượng không thể tà. Cô véo nhẹ nhỏ bạn một cái rồi gọi lí nhí:– Mỹ Trân!Mỹ Trân như không để ý gì đến biểu hiện của Sao Khuê. Cô vẫn chăm chú chờ đợi phản ứng của bà Ánh Hồng. Rồi bà nói một cách dứt khoát:– Chị sẽ nhận em.Sao Khuê vừa thấy ngượng vừa thấy mừng mừng. Còn Mỹ Trân thì miệng đã tíu tít:– Cám ơn chị.Sao Khuê cũng bạo dạn hỏi:– Chừng nào em bắt đầu công việc vậy chị Hồng.– Bây giờ.Sao Khuê tròn mắt nhìn bà ta:– Ngay bây giờ hả chị?– Đúng vậy.Dừng lại một lúc rồi bà nói thêm môt cách chậm rãi:– Quán chị có chú A Tín là một Petender rất kinh nghiệm. Công việc của em sẽ do chú ấy hướng dẫn. Em cố gắng nha.– Dạ, em sẽ cố gắng chị ạ.Bà Ánh Hồng nhìn hai người rồi nói như yêu cầu:– Bây giờ tụi em đi vào trong với chị.Khi bà ta vừa nói đứt câu thì Sao Khuê quay qua Mỹ Trân:– Mi vào trong với ta không Trân?– Mi vào trong với chị Hồng đi. Đến giờ về ta sẽ trở lại rước mi.– Nhớ lại sớm nha. Đừng để ta phải đợi nha nhỏ.– Biết rồi mà.Vừa nói dứt câu Mỹ Trân đã vội vàng đạp xe đi. Bây giờ Sao Khuê phải một mình, tự nlùên cô lại cảm thấy hơi hồi hộp một chút. Cô cố hít một hơi thờ thật sáu rồi cùng bước chậm rãi theo bà Ánh Hồng.