Chương 1
Nơi xa hoa lãng phí nhất trong sinh hoạt về đêm của thành phố C – Hoàng triều thịnh yến, cho dù thiết bị lắp đặt bên trong hay cấu tạo bên ngoài, cũng lộ ra hơi thở sang trọng nguy nga lộng lẫy, khiến cho người ta chạy theo như vịt. Bên trong phòng bao “Hoàng cung” càng thêm kim cương VIP trong cao quý, người bình thường chính là nhiều tiền hơn cũng không có cơ hội dùng, nó giới hạn khách hàng, do ông trùm giấu mặt đặt ra, cho nên những người khác chỉ có phần quan sát từ xa. Quan Hạo Lê lười biếng dựa nghiêng trên ghế sa lon, hưởng thụ người đẹp mớm rượu đỏ, liếc mắt nhìn Nam Cung Thần ở trên ghế sa lon bên cạnh, “Cậu chắc chắn tối mai hai chúng ta phải đi đón hai nữ sinh nhỏ?” Nam Cung Thần uống xong rượu còn lại của người đẹp, mặc cho chất lỏng màu đỏ thẫm chậm rãi chảy xuống khóe miệng, miễn cưỡng ngước mắt, “Chẳng lẽ anh còn biện pháp nào tốt hơn?” Mắt thấy chất lỏng kia sắp chảy đến giữa cổ, người đẹp vội vàng lè lưỡi liếm chỗ hầu kết, nhẹ nhàng liếm, rượu đỏ không chút dư thừa, mập mờ đến cực điểm. Phụ nữ trong này đều trải qua hết lòng dạy dỗ, rất biết cách đắn đo mập mờ và khêu gợi đúng mực, nhất là phụ nữ có thể đi vào phòng bao “Hoàng cung”, vậy càng là cực phẩm trong cực phẩm. Nam Cung Thần bị cô ta quyến rũ đến cả người ngứa ngáy khó nhịn, cổ tay khẽ nhúc nhích, người phụ nữ kia lập tức yếu ớt không xương nhích lại gần, ánh mắt mị hoặc có thể khiến ngói chảy nước, anh sắp không chịu nổi. “Ứng phó với nữ sinh nhỏ không phải là điểm mạnh của cậu sao? Tôi xem tối mai giao cho cậu một người thôi, vừa đúng có hai người, nói không chừng có thể gặp gỡ một tình yêu tuyệt vời mà trẻ trung. Quan Hạo Lê chế nhạo nói. “Tôi vẫn thích như vậy.” Nam Cung Thần nhéo vòng eo của người phụ nữ nhu nhược không xương trong ngực, cười đến vô cùng phóng túng. “Ôi… A Tư đây không phải làm khó chúng ta sao?” Quan Hạo Lê thở dài, đầu tựa vào trên đùi người phụ nữ, mặc cho bọn họ xoa bóp giúp mình, vô cùng vừa lòng. Vậy mà, có một số việc đã định trước từ sâu xa bên trong, tránh cũng không trốn được. “Nếu là bạn tốt của Lương tiểu thư, chắc hắn cũng không kém đâu? Có lúc ăn nhiều thịt cá, thỉnh thoảng chuyển chút rau dưa củ cải cũng chưa hẳn không thể. Nam Cung Thần cười nói. “Phải! Hai người đó cũng đừng là Lâm Đại Ngọc gì đó, đụng một chút là rơi nước mắt, tôi chịu không nổi.” Quan Hạo Lê cười nói. Khi hai người đang nói chuyện phấn khởi, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Quan Hạo Lê dùng ánh mắt liếc về phía cô gái gợi cảm đang đấm bóp cho anh, ý bảo cô đi xem có chuyện gì, dưới tình huống bình thường, chỉ cần anh đang ở nơi này, sẽ không ai tới quấy rầy anh. Hôm nay, là người nào không thức thời?! Cô gái ứng tiếng đứng lên đi ra cửa, kéo một khe nhỏ, “Chuyện gì? Quan thiếu không thích bị người quấy rầy, anh quên quy củ của anh ấy sao?” “Là Hoắc thiếu thành phố A làm trò, chỉ mặt gọi tên muốn tìm Quan thiếu, tôi cũng không có cách nào?” Quản lý sảnh chính nhỏ giọng nói. “Hoắc thiếu? Là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ Hoắc Kỷ Thành sao?” Người phụ nữ giật mình kèm theo vẻ mặt không dám tin. Quản lý sảnh chính gật đầu, “Đều là Phật khó dây dưa, ai dám đắc tội?” Người phụ nữ cắn cắn môi, cân nhắc nặng nhẹ rồi gật đầu, “Anh đứng chỗ này chờ, tôi đi hỏi một chút.” Dứt lời lập tức đẩy cửa đi vào, “Quan thiếu, giám đốc Trần nói Hoắc thiếu thành phố A có chuyện tìm ngài.” “Hoắc thiếu?” Quan Hạo Lê giật mình hỏi lại, chẳng lẽ là Kỷ Thành? Buổi tối khuya, cậu ta chạy tới nơi này tìm mình làm gì? “Vâng.” “Nhanh mời cậu ta vào.” Quan Hạo Lê ngồi thẳng người, cảm giác hưng phấn trên mặt khó nén, vội vàng xua tay để cho toàn bộ phụ nữ bên cạnh đi ra ngoài. Nam Cung Thần cũng rất kinh ngạc, “Anh rất quen biết Hoắc Kỷ Thành?” “Ừ, chúng tôi là bạn học thời đại học, quan hệ cũng không tệ lắm.” “Bạn học thời đại học, không phải anh học y sao? Nhưng anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ, ngành học của hai người hoàn toàn khác nhau!” Nam Cung Thần vô cùng kinh ngạc. “Nói cậu đần rất đúng! A Tư và ba tên kia là bạn học cùng chuyên ngành sao?” Quan Hạo Lê tức giận liếc nhìn cậu ta. Nam Cung Thần buồn bực sờ lỗ mũi, đầu óc anh chỉ tạm thời ngắn mạch thôi, mà quên đại học là nơi muôn màu muôn vẻ, bên trong có nhiều chuyên ngành học, có thể gặp được đủ hạng người. Hoắc Kỷ Thành mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền đơn giản cổ điển của Giorgio Armani, tuấn mỹ, lạnh lùng, rồi lại vô cùng lộng lẫy, khí chất quý tộc thể hiện khi giơ chân nhấc tay không thể nghi ngờ, mặt của anh ta lại vô cùng đẹp đẽ, kiểu sẽ khiến rất nhiều trái tim phụ nữ bể nát. Người đàn ông này, cho ấn tượng đầu tiên, chính là sâu không thấy đáy, khẽ mím môi mỏng lộ ra lạnh lùng hời hợt không nói ra, nhưng lúc anh ta thấy người bạn tốt cách xa lâu lắm mới gặp lại thì ý lạnh lặng lẽ trôi qua cánh môi. “Kỷ Thành, đã lâu không gặp.” Quan Hạo Lê đi lên trước cho bạn tốt một quyền. “Tìm cậu hơi trắc trở.” Hoắc Kỷ Thành cong khóe môi lên, trong ý cười hơi có ý nhạo báng. “Cậu nên gọi điện thoại trước cho tôi, bảo đảm sẽ bày một bàn rượu chờ để đón gió cho cậu.” Quan Hạo Lê cười rất vui vẻ, kể từ sau khi tốt nghiệp đại học, hai người ai bận việc nấy, cơ hội gặp mặt ít lại càng ít. “Tiệc rượu thì miễn, tôi tương đối muốn ăn món ăn tự tay cậu làm.” Nhớ ngày đó, hai người du học ở nước lạ, bởi vì nhớ nhung món ăn quê hương nên tự mình ra tay học làm, ở phương diện này, bọn họ đều nhất trí cho rằng Lê tử rất có thiên phú, không chỉ có sở trường cầm dao giải phẫu, còn có thể múa dao làm bếp. Cậu ta đúng là gắn bó keo sơn với “dao”. “Nếu như cậu không ngại, vừa đúng trong bệnh viện có một ít…” Nói tới đây, Quan Hạo Lê cố ý dừng lại hai giây. “Khụ…” Hoắc Kỷ Thành che miệng ho khan một tiếng. “Bác sỹ Quan, thì ra hôm nay tôi mới biết, anh lên được phòng khách xuống được phòng bếp!” Nam Cung Thần ở bên cạnh nói chen vào. “Cậu tạm thời ở đó xem thường tôi! Tối nay tôi vui, không so đo như bình thường với cậu, Kỷ Thành, hai anh em chúng ta đã nhiều năm không gặp, buổi tối có thể không say không về.” Quan Hạo Lê đi tới khoác móng vuốt lên vai anh ta. Nhớ năm đó, lúc hai người mới quen, một là băng, một là lửa, vốn là hai cá nhân không tương thích, cũng không biết tại sao, quan hệ hai người tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, kinh hãi toàn sinh viên trong trường. Ngay cả bản thân Hoắc Kỷ Thành cũng không ngờ mình có thể dễ dàng tha thứ cho một người đàn ông om sòm như vậy. Ngược lại Quan Hạo Lê không cảm thấy có cái gì, nếu anh đã có thể làm bạn thân của a Tư, vậy cũng có thể làm anh em với Kỷ Thành, anh đã gặp nhiều đàn ông mặt lạnh, đã sớm sinh ra miễn dịch. “Được.” Hoắc Kỷ Thành luôn nói ít, gần đây đúng là anh gặp chuyện phiền lòng, lần này tới thành phố C vừa vì công việc và thăm bạn tốt, cũng vì… Tránh né một người. Nam Cung Thần nghĩ tới chuyện ngày mai còn phải chuẩn bị cho cuộc gặp mặt của cậu chủ và Lương tiểu thư với hai người bạn của cô, nên rời đi trước, buổi gặp mặt ngày mai rất quan trọng, anh phải làm xong. Cạn mấy ly rượu mạnh xuống bụng, sắc mặt Hoắc Kỷ Thành ửng hồng, ngón tay thon dãi khẽ cởi ba nút áo, ngã ngửa trên ghế sa lon, tròng mắt hẹp dài chau lên, giọng nói khàn khàn nồng đậm, “Rất lâu không uống sảng khoái như vậy.” Quan Hạo Lê liếc nhìn anh ta, “Có phải cậu có tâm tư gì?” Hoắc Kỷ Thành day chân mày, hồi lâu mới thốt ra một câu, “Sao giải ưu phiền, chỉ có rượu ngon.” “Mượn rượu giải sầu càng sầu hơn, còn không bằng nói cho tôi một chút, tôi chính là chuyên gia tình cảm nổi danh, người bình thường tìm tôi tôi còn không thèm nhìn một cái, nhưng cậu đặc biệt.” Tròng mắt đen của Quan Hạo Lê sáng ngời. Hoắc Kỷ Thành lại cho mình một ly rượu đầy, “Tôi suy nghĩ, có phải tôi làm sai?” “Làm gì sai?” Quan Hạo Lê hỏi tận gốc, anh thích nhất chính là để ý tới riêng tư của người khác, nhất là bạn tốt bên cạnh, nắm giữ tình báo trực tiếp rất quan trọng! “Một lời khó nói hết.” Hoắc Kỷ Thành ngửa đầu uống sạch sẽ. Quan Hạo Lê cau mày nhìn anh ta, trong ấn tượng của anh, Kỷ Thành chính là người bạn chững chạc nhất, chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng, là người phúc hắc kín kẽ. “Này! Một lời gì khó nói hết! Nhanh chóng nói rõ cho tôi, nếu không tối nay cậu đừng nghĩ tỉnh táo rời đi.” Anh la hét muốn biết chân tướng. Nhưng, hàm răng của Hoắc Kỷ Thành há có thể dễ dàng cạy ra, nếu anh ta không muốn nói, chính là bạn dùng hình cũng không được. “Say, nên cái gì cũng không muốn…” Hoắc Kỷ Thành nhỏ giọng nỉ non, có lẽ, ban đầu anh không nên làm vậy. “Cậu ngụy biện! Phiền não không thể chỉ dựa vào mấy ly rượu ngon có thể giải quyết, bây giờ không muốn, nhưng sáng sớm ngày mai? Cậu chính là phải đối mặt!” Quan Hạo Lê tận tình khuyên nhủ. Hoắc Kỷ Thành không để ý đến anh ta, anh chính là hy vọng tối nay không cần nghĩ đến, còn về ngày mai, vẫn chưa biết. “Bịch”, anh té trên ghế sa lon bất tỉnh nhân sự. Quan Hạo Lê vội vàng đặt ly rượu trong tay xuống, đi tới nhìn, hỏng bét! Đúng là say, chọc chọc cánh tay anh ta, “Kỷ Thành! Hoắc Kỷ Thành!” Đáp lại anh chỉ có yên lặng không tiếng động, anh hơi thất bại nâng trán, người này! Từ xa đến tìm anh, chính là để uống rượu say rồi cho mình chăm sóc sao? “Niệm Niệm…” Hoắc Kỷ Thành kêu một cái tên không rõ ràng.