Tập 1

– Anh mãi yêu em, Cát Tường ơi!

Cát Tường nắm bàn tay của Tuấn Kha, kêu gào thảm thiết:

– Không ... Tuấn Kha ơi ... đừng bỏ em ... đừng làm như vậy ... em xin anh mà ...

Tuấn Kha bóp nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Cát Tường, giọng anh mệt nhọc:

– Cát Tường ... đừng khóc nữa ... anh chỉ muốn nhìn thấy em cười thôi ...

Cát Tường đưa tay quẹt ngang nước mắt, nàng cười méo xẹo:

– Em sẽ cười ... em sẽ cười mà ... chỉ xin anh đừng bỏ em ... Tuấn Kha ơi!

Tuấn Kha thở dốc, gọi Thiên Sử, thều thào:

– Thiên Sử ... Thiên Sử ...

Thiên Sử bước đến bên Tuấn Kha, giọng anh nhẹ tênh:

– Chuyện gì, Tuấn Kha?

Tuấn Kha cố đưa tay nắm lấy bàn tay của Cát Tường đặt vào tay Thiên Sử:

– Nhớ ... thay tao ... chăm sóc cho Cát Tường ... đừng để ai ăn hiếp Cát Tường ...

Cát Tường rút nhanh bàn tay mình lại, nàng nhìn Tuấn Kha, nức nở:

– Đừng Tuấn Kha! Em không cần ai hết, em chỉ cần anh thôi!

Tuấn Kha gượng cười, trên gương mặt anh hằn nguyên sự đau đớn:

– Anh ... mãi ... yêu em, Cát Tường!

Cát Tường ấp úng, nàng nhìn Tuấn Kha qua làn nước mắt:

– Em cũng yêu anh ... Tuấn Kha đừng bỏ em!

Tuấn Kha lắc đầu khổ sở:

– Hãy sống thật với tình yêu của em, Cát Tường ... đừng vì anh mà ...

Tuấn Kha nhăn mặt, anh nghe người mình nhức buốt. Anh quay lại nhìn vị bác sĩ, giọng đứt quãng:

– Đưa tôi vào trong đi Minh An!

Minh An gật nhẹ. Anh đẩy chiếc băng ca của Tuấn Kha, nhưng Cát Tường đã bấu mạnh vào tay anh, van xin:

– Đừng ... đừng Minh An ... đừng mà ...

Minh An buồn giọng:

– Hãy để Tuấn Kha hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này!

Đôi mắt Tuấn Kha đã nhắm nghiền hình như anh không còn nghe thấy tiếng gào khóc của Cát Tường. Cát Tường buông nhẹ tay, nàng lê đôi chân nặng như chì theo Minh An. Trong mắt nàng, bầu trời vẫn thế, nhưng có ai biết chăng trong lòng nàng bầu trời đang sụp đổ!

Cát Tường và Thiên Sử ôm chặt nhau khi chiếc băng ca của Tuấn Kha được đẩy vào phòng phẫu thuật. Trước khi cánh cửa địa ngục đó đóng lại, Cát Tường còn kịp nhìn thấy một thân thể nhừ nát đầy máu me bên cạnh Tuấn Kha. Nàng gào lên trong tuyệt vọng:

– Tại sao ... đừng bỏ em, Tuấn Kha ơi!

Thiên Sử ôm Cát Tường vào lòng, anh lau nước mắt cho nàng. Giọng anh trầm buồn:

– Hãy để Tuấn Kha được ra đi thanh thản đi em!

Cát Tường bấu vào chiếc lưng to lớn của Thiên Sử:

– Tại sao? Tại sao anh ấy lại làm như vậy? Tàn nhẫn với bản thân mình?

Thiên Sử cố giải thích cho Cát Tường:

– Bởi vì Tuấn Kha biết nó không còn sống được nữa, và nó muốn chết một cách có ý nghĩa, đúng với lương tâm của một thầy thuốc!

Bất giác Cát Tường quay lại cánh cửa địa ngục đang im lìm, nàng nhìn trừng trừng với những giọt nước mắt lăn dài. Nàng nấc lên:

– Chính hắn ... hắn đã cướp đi Tuấn Kha! Em căm thù hắn!

Thiên Sử ngăn Cát Tường lại:

– Cát Tường em đừng có nói bậy, là Tuấn Kha tự nguyện. Nếu Tuấn Kha biết em nghĩ như vậy, Tuấn Kha sẽ thất vọng về em. Hãy để Tuấn Kha thanh thản mà ra đi!

Cát Tường hét lên trong kinh hoàng:

– Không ... Tuấn Kha ơi!

Nàng đã ngất. Thân thể nàng mềm nhũn trên tay Thiên Sử!

Cát Tường đặt bó cúc trắng lên mộ Tuấn Kha:

– Tuấn Kha! Hôm nay em có tin vui muốn nói với anh!

Cát Tường thắp cho Tuấn Kha nén nhang, nàng ngồi bên mộ anh:

– Em đã tốt nghiệp rồi, em đạt loại ưu. Nhiều công ty mời em về làm việc, song em vẫn chưa nhận lời!

Cát Tường nhìn di ảnh của Tuấn Kha trên bia mộ, nụ cười của anh vẫn rạng ngời như lần đầu nàng gặp anh. Cát Tường rưng rưng:

– Nếu ngày đó em chấp nhận tình yêu của anh, chúng ta sẽ có những ngày tháng vui vẻ. Anh sẽ ra đi mà không còn hối tiếc, nhưng em đã không chấp nhận anh. Sự ra đi của anh làm cho trái tim em luôn dằn vặt và day dứt. Cũng tại em hết, em có lỗi với anh, Tuấn Kha ơi!

Một cơn gió nhẹ thoáng qua làm cho mái tóc dài quá mỏng của Cát Tường bay dập dìu, nàng cười dịu dàng:

– Em biết anh không bao giờ trách em, nhưng em không thể tha thứ cho chính mình. Năm năm, anh rời bỏ em đã năm năm nhưng với em, anh vẫn còn sống mãi!

Cái nắng giữa trưa hè gay gắt bỗng vụt tắt, trên bầu trời mây đen giăng phủ.

Cát Tường hốt hoảng, nàng bật dậy như chiếc lò xo:

– Tuấn Kha! Hôm khác em đến thăm anh!

Cát Tường muốn quay lưng nhưng cái gì đó làm cho nàng đổi ý, nàng ngồi lại vị trí ban đầu:

– Ở đây một mình chắc anh lạnh và cô đơn lắm phải không?

Cát Tường nhìn di ảnh của Tuấn Kha, gật gù:

– Em ở đây với anh một lát nữa nghen!

Những hạt mưa cứ nặng dần, Cát Tường đứng lên:

– Bây giờ em phải về. Hôm khác em ghé thăm anh!

Cát Tường đứng lên, nàng xoay lưng nhưng ... một cái bóng đen cầm dù trong màn mưa làm cho Cát Tường dựng tóc gáy. Nàng đưa tay lên áp mạnh vào ngực như nén sự sợ hãi khi cái bóng đen thui mỗi lúc một gần nàng. Nàng đưa tay lên che mắt, giọng thất thanh:

– Ma ... có ... ma ... cứu với ...

Cái bóng đen đã đứng trước mặt nàng, giọng gầm gừ:

– Cô bị điên hay sao mà ở đây vào lúc này?

Cát Tường vẫn chưa hoàn hồn, tay nàng bịt kín mặt, giọng hoảng sợ:

– Có ma ...

Cái bóng đen thui nhìn quanh rồi buông gọn:

– Ma? Ở đâu?

Cát Tường run rẩy:

– Có ma ... con ma ... đen thui thùi lùi ...

Cái bóng đen cúi xuống nhìn quanh người mình:

– Cái gì?

Hai bàn tay bé nhỏ xinh xinh của Cát Tường bị cái bóng đen tháo xuống.

Nàng muốn nhảy dựng vì cái bóng đen trước mặt mình, nàng ú ớ:

– Ma ... ma ... đen!

Cái bóng đen đưa tay lên tháo cái kính râm màu đen xuống:

– Chị Hai! Chị có thấy con ma nào đẹp trai như vầy chưa?

Cát Tường nhìn lên gương mặt mà nàng gọi là con ma đen thui thùi lùi.

Trong màn mưa, Cát Tường vẫn thấy hắn rất đẹp trai, một nét điển trai rất phong trần. Cái vết sẹo khá dài bên trên gò má phải càng làm cho hắn thêm mạnh mẽ. Cát Tường nuốt nước bọt:

– Anh ... không phải ma hả?

Hắn muốn bật ngửa vì câu hỏi ngây thơ của Cát Tường:

– Chị Hai có thấy con ma nào đẹp trai. - Hắn ngưng một chút rồi đưa tay chỉ vào mặt mình - Đẹp trai như tôi không?

Cát Tường xấu hổ, nàng cụp mắt. Nhưng rồi thật nhanh Cát Tường ngẩng lên nhìn hắn, vẻ mặt không hề yếu đuối như ngay trước đó. Đôi mắt sau cặp kính cận của Cát Tường quét lên người hắn từ trên xuống dưới:

– Đẹp trai? Giữa mười hai giờ trưa, nghĩa trang bị mưa gió giăng phủ, anh mặc nguyên bộ đồ đen, mang kính đen, trên tay lại cầm cây dù màu đen ... không nói anh ma mới lạ!

Hắn bật cười trước sự miêu tả của nàng, hắn nhìn Cát Tường từ đầu đến chân rồi châm biếm:

– Tôi đâu có giống ma bằng chị Hai? Ma đâu có mặc đồ đen chỉ mặc đồ trắng thôi!

Cát Tường cụp mắt lướt trên người mình, nàng dẩu môi lên:

– Cái gì? Ý anh nói tôi giống ma hả?

Hắn làm một cái rùng vai:

– Nhìn là biết rồi, nhất là cái mái tóc dài thườn thượt của chị Hai đó. Giống lắm, giống ma nữ tóc dài!

Cát Tường giận run người, nàng đốp chát:

– Ơ thì tôi giống ma. Còn anh giống ...

Cát Tường dài giọng làm cho hắn chờ đợi, hắn gắt nhẹ:

– Giống cái gì?

Cát Tường liếc hắn bằng đôi mắt có đuôi:

– Giống ... Alibaba!

Cát Tường nhìn thấy đôi mày rậm của hắn nhíu lại:

– Cái gì?

Cát Tường đưa ngón tay trỏ lên đôi môi mọng đỏ của mình, nàng nhìn chăm chăm vào người hắn:

– Giống lắm à nghen! Anh định cướp nhà băng phải không?

Hắn nhìn Cát Tường trân trối, giọng cộc cằn:

– Đồ điên! Sao tôi phải đi cướp nhà băng?

Cát Tường che miệng cười khúc khích, cử chỉ làm cho hắn nổi đóa, nàng dài giọng:

– Ờ thì ... anh cướp nhà băng ... để đi Thái Lan!

Hắn nhìn Cát Tường ngạc nhiên:

– Tôi? Đi Thái Lan? Để làm chi vậy chị Hai?

Cát Tường cười thích thú khi nhìn vào gương mặt cau có của hắn:

– Ờ ... thì ... để giải phẫu thẩm mỹ. Để cái bệnh hoang tưởng của anh, là tưởng mình đẹp trai thành hiện thực!

Hắn trợn mắt nhìn Cát Tường mà không thể thốt nên lời. Cát Tường đi một vòng quanh người hắn, nàng tiếp tục:

– Anh xấu như vậy thì phải cướp nhà băng nhiều nhiều một chút ... nhớ phẫu thuật chỉnh hình giống ... Birain của Hàn Quốc, hay người mẫu Bình Minh của Việt Nam ... Lúc đó thì anh có thể tự tin nói mình đẹp trai rồi. Còn bây giờ thì ...

đừng có dối lòng nói mình đẹp trai. Biết chưa?

Hắn kêu lên:

– Chị Hai! Có ... có ...

Cát Tường quan sát thái độ khẩn trương rồi căng thẳng trên gương mặt hắn, nàng mỉa mai:

– Anh làm sao vậy? Có cần giận đến độ tái mặt như vậy không?

Hắn lắp bắp:

– Không phải đâu ... chị Hai ... có ...

Đôi mắt của Cát Tường tròn lại, môi nàng cong lên thật đáng yêu:

– Có cái gì?

Hắn run rẩy:

– Có ma ... có ma ...!

Cát Tường giật mình hoảng sợ nhưng cũng cố bình tĩnh:

– Ma hả ... ma ở đâu?

Hắn bỗng hét lên thật lớn:

– Con ma ... ở ... đằng sau chị Hai kìa! Con ma ... mặc đồ trắng ... nó ...

Cát Tường không kịp nghe hắn nói hết, nàng đã nhào vào lòng hắn. Mặt nàng úp vào ngực hắn như đang tìm nơi an toàn để trốn con ma đáng sợ kia, hai cánh tay mềm mại của nàng quấn lấy khuôn lưng rộng và rắn chắc của hắn.

Giọng nàng đứt quãng:

– Ma ... ma ... cứu tôi với ... có ma ...

Cát Tường vẫn chưa hoàn hồn nếu như không nghe thấy giọng cười khanh khách của hắn:

– Không phải vừa rồi chị Hai còn hung dữ lắm hay sao? Sao bây giờ lại mè nheo như chú mèo mướp vậy?

Cát Tường bật ra khỏi người hắn như chiếc lò xo, nàng ngượng nghịu:

– Anh ...

Hắn làm một cái nhún vai:

– Tôi không có! Tại chị Hai thấy tôi đẹp trai nên muốn ôm tôi!

Đôi gò má Cát Tường đỏ lự vì xấu hổ, nàng mím môi:

– Anh ... dám ...

Hắn cười nửa miệng:

– Tôi không dám, nhưng chị Hai dám ... ôm tôi!

Cát Tường nhìn gương mặt đểu giả của hắn muốn rách khóe:

– Anh ...

Cát Tường không nói hết câu, nàng hắt hơi bốn cái liên tiếp. Đôi môi của Cát Tường tái mét, người nàng run lập cập như thằn lằn đứt đuôi:

– Không rảnh đâu mà ... tào lao với anh ... tôi đi đây ...

Cát Tường đã bước đi ba bước nhưng chỉ với một cái vươn tay của hắn thì nàng đã quay lại vị trí ban đầu. Nàng gắt gỏng:

– Buông ra ... đồ cà chớn!

Hắn hất mặt, giọng tưng tửng:

– Cà chớn ... hay cà chua gì cũng được!

Cát Tường chà xát hai bàn tay vào nhau cho đỡ lạnh:

– Anh muốn gì?

Hắn thản nhiên che chiếc dù qua đầu Cát Tường:

– Tôi chỉ muốn cho chị Hai đi ké thôi!

Cát Tường bật ra khỏi chiếc dù trên đầu mình:

– Ai thèm?

Hắn nhìn Cát Tường, nheo nheo mắt:

– Không thèm thì thôi, tôi đi đây. Chị Hai cứ đứng đây, coi chừng ... có vài con ma tưởng chị Hai ... là bạn ... rồi rủ đi chơi ...

Cát Tường rùng mình, nàng đưa mắt ngó quanh. Nghĩa trang vắng lặng, chỉ có tiếng mưa rả rích. Khi nàng quay lại thì hắn đã bỏ xa nàng một đoạn. Cát Tường hốt hoảng chạy theo:

– Này ... con ma đen thui kia ... đợi tôi với!

Hắn thắng lại thật nhanh làm cho Cát Tường ngã chúi vào lưng hắn. Hắn bật cười:

– Chị Hai, đừng có gọi tôi như vậy, nghe khiếp lắm!

Cát Tường lặng lẽ tò tò theo sau lưng hắn. Dù có ghét hắn nhưng hắn cũng cho Cát Tường cảm giác an toàn. Hắn kéo tay Cát Tường đi song song để ngả chiếc dù qua trên đầu nàng. Cát Tường giật mạnh tay lại:

– Đừng có tưởng tôi theo anh rồi anh ... giở trò sàm sỡ tôi!

Hắn cho tay vào túi quần:

– Có biết vì sao tôi gọi bằng chị Hai không?

Cát Tường thắc mắc nhưng không thèm hỏi, hắn tự trả lời:

– Bởi vì chị Hai ... quá già để tôi sàm sỡ. Nếu có sàm sỡ thì tôi cũng phải lựa một em thật là đẹp và sexy. Còn chị Hai ... tôi hoàn toàn không có hứng thú. Yên tâm đi!

Cát Tường nghe giận ghê gớm vì sự xúc phạm của hắn. Nàng bước nhanh ra khỏi chiếc dù rồi bỏ chạy, hắn bất ngờ nên gọi theo:

– Này, chị Hai ...

Cát Tường quay lại. Trong làn mưa mỏng manh, hắn thấy đôi ngực căng tròn của Cát Tường nhấp nhô dưới làn áo trắng ướt sũng. Cát Tường lớn giọng:

– Chị Hai về trước đây. Đi chung với chú em không khéo người ta lại tưởng chị Hai và chú em là “Hắc Bạch vô thường” thì khổ!

Cát Tường đã mất hút trong màn mưa. Hắn nhìn theo rồi rít giọng:

– Ai là chú em chứ!

Hai cái bóng bị cơn mưa đầu mùa chìm lấp. Nghĩa trang lại rơi vào sự tĩnh mịch, một không gian im lặng đến rợn người.

Ông Tường Quân nhìn Cát Tường lo lắng:

– Con đi thăm Tuấn Kha gì mà lâu dữ vậy? Còn ướt như chuột lột nữa!

Cát Tường cười hì hì:

– Tại con thấy trời mưa mà bỏ Tuấn Kha ở đó một mình ... nên con ở lại với anh ấy một lát. Con không sao đâu, cha cứ yên tâm đi!

Vừa lúc bà Hồng Cát ra đến bà lớn giọng:

– Con nhìn lại mình xem! Mặt mày tím ngắt mà còn bảo không sao?

Cát Tường chợt rùng mình, cái lạnh đã thấm vào người, nàng run rẩy:

– Con đi tắm đây, lạnh chết đi được!

Bà Hồng Cát nói với theo:

– Khả Tú đến tìm con từ sáng đến giờ đó!

Cát Tường quay đầu:

– Nó đâu? Về rồi hả mẹ?

Bà Hồng Cát nhẹ cười:

– Nó đợi con trên phòng, có lẽ đã ngủ rồi!

Cát Tường nhoẻn cười:

– Con biết rồi, con vào nha?

Cát Tường tắm bằng nước nóng, thật nhanh nàng đã thay cho mình bộ đồ pyjama dài tay. Cát Tường nhéo vào hông Khả Tú một cái thật đau, cô giật mình:

– Má ơi, có ma!

Cát Tường nằm xuống bên cạnh Khả Tú:

– Ngủ ngon dữ hả?

Khả Tú nhăn mặt:

– Mày còn nói? Tao đợi mày hai tiếng đồng hồ rồi đó!

Cát Tường tròn mắt:

– Có chuyện gì không?

Khả Tú vồn vã:

– Tao định rủ mày đi tìm việc làm. Tốt nghiệp rồi cũng phải tranh thủ kiếm tiền báo hiếu cho cha mẹ chứ!

Cát Tường gật gù:

– Mày nói cũng đúng, nhưng tao chưa chọn được nơi nào thích hợp cả!

Khả Tú kêu lên:

– Mày tưởng mày là ai mà chọn? Có nước người ta chọn mày thì có!

Cát Tường làm thinh, nàng suy nghĩ miên man. Khả Tú hỏi khẽ:

– Mày lại nhớ Tuấn Kha hả?

Cát Tường thốt lên:

– Tuần sau, mày cùng tao đến một nơi nghe?

Khả Tú lo lắng:

– Đi đâu?

Cát Tường bí mật:

– Tuần sau mày sẽ biết!

Khả Tú nhìn Cát Tường khó hiểu:

– Đã có chuyện gì xảy ra với mày vậy?

Cát Tường chợt cười, nàng véo von:

– Một chuyện rất buồn cười. Muốn nghe không?

Khả Tú gật lia lịa:

– Nói nhanh đi, tao đang rửa tai nghe mày nè?

Cát Tường tủm tỉm:

– Ờ ... thì chuyện là ...

Cát Tường từ từ kể lại mọi chuyện cho Khả Tú nghe. Cô ôm bụng cười vì sự đụng độ của Cát Tường và con ma đen thui thùi lùi kia. Khả Tú đồng ý đi cùng Cát Tường vào tuần sau. Hai cô bạn bên nhau cho đến chiều tà!

Khả Tú nhìn Cát Tường lo lắng:

– Mày suy nghĩ kỹ chưa?

Cát Tường gật đầu rất cương quyết:

– Tao suy nhĩ kỹ lắm rồi!

Khả Tú lại làu bàu:

– Tao chỉ sợ mày hối hận, tới lúc đó thành phố này sẽ bị nước mắt mày hủy diệt!

Cát Tường thoáng do dự, song nàng quyết định:

– Tao sẽ không hối hận. Bắt đầu đi!

Khả Tú né ra một bên. Cô thấy mừng vì Cát Tường đã chịu thoát ra khỏi sự ray rứt của lương tâm về sự ra đi của Tuấn Kha. Nghe Cát Tường kể ngày đó Cát Tường đang học lớp mười hai, Tuấn Kha là một bác sĩ trẻ mới ra trường, anh yêu Cát Tường say đắm nhưng Cát Tường còn quá nhỏ để hiểu thế nào là tình yêu. Và căn bệnh ung thư phổi đã mang Tuấn Kha ra đi trong những ngày héo hon chờ đợi tình yêu của Cát Tường ...

Khả Tú bị Cát Tường kéo ra khỏi dòng suy nghĩ bằng cái giọng điệu quen thuộc:

– Trời đất ơi!

Khả Tú tròn xoe hai con mắt nhìn Cát Tường trân trối:

– Cát Tường ... mày ...

Cát Tường nhìn mình trong gương mà ngơ ngác:

– Có thật tao như vậy không Khả Tú?

Khả Tú reo lên:

– Mày đẹp quá Cát Tường!

Cát Tường bĩu môi:

– Tao lúc nào mà chả đẹp. Cái tao muốn là sự trẻ lại của tuổi mười tám!

Khả Tú bật cười:

– Bộ mày cũng biết mày để cái mái tóc kia là già nữa hả?

Cát Tường tròn môi:

– Bộ để như vậy tao già lắm hả Khả Tú?

Khả Tú hít mũi:

– Không già, mày hai mươi ba mà người ta tưởng ba mươi hai!

Cát Tường kêu lên:

– Cái gì? Bộ già dữ lắm hả?

Khả Tú đặt tay lên vai Cát Tường:

– Phải. Nhưng mày yên tâm đi, bây giờ mày còn hơn thiếu nữ mười tám đó!

Cát Tường gật gù nhìn vào gương:

– Có thật vậy không?

Khả Tú chỉ vào anh thợ cắt tóc:

– Hỏi anh ta thì biết?

Anh thợ cười hiền:

– Mái tóc chấm ngang vai kiểu so le này rất hợp với cô. Nếu cô muốn trẻ trung hơn nữa thì ... tôi nghĩ nên bỏ cái cặp kính kia đi!

Khả Tú vỗ vỗ tay:

– Anh ấy nói chí phải! Bỏ cặp kính bà già này ra là mày thành thiếu nữ mười ba luôn đó!

Cát Tường bật cười:

– Có cần phóng đại dữ vậy không?

Hai cô bạn nhìn nhau cười. Cát Tường trả tiền rồi kéo Khả Tú đến tiệm Kính Thuốc Sài Gòn. Khả Tú gật gù:

– Mày đúng là thông minh!

Cát Tường cười tinh nghịch:

– Đợi tao nghen! Tao ra liền!

Thật nhanh, Cát Tường trở ra với cặp kính sát tròng. Khả Tú nhìn nàng không chớp mắt:

– Mày ... đẹp quá Cát Tường ơi!

Cát Tường xấu hổ:

– Đừng có la lớn như vậy, người ta cười cho!

Khả Tú gật gật nhưng vẫn nhìn Cát Tường. Đôi mắt to tròn của Cát Tường giờ đây không còn hai cái đít chai làm rào cản, đôi mắt long lanh dưới rèm mi cong vun vút. Mái tóc chấm ngang vai làm cho thân hình của Cát Tường thật mảnh mai. Thấy Khả Tú cứ nhìn mình chăm chăm, Cát Tường gọi khẽ:

– Khả Tú! Hay mình gọi Thiên Sử đi ăn kem?

Nghe đến Thiên Sử, Khả Tú bừng tỉnh:

– Vậy cũng được!

Cả hai đã đến quán kem “Hương Bốn Mùa” thật nhanh. Khả Tú gọi cho mình kem sầu riêng, còn Cát Tường thì gọi kem sô-cô-la. Cát Tường cho muỗng kem vào miệng:

– Để xem Thiên Sử sẽ nghĩ gì về sự thay đổi của tao!

Khả Tú đưa tay bẹo má Cát Tường:

– Đương nhiên là sẽ ... chảy kem rồi!

Cát Tường cười ngặt nghẽo, vừa lúc Thiên Sử đến. Anh nhìn Cát Tường trân trối:

– Cát Tường em ...

Cát Tường nheo nheo mắt:

– Anh đoán xem em bao nhiêu tuổi?

Thiên Sử ngây ngô:

– Anh biết tuổi em rồi mà?

Khả Tú kéo tay Thiên Sử ngồi xuống:

– Cát Tường vừa tút lại vẻ bề ngoài. Nhìn nó, anh đoán xem nó bao nhiêu tuổi?

Thiên Sử nhìn gương mặt bầu bĩnh của Cát Tường được ôm sát bởi mái tóc ngắn. Đôi mắt nàng như hút tất cả mọi thứ, bờ môi mọng đỏ đang mấp mấy cho muỗng kem vào miệng. Thiên Sử nói:

– Em đẹp quá, Cát Tường!

Cát Tường bật cười giòn tan, nụ cười làm gương mặt của Cát Tường đáng yêu làm sao:

– Sao anh trả lời lảng xẹt quá vậy?

Thiên Sử cười hì hì:

– Nói chung là ... rất đẹp và đáng yêu!

Cát Tường gật gù hài lòng:

– Để ăn mừng ngày em trẻ lại, chầu kem này em trả tiền!

Thiên Sử tò mò:

– Cát Tường! Anh bất ngờ vì sự thay đổi này của em quá! Nói cho anh biết lý do được không?

Khả Tú chen vào:

– Nó bị người ta chê già, gọi bằng chị Hai nên tức!

Thiên Sử tròn mắt:

– Ai vậy?

Cát Tường nhớ đến hắn, nàng cười thích thú:

– Một con ma đen thui thùi lùi!

Không hẹn mà cả Khả Tú và Thiên Sử cùng kêu lên:

– Cái gì?

Cát Tường cong môi:

– Không, phải nói là một tên cướp!

Thiên Sử tròn mắt:

– Em nói cái gì mà tùm lum khó hiểu quá vậy, Cát Tường?

Cát Tường cười nửa miệng:

– Em sẽ làm cho hắn lé con mắt luôn!

Thiên Sử nhìn Cát Tường như lo sợ điều gì đó:

– Cát Tường! Em có cần vì một lời nhận xét của hắn mà ...

Khả Tú nhìn Thiên Sử, bực dọc:

– Sao lại không! Em còn phải cảm ơn con ma hay tên cướp gì đó. Năm năm qua Cát Tường không hề sống cho mình, nó mặc cảm vì sự ra đi của Tuấn Kha.

Bây giờ khó khăn lắm Cát Tường mới lấy lại chính mình, anh đừng có nói như vậy!

Thiên Sử nhìn Cát Tường. Quả thật năm năm qua Cát Tường luôn khép kín.

Nàng không chăm chút bề ngoài, không đùa giỡn, không véo von ... và Thiên Sử đã yêu cái vẻ buồn ảo não trong đôi mắt, trên gương mặt của Cát Tường, anh yêu nàng say đắm. Năm năm qua, anh luôn có nàng, nhưng giờ đây trước sự thay đổi của Cát Tường, anh lại thấy bất an. Thiên Sử giọng nhẹ tênh:

– Anh không có ý gì đâu, em đừng buồn anh nghe, Cát Tường?

Cát Tường vui vẻ:

– Sao em lại buồn anh. Anh là người anh tinh thần của em mà!

Thiên Sử kêu lên trong đầu vì sự thật quá phũ phàng. Anh khàn giọng:

– Em và Khả Tú có dự định đi làm ở đâu chưa?

Khả Tú ậm ừ:

– Em vẫn đang nộp đơn xin việc!

Thiên Sử vui vẻ:

– Công ty của anh còn thiếu người bên phòng kế toán. Nếu em không chê thì đến công ty của anh đi!

Khả Tú mừng quýnh:

– Nếu anh đã có lời thì em cũng không từ chối!

Thiên Sử gật nhẹ, anh quay lại Cát Tường:

– Còn em thì sao, Cát Tường?

Cát Tường tròn vo cái miệng:

– Em muốn xin vào ngân hàng. Nhưng trước mắt em muốn đi du lịch đâu đó.

Sau khi trở về, em sẽ bắt tay vào công việc!

Thiên Sử gật gù:

– Em tính vậy cũng được!

Khả Tú hí hững:

– Mày định đi đâu?

Cát Tường thở dài:

– Cũng chưa biết, đi đâu mà ít kinh phí một chút!

Thiên Sử kêu lên:

– Hay đi Mũi Né?

– Không hẹn mà cả Cát Tường và Khả Tú đều thốt lên:

– Mũi Né?

Thiên Sử phấn khởi:

– Vài hôm nữa công ty anh sẽ đi Mũi Né để nhập thêm giống hải sản mới!

Hay em và Khả Tú cùng đi, sẵn tiện chúng ta đi du lịch vài hôm!

Khả Tú reo lên:

– Tuyệt quá!

Cát Tường thì lại buồn so:

– Nhưng đi với công ty của anh có tiện không?

Thiên Sử cười hì hì:

– Yên tâm đi, chỉ có mình anh đi thôi!

Cát Tường gật đầu:

– Vậy cũng được, khi nào mình xuất phát?

Thiên Sử nhẩm tính rồi trả lời nhanh:

– Khoảng tuần nữa. Có gì anh sẽ liên lạc để các em chuẩn bị!

Khả Tú nhìn đồng hồ thúc giục:

– Quyết định vậy đi, bây giờ mình về!

Thiên Sử gật đầu:

– Cũng đến giờ làm việc rồi, chúng ta về thôi!

Cả ba chia tay nhau khi đến ngã tư. Thiên Sử và Khả Tú đến công ty làm việc, còn Cát Tường nàng chạy vào nghĩa trang.

Cát Tường tròn mắt khi thấy bó hoa ly trên mộ Tuấn Kha:

– Ai đã đến đây?

Cát Tường cố tìm ra một người nhưng ngoài nàng, Thiên Sử và Khả Tú thì còn ai nữa? Nàng “à” lên một tiếng:

– Có lẽ là Minh An, ngày trước anh là bạn rất thân với Tuấn Kha và Thiên Sử!

Cát Tường đặt bó cúc trắng xuống mộ Tuấn Kha, nàng thì thầm:

– Tuấn Kha! Chắc anh ngạc nhiên vì sự thay đổi này của em lắm phải không?

Cát Tường đưa tay nhổ những bụi cỏ dại mọc trên mộ anh, nàng cười một mình:

– Em cũng không biết tại sao mình lại thay đổi như vậy. Có lẽ em phải đổi mới để bước vào đời!

Cát Tường vẫn độc thoại:

– Tuấn Kha! Vài hôm nữa em, Thiên Sử và Khả Tú sẽ đi Mũi Né. Sau chuyến đi này em sẽ nộp hồ sơ vào ngân hàng. Không biết có kết quả gì không, nhưng em yêu thích công việc đó. Anh hãy phù hộ cho em luôn may mắn nghe!

Cát Tường chợt đưa mắt ngó quanh. Nghĩa trang thật lạnh lùng, một cái gì đó thất vọng trong lòng Cát Tường, có lẽ nàng muốn gặp lại con ma kia. Nàng nhìn di ảnh của Tuấn Kha, thỏ thẻ:

– Em thật quá đáng phải không Tuấn Kha? Đứng trước mộ anh mà còn tơ tưởng đến người đàn ông khác. Nhưng anh đừng hiểu lầm em, em không thích hắn đâu vì hắn đáng ghét lắm. Em chỉ muốn cho hắn lé mắt vì dám chê em già và dám gọi em bằng chị Hai thôi. Anh đừng giận em nghe!

Dù nói thế nhưng Cát Tường cũng reo vui trong lòng khi nghe tiếng bước chân tiến gần về phía mình. Hình như nàng không còn sợ con ma đó nữa.

Nhưng giọng nói khàn đục vang lên làm cho nàng vô cùng thất vọng:

– Cát Tường! Em đến thăm Tuấn Kha sao?

Cát Tường quay lại cười hiền:

– Còn anh?

Minh An đặt bó cúc trắng bên cạnh bó hoa của Cát Tường:

– Anh cũng vậy, rảnh rỗi nên đến thăm Tuấn Kha!

Cát Tường nhìn bó ly trên mộ Tuấn Kha, ngạc nhiên:

– Vậy ra bó hoa ly này không phải của anh hả?

Minh An tròn mắt:

– Không! Tuấn Kha đâu có thích hoa ly, nó chỉ thích cúc trắng thôi!

Cát Tường tò mò không hiểu:

– Vậy bó hoa ly này là của ai?

Minh An lắc đầu:

– Anh cũng không biết!

Cát Tường đều giọng:

– Tuấn Kha đâu có ba mẹ, hay anh em gì?

– Chỉ có anh, em, Thiên Sử mà thôi!

Minh An suy nghĩ một hồi anh kêu lên:

– Không lẽ ... là ... anh ta?

Khả Tú ngạc nhiên, nàng hỏi nhanh:

– Anh ta nào?

– Người được Tuấn Kha hiến tim. Anh ta đã trở về Việt Nam rồi!

Nghe đến người được Tuấn Kha hiến tim, lòng Cát Tường sôi lên sùng sục:

– Hắn dám quay lại Việt Nam sao? Anh nói đi, hắn ở đâu? Em phải cho hắn biết tay!

Minh An không lạ lẫm gì thái độ của Cát Tường, anh nhẹ giọng:

– Không nên làm vậy đâu, Cát Tường. Là Tuấn Kha tự nguyện vì nó cũng không thể cầm cự quá ngày hôm đó!

Cát Tường biết vậy, nhưng nghĩ đến Tuấn Kha chết còn trái tim lại hiến cho kẻ khác, nàng nghe thật xót xa:

– Nhưng ... cũng tại hắn làm cho Tuấn Kha động lòng nên mới ...

Minh An cố giải thích:

– Thật ra ... đó cũng chỉ là sự trùng hợp. Lúc anh ta được đưa đến, anh ta gần như đã chết vì tim bị một nhát dao xuyên qua đã ngừng đập và Tuấn Kha đã quyết định hiến tim cho anh ta chỉ vì Tuấn Kha là một bác sĩ với tấm lòng nhân hậu!

Cát Tường bướng bỉnh:

– Em không cần biết, em chỉ biết hắn là một tên xấu xa đã cướp đi trái tim của Tuấn Kha. Để Tuấn Kha phải chết trong đau đớn và ... thi thể không nguyên vẹn!

Minh An nhìn di ảnh của Tuấn Kha, buồn giọng:

– Anh thì không nghĩ như em. Anh cảm ơn vì anh ta xuất hiện đúng lúc để giải thoát cho Tuấn Kha, Tuấn Kha không còn bị những cơn đau hành hạ sống dở chết dở. Với tấm lòng cao thượng, Tuấn Kha sẽ được yên nghỉ trong sự tôn kính của mọi người!

Cát Tường không tranh cãi với Minh An, nàng thừa nhận Minh An nói rất đúng nhưng trong tâm trí nàng, nàng vẫn ghét cái tên mà Tuấn Kha đã hiến tim.

Minh An nhìn Cát Tường dịu dàng:

– Em hãy nghĩ anh ta là người thân của em. Khi người thân của em đang trong cơn thập tử nhất sinh mà gặp được một tấm lòng như Tuấn Kha thì em sẽ nghĩ khác, Cát Tường ạ!

Cát Tường cong môi:

– Nhưng hắn không phải người thân của em. Người thân của em là Tuấn Kha ... và Tuấn Kha đã vì hắn mà ...

Minh An nạt ngang:

– Cát Tường! Em đừng bao giờ có suy nghĩ đó. Hãy để Tuấn Kha được thanh thản mà yên nghỉ đi!

Cát Tường im lặng trước sự giận dữ của Minh An. Cả hai im lặng bên mộ Tuấn Kha, chỉ có tiếng gió xào xạc vào thân cây, tiếng du dương của kẽ lá. Tất cả làm cho nghĩa trang thật buồn tẻ và lạnh lùng!

Kẻng ... - Hai ly rượu sóng sánh màu hổ phách va vào nhau. Trần Phong ngửa cổ uống, Uyển My nũng nịu:

– Anh! Ra đây đã một tuần rồi, bộ anh không chán sao?

Trần Phong buông ly rượu cạn khô xuống bàn:

– Nếu chán thì em cứ đi chỗ nào không chán ấy!

Uyển My rót rượu vào ly cho Trần Phong:

– Em chỉ nói vậy thôi, chứ có anh thì em không bao giờ chán!

Trần Phong bật cười, bờ môi anh cuốn lấy cái miệng dẻo nhẹo của Uyển My.

Uyển My run người với nụ hôn điêu luyện của Trần Phong:

– Anh ... thật là tuyệt vời!

Trần Phong nhếch môi:

– Anh tuyệt vời hay cái gia tài của anh tuyệt vời? Em phải nói cho rõ!

Uyển My đáp, không cần do dự:

– Cả hai!

Trần Phong nhìn xoáy vào mắt Uyển My, sự thẳng thắn của Uyển My làm cho Trần Phong hài lòng:

– Em được lắm!

Uyển My ập mặt vào vuông ngực to lớn của Trần Phong. Cô biết anh không thích những lời nịnh nọt, cô quá hiểu anh. Chính vì vậy mà trong số các bạn gái của Trần Phong, cô là người được lòng anh nhất. Uyển My kéo tay Trần Phong:

– Nhảy đi anh!

Trần Phong để ly rượu lên bàn rồi cùng Uyển My ra sàn nhảy. Uyển My hãnh diện sánh đôi với Trần Phong trong bao cặp mắt ngưỡng mộ lẫn ganh tị.

Cô choàng tay lên cổ Trần Phong rồi nhẹ nhón gót áp môi mình lên môi anh. Cô muốn tất cả mọi người biết Trần Phong là của riêng cô.

Bàn tay của Trần Phong trên chiếc eo thon thả của Uyển My cứ thấp dần.

Anh cười khanh khách:

– Em quả là tuyệt hơn những bạn cô gái trước đây của anh đó, Uyển My!

Uyển My nghe phấn khởi vì được Trần Phong khen ngợi, cô ghé sát tai anh, lớn giọng:

– Nếu vậy thì chúng ta hãy đến với nhau đi, được không Trần Phong?

Trần Phong nhếch miệng:

– Được thôi, nhưng anh thích sự sòng phẳng!

Uyển My chợt hỏi:

– Anh luôn đến với các cô gái như vậy sao?

Trần Phong thản nhiên:

– Anh không ép, ai thích vui thì đến. Còn không thích thì thôi!

Uyển My nhìn vào đôi mắt như có lửa của Trần Phong:

– Sao anh không nghĩ đến một ngày nào đó anh sẽ yêu và sẽ lập gia đình?

Trần Phong cười khanh khách:

– Yêu? Anh thấy em bắt đầu bệnh hoạn giống như thiên thần, tôn sùng, sống chết vì tình yêu? Nhưng em không hợp với thiên thần đâu, em làm quỷ dữ sẽ hay hơn!

Uyển My nhìn Trần Phong rồi cũng bật cười:

– Nếu em là quỷ dữ thì em sẽ hóa phép để anh mãi mãi bên em!

Trần Phong cúi xuống, gương mặt anh thật gần mặt Uyển My:

– Không phải bây giờ anh đang bên em hay sao?

Uyển My kêu lên:

– Nhưng em muốn anh bên em mãi mãi!

Trần Phong phả lên má cô hơi thở thật ấm:

– Em tham lam quá đấy. Hãy sống vì hôm nay thôi và cũng chỉ biết hôm nay anh đang bên em!

Uyển My rên rỉ bên tai anh:

– Nhưng em yêu anh, Trần Phong!

Trần Phong cúi xuống siết mạnh lấy cơ thể Uyển My:

– Hãy làm cho anh thấy em yêu anh xem?

Uyển My rướn người, môi cô gắn vào môi anh thật nhanh. Họ cứ cuốn lấy nhau như thể thế giới này chỉ có họ thôi. Uyển My nói không ra hơi qua bờ môi tham lam của Trần Phong:

– Về khách sạn ... đi anh!

...

Nụ hôn của Trần Phong trượt dài từ trên môi xuống đôi bờ vai của Uyển My.

Trần Phong luồn tay vào áo cô, cái va chạm làm cho Uyển My lạnh cả sống lưng. Trần Phong mơn man chiếc cằm nhọn của Uyển My, và cuối cùng là trên bờ ngực của cô. Uyển My căng cứng người vì sung sướng, cô đưa tay vội vã cởi bỏ chiếc áo trên người của Trần Phong. Uyển My kéo Trần Phong ngã ập xuống giường, mọi cử động của Trần Phong đều làm Uyển My mê đắm. Cô luồn tay vào tóc anh rên khe khẽ:

– Trần Phong ... anh là người đàn ông tuyệt vời em chết mất ...

Cả hai cứ cuốn lấy nhau, cho đến khi Trần Phong buông Uyển My ra, anh nhắm mắt và rơi vào giấc ngủ thật nhanh. Uyển My ôm qua ngực anh:

– Trần Phong ... em yêu anh!

Trần Phong không trả lời. Uyển My nghe hơi thở của anh thật đều, có lẽ anh đã ngủ say. Một nỗi buồn giăng kín trái tim Uyển My.

...

Uyển My trở mình, chiếc giường trống không làm cho Uyển My giật mình.

Cô ngơ ngác:

– Trần Phong ... anh đâu rồi?

Uyển My ùa vào toa-lét nhưng trống không. Uyển My ngả người lên giường, đôi mắt cô dừng lại trên đầu giường. Uyển My cầm tờ giấy nhỏ lên lướt qua:

“Chúng ta nên sòng phẳng. Anh có việc ở Hồ Tràm. Thích thì đến với anh!”.

Uyển My cầm xấp tiền dày cộm trên bàn, cô cười nửa miệng:

– Ăn bánh trả tiền! Lời đồn đại về anh thật không sai.

Dù là vậy nhưng Uyển My vẫn không thể không theo Trần Phong. Nghĩ vậy, cô nhanh chóng thu xếp quần áo rồi khởi hành.

Cát Tường cột cao mái tóc lên để lộ ra chiếc cổ trắng ngần với những sợi tóc con óng mượt. Khả Tú trao cho nàng bộ đồ tắm:

– Nè, nhanh nha!

Cát Tường nhìn bồ đồ tắm nhỏ xíu kêu lên:

– Phải mặc cái này thiệt hả?

Khả Tú tròn mắt:

– Đương nhiên. Ở đây không mặc đồ tắm ai cho mày tắm?

Cát Tường gật gù:

– Biết rồi nhưng ... có cần ... nhỏ xíu như vậy không?

Khả Tú đưa bộ đồ tắm của mình lên:

– Hay mày thích của tao, tao đổi cho?

Cát Tường nhìn bộ đồ tắm của Khả Tú rồi nuốt nước bọt:

– Thôi thôi ... không cần đâu!

Khả Tú bật cười:

– Thay nhanh đi, Thiên Sử đang đợi!

Cát Tường lườm yêu Khả Tú:

– Mở miệng ra là “Thiên Sử, Thiên Sử” nghe phát chán!

Khả Tú cự nự:

– Thây kệ người ta. Nhanh lên đó!

Ánh mắt Thiên Sử lướt trên những đường cong tuyệt mỹ của Cát Tường mà nghe máu trong người chạy rần rần:

– Hai em định ... làm cho mọi người chết đuối hết hả?

Khả Tứ bật cười:

– Trong đó có anh không, Thiên Sử?

Thiên Sử đỏ mặt, song anh vẫn thản nhiên:

– Anh ... cũng là đàn ông mà!

Cát Tường tròn mắt:

– Hả! Anh trở thành đàn ông rồi hả Thiên Sử?

Thiên Sử nhìn Cát Tường trân trối, chưa kịp trả lời thì Khả Tú đã phụ họa:

– Vậy mà tụi em tưởng anh còn là con trai chứ!

Cát Tường nhìn nét bối trối trên gương mặt Thiên Sử, nàng cười khanh khách:

– Chạy đi Khả Tú, một con dê sổng chuồng đang tới kìa!

Khả Tú bật cười rồi bỏ Thiên Sử chạy theo Cát Tường. Thiên Sử nhìn Cát Tường và Khả Tú tung tăng trong áo tắm hai mảnh mà nghe xốn mắt. Có lẽ vì quá gần nhau mà chưa bao giờ anh phát hiện họ đẹp đến thế!

...

Cát Tường ngã bật ngửa xuống bờ cát nóng hổi, nàng đưa tay xoa xoa đầu:

– Ôi! Chết cái đầu của tôi rồi!

Khả Tú lo lắng, cô kéo tay Cát Tường dậy:

– Có sao không?

Cát Tường nhìn gã thanh niên cao to vạm vỡ, gắt gỏng:

– Bộ mắt lé, lọt tròng hay sao mà đụng người ta ...

Cát Tường bụm miệng vì nhận ra cái vết sẹo trên má phải của hắn:

– Chú em ...

Trần Phong nhìn Cát Tường, cái thân hình mảnh dẻ của nàng làm cho Trần Phong bủn rủn, nhất là cái gò ngực nhấp nhô theo nhịp thở của nàng. Trần Phong nói như một cái máy:

– Xin lỗi cô ... tôi không cố ý ...

Cát Tường kêu lên trong đầu “cô”. Cát Tường có chút thất vọng khi hắn không nhận ra nàng. Cát Tường bật cười trước sự ngạc nhiên của Khả Tú cũng như của hắn:

– Chú em ... hỗn quá đấy! Phải gọi bằng chị Hai, biết không?

Khả Tú lay nhẹ tay Cát Tường:

– Con khùng! Ăn nói gì kỳ vậy?

Cát Tường nhìn hắn kênh kiệu mặt:

– Không nghe chị Hai nói gì hay sao mà không trả lời trả vốn gì vậy?

Hắn “hừ” khẽ một tiếng:

– Cô tưởng mình là ai mà đòi làm chị Hai của tôi?

Cát Tường nhìn nét mặt cau có của hắn, nàng cười thầm trong bụng:

– Thì tôi là chị Hai của chú em chứ ai!

Khả Tú nhìn hắn, cười hiền:

– Anh thông cảm ... bạn em ...

Khả Tú đưa bàn tay lên một bên trán, với ngón trỏ xoay vòng vòng ở thái dương của Cát Tường. Hắn thốt lên:

– Cô ấy bị thần kinh hả?

Cát Tường muốn bật ngửa vì câu nói của hắn, nàng nhìn Khả Tú giận dữ:

– Mày mê trai bỏ bạn hả?

Khả Tú nhỏ xíu:

– Tao thấy mày quá trớn rồi đó! Nhìn hắn giang hồ như vậy ... coi chừng ...

mang họa ...

Cát Tường bật cười vì cái giọng cà lăm của Khả Tú. Nàng nhìn hắn, đưa tay vỗ vỗ trán:

– Bạn tôi nói đúng, tôi bị thần kinh!

Hắn nhìn nàng há hốc miệng:

– Cô bị thần kinh thật hả?

Cái miệng của Cát Tường tròn vo thật đáng yêu:

– Ờ ... thì ... lúc nãy đầu tôi va phải tảng đá nên bị chấn thương sọ não!

Hắn nổi đóa vì câu móc lò của Cát Tường:

– Không phải tôi đã xin lỗi cô rồi hay sao?

Cát Tường không trả lời, nàng đi một vòng quanh người hắn, làm cho cả hắn và Khả Tú đều khó hiểu. Hắn gắt lên:

– Cô làm cái gì mà nhìn tôi dữ vậy? Bộ chưa thấy ai ...

Cát Tường đưa một ngón tay lên đôi môi đang chu ra của mình suỵt khẽ một cái. Hắn ngoan ngoãn im lặng, nàng nói tiếp:

– ... Đẹp trai như chú em chứ gì?

Hắn tròn mắt nhìn Cát Tường ngạc nhiên. Cát Tường cắn nhẹ ngón tay:

– Hình như chú em vẫn chưa đi Thái Lan hả? Hèn gì, xấu hoắc!

Hắn nhìn Cát Tường trân trối, rồi ấp úng:

– Cô ...

Khả Tú kéo nhẹ tay Cát Tường:

– Anh ta là ... con ma đen thui thùi lùi mà mày nói hả?

Câu hỏi của Khả Tú làm cho hắn nhận ra nàng:

– Là cô?

Cát Tường bật cười trước sự ngạc nhiên của hắn:

– Gọi tôi là chị Hai?

Đôi mắt của hắn lướt trên thân hình mảnh mai của Cát Tường. Làn da của nàng trắng mịn như ngọc. Cái thân hình mới cân đối làm sao! Trần Phong chợt ngẩn người khi nhìn chiếc eo thon thả rồi đến cặp ngực đầy đặn của nàng. Cái kính cận già nua của nàng biến đâu mắt để hắn bị đôi mắt to tròn đen láy kia hút hồn. Hắn nghe lồng ngực mình muốn nổ tung, hắn hỏi một câu thật ngớ ngẩn:

– Cô mới đi Thái Lan về hả?

Cát Tường tròn mắt:

– Tôi? Đi Thái Lan? Đi làm cái gì?

Hắn buông gọn:

– Giải phẫu thẩm mỹ!

Không hẹn mà cả Cát Tường và Khả Tú cùng bật cười. Hắn chợt bối rối:

– Cô cười cái gì?

Cát Tường nheo nheo mắt, cử chỉ làm cho hắn muốn rụng tim:

– Thì thấy chú em ngốc nên tôi cười!

Hắn giận dữ:

– Cô ...

Cát Tường đưa tay vuốt nhè nhẹ lên khuôn ngực trần của hắn, cái cử chỉ làm cho hắn muốn ngã khuỵu dưới chân nàng. Cát Tường cười dịu dàng:

– Đừng có nóng, nổi mụn xấu lắm!

Cái giọng châm biếm của nàng kéo hắn ra khỏi những ngất ngây vừa thoáng qua. Hắn nhìn Cát Tường chăm chăm làm cho nàng cụp mắt. Cát Tường chợt kêu lên:

– Chú em vẫn chưa cướp được cái nhà băng nào hay sao mà còn chưa phẫu thuật chỉnh hình cho đẹp trai?

Không đợi hắn trả lời, Cát Tường tiếp tục:

– Hay chú em xấu quá nên thẩm mỹ viện không dám nhận?

Hắn nhìn Cát Tường trân trối. Sao trước mặt nàng, hắn lại như một thằng ngốc vậy? Cát Tường nắm tay Khả Tú kéo cô đi:

– Đợi khi nào chú em đẹp trai thì hãy gặp chị Hai nhé? Chào!

Khả Tú nhìn Cát Tường, cong môi:

– Tao thấy hắn đẹp trai mà!

Cát Tường tròn mắt:

– Cái gì?

Khả Tú khoanh hai tay trước ngực:

– Rất đẹp trai là đằng khác!

Cát Tường muốn đồng tình với Khả Tú. Phải hắn rất đẹp trai, một gương mặt cao ngạo với đôi mày rậm rạp và đôi mắt như biết nói chuyện. Cái mũi cao cao của hắn cũng rất hợp với gương mặt của hắn, đôi môi của hắn thì đỏ hồng cứ như tô son không bằng. Cát Tường lắc đầu, hắn là người xấu xa, nàng không được nghĩ đến hắn.

Khả Tú thấy Cát Tường im lặng, cô lên tiếng:

– Thấy tao nói đúng quá phải không?

Cát Tường chống chế:

– Coi chừng tao méc Thiên Sử, mày mê con ma đen thui kia đó!

Khả Tú không dám nói gì thêm, cô tiu nghỉu đi theo Cát Tường. Những cơn sóng cuộn vào bờ như hôn lên đôi bàn chân của họ mát lạnh.

Cát Tường và Khả Tú đang nằm dài trên bờ cát mịn màng. Thiên Sử reo lên:

– Giới thiệu với hai em một người!

Cả hai bật dậy như chiếc lò xo. Chưa kịp hỏi thì Thiên Sử đã kéo tay Trần Phong:

– Đây là Trần Phong, bạn của anh.

Cát Tường nhận ra hắn ngay với cái sẹo dài bên trên má phải. Khả Tú vỗ tay:

– Con ma đen thui của Cát Tường!

Trần Phong kêu thầm trong bụng:

Thì ra tên của chị Hai kia là Cát Tường.

Cát Tường lườm hắn một cái:

– Alibaba thì có!

Thiên Sử nhìn Cát Tường và Khả Tú, khó hiểu:

– Hai em nói nhăng nói cuội gì vậy? Đây là Trần Phong. Anh ta là Tổng giám đốc của ngân hàng Phong Việt, nguồn vốn của công ty anh!

Khả Tú kêu lên:

– Vậy à!

Cát Tường quắc mắt nhìn hắn, vẫn cái giọng điệu đó:

– Trần Phong? Em thấy ... “Trần như nhộng” thì có?

Thiên Sử gắt nhẹ:

– Cát Tường! Em nói cái gì kỳ vậy?

Cát Tường ca cẩm:

– Có sao nói vậy người ơi!

Trần Phong nhếch môi, khiêu khích:

– Chị Hai nói sai sự thật rồi còn gì nữa!

Cát Tường dẩu môi lên như sẵn sàng nghênh chiến. Trần Phong chống nạnh hai tay vào hông, anh dõng dạt:

– Tôi đâu có “Trần như nhộng” như chị Hai nói!

Cát Tường nhìn xuống cái quần hình tam giác nhỏ xíu, và duy nhất trên người hắn mà nghe hai má nóng ran:

– Anh ...

Trần Phong nheo nheo mắt với nàng:

– Tôi nói đúng phải không chị Hai?

Cát Tường đưa tay quẹt mũi:

– Ờ ... thì không có “Trần như nhộng” mà là “Trần trụi”!

Trần Phong muốn bật ngửa vì câu trả lời của Cát Tường. Thiên Sử ngăn họ lại bằng cách kéo tay Trần Phong:

– Ngồi xuống đây đi!

Trần Phong thả người phịch xuống bờ cát nóng hổi, đôi mắt anh không rời gương mặt đáng yêu của Cát Tường. Thiên Sử bắt chuyện:

– Anh về nước khi nào vậy, Trần Phong?

Trần Phong trầm giọng:

– Gần một tháng!

– Ngân hàng của anh thế nào?

Trần Phong cười nửa miệng:

– Phải nói là ngân hàng của ba tôi, chứ tôi thì có gì đâu?

Thiên Sử vui vẻ:

– Của ba anh hay của anh thì cũng giống nhau thôi!

Cát Tường chen vào:

– Sao mà giống được! Một người cực khổ kiếm tiền, còn một người thì ăn bám ... sung sướng xài tiền. Khác quá đi chứ!

Cũng may là Thiên Sử đang nằm trên đất nên anh không thể nào té nhào xuống đất vì câu móc họng của Cát Tường. Anh nhỏ giọng:

– Cát Tường ... em thôi cách nói chuyện với Trần Phong như vậy đi!

Cát Tường vẫn không thôi:

– Ủa! Hắn là nguồn vốn của anh chứ đâu phải nguồn vốn của em đâu mà em sợ!

Vừa nói dứt câu, Cát Tường đã kéo Khả Tú:

– Tắm đi, Khả Tú!

Khả Tú còn chần chừ nhưng Thiên Sử đã thúc giục:

– Em với Cát Tường xuống tắm đi! Anh và Trần Phong bàn công chuyện một chút!

Khả Tú đi theo Cát Tường, cả hai nô đùa trong làn nước trong biêng biếc.

Thiên Sử hỏi Trần Phong:

– Định mở ngân hàng ở Việt Nam sao?

Trần Phong kiêu ngạo:

– Phải! Và sau chuyến du lịch này trở về tôi sẽ khai trương.

Đôi mắt Trần Phong không rời Cát Tường một giây. Nhìn nàng nô đùa với biển cả, anh ước gì mình là biển cả bao la để có thể ôm lấy thân thể ngọc ngà của nàng. Thiên Sử kéo anh ra khỏi giấc mơ:

– Nếu vậy, tôi rất hân hạnh được sát cánh cùng ngân hàng của anh!

Trần Phong bật cười:

– Chuyện đó để tính sau!

Rồi Trần Phong ngả người ra, một tay anh chống lên cát để tựa đầu, một tay hốt những hạt cát mịn màng rồi thả xuống. Khả Tú và Cát Tường đã lên đến.

Khả Tú nhìn dáng nằm của Trần Phong thật quyến rũ, cô đỏ mặt kêu lên:

– Trần Phong! Anh nằm giống ... nàng tiên cá quá!

Trần Phong giật mình, anh bật dậy như chiếc lò xo. Cũng vừa lúc anh nhìn thấy cái trề môi của Cát Tường, anh chỉ muốn thật nhanh cắn vào bờ môi mọng đỏ kia. Cát Tường cong cớn:

– Ờ ... thì giống ... mà giống cá mắc cạn!

Trần Phong muốn bật ngửa vì Cát Tường. Sao lúc nào nàng cũng thích đối đầu với anh vậy? Anh ậm ừ:

– Tôi giống cái gì cũng kệ tôi, liên quan gì đến chị Hai?

Tưởng Cát Tường sẽ chịu thua, nhưng anh đã quá coi thường nàng. Nàng liếc anh một cái bén như dao, rồi dẩu môi lên dài giọng:

– Không liên quan đến chị Hai, nhưng chú em làm con mắt của chị Hai ngứa.

Mà con mắt của chị Hai ngứa thì chị Hai phải bỏ tiền ra mua thuốc nhỏ? Liên quan đến kinh tế của chị Hai mà, đúng không?

Trần Phong cứng họng vì cái giọng điệu lý sự của Cát Tường. Cũng may Thiên Sử đã cứu anh:

– Thôi, đừng có hằn học nữa, chúng ta tắm đi!

Cát Tường lè lưỡi với Trần Phong lồi te te bỏ đi. Khả Tú và Thiên Sử cùng xuống, Thiên Sử gọi Trần Phong:

– Tắm chung đi!

Trần Phong lẳng lặng đi theo. Bỗng nhiên anh muốn làm cái đuôi của chị Hai con nít kia.

– Cứu ... tôi với!

Khả Tú là người nhìn thấy đầu tiên, cô kêu lên:

– Trời ơi! Anh Trần Phong ... ảnh chết đuối kìa!

Thiên Sử và Cát Tường quay lại, cả hai đang cố bơi về phía Trần Phong.

Thật nhanh, Cát Tường đã cặp mạnh cánh tay mềm mại của mình vào cổ Trần Phong, nàng bơi thật nhanh vào bờ. Thiên Sử lo lắng:

– Trần Phong có sao không? Hay mình gọi cứu thương?

Khả Tú không căng thẳng như Thiên Sử:

– Anh quên Cát Tường từng là giáo viên bơi lội ở Trung tâm Thể dục thẩm mỹ hay sao?

Thiên Sử quay lại, Cát Tường đang đều đặn áp tay trên khuôn ngực nở nang của Trần Phong, Cát Tường vỗ nhè nhẹ lên má anh. Nàng áp tai lên ngực Trần Phong, anh cảm nhận được đôi gò má của nàng rất mịn màng. Trần Phong vẫn chưa có dấu hiệu gì là tỉnh lại. Khả Tú kêu lên:

– Hô hấp nhân tạo!

Thiên Sử vọt miệng:

– Không được!

Khả Tú cuống quýt:

– Cứu người như cứu hỏa mà!

Cát Tường còn phân vân, nàng cắn nhẹ vành môi. Bàn tay nàng nhẹ miên man trên đôi môi của Trần Phong, Cát Tường không biết nàng đang làm cho anh rạo rực, người nóng như lửa đốt. Anh kêu lên trong đầu:

– Hô hấp nhân tạo thật sao Cát Tường?

Như để trả lời anh, Cát Tường ngửa mặt anh lên một chút, rồi cúi người, anh cảm nhận được bờ ngực mềm mại của Cát Tường đang tì trên ngực mình. Thiên Sử gắt lên:

– Không được, Cát Tường!

Cát Tường nhìn Thiên Sử chớp mắt:

– Nhưng ...

Thiên Sử tiến lại bên Trần Phong, anh ngồi xuống bên cạnh Trần Phong:

– Để anh!

Trần Phong kêu thầm trong bụng:

“Trời ơi, để cái tên hám tiền này hôn thà chết sướng hơn!”.

Hình như Cát Tường rất hiểu ý anh, nàng nhẹ giọng:

– Anh có biết gì đâu mà hô hấp nhân tạo!

– Tránh ra đi, không khéo chú em này mất mạng đó!

Và thật nhanh, bờ môi nồng ấm của Cát Tường đáp xuống đôi môi đang chờ đợi của Trần Phong. Anh muốn im lặng để hoàn thành hết vở kịch, nhưng bờ môi của nàng ngọt quá, êm ái quá, Trần Phong không thể nào kháng cự nổi.

Anh hé môi cuốn lấy môi Cát Tường, nàng muốn bật ngửa, nhưng vòng tay của Trần Phong như gọng kềm ôm lấy cổ nàng. Đầu Trần Phong hơi nâng lên để nụ hôn thêm say đắm. Cát Tường chịu hết nổi, nàng vung một quả đấm vào mặt Trần Phong:

– Đồ ... cà chớn! Anh dám giở trò sàm sỡ tôi hả?

Tiếng hét của Cát Tường làm cho Thiên Sử và Khả Tú giật mình. Khả Tú lo lắng:

– Gì vậy Cát Tường?

Cát Tường đưa tay quẹt quẹt lên môi, cử chỉ trẻ con làm cho Trần Phong càng muốn ngấu nghiến bờ môi ngọt lịm của nàng. Nàng tức tưởi:

– Hắn ... không hề chết đuối?

Trần Phong ngồi dậy tỉnh bơ:

– Tôi nói mình chết đuối bao giờ nhỉ?

Cát Tường tức tối:

– Anh ... Không chết đuối sao kêu cứu? Biết vậy tôi để cho cá mập ăn thịt anh!

Trần Phong cười nửa miệng:

– Tôi kêu cứu vì biển lạnh quá. Tôi còn chưa trách chị Hai nhúng mũi vào chuyện của tôi nữa là?

Cát Tường giận run người:

– Anh ... có biết vừa rồi ...

Trần Phong áp sát mặt mình vào mặt Cát Tường, cô nín thở để tránh hơi thở nồng ấm của anh:

– Tôi biết ... vừa rồi ... chị Hai sàm sỡ tôi ... bởi vì tôi quá đẹp trai!

Cát Tường muốn nạt ngang:

– Anh sàm sỡ tôi thì có ...

Trần Phong nheo nheo mắt:

– Tôi? Sàm sỡ? Chị Hai quên tôi đã nói gì à? Nếu có sàm sỡ, tôi thích mấy em trẻ đẹp và sexy. Còn chị Hai ... tôi không có hứng thú đâu!

Cát Tường ứa nước mắt vì sự sỉ nhục của Trần Phong:

– Anh ... đồ xấu xa!

Thiên Sử ôm qua vai Cát Tường:

– Thôi ... đừng khóc em!

Khả Tú chen vào:

– Anh hơi quá rồi đó, Trần Phong!

Trần Phong vẫn thản nhiên:

– Tôi nói sai gì nào?

Cát Tường hét lên:

– Đồ ba trợn! Anh đi chết đi cho đẹp trời!

Cát Tường đã chạy mất, Thiên Sử đuổi theo:

– Cát Tường ... đợi anh!

Khả Tú liếc cho Trần Phong một cái thật sắc:

– Anh ... thật quá đáng!

Trần Phong nhìn theo bóng dáng của Cát Tường. Bất giác anh đưa tay sờ lên môi mình, nụ hôn tuyệt vời nhất mà anh từng trải qua. Trần Phong nhìn theo những dấu chân của Cát Tường, anh đặt bàn chân của mình lên dấu chân nàng, từng bước, từng bước, bàn chân anh ôm lấy bàn chân nàng chặt cứng.

Cát Tường đưa tay che ngang trán, nàng cự nự:

– Tao muốn xì khói rồi mà mày còn vui được sao?

Khả Tú đang trượt cát, cô xuýt xoa:

– Trượt không, Cát Tường? Tuyệt lắm!

Cát Tường lắc đầu:

– Mày và Thiên Sử cứ chơi đi! Tao đi lòng vòng xem có cái gì mua làm quà không?

Thiên Sử bật dậy:

– Anh đi với em!

Khả Tú cũng đứng lên theo anh:

– Hai người đi hết, em chơi với ai?

Cát Tường nhìn Thiên Sử:

– Anh cứ trượt cát với Khả Tú đi. Em vào kia uống nước, sẵn tránh nắng luôn!

Thiên Sử do dự, Khả Tú kéo tay anh:

– Mình chơi thêm tí nữa đi anh. Chiều nay về rồi!

Thiên Sử gật gù đi theo Khả Tú, anh không quên dặn dò Cát Tường:

– Em nhớ ngồi yên một chỗ thôi đó!

Cát Tường gật nhẹ rồi quay lưng. Nàng đi lòng vòng mua đủ thứ. Mỏi chân, Cát Tường ngồi xuống tảng đá gần đó. Một giọng nũng nịu làm nàng chú ý:

– Anh bảo đi Hồ Tràm mà chạy lên tận Mũi Né, làm em tìm muốn hụt hơi!

Trần Phong tỉnh bơ:

– Không phải cuối cùng em cũng tìm được anh hay sao?

Uyển My giận dỗi:

– Anh còn nói ...

Trần Phong gật gù:

– Bây giờ em muốn anh thế nào mới hết mè nheo đây?

Uyển My nhìn Trần Phong chớp mắt:

– Hôn em!

Chỉ có vậy, bờ môi Trần Phong đáp nhanh xuống đôi môi hé mở như chờ đợi của Uyển My. Nụ hôn lão luyện của Uyển My làm cho Trần Phong nhớ đến Cát Tường, nụ hôn của nàng vụng dại mà làm cho anh ngây ngất. Một tiếng hét vang lên làm cho cả hai giật mình buông nhau ra:

– Ăn cướp ... ăn cướp!

Cát Tường vừa hét vừa đuổi theo tên cướp, vừa lúc Trần Phong đưa chân gạt tên cướp ngã nhào:

– Còn chạy?

Tên cướp nhìn Trần Phong, giận dữ:

– Mày là ai mà dám xen vào chuyện của ông?

Trần Phong khinh khỉnh:

– Không là ai nhưng thấy chướng mắt!

Vừa lúc Cát Tường đuổi đến, nàng thở hổn hển:

– Trả ... giỏ ... xách ...

Trần Phong nhìn Cát Tường trân trối, đôi gò má nàng ửng hồng thật đáng yêu, có lẽ nàng mệt do đuổi theo tên cướp. Trần Phong cúi xuống lấy cái giỏ xách đưa cho nàng:

– Của chị Hai đây!

Cát Tường giật mình vì nhận ra Trần Phong. Trái đất này đúng là nhỏ hẹp thật. Cát Tường hất mặt:

– Chị Hai không cảm ơn chú em đâu!

Trần Phong muốn bật cười vì cái điệu bộ của Cát Tường:

– Tôi có bảo chị Hai phải cảm ơn sao?

Cát Tường dẩu môi:

– Biết vậy thì tốt, chào chú em nhé!

Cát Tường quay lưng bỏ đi. Trần Phong muốn đấu khẩu với Cát Tường nữa, nhưng con dao trong tay tên cướp làm anh thót tim:

– Cẩn thận!

Nhưng không kịp nữa, bàn tay cầm mũi dao đang lao theo sau lưng Cát Tường. Trần Phong chồm người, bàn tay anh nắm chặt đầu dao của tên cướp làm cho Uyển My hoảng hốt:

– Trần Phong ... anh điên hay sao?

Cát Tường quay đầu, nàng thấy bàn tay của Trần Phong đang tứa máu trên mũi dao của tên cướp. Nàng kêu lên:

– Muốn chết hả? Buông ra đi!

Trần Phong không buông. Bàn tay anh bấu mạnh hơn vào lưỡi dao và thật nhanh anh đã hạ tên cướp dễ dàng. Giọng anh gầm gừ:

– Mày muốn chết hay sao mà dám động đến Trần Phong hả?

Tên cướp cuống quýt:

– Trần Phong của ... Phong Việt!

Trần Phong hất mặt:

– Xem ra, mày cũng có chút hiểu biết!

Tên cướp co ro sợ hãi. Cái tên Trần Phong làm cho hắn đứng tim. Ai không biết Trần Phong của Phong Việt? Cách đây mấy năm, Trần Phong còn suýt chết vì một trận đại chiến. Từ đó đến nay anh có vẻ im hơi nhưng không ai dám đụng đến anh. Tên cướp lắp bắp:

– Trần Phong ... xin anh tha cho tôi ... tôi không dám nữa!

Trần Phong chỉ tay về phía Cát Tường:

– Xin lỗi chị Hai của tao đi!

Tên cướp nhìn Cát Tường trân trối. Chị Hai của Trần Phong mà baby như vậy sao ... Hắn cố nuốt nước bọt rồi nhỏ giọng:

– Chị Hai bỏ qua cho em ... em biết lỗi rồi!

Cát Tường gật gù:

– Biết lỗi là tốt rồi, đi đi!

Tên cướp mừng quýnh, co giò chạy. Uyển My nhìn vết thương trên tay Trần Phong, lo lắng:

– Vết thương sâu quá, Trần Phong. Em đưa anh đến bệnh viện!

Trần Phong nhìn Cát Tường như muốn tìm chút quan tâm trên gương mặt của nàng, nhưng anh hoàn toàn thất vọng. Cát Tường cười nhẹ:

– Xem ra, chú em cũng có chút tiếng tăm!

Trần Phong cười khan một tiếng:

– Không nổi tiếng lắm nhưng khi cần chị Hai cứ đem tên của tôi ra, đảm bảo không ai dám đụng đến sợi lông chân của chị Hai đâu!

Cát Tường làm một cái lè lưỡi:

– Ờ thì chúng không dám đụng đến cọng lông chân, nhưng chúng dám ... cắt cổ chị Hai!

Uyển My nhìn cách nói chuyện của Trần Phong và Cát Tường, cô ngạc nhiên:

– Cô ấy là ai vậy, Trần Phong?

Cát Tường cướp câu trả lời của Trần Phong:

– Tôi là chị Hai của chú em đó. Còn cô?

Uyển My quan sát Cát Tường, nhìn nàng giống người yêu của Trần Phong hơn là chị Hai, song cô vẫn nhẹ nhàng:

– Em là Uyển My, người yêu của Trần Phong!

Trần Phong muốn nhìn thấy sự ghen tức trong ánh mắt của Cát Tường, nhưng tuyệt nhiên không có. Một cái gì đó sụp đổ trong lòng anh.

Cát Tường khịt mũi:

– Vậy thì em chịu khó chăm sóc cho chú em của chị Hai nhé? Chị Hai đi trước đây. Chào!

Cát Tường quay lưng, Thiên Sử đã đón nàng ở phía trước:

– Em đi đâu mà lâu vậy? Làm anh và Khả Tú lo quá!

Cát Tường cười hiền:

– Em đi tùm lum tà la đó mà. Mình về chưa, Thiên Sử?

Thiên Sử vui vẻ choàng tay qua vai Cát Tường:

– Mình về khách sạn chuẩn bị. Hai giờ mình xuất phát!

Cát Tường bá cổ Thiên Sử:

– Em cũng muốn về Sài Gòn. Em sẽ kể cho Tuấn Kha về chuyến đi thú vị này!

Thiên Sử thất vọng khi Cát Tường nhắc đến Tuấn Kha. Song anh vẫn im lặng. Cát Tường vẫn véo von với Thiên Sử mà không hay sau lưng nàng con ma đen thui nhìn nàng muốn rách khóe.

Khả Tú đi đi lại lại trước phòng cấp cứu, Cát Tường kêu khẽ:

– Mày đừng có làm cho tao ... vào phòng cấp cứu giống mẹ mày nghen Khả Tú!

Khả Tú tròn mắt:

– Là sao?

Cát Tường dài giọng:

– Mày cứ đi qua rồi đi lại, đi tới rồi đi lui. Hai con mắt của tao sắp bị mày làm cho ... lọt ra ngoài rồi nè!

Đang lo lắng cho mẹ nhưng Khả Tú không thể không phì cười:

– Mày đúng là ...

Vừa lúc cửa phòng cấp cứu bật mở, Minh An xuất hiện:

– Người nhà của bà Khả Lan!

Khả Tú nhanh nhảu:

– Là tôi, thưa bác sĩ!

Cát Tường nhận ra Minh An trong chiếc áo blouse trắng:

– Minh An!

Minh An ngạc nhiên:

– Cát Tường? Sao em ở đây?

Cát Tường chỉ tay về phía Khả Tú:

– Mẹ của Khả Tú, bạn em bị ốm. Dì ấy sao rồi anh?

Minh An nhìn cô gái tên Khả Tú, một gương mặt kiều diễm làm anh thoáng bối rối. Khả Tú hỏi khẽ:

– Mẹ tôi không sao chứ bác sĩ?

Minh An gật gù:

– Bác ấy không sao? Trời trở lạnh nên bác ấy bị trúng gió!

Khả Tú thở phào nhẹ nhõm:

– Tạ ơn trời phật!

Cát Tường kêu lên:

– Tụi em vào thăm dì được không anh?

Minh An cười hiền:

– Được nhưng nhanh thôi, để bác ấy nghỉ ngơi!

Cả hai cảm ơn Minh An rồi vào phòng thăm bà Khả Lan. Khả Tú nắm tay bà:

– Mẹ .... mẹ thấy thế nào?

Bà Khả Lan hé mắt:

– Mẹ không sao!

Cát Tường cười nhẹ:

– Dì làm cho con và Khả Tú lo gần chết!

Bà Khả Lan âu yếm:

– Mẹ lại làm phiền hai đứa rồi!

Khả Tú kêu lên:

– Mẹ .... con là con của mẹ mà!

Bà Khả Lan gật nhẹ:

– Mẹ biết rồi!

Cát Tường dè dặt:

– Khả Tú! Mày ở lại với dì nghe? Tao có công chuyện cần phải đi gấp!

Khả Tú bật dậy:

– Cảm ơn mày đã đến đây với tao!

Cát Tường bẹo má Khả Tú:

– Tao với mày mà còn nói ơn nghĩa hay sao? Thôi, tao đi nghen?

Khả Tú khép cửa, cô ngồi xuống bên giường của bà Khả Lan:

– Mẹ! Mẹ ráng nghỉ ngơi cho khỏe rồi về nhà mẹ nhé!

Bà Khả Lan khép hờ mắt:

– Mẹ muốn ngủ một chút!

Khả Tú kéo mền đắp cho bà Khả Lan:

– Mẹ nghỉ đi, con lên gặp bác sĩ một lát!

Khả Tú nhẹ nhàng xoay nắm cửa, giọng của Minh An vang lên:

– Vào đi!

Khả Tú ngập ngừng ngồi xuống đối diện với Minh An:

– Bác sĩ!

Minh An ngẩn lên, anh hơi ngạc nhiên:

– Khả Tú! Em tìm anh có việc gì?

Khả Tú buồn buồn:

– Em chỉ muốn biết tình hình của mẹ?

Minh An điềm đạm:

– Không phải anh đã nói rồi sao? Mẹ em chỉ trúng gió thôi!

Khả Tú chớp mắt nhìn Minh An:

– Anh đừng có giấu em. Em biết mẹ em còn có căn bệnh khác nữa ... nhưng mẹ không muốn em biết ... Anh nói cho em biết được không?

Minh An thấy thương Khả Tú làm sao. Cô đúng là một đứa con hiếu thảo.

Anh phân vân:

– Nhưng anh không có quyền tiết lộ bệnh tình của bệnh nhân khi mà họ không đồng ý!

Khả Tú rưng rưng:

– Coi như em van xin anh có được không? Em hứa sẽ không để mẹ em biết chuyện này!

Minh An chau mày:

– Nhưng mà ...

Khả Tú năn nỉ:

– Minh An ... em tin anh là người tốt. Coi như anh giúp em được không?

Minh An nhìn vẻ mặt lo lắng của Khả Tú, anh mềm lòng:

– Nhưng em phải hứa giữ bình tĩnh mới được!

Khả Tú gật đầu lia lịa:

– Em hứa, anh mau cho em biết đi!

Minh An thở dài buồn bã:

– Mẹ em bị .... ung thư máu ... đã vào giai đoạn cuối.

Khả Tú nghe tai mình ù ù, cô hét lên:

– Anh nói ... mẹ em ...

Minh An gật nhẹ:

– Bác đã bị ung thư máu ... bệnh đã vào giai đoạn cuối!

Khả Tú nấc lên:

– Không thể nào ... mẹ ơi!

Minh An đặt bàn tay lên vai Khả Tú:

– Đừng quá đau lòng, Khả Tú!

Khả Tú bất ngờ nắm lấy bàn tay Minh An:

– Anh mau cứu mẹ em đi, Minh An!

Minh An nhìn Khả Tú thương xót:

– Bệnh đã rơi vào giai đoạn cuối anh không thể làm gì khác hơn!

Khả Tú nức nở:

– Không còn cách nào sao?

Minh An an ủi Khả Tú:

– Cách duy nhất là chúng ta hãy cho mẹ em những ngày cuối đời thật vui vẻ!

Khả Tú nghẹn ngào trong vòng tay Minh An. Tiếng nức nở của Khả Tú làm cho Minh An nao lòng!

Phụp! - Cái bong bóng phồng to rồi vỡ ra trên đôi môi mọng đỏ của Cát Tường. Nàng đưa tay vỗ vỗ vào đôi má bầu bĩnh của mình, nheo nheo mắt nhìn vào kính chiếc xe gần đó. Nàng hít hà:

– Cũng xinh đấy chứ!

Chiếc kính xe từ từ hạ xuống, cái giọng trầm ấm vang lên làm cho Cát Tường giật mình:

– Chị Hai đang định nhát ma tôi hả?

Cát Tường xấu hổ, nàng nhăn nhó:

– Cái gì! Ai nhát ma ai?

Trần Phong làm một cái nhún vai:

– Nhìn là biết rồi còn hỏi. Mà chị Hai định đi đâu mà ăn mặc ... quái gở vậy?

Cát Tường cụp mắt nhìn lại bộ dạng của mình. Nàng rất lịch sự trong bộ com-lê màu sữa mà. Cát Tường cong môi:

– Cái gì mà quái gở? Chú em lúc nào cũng thích đấu đá với chị Hai sao?

Trần Phong không tranh cãi với Cát Tường:

– Chị Hai đi đâu, tôi cho quá giang?

Cát Tường trề môi:

– Không thèm?

Nói rồi, Cát Tường vội vã quay lưng vì đã trễ giờ. Trần Phong nhìn theo cho đến khi chiếc xe buýt chở Cát Tường mất hút.

Cát Tường lễ phép chào bác bảo vệ:

– Bác ơi! Cháu đến nhận việc!

Bác bảo vệ chưa kịp trả lời thì chiếc bốn chỗ bóng loáng trờ tới. Bác vội vã mở cổng và mở cửa xe, ông cúi đầu:

– Dạ!

Đôi mắt Cát Tường nhìn Trần Phong muốn lọt ra ngoài, nàng gắt lên:

– Cái tên này, sao lại theo tôi đến đây hả?

Trần Phong giật mình, anh nhìn Cát Tường ngạc nhiên:

– Tôi? Theo chị Hai đến đây?

Bác bảo vệ chen vào:

– Cô ấy đến nhận việc!

Trần Phong kêu lên trong đầu:

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Cát Tường cong cớn:

– Anh đến đây làm gì?

Trần Phong tỉnh bơ:

– Vậy chị Hai đến làm gì?

Cát Tường vênh mặt:

– Tôi đương nhiên đến đây làm việc rồi!

Trần Phong cho hai tay vào túi quần:

– Thì tôi cũng thế!

Bác bảo vệ cười hiền:

– Thật ra Trần Phong là ...

Trần Phong nạt ngang:

– Tôi là trợ lý ở đây!

Bác bảo vệ kêu lên:

– Đâu phải ...

Trần Phong gầm gừ:

– Làm việc của mình đi!

Bác bảo vệ không nói thêm, ông bỏ vào phòng bảo vệ. Cát Tường nhìn Trần Phong, bĩu môi:

– Đi làm công mà đi xe hơi đời mới! Chị Hai còn tưởng chú em làm giám đốc cơ đấy!

Trần Phong đốp lại:

– Bộ làm giám đốc mới được đi xe hơi sao?

Cát Tường chớp mắt không chịu thua:

– Đúng vậy!

Trần Phong cho hai tay vào túi quần:

– Vào đi! Trễ giờ làm việc rồi!

Cát Tường xí cho Trần Phong một cái dài mấy trăm cây số:

– Chú em cũng tham công tiếc việc quá hả?

Trần Phong buông gọn:

– Đương nhiên!

Cát Tường lò tò theo Trần Phong. Nàng được làm trợ lý cho Tổng giám đốc của ngân hàng Phong Việt. Cát Tường đến phòng nhân sự nhận thẻ và tài liệu nghiên cứu mọi hoạt động sắp tới của ngân hàng. Hoàng Long vui vẻ:

– Em đến phòng của Tổng giám đốc đi!

Cát Tường cười hiền:

– Dạ, mà phòng ông ấy ở đâu vậy, Hoàng Long?

Hoàng Long tủm tỉm:

– Em đừng có gọi Tổng giám đốc bằng ông? Anh ta còn trẻ lắm!

Cát Tường chợt đỏ mặt:

– Em biết rồi!

Hoàng Long chỉ chỉ ngón tay:

– Lầu hai, thang máy quẹo phải, phòng đầu tiên!

Cát Tường nhã nhặn trước sự nhiệt tình của Hoàng Long:

– Em biết rồi. Chào anh Hoàng Long!

Cát Tường nhẹ đưa tay gõ cửa phòng, giọng người đàn ông vọng ra:

– Vào đi!

Cát Tường cúi đầu giọng thật khẽ:

– Chào Tổng giám đốc, tôi là ...

Cát Tường muốn bật ngửa khi thấy Trần Phong ngồi ở chiếc ghế lớn chính giữa. Nàng nã tiểu liên dồn dập:

– Lại là anh! Thật ra, anh muốn gì? Sao anh dám theo tôi hoài vậy? Còn dám ngồi ghế của Tổng giám đốc nữa! Coi chừng trèo cao té đau đó biết chưa hả?

Còn nữa ... dẹp ngay cái điếu thuốc của anh ở nơi này đi! Đồ mất lịch sự ....

không biết ...

Trần Phong nạt ngang:

– Stop!

Cát Tường vẫn còn giận phừng phừng:

– Sao phải stop? Tôi còn chưa nói hết? Tổng giám đốc thật không có mắt nhìn người, sao lại để người như anh làm việc ở đây chứ?

Trần Phong còn chưa kịp lên tiếng thì giọng của Uyển My đầy giận dữ:

– Chị Hai! Đừng tưởng mình là chị rồi làm gì cũngđược! Chị Hai là cái gì ở đây mà dám chỉ trích Tổng giám đốc?

Cát Tường quay lại nhìn Uyển My. Nàng nhận ra Uyển My là cô gái cùng đi với Trần Phong hôm trước, hai người còn hôn nhau. Cát Tường vọt miệng:

– Tôi không chỉ trích Tổng giám đốc, nhưng quả thật ông ta không biết nhìn người nên mới nhận tên khùng điên ba trợn kia vào làm!

Uyển My gắt lên:

– Cô có thôi đi không! Trần Phong chính là Tổng giám đốc của ngân hàng này đó!

Cát Tường muốn bật ngửa vì câu nói thốt ra từ miệng Uyển My, nàng tròn mắt:

– Cái gì!

Trần Phong hơi ngửa cổ ra sau, anh châm cho mình điếu thuốc:

– Thì sao nào?

Cát Tường bỗng cà lăm đến tội nghiệp:

– Anh ... Tổng giám đốc?

Trần Phong hất mặt:

– Đúng vậy! Không được à?

Cát Tường nghe máu trong người chạy rần rần, nàng giận Trần Phong ghê gớm. Thì ra, ngay từ đầu Trần Phong đã biết nàng làm việc ở đây và cố tình đùa cợt với nàng. Cát Tường liếc Trần Phong một cái bén như ngót:

– Được chứ! Nhưng tôi thì không được!

Trần Phong nhíu mày:

– Ý chị Hai là sao?

Cát Tường cắn nhẹ môi:

– Tôi không thèm làm việc ở đây với một tên Tổng giám đốc tưng tửng, lúc nắng lúc mưa như anh. Chào!

Trần Phong bật dậy như cái lò xo:

– Chị Hai định đi đâu, không phải đến làm việc hay sao?

Cát Tường khẽ cười:

– Vừa rồi thì phải, nhưng bây giờ thì không!

Trần Phong bực dọc:

– Chỉ vì tôi là Tổng giám đốc mà chị Hai như vậy sao?

Cát Tường buông gọn:

– Phải!

Trần Phong nhào đến bóp mạnh bàn tay Cát Tường, giọng anh gầm gừ:

– Ghét tôi như vậy sao?

Cát Tường cụp mắt tránh tia nhìn có lửa của Trần Phong, giọng nàng khẽ run:

– Đúng, tôi ghét anh. Làm sao tôi làm chung một chỗ với anh, lại là cấp dưới của anh!

Trần Phong hỏi Cát Tường:

– Vậy bây giờ chị Hai muốn sao?

Cát Tường dẩu môi:

– Tôi sẽ nghỉ việc!

Trần Phong hất mặt:

– Chị Hai nghĩ ngân hàng của tôi là cái chợ trời, muốn đến là đến, muốn đi là đi hay sao?

Uyển My chen vào:

– Nếu chị Hai đã không muốn làm thì thôi, hay anh để chị Hai đi đi!

Trần Phong gắt gỏng:

– Đâu có như vậy được! Nếu chị Hai muốn đi thì phải bồi thường hợp đồng cho tôi!

Cát Tường nhìn Trần Phong trân trối, nàng ấp úng:

– Cái gì?

Trần Phong nhếch môi:

– Không phải chị Hai vừa ký hợp đồng với Hoàng Long ở phòng nhân sự sao? Nếu muốn hủy hợp đồng, tôi buộc phải đưa chị Hai ra pháp luật vậy!

Cát Tường kêu lên thảng thốt:

– Cái gì?

Trần Phong tiến lại gần Cát Tường, mặt anh cúi sát mặt nàng:

– Không muốn vào tù thì hãy làm việc ở đây cho đến khi hợp đồng kết thúc!

Thấy Cát Tường im lặng, Trần Phong thích thú. Anh quay về phía Uyển My:

– Em cũng về phòng làm việc đi!

Uyển My cự nự:

– Em. .... Trần Phong chợt nghiêm mặt:

– Hay em cũng muốn vào nhà đá?

Uyển My giận dỗi, cô ngoe nguẩy bỏ đi. Trần Phong nắm tay Cát Tường kéo lại chiếc bàn bên cạnh mình:

– Đây là chỗ của chị Hai. Bắt đầu làm việc đi!

Buổi làm đầu tiên trôi qua thật nhẹ nhàng. Trần Phong không làm khó Cát Tường bất cứ chuyện gì, ngoại trừ ánh mắt đa tình của anh làm cho Cát Tường nơm nớp lo sợ.

Khả Tú không kiềm chế nổi sự ngạc nhiên, cô kêu lên:

– Có thật vậy không?

Cát Tường bực dọc:

– Sao lại không! Tao đang stress vì làm cấp dưới của con ma đáng ghét kia nè!

Khả Tú bật cười:

– Công nhận mày và Trần Phong có duyên thiệt!

Cát Tường gắt gỏng:

– Có duyên con khỉ! Oan-gia ngõ hẹp thì có!

Khả Tú cười hì hì:

– Mày cứ mạnh miệng cho lắm vào? Đến một ngày ngào đó mày lại đến khóc lóc với tao vì đã yêu con ma kia ...

Cát Tường nạt ngang:

– Mày có thôi đi không? Ăn nói tầm bậy tầm bạ?

Khả Tú hỉnh mũi:

– Nói tầm bậy tầm bạ, ma trúng tùm lum tùm la!

Cát Tường nạt đùa:

– Ăn nhanh đi, sắp tới giờ làm việc rồi!

Khả Tú gật gù:

– Xem ra, mày cũng chăm chỉ quá há!

Cát Tường khinh khỉnh:

– Không phải tao chăm chỉ mà tao chỉ không muốn bị Trần Phong xem thường!

Khả Tú dài giọng:

– Xem ra, Trần Phong cũng quan trọng trong lòng mày quá ha. Lúc này mày cũng nghĩ đến cảm nhận của Trần Phong sao? Không lẽ ... mày đã yêu Trần Phong rồi sao?

Cát Tường giật mình vì lý lẽ của Khả Tú, nàng đánh trống lảng:

– Công việc của mày thế nào rồi? Thiên Sử được chứ?

Khả Tú gật nhẹ, cô buồn giọng:

– Công việc thì tốt, nhưng ... Thiên Sử thì vẫn lạnh nhạt với tao!

Cát Tường vỗ mạnh lên vai Khả Tú:

– Từ từ rồi Thiên Sử sẽ hiểu tấm chân tình của mày thôi!

Khả Tú nhìn Cát Tường chăm chăm:

– Tao cũng mong vậy. Nhưng tao biết Thiên Sử đang đợi tấm chân tình của mày!

Cát Tường giật nảy người:

– Đừng có nói bậy! Tao và Thiên Sử chỉ là anh em với nhau. Hơn nữa, Thiên Sử từng là bạn thân của Tuấn Kha!

Khả Tú thở dài:

– Chỉ có mày mới nghĩ vậy thôi! Từ khi biết mày và Thiên Sử đến nay đã sáu năm, lúc nào Thiên Sử không quan tâm lo lắng cho mày, người mù cũng thấy Thiên Sử rất yêu mày!

Cát Tường nhẹ lắc đầu:

– Không có đâu! Đó là vì lời hứa với Tuấn Kha. Trước khi Tuấn Kha ra đi, Thiên Sử đã hứa thay Tuấn Kha chăm sóc cho tao!

Khả Tú buồn buồn:

– Mày nghĩ như vậy thật sao?

Cát Tường tròn mắt:

– Mày không tin tao hả? Làm bạn hơn sáu năm, có khi nào tao nói dối mày chuyện gì chưa?

Khả Tú gật nhẹ:

– Thì chưa! Thôi, ăn nhanh đi tao phải vào bệnh viện thăm mẹ tao.

Cát Tường kêu lên:

– Tao cùng đi với mày.

Khả Tú tròn mắt:

– Không phải mày sợ Trần Phong sẽ ...

Cát Tường cười hì hì:

– Bây giờ thì khác ... tao mặc kệ Trần Phong nghĩ gì!

Khả Tú cười hiền:

– Vậy thì chúng ta đi!

Cát Tường kêu lên:

– Ghé mua một ít trái cây đã Khả Tú!

Cả hai ghé quầy trái cây. Thật nhanh họ đã đến bệnh viện. Thấy Khả Tú buồn buồn, Cát Tường bốp nhẹ bàn tay bạn:

– Đừng có để mẹ mày nhìn thấy bộ dạng này!

Khả Tú gượng cười:

– Tao biết rồi!

Cả hai nhìn nhau cười trong mắt.

Tiếng xầm xì làm cho Cát Tường bực bội, nàng gắt lên:

– Các cô có thôi nói xấu người khác không hả?

Các cô gái nhìn nhau dè bỉu:

– Hung dữ quá! Không lẽ Tổng giám đốc của chúng ta lại thích mẫu người thô lỗ như vậy sao?

Một cô khác trả lời:

– Nếu là Uyển My thì còn tạm chấp nhận, chứ con nhỏ nhà quê này thì thật là ...

Trần Phong tằng hắng làm cho cô gái im bặt:

– Chuyện gì vậy?

Các cô gái nhìn Trần Phong ngưỡng mộ:

– Tổng giám đốc cũng xuống căng tin nữa sao? Thích thật!

Trần Phong nạt đùa:

– Các cô không ăn cơm thì vào làm việc đi!

Trần Phong đến bên cạnh Cát Tường:

– Ăn trưa chưa?

Cát Tường nhìn ánh mắt soi mói của các cô gái, giọng nàng chua lè:

– Bộ tôi với Tổng giám đốc thân lắm hả?

Trần Phong thấy khó chịu trước thái độ của Cát Tường, song anh vẫn nhỏ nhẹ:

– Nếu chưa ăn thì chúng ta cùng đi!

Cát Tường nổi giận đùng đùng trước cái bĩu môi của cô gái:

– Ai thèm đi với anh! Đừng có tò tò theo tôi, coi chừng tôi báo cảnh sát đó?

Anh có là Tổng giám đốc cũng không có cái quyền xen vào đời sống riêng tư của nhân viên đâu. Chào!

Cát Tường nện mạnh gót giày như trút giận. Trần Phong vươn người, anh nắm tay Cát Tường:

– Đừng có nói năng như thế!

Cát Tường giận dữ nàng hất mạnh tay Trần Phong:

– Tôi bảo đừng có đụng vào tôi mà!

Vài cô gái líu ríu sau lưng Trần Phong:

– Tổng giám đốc! Nó không hợp với Tổng giám đốc đâu. Nó chỉ là con vịt xấu xí mà thôi!

Cát Tường nhìn bọn họ muốn rách khóe. Cơn tam bành của nàng chưa kịp bộc phát thì nàng nghe cái giọng gầm gừ của Trần Phong thật dữ tợn:

– Ai cho các cô gọi Cát Tường bằng nó?

Các cô gái nhìn nhau:

– Tổng giám đốc ...

Trần Phong hất mắt về phía bọn họ:

– Tôi cấm ai xúc phạm và chống đối Cát Tường. Thái độ của các người với Cát Tường cũng chính là với tôi. Hiểu chưa?

Các cô gái sùi sụt:

– Tổng giám đốc! Tụi em chỉ lo cho giám đốc thôi mà!

Vừa lúc Uyển My xuất hiện, cô nhanh nhảu:

– Chuyện gì mà om sòm vậy?

Như vớt được chiếc phao cứu hộ, các cô gái thi nhau kêu ca:

– Chị, may quá! Bọn em đang góp ý với Tổng giám đốc về cô Cát Tường.

Không ngờ Tổng giám đốc ...

Uyển My nhìn họ, lắc nhẹ đầu:

– Ai cho các cô đụng đến Cát Tường?

Các cô gái lại một phen tức tối:

– Chị! Tụi em đang đứng về phía chị mà ... chị không thấy Cát Tường ...

Uyển My gắt nhẹ:

– Các cô thì biết cái gì? Cát Tường là chị Hai của Trần Phong đó!

Không hẹn mà các cô gái lại cùng nhau hốt hoảng:

– Hả!

Uyển My nheo nheo mắt:

– Còn không xin lỗi Tổng giám đốc và Cát Tường đi!

Các cô gái rối rít:

– Xin lỗi Tổng giám đốc. Xin lỗi ... chị Cát Tường!

Cát Tường không thèm nói tiếng nào, nàng cứ thế bỏ đi, Trần Phong chạy theo:

– Chị Hai ... chúng ta đi ăn cơm nhé!

Cát Tường dừng lại, nàng quay đầu. Đôi mắt mang hình viên đạn của nàng nhìn Trần Phong:

– Anh gây cho tôi nhiêu đó phiền phức là đủ rồi!

Trần Phong nhìn theo cái dáng nhỏ bé của Cát Tường mà nao lòng. Uyển My nhẹ nhàng:

– Trần Phong! Chúng ta đi ăn cơm nha. Gần đến giờ làm việc rồi!

Trần Phong phủi mạnh tay Uyển My:

– Anh no rồi!

...

Cát Tường đặt lên bàn Trần Phong tờ giấy, Trần Phong nhìn Cát Tường chăm chăm:

– Chuyện gì nữa đây?

Cát Tường từ tốn:

– Chiều nay Tổng giám đốc cho tôi nghỉ sớm. Tôi bận chút việc riêng.

Trần Phong chậm rãi:

– Chuyện gì?

Cát Tường bực dọc:

– Đã bảo là việc riêng mà?

Trần Phong quan tâm:

– Chị Hai muốn đi đâu, tôi đưa đi!

Cát Tường nhẹ cười:

– Cho tôi xin hai chữ bình an. Tôi không thích làm cái gai của các cô gái ở đây. Tổng giám đốc ký cho tôi đi!

Trần Phong nhìn Cát Tường khó chịu:

– Đừng có mở miệng ra là Tổng giám đốc này, Tổng giám đốc nọ!

Cát Tường bướng bỉnh:

– Anh là Tổng giám đốc thì tôi phải gọi là Tổng giám đốc!

Trần Phong thở dài ngao ngán:

– Đúng là cứng đầu!

Cát Tường trở lại vấn đề:

– Tổng giám đốc mau ký cho tôi đi. Tôi sắp trễ rồi!

Trần Phong ký nhanh vào lá đơn của Cát Tường. Nàng không cảm ơn lấy một tiếng, cứ thế mà bỏ đi. Trần Phong bước đến bên cửa sổ, anh còn kịp nhìn thấy Cát Tường lên xe của Thiên Sử. Tim anh chợt se thắt.

– Tuấn Kha! Hôm nay nữa là sáu năm. Sáu năm, anh rời bỏ cuộc sống tươi đẹp này để đi đến một thế giới khác. Anh có biết ở đây mọi người đều nhớ thương anh không? Anh có biết ... em không thể nào thoát ra khỏi mặc cảm tội lỗi hay không ...

Thiên Sử ôm qua bờ vai run rẩy của Cát Tường:

– Đừng buồn nữa Cát Tường. Hãy để Tuấn Kha chìm vào quá khứ, em đừng đào sâu thêm vết thương lòng này nữa!

Thiên Sử cầm ba nén nhang trên tay Cát Tường cắm vào lư hương. Anh trầm giọng:

– Tuấn Kha! Hôm nay là giỗ của mày nên tao và Cát Tường đến đây. Mày có linh thiêng thì hãy để cho Cát Tường sớm quên mày, để cô ấy có thể trở về cuộc sống vui vẻ như trước kia!

Cái bóng ma đen thui mà Cát Tường cố chạy trốn đang lù lù xuất hiện với bó hoa ly thật đẹp trên tay. Thiên Sử ngạc nhiên:

– Trần Phong ... sao anh lại viếng mộ của Tuấn Kha?

Trần Phong cũng ngạc nhiên không kém:

– Anh và Cát Tường là cái gì của Tuấn Kha?

Thiên Sử vọt miệng:

– Tôi và Tuấn Kha là bạn thân, Cát Tường từng là người yêu của Tuấn Kha!

Cát Tường căng mắt nhìn Thiên Sử, nàng gắt nhẹ:

– Thiên Sử ... sao lại nói như vậy?

Thiên Sử vẫn cố tình ngạc nhiên:

– Không nói vậy thì nói sao? Không phải vì Tuấn Kha mà sáu năm qua em luôn từ chối anh hay sao?

Cát Tường nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt tóe lửa của Trần Phong. Nàng cắn nhẹ môi:

– Thiên Sử ... đừng có nói nữa!

Thiên Sử quay lại nhìn Trần Phong:

– Còn anh? Anh quen thế nào với Tuấn Kha?

Trần Phong nhìn vào di ảnh của Tuấn Kha, anh hạ giọng:

– Tuấn Kha là người ơn của tôi!

Thiên Sử tròn miệng vẻ ngạc nhiên:

– Anh ...

Không đợi Trần Phong trả lời, anh quay lại gọi Cát Tường:

– Em nghe Trần Phong nói gì không Cát Tường?

Cát Tường im lặng đầu nàng cúi sâu như không muốn đối mặt với sự thật này. Thiên Sử hét lên:

– Sao em lại im lặng?

Cát Tường khổ sở:

– Anh muốn em làm gì trong hoàn cảnh này?

Thái độ của Cát Tường càng làm cho Thiên Sử điên máu vì ghen. Anh hậm hực:

– Có phải ngay từ đầu em đã biết Trần Phong chính là người được Tuấn Kha hiến tim, đúng không?

Sự im lặng của Cát Tường làm cho Thiên Sử tức tối:

– Cát Tường. Không phải em từng bảo em căm thù người đã làm cho Tuấn Kha phải sớm ra đi hay sao? Không ngờ em không những không căm ghét Trần Phong mà lại còn làm việc cho ngân hàng của hắn. Em yêu Trần Phong rồi, đúng không?

Cát Tường hét lên:

– Em không có ... Em ... không bao giờ ... yêu Trần Phong!

Trần Phong nhìn Cát Tường trân trối:

– Tại sao lại không bao giờ?

Thiên Sử nhìn Trần Phong bằng đôi mắt tóe lửa:

– Bởi vì anh là người đưa Tuấn Kha đến cái chết, anh đã làm cho Tuấn Kha xa Cát Tường nhanh hơn dự định!

Trần Phong nhìn đôi mắt Cát Tường đẫm lệ. Tim anh nhói đau:

– Cát Tường! Có thật em hận anh, căm thù anh vì anh đã ...

Giọng Minh An đã làm cho Trần Phong dừng lại:

– Hai người thôi những lời đó đi. Tuấn Kha không muốn thấy mọi người như thế này đâu!

Không hẹn cả ba người cùng thốt lên:

– Minh An!

Minh An bóp nhẹ bàn tay của Cát Tường:

– Em đừng tự giam mình trong ray rứt nữa. Tuấn Kha không muốn nhìn thấy em vì nó mà buồn khổ đâu!

Minh An nhìn Thiên Sử, nói tiếp:

– Cả mày cũng vậy!

Thiên Sử ngoan cố:

– Tao thì sao?

Minh An nhẹ giọng:

– Trần Phong không có lỗi gì khi nhận trái tim của Tuấn Kha cả. Không sớm thì muộn, Tuấn Kha cũng sẽ phải chết mà thôi. Và Cát Tường có quyền chọn Trần Phong nếu cô ấy yêu Trần Phong. Không có lý do gì ngăn cản họ đến với nhau!

Thiên Sử giận dữ:

– Không bao giờ, Cát Tường sẽ không bao giờ chấp nhận Trần Phong. Đúng không Cát Tường?

Cát Tường nhìn Trần Phong khổ sở, nàng biết làm sao trong lúc này. Gương mặt của Trần Phong làm cho Cát Tường chợt thắt tim, nàng cụp mắt im lặng.

Thiên Sử kéo mạnh tay Cát Tường quay mặt cô nhìn thẳng vào di ảnh của Tuấn Kha:

– Em hãy nói trước mặt Tuấn Kha đi!

Cát Tường nhìn Tuấn Kha, anh vẫn phúc hậu như ngày đầu giúp đỡ nàng.

Cát Tường nói một cách khó khăn:

– Tuấn Kha ... anh yên tâm đi ... em không bao giờ yêu kẻ đã ... đánh cắp ... trái tim anh ...

Trần Phong và Minh An cùng kêu lên:

– Cát Tường!

Thiên Sử cười nửa miệng, anh hài lòng vì sự đau khổ của Trần Phong:

– Em hãy giữ lời hứa này với Tuấn Kha, như vậy Tuấn Kha mới yên lòng mà ra đi!

Minh An gắt lên:

– Mày thôi đi! Tuấn Kha không phải người ích kỷ, Tuấn Kha luôn muốn Cát Tường được hạnh phúc!

Cát Tường lắc đầu nguầy nguậy trong vòng tay Thiên Sử:

– Thiên Sử nói đúng ... em không bao giờ yêu và tha thứ cho người ... đã cướp trái tim của ... Tuấn Kha!

Trần Phong rít lên:

– Cát Tường ... trong mắt em anh là một kẻ đáng ghét như vậy sao? Em thật không thể nào chấp nhận anh sao? Nói cho anh biết đi!

Thiên Sử cười gằn một tiếng:

– Ngay từ đầu, Cát Tường đã căm ghét người được Tuấn Kha hiến tim, chứ không phải vì là anh nên cô ấy mới như vậy. Trong lòng Cát Tường, Tuấn Kha là quan trọng nhất, anh đừng làm cô ấy khó xử!

Trần Phong nắm chặt hai bàn tay, giọng anh khàn đục:

– Em thà vì một người đã chết mà không đoái hoài gì đến anh hay sao?

Cát Tường vẫn im lặng, trên đôi gò má mịn màng của nàng nước mắt thi nhau rơi. Trần Phong rít qua hàm răng nghiến:

– Nếu thật em vì Tuấn Kha mà ... không thể yêu anh ... Anh cũng không muốn em phải khó xử!

Trần Phong quay lưng, Minh An vội vã:

– Trần Phong ... đó không phải lỗi của anh!

Trần Phong không dừng lại cũng không quay đầu. Sự lạnh lùng và dứt khoát của Trần Phong làm cho Cát Tường đau đớn. Nàng gọi anh trong tiềm thức:

– Trần Phong ... em không còn sự lựa chọn nào khác!

Minh An nhìn Cát Tường nhỏ giọng:

– Em đừng tự làm khổ mình và làm khổ người khác. Anh dám chắc dưới suối vàng, Tuấn Kha sẽ không vui nếu em vì nó mà đánh mất hạnh phúc của chính mình!

Thiên Sử nạt ngang:

– Mày thôi cái triết lý cao thượng ấy đi! Cát Tường sẽ không vì những lời này mà tha thứ cho Trần Phong đâu!

Minh An vẫn chậm rãi:

– Cát Tường không cần phải tha thứ cho Trần Phong, bởi vì Trần Phong không hề có lỗi. Còn mày, đừng có lấy Tuấn Kha ra mà ép Cát Tường phải từ bỏ tình cảm của mình!

Thiên Sử giận dữ:

– Mày ...

Minh An đã quay lưng, anh cảm thấy thật bất công cho Trần Phong. Cát Tường mền nhũn trong tay Thiên Sử. Cát Tường nghe lòng quặn thắt khi nghĩ từ đây nàng và Trần Phong mỗi người một nơi!

Khả Tú đẩy xe đẩy của bà Khả Lan đi dạo trong khuôn viên bệnh viện. Cô ngồi xuống bên cạnh mẹ mình:

– Mẹ! Hai tháng điều trị, mẹ thấy thế nào rồi?

Bà Khả Lan cười hiền:

– Mẹ khỏe hơn nhiều rồi. Không còn mệt và hay ngất xỉu nữa!

Khả Tú nắm bàn tay gầy guộc của bà Khả Lan:

– Mẹ phải nhanh chóng hồi phục, như vậy con mới yên tâm làm việc được!

Bà Khả Lan xoa đầu Khả Tú xúc động:

– Mẹ lúc nào cũng làm khổ con, cả ngày bận rộn mà còn phải vào với mẹ?

Khả Tú kêu lên:

– Mẹ! Mẹ đừng bao giờ nói vậy. Con chỉ còn có mẹ, mẹ là tất cả của con!

Bà gật nhẹ:

– Mẹ biết rồi. Mẹ chỉ thấy khổ cho con mà thôi!

Khả Tú dịu dàng:

– Được chăm sóc cho mẹ, con rất vui mẹ à!

Bà Khả Lan thở dài:

– Không biết căn bệnh của mẹ có chữa trị được không. Còn tiền bạc nữa, nhà mình đâu khá giả gì!

Khả Tú an ủi bà Khả Lan:

– Mẹ yên tâm đi, bây giờ con làm cho Thiên Sử, lương cũng cao lắm, con có thể lo cho mẹ. Điều quan trọng là mẹ phải lo dưỡng bệnh và giữ gìn sức khỏe!

Bà Khả Lan chợt kêu lên:

– Khả Tú? Con phải cảm ơn bác sĩ Minh An. Nhờ có Minh An mà mẹ mới khỏe mạnh như bây giờ!

Khả Tú gật nhẹ:

– Con biết rồi!

Bà Khả Lan mệt mỏi:

– Con đưa mẹ về phòng đi, mẹ muốn nằm một lát!

Khả Tú nhanh tay đưa bà Khả Lan về phòng. Đợi mẹ ngủ, Khả Tủ kéo mền đắp cho mẹ rồi đến phòng Minh An:

– Minh An!

Minh An rời mắt khỏi bệnh án, anh ngạc nhiên:

– Khả Tú ... bác gái có chuyện gì à?

Khả Tú dịu dàng:

– Dạ không! Mẹ em rất khỏe. Em muốn đến để cảm ơn anh!

Minh An ái ngại:

– Khả Tú ... thật ra ... mẹ em không thể nào hết bệnh được đâu!

Khá Tú cười buồn:

– Em biết chứ, nhưng những ngày cuối đời, mẹ được vui vẻ thì em cũng vui rồi!

Minh An đặt nhẹ bàn tay lên vai Khả Tú:

– Em hãy cố gắng bên cạnh và chăm sóc cho bác gái trong thời gian này. Hi vọng bác gái sẽ ra đi trong nhẹ nhàng và thanh thản!

Khả Tú không thể kiềm chế cảm xúc của mình, giọt nước mắt rơi nhanh trên khóe mắt Khả Tú:

– Tại sao vậy Minh An? Tại sao không thể cứu mẹ em?

Minh An ngập ngừng rồi đưa tay lên gò má mịn màng của Khả Tú:

– Đừng khóc Khả Tú, đừng để bác biết chúng ta đang giấu bệnh tình của bác.

Em phải can đảm vượt qua nỗi đau này!

Khả Tú nghẹn ngào:

– Em đã mất cha từ nhỏ, mẹ là tất cả của em. Không có mẹ bên cạnh, em biết phải làm sao đây, Minh An ơi!

Minh An ôm qua bờ vai run rẩy của Khả Tú:

– Khả Tú! Hãy nén đau thương đi em. Hãy để mẹ em yên lòng ra đi. Nếu không, bác sẽ lo lắng cho em. Không còn mẹ bên cạnh nhưng em vẫn còn có anh. Anh sẽ luôn bên cạnh che chở và bảo vệ cho em!

Khả Tú ngước mắt, nàng nhìn Minh An qua màn lệ:

– Minh An!

Minh An cười hiền:

– Hãy tin anh, anh sẽ ở bên cạnh em!

Khả Tú gục vào lòng Minh An nức nở. Đây là lần thứ hai cô ngã vào lòng anh, một cái gì đó rất ấm áp và an toàn, nó làm cho Khả Tú cảm thấy thật bình an!

Cát Tường mở to mắt nhìn tờ đơn cho thôi việc trên bàn. Nàng căng mắt nhìn vào cánh cửa im lìm, có lẽ nàng đang đợi Trần Phong đến. Trần Phong đã đến, anh vờ ngạc nhiên:

– Vẫn chưa đi à?

Cát Tường tròn mắt:

– Trần Phong, chuyện gì vậy?

Trần Phong nhếch mép:

– Nhìn mà không biết sao? Là đơn cho thôi việc!

Cát Tường gắt nhẹ:

– Nhưng tại sao?

Trần Phong nhìn xoáy vào đáy mắt trong veo của Cát Tường:

– Cô biết rõ điều này hơn tôi mà!

Cát Tường chậm rãi:

– Thật ra anh muốn gì? Sao lại cho tôi thôi việc?

Thái độ của Cát Tường làm cho Trần Phong giận giữ, anh gầm lên:

– Không phải cô chán ghét tôi lắm hay sao? Ngày ngày đối mặt với người mà cô căm hận, cô không mệt mỏi sao? Cô hãy rời khỏi đây đi!

Cát Tường ứa nước mắt:

– Đó là lý do anh cho tôi thôi việc ư?

Trần Phong ngồi xuống ghế, đầu anh hơi ngửa ra sau:

– Cô muốn nghĩ sao cũng được, tôi cho cô một ngày để thu dọn!

Cát Tường nhìn Trần Phong trân trối. Mới hôm qua anh vẫn còn vui vẻ với nàng. Ánh mắt anh dành cho nàng đắm đuối yêu thương, sao chỉ mới có một ngày tất cả lại trở nên như vậy? Cát Tường cắn môi tưởng chừng bật cả máu.

Trần Phong đang muốn giải thoát cho nàng chăng? Anh chán ghét nàng chăng?

Anh không còn muốn nhìn thấy nàng nữa chăng? Những suy nghĩ đó làm cho Cát Tường chợt nghe lồng ngực mình muốn nổ tung. Nàng ấm ức:

– Tôi không đi đâu hết!

Trần Phong chồm người:

– Cái gì?

Cát Tường lì lợm:

– Tôi nói tôi không đi đâu hết, bộ anh điếc hả?

Trần Phong hét lên:

– Không phải trước đây cô muốn nghỉ việc hay sao? Bây giờ tôi cho cô toại nguyện, cô còn muốn gì nữa?

Cát Tường hất mặt:

– Tôi không muốn anh dùng lý do cá nhân để cho tôi thôi việc. Người ta sẽ nghĩ sao về năng lực của tôi?

Trần Phong dịu lại, anh trầm tĩnh:

– Bây giờ cô muốn sao?

Cát Tường suy nghĩ một lúc, nàng cắn nhẹ môi:

– Tôi còn ba tháng nữa là hết hợp đồng, ba tháng nữa tôi sẽ tự động rời khỏi đây!

Đôi mày rậm của Trần Phong cau lại rồi giãn ra:

– Tùy cô!

Cát Tường không nói gì thêm, nàng ngồi vào vị trí của mình. Một không khí trầm tĩnh bao trùm lấy nàng và Trần Phong. Cũng may Hoàng Long xuất hiện xua đi bầu không khí đó:

– Tổng giám đốc!

Trần Phong ngước lên:

– Chuyện gì Hoàng Long?

Hoàng Long để xấp hồ sơ lên bàn:

– Bên Thái Lan vừa yêu cầu Tổng giám đốc sang đó ký hợp đồng cho vay vốn của họ!

Trần Phong liếc nhanh trên xấp hồ sơ, anh gật gù:

– Vậy anh sắp xếp và đặt vé máy bay đi, ngày mai chúng ta xuất phát!

Hoàng Long gật đầu, anh quay lại Cát Tường:

– Cát Tường ... em chuẩn bị tài liệu và hợp đồng cho vay vốn của ngân hàng chúng ta với Thái Lan. Ngày mai chúng ta đi Thái Lan!

Không hẹn cả Trần Phong và Cát Tường đều kêu lên:

– Cái gì?

Trần Phong vọt miệng:

– Tôi và cậu đi được rồi, không cần Cát Tường đi theo đâu!

Hoàng Long lắc đầu:

– Vậy sao được! Anh là Tổng giám đốc thì phải có thư ký đi cùng. Hơn nữa ...

có con gái, chúng ta sẽ dễ bàn bạc hơn!

Trần Phong nhíu mày:

– Anh bảo Uyển My chuẩn bị đi, cô ấy sẽ cùng đi với chúng ta!

Cát Tường nghe ngạt thở. Anh thật ghét nàng rồi sao? Mà cũng đúng, chính nàng đã làm tổn thương anh trước cơ mà. Giọng Hoàng Long vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Cát Tường:

– Uyển My cũng sẽ đi cùng, nhưng không phải thư ký của anh. Uyển My giữ vai trò là người báo cáo thu ngân về nguồn đầu tư của ngân hàng chúng ta!

Thấy Trần Phong im lặng, Hoàng Long nhìn Cát Tường:

– Em nhớ chuẩn bị đủ mọi thứ về hợp đồng này nghe Cát Tường!

Cát Tường cười hiền:

– Em biết rồi!

Hoàng Long nhìn Cát Tường say đắm:

– Vậy thì tốt!

Rồi Hoàng Long quay lại Trần Phong:

– Bây giờ tôi sẽ trả lời với công ty bên Thái Lan và đi đặt vé máy bay!

Hoàng Long khép nhẹ cửa. Cát Tường nhìn Trần Phong, giọng thật khẽ:

– Tôi phải chuẩn bị gì đây, Tổng giám đốc?

Trần Phong buông gọn:

– Tất cả những gì có liên quan!

Cát Tường nhìn Trần Phong. Gương mặt anh sao trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Nó không còn nét đáng yêu như thường khi anh hay cãi cọ và gọi nàng bằng chị Hai. Cát Tường chợt thèm nghe Trần Phong gọi một tiếng chị Hai. Nhưng gương mặt của anh kín bưng, hình như anh không muốn sự xuất hiện của Cát Tường ở nơi đây. Cát Tường cúi đầu, giọt nước mắt rơi nhanh qua khóe mi đỏ hoe ...

Uyển My ôm ghì lấy cổ Trần Phong, giọng cô ngọt ngào:

– Không ngờ chúng ta lại có thể ký hợp đồng thuận lợi như vậy!

Trần Phong khàn giọng:

– Cũng nhờ em biết lấy lòng ông ta!

Uyển My bật cười:

– Đừng nói với em là anh ghen với ông ta nhé, Trần Phong!

Trần Phong gầm gừ:

– Anh ghen? Không bao giờ có chuyện đó!

Uyển My giọng buồn buồn:

– Anh nói vậy không sợ em buồn sao?

Trần Phong vẫn thản nhiên:

– Sao phải buồn, không phải chúng ta vẫn đang vui vẻ hay sao?

Uyển My bực dọc:

– Không lẽ giữa chúng ta chỉ có thể sòng phẳng bằng tiền thôi sao? Anh không có tình cảm gì với em sao?

Trần Phong nhíu mày vẻ khó chịu:

– Tại sao lại nói chuyện đó vào lúc này? Không phải chỉ cần chúng ta vui vẻ là được sao?

Uyển My ứa nước mắt:

– Nhưng em yêu anh, em muốn chúng ta mãi mãi là của nhau!

Trần Phong buông bàn tay trên chiếc eo thon của Uyển My:

– Chúng ta chỉ có thể vui vẻ đến với nhau mà thôi, giữa chúng ta không thể nào có tình yêu. Em cũng biết Trần Phong là một người vô cảm mà!

– Nhưng em không tin. Em thấy Trần Phong là một người đàn ông tràn đầy đam mê và nhiệt huyết!

Trần Phong chậm rãi:

– Nếu em cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta kết thúc ở đây đi!

Trần Phong quay lưng nhưng Uyển My đã ôm anh từ phía sau, giọng cô sùi sụt:

– Trần Phong ... em xin lỗi ... anh đừng đi, em hứa không nhắc lại chuyện này nữa!

Trần Phong quay lại, anh cười nửa miệng:

– Như vậy có phải tốt hơn không!

Uyển My không trả lời. Thật nhanh, cô cuốn lấy bờ môi của Trần Phong.

Trần Phong siết lấy chiếc eo của Uyển My, nụ hôn điêu luyện của Uyển My kéo Trần Phong vào đam mê. Cô nói qua môi anh:

– Mình về khách sạn nghe anh?

Trần Phong không trả lời, anh chỉ ghì chặt lấy bờ lưng nõn nà của cô. Nụ hôn của họ thật lâu và thật cuồng nhiệt. Đôi mắt Cát Tường muốn lọt ra ngoài.

Đâu phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy họ hôn nhau. Nhưng sao trái tim nàng như có ai bóp nát. Cát Tường bưng ly rượu nốc cạn, nàng hơi ngửa mặt lên như sợ giọt nước mắt của mình sẽ rơi xuống. Hoàng Long dịu dàng:

– Anh mời em một bản!

Cát Tường gượng cười:

– Em ... không biết nhảy!

Hoàng Long lắc đầu:

– Em làm anh khó tin quá!

Đôi gò má của Cát Tường đỏ hồng vì rượu, Hoàng Long ngây ngất:

– Em đẹp quá, Cát Tường!

Cát Tường bật cười:

– Em chỉ là con vịt xấu xí thôi, vừa già nua lại chẳng hấp dẫn!

Hoàng Long nhìn Cát Tường trân trối, anh kêu lên:

– Ai nói như vậy? Anh dám khẳng định em là người con gái đẹp nhất và đáng yêu nhất mà anh từng gặp!

Cát Tường cười buồn:

– Thôi, em sợ độ cao lắm, anh cho em xuống đi!

Hoàng Long khổ sở:

– Anh nói thật sao em lại không tin anh?

Cát Tường gật gù:

– Không phải em không tin anh, mà em không dám tin vào chính mình!

Hoàng Long quả quyết:

– Anh dám chắc ngay tại đây và vào lúc này, em là đẹp nhất không ai có thể sánh bằng em!

Cát Tường vọt miệng:

– Uyển My!

Cát Tường giật mình đưa tay bụm miệng, Hoàng Long không để ý điều đó, anh điềm đạm:

– Uyển My rất đẹp, nhưng hãy tin anh. Em dịu dàng và trong sáng gấp trăm lần cô ta!

Cát Tường hỏi trong mơ hồ:

– Nếu vậy sao Trần Phong lại ...

Hoàng Long buông gọn:

– Vì em là chị họ của Trần Phong. Nếu không, anh tin chắc Trần Phong sẽ chọn em!

Cát Tường bật cười chua chát:

– Vậy à!

Hoàng Long còn muốn nói là Cát Tường rất dễ thương, nhưng Cát Tường đã đứng lên:

– Anh cứ tự nhiên, em đi vệ sinh một lát!

Hoàng Long gật đầu:

– Em cẩn thận đó! Ở đây phức tạp lắm!

Cát Tường cười nhẹ rồi quay lưng.

Uyển My nhìn vào gương, tay cô ấn mạnh thỏi son màu đỏ trên đôi môi cô hơi chu ra. Cô giật mình vì sự xuất hiện của Cát Tường:

– Trời ơi! Cô làm cái gì mà như ma hiện hình vậy?

Cát Tường làm thinh, nàng đi vào toa-lét. Uyển My vẫn đều đều:

– Hoàng Long coi vậy chứ cũng nhiều cô đeo đuổi lắm. Cô được Hoàng Long để mắt là coi như cô may mắn!

Cát Tường im lặng, nàng cột lại mái tóc. Uyển My nhìn Cát Tường trong gương, cái gương mặt thiên thần của Cát Tường làm cho Uyển My nổi nóng. Cô giả lả:

– Nhìn cô còn trẻ như vậy, tôi không thể tin nổi cô là chị của Trần Phong đó!

Cát Tường vẫn làm thinh, điều đó làm cho Uyển My bực bội:

– Cô bị điếc hay sao vậy hả?

Cát Tường tròn mắt:

– Cô muốn tôi nói gì?

Uyển My hậm hực, cô cũng không biết mình trông chờ Cát Tường nói gì.

Vừa lúc cánh cửa phòng bật mở. Hai cái bóng đen nhanh như tia chớp đã túm lấy Uyển My và Cát Tường ...

Hoàng Long rót rượu vào ly cho Trần Phong:

– Trần Phong! Tôi có chuyện này muốn anh giúp!

Trần Phong buông gọn:

– Chuyện gì?

Hoàng Long thẳng thắn:

– Tôi thích Cát Tường! Anh giúp tôi chinh phục cô ấy!

Phụp! - Ngụm rượu Trần Phong vừa uống phun hết ra ngoài. Hoàng Long ngạc nhiên:

– Anh sao vậy Trần Phong?

Trần Phong bỗng cà lăm đến tội nghiệp:

– Hoàng Long ... anh nói ... anh ...

Hoàng Long cười hiền:

– Tôi yêu Cát Tường! Tôi rất hi vọng anh ủng hộ tôi. Dù gì anh cũng là em của Cát Tường, lời nói của anh ít nhiều cũng có giá trị với cô ấy!

Trần Phong sầm mặt, giọng anh lạnh lùng:

– Không được!

Hoàng Long ngạc nhiên:

– Tại sao?

Trần Phong ậm ừ trong cuống họng. Anh ngửa cổ đưa ly rượu lên môi, nhưng ly rượu của anh bị hắt xuống đất, vỡ nát:

– Trần Phong, lâu quá không gặp. Không ngờ mày còn dám đến đây!

Trần Phong bật dậy như chiếc lò xo:

– Sôlôben!

Sôlôben bật cười khanh khách:

– Cảm ơn, cảm ơn mày vẫn còn nhớ đến tao!

Trần Phong nghiến răng:

– Mày muốn gì?

Sôlôben đưa tay xoa xoa cằm, mặt hắn câng câng:

– Tao? Đương nhiên tao muốn rửa nhục! Vì mày dám hạ tao trước “Rồng Đen World”.

Hoàng Long bụm miệng:

– “Rồng Đen World” sân đấu băng nhóm xã hội đen!

Trần Phong nhếch mép:

– Mày không sợ sẽ nhục thêm một lần nữa sao?

Hoàng Long nhìn mấy tên xăm mình kia, vẻ sợ hãi:

– Họ là ai vậy, Trần Phong?

Sôlôben nhìn Hoàng Long, khó chịu:

– Đến Thái Lan mà không biết Sôlôben là ai sao?

Hoàng Long lắp bắp:

– Sôlôben ... ông ... Trùm ... Thái Lan?

Sôlôben bật cười ha hả:

– Coi như chú em có chút hiểu biết!

Hoàng Long lo lắng:

– Trần Phong! Chúng ... chúng ta làm sao đây?

Sôlôben chỉ chỉ ngón tay vào ngực Trần Phong:

– Mày hãy ngoan ngoãn để tao rửa nhục, xong chuyện chúng ta huề nhau!

Trần Phong hất mạnh tay Sôlôben:

– Mày nghĩ dễ dàng như vậy sao?

Sôlôben cười lớn:

– Đương nhiên! Nếu không, tao đã không đứng đây để nói chuyện với mày!

Trần Phong nghiến răng:

– Được! Vậy tao sẽ cho mày nhục mặt thêm một lần nữa, tại nơi này:

Sôlôben cao ngạo:

– Để xem mày có dám ra tay không!

Không để Trần Phong kịp phản ứng, Sôlôben đưa tay lên trán vỗ thật kêu:

– Đưa tụi nó ra đây!

Trần Phong muốn bật dậy như bị điện giật khi nhìn thấy Uyển My và Cát Tường trong tay bọn đàn em của Sôlôben. Anh nghiến răng:

– Thả họ ra ngay!

Hoàng Long lo lắng:

– Các anh làm gì vậy? Thả họ ra, nếu không, tôi báo cảnh sát!

Sôlôben bật cười:

– Mày tưởng cảnh sát dám đến đây và xen vào chuyện này sao?

Trần Phong gầm gừ:

– Mày muốn sao?

Sôlôben cười cợt:

– Tao nói rồi, tao muốn rửa nhục!

Uyển My nhìn Trần Phong sợ hãi:

– Trần Phong ... cứu em với ... em sợ quá!

Trần Phong đưa mắt nhìn Uyển My thật nhanh. Đôi mắt Trần Phong dừng lại trên gương mặt sưng húp của Cát Tường. Anh nóng mặt:

– Các anh đã làm gì với họ?

Sôlôben làm một cái nhún vai:

– Tao chỉ dạy cho chúng ngoan ngoãn mà vâng lời thôi!

Trần Phong rít lên:

– Thả họ ra ngay!

Sôlôben gật gù:

– Được! Nể tình mày là thằng quân tử, tao sẽ thả ... Nhưng tao chỉ thả một người thôi. Mày chọn đi!

Trần Phong kêu lên:

– Cái gì?

Uyển My lại léo nhéo:

– Trần Phong ... chọn em đi ... em là người yêu của anh mà!

Sôlôben gật gù:

– Người yêu?

Hoàng Long la lên:

– Chọn Cát Tường, cô ấy là chị Hai của anh mà!

Sôlôben ngạc nhiên:

– Chị Hai? Trần Phong mày có chị Hai từ bao giờ? Lại còn trẻ con như vậy?

Hoàng Long vọt miệng:

– Cô ấy là chị họ của Trần Phong. Các anh thả cô ấy ra trước đi!

Sôlôben cười hô hố:

– Được ...

Rồi hắn quay lại đàn em của mình:

– Thả ...

Uyển My hét lên:

– Trần Phong ... cứu em ...

Sôlôben đưa tay vuốt chòm râu:

– Trần Phong ... Nếu tao nhớ không lầm thì mày là một thằng máu lạnh. Mày đã đùa giỡn với biết bao nhiêu cô gái. Tình yêu với mày như cái áo, mặc chán thì vứt bỏ. Người yêu thì có nghĩa lý gì với Trần Phong. Tao sẽ thả ... người yêu của mày ra trước!

Hoàng Long bàng hoàng, anh chưa kịp hét lên, thì Trần Phong đã rít giọng:

– Không được! Thả chị Hai của tao ra trước!

Sôlôben cười khoái chí:

– Nếu chính miệng Trần Phong đã nói vậy, thì tao càng không thể thả!

Cái ra hiệu của Sôlôben, bọn đàn em hắn đẩy mạnh Uyển My về phía Trần Phong. Cô nhào vào lòng anh nức nở:

– Em sợ quá Trần Phong!

Trần Phong đẩy mạnh Uyển My qua một bên, anh nôn nóng:

– Mày muốn sao mới thả chị Hai của tao?

Sau cái gật đầu của Sôlôben, ba tên cao to vạm vỡ sấn tới. Bàn tay Trần Phong cung lại, hai tay anh đưa lên trước ngực thủ thế. Cái dáng vẻ của anh làm cho ba tên kia chùn lại. Sôlôben gầm gừ:

– Nếu không muốn chị Hai mày xảy ra chuyện thì đứng yên không được đánh trả!

Cát Tường nhìn Trần Phong, nàng kêu lên:

– Không được!

Đôi cánh tay Trần Phong từ từ hạ xuống, Cát Tường hét lên:

– Trần Phong, đừng có nghe lời họ! Anh có bị điên không?

Sôlôben gật gù hài lòng:

– Phải! Chỉ cần bọn tao rửa nhục và chỉ cần tao thấy vui thì chị Hai của mày sẽ bình an. Tao hứa như thế!

Trần Phong nhìn Cát Tường rưng rưng nước mắt, anh gắt lên:

– Còn không nhanh lên!

Sôlôben làm một cái búng tay thật kêu. Ba tên côn đồ bu lấy Trần Phong, họ trút lên Trần Phong những cú đấm như trời giáng. Cát Tường kêu gào thảm thiết:

– Dừng tay lại, các người định đánh chết Trần Phong hay sao?

Không có ai trả lời Cát Tường, chỉ có tiếng cười man rợ của Sôlôben. Cát Tường khóc òa, nàng gào lên:

– Hoàng Long ... Uyển My ... hai người mau can họ lại ... Trần Phong chết bây giờ!

Hoàng Long định xông lên nhưng Sôlôben đã gắt lên:

– Ai dám ra tay, con nhỏ này chết chắc!

Hoàng Long nhìn thấy con dao nhọn hoắt trên cổ Cát Tường, anh lùi lại.

Những cú đá của họ giáng vào người Trần Phong nghe nhức tai. Giọng Cát Tường vỡ òa:

– Trần Phong ... đánh lại bọn họ đi ... Trần Phong ... nghe tôi đi ... anh đừng có ngu ngốc như vậy nữa!

Cái xua tay của Sôlôben làm cho ba tên kia dừng lại. Hắn rít khẽ:

– Nhiêu đó đủ rồi!

Trần Phong cố gượng dậy. Bàn tay anh bụm mũi và miệng, Cát Tường thấy máu tứa ra từ lòng bàn tay anh, nàng hốt hoảng:

– Trần Phong ... anh ...

Trần Phong nén đau, giọng anh đứt quãng:

– Thả ... chị Hai ... tao ra!

Sôlôben lệnh cho đàn em thả Cát Tường. Nàng nhào vào lòng Trần Phong:

– Trần Phong ... anh có làm sao không?

Trần Phong nắm nhẹ bàn tay Cát Tường ủ trong tay mình. Anh cười cho nàng yên tâm, nụ cười méo xẹo:

– Tôi ... không ... sao!

Sôlôben gật gù:

– Trần Phong quả đúng là người trọng tình nghĩa! Xem ra, chị Hai này rất quan trọng với mày!

Trần Phong rất mệt, song anh vẫn cố:

– Mày dám đụng đến chị Hai của tao. Tao liều mạng với mày!

Sôlôben cười gằn:

– Yên tâm đi, tuy tao không lừng lẫy như mày, nhưng tao cũng biết giữ chữ tín. Từ hôm nay, ân oán giữa Trần Phong và Sôlôben chấm hết. Lần sau đến Thái Lan, tao sẽ mời mày một chầu!

Trần Phong không trả lời, Sôlôben quay lại bọn đàn em buông gọn:

– Đi!

Chỉ có vậy, Trần Phong gục xuống như cái cây bị đốn ngã. Cát Tường cố đỡ Trần Phong nhưng không thể. Uyển My hất mạnh tay Cát Tường:

– Cũng tại cô mà Trần Phong ra nông nỗi này. Xéo đi!

Hoàng Long ôm qua bờ vai run rẩy của Cát Tường:

– Đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi!

Cát Tường nấc lên nghẹn ngào:

– Xin lỗi!

Hoàng Long cười hiền. Anh phụ Uyển My một tay đưa Trần Phong về khách sạn.

Cái mặt sưng vù, thân thể mềm như quả chuối, Trần Phong không thể nào nhúc nhích nổi. Anh rên khe khẽ:

– Nước ... nước ...

Uyển My giật mình, cô vội lấy nước cho Trần Phong:

– Nước đây!

Trần Phong uống một hơi ly nước cạn khô. Uyển My lo lắng:

– Anh thấy trong người thế nào rồi?

Trần Phong cố mở mắt anh nhìn quanh rồi hốt hoảng:

– Cát Tường đâu?

Uyển My nghe nhức nhối trong lòng:

– Anh chỉ quan tâm đến Cát Tường thôi sao?

Trần Phong không trả lời Uyển My, anh hỏi lại:

– Cát Tường đâu rồi?

Uyển My bĩu môi:

– Anh vì Cát Tường mà sống không bằng chết, còn Cát Tường thì có ngó ngàng gì tới anh. Cô ta đang vui vẻ bên Hoàng Long kìa!

Tuy Trần Phong biết Cát Tường không hề có tình cảm với Hoàng Long, nhưng trái tim anh vẫn dọi lên đau đớn, anh nhắm nghiền mắt:

– Anh muốn nghỉ thêm một lát. Em ra ngoài đi!

Uyển My đứng lên:

– Vậy anh ngủ đi! Có gì thì điện thoại cho em!

Bàn tay Uyển My dừng lại trên nắm cửa:

– À, ngân hàng vừa điện thoại, họ muốn chúng ta về ngay để ký hợp đồng với công ty trách nhiệm hữu hạn EsLat!

Trần Phong ậm ừ:

– Em sắp xếp đi! Chúng ta sẽ về trong thời gian sớm nhất!

Uyển My quay lưng và khép nhẹ cửa.

...

Trần Phong đang chìm trong giấc ngủ, đôi môi anh thì thào:

– Cát Tường ... Cát Tường ...

Cát Tường ghé tai sát bờ môi anh:

– Trần Phong ... Anh nói cái gì, tôi không nghe!

Cánh tay nóng hổi của Trần Phong ôm lấy bờ vai của Cát Tường, anh gọi nàng trong tha thiết:

– Cát Tường ... anh ... yêu ... em!

Cát Tường ứa nước mắt. Anh yêu nàng nhiều đến vậy sao? Cát Tường sờ nhẹ bàn tay lên gương mặt bầm tím của Trần Phong, giọt nước mắt nàng rơi nhanh:

– Trần Phong ... đừng yêu em nữa ... em không thể yêu anh đâu ... Trần Phong ...

Bất ngờ, Trần Phong ghì lấy bờ vai thanh mảnh của nàng, bờ môi anh thật nhanh áp lên đôi môi thơm lừng của nàng. Cát Tường bối rối trước nụ hôn của Trần Phong, nhưng nàng không có can đảm để đẩy Trần Phong ra. Giọt nước mắt Cát Tường nóng hổi rơi trên má Trần Phong.

Trần Phong nhíu mày, Cát Tường vội đẩy anh ra. Trần Phong mở bừng mắt:

– Cát Tường!

Cát Tường đưa tay chùi chùi miệng, nàng ấp úng:

– Anh ... thấy thế nào rồi?

Trần Phong nhìn những giọt nước mắt còn đọng trên bờ mi của Cát Tường.

Anh run giọng:

– Cô lo lắng cho tôi sao?

Cát Tường cụp mắt. Trần Phong nhìn thấy đôi gò má của Cát Tường đỏ còn hơn ráng chiều, giọng anh thật ấm áp:

– Cát Tường!

Cát Tường giật mình, nàng nhìn anh ngơ ngác:

– Chuyện gì?

Trần Phong cười không nổi vì vết thương trên mặt:

– Anh ... vừa gặp em trong giấc mơ ... một giấc mơ ngọt ngào ... anh thấy chúng ta ... hôn nhau!

Cát Tường muốn bật ngửa nhưng rồi nàng lại thấy may mắn vì Trần Phong nghĩ đó là giấc mơ, nàng cười buồn:

– Chuyện như vậy mà anh cũng mơ được hay sao?

Trần Phong tròn mắt:

– Sao lại không?

Cát Tường cố giấu cảm xúc, nàng cong môi:

– Đương nhiên là không. Vì tôi không hề yêu anh, và anh cũng vậy. Người anh yêu và nên nằm mơ là Uyển My!

Trần Phong gắt nhẹ:

– Cát Tường!

Cát Tường đứng lên, ánh mắt nàng thật lạnh lùng:

– Anh nghĩ đi, tôi phải chuẩn bị, ngày mai chúng ta về Việt Nam. Và tôi sẽ chấp nhận đơn cho thôi việc của Tổng giám đốc.

Trần Phong bật dậy như chiếc lò xo, anh nhăn mặt vì vết thương trên người:

– Sao lại như vậy?

Cát Tường vẫn chậm rãi:

– Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Và tôi thấy quyết định của Tổng giám đốc là rất đúng!

Trần Phong nghe tim mình vỡ vụn, anh chợt lạnh lùng:

– Tôi biết rồi. Cô ra ngoài đi!

Cát Tường bước đi mà nghe đất bằng dậy sóng. Trên gương mặt nàng ướt đẫm lệ nhòa ...

Với cái hợp đồng với Thái Lan, Uyển My cho vào túi riêng của mình hơn một trăm triệu đồng, cô tha hồ ăn chơi mà quên cả việc đến công ty. Hoàng Long bực dọc:

– Tố Trang! Uyển My đã đi làm chưa?

Cô Tố Trang nhẹ nhàng:

– Dạ, cả tuần nay Tổng giám đốc và Uyển My đều không đến!

Hoàng Long khó chịu, anh gật gù:

– Được rồi!

Hoàng Long nhìn Cát Tường đang khệ nệ với chồng hồ sơ. Anh la lên:

– Em làm cái gì mà ôm một đống dữ vậy? Để anh phụ cho!

Cát Tường cười hiền, nàng đưa chồng hồ sơ cho Hoàng Long:

– Cảm ơn anh!

Hoàng Long chau mày:

– Em thôi khách sáo với anh đi! Em muốn chuyển đống hồ sơ này đi đâu?

– Em muốn đem đến phòng của Tổng giám đốc. Đây là tất cả những gì em đã chuẩn bị trước khi nghỉ việc!

Hoàng Long buồn giọng:

– Em quyết định nghỉ việc thật sao?

Cát Tường cười buồn:

– Em đã tìm được một công việc tốt hơn!

Hoàng Long ỉu xìu:

– Không gặp được em, chắc anh sẽ buồn lắm!

Cát Tường bật cười trước điệu bộ của Hoàng Long:

– Anh làm như em đi chết không bằng. Em nghỉ làm ở đây nhưng thỉnh thoảng chúng ta có thể gặp nhau!

Hoàng Long hớn hở:

– Em hứa rồi đó nha!

Cát Tường gật nhẹ. Tiếng chuông điện thoại của Hoàng Long reo vang, anh bắt máy:

– Alô ...

– Vâng, Tổng giám đốc!

Hoàng Long gật gật:

– Vâng!

Cát Tường tròn mắt:

– Gì vậy Hoàng Long?

Hoàng Long đặt chồng hồ sơ lên bàn, anh thở dài:

– Trần Phong bảo Uyển My đến nhà lấy bản hợp đồng với công ty EsLat.

Nhưng cả tuần Uyển My có đi làm đâu!

Cát Tường ngơ ngác:

– Rồi anh tính làm sao?

Hoàng Long kêu lên:

– Em đến nhà Trần Phong lấy bản hợp đồng giùm anh. Anh phải chuẩn bị tài liệu cho cuộc nói chuyện sắp tới!

Cát Tường muốn bật ngửa, nàng ấp úng:

– Em ... không ... hay để ngày mai Trần Phong tự đem đến.

Hoàng Long lắc nhẹ:

– Trần Phong còn lâu mới đến ngân hàng. Vết thương lần trước vẫn chưa lành. Bây giờ em đến nhà Trần Phong lấy bản hợp đồng đem về đây cho anh.

Được chứ?

Cát Tường suy nghĩ giây lát, nàng gật nhẹ:

– Được! Em cũng muốn đến xem Trần Phong thế nào. Dù sao anh ấy cũng vì em mà bị thương!

Hoàng Long nhìn thái độ của Cát Tường, anh dò xét:

– Anh thấy em và Trần Phong không giống chị em chút nào? Em quá trẻ so với Trần Phong. Anh ta ăn chơi ... xã hội đen chính hiệu ... Còn em thì ngây thơ ...

thuần khiết và hiền lành ...

Cát Tường nhẹ cười:

– Thôi, anh đừng có suy đoán lung tung. Em đi đây!

Cát Tường quay lưng, nàng chợt gọi Hoàng Long:

– Hoàng Long ... địa chỉ ... em không có địa chỉ của Trần Phong.

Hoàng Long tròn mắt, anh kêu lên:

– Anh nói có sai đâu. Chị em gì mà đến địa chỉ nhà cũng không có!

Cát Tường cụp mắt. Hoàng Long đưa địa chỉ của Trần Phong cho Cát Tường. Nàng cười nhẹ rồi quay lưng. Nhìn theo cái dáng vẻ nhỏ nhắn của Cát Tường, Hoàng Long cười một mình ...

Thiên Sử ném mạnh bản hợp đồng xuống đất, anh lớn tiếng:

– Đúng là xúi quẩy!

Khả Tú cúi xuống nhặt bản hợp đồng, cô dịu dàng:

– Từ từ rồi mình tìm cách, anh đừng có nản chí!

Thiên Sử nhìn Khả Tú chợt buồn:

– Anh thật là vô dụng, công ty không ngừng thua lỗ. Anh không thể giúp gì cho em và dì Khả Lan. Anh thật ...

Khả Tú đưa tay bịt miệng Thiên Sử:

– Anh đừng nói như vậy. Em chỉ cần anh luôn bên cạnh em, như vậy là quá đủ rồi?

Thiên Sử nắm nhẹ bàn tay Khả Tú, anh buồn giọng:

– Khả Tú ... em cũng biết anh ...

Khả Tú cướp lời anh:

– Em biết ... nhưng ... không phải anh từng bảo Cát Tường sẽ vì cái chết của Tuấn Kha mà không chấp nhận ai sao?

Thiên Sử thở dài:

– Đó là Cát Tường nói, nhưng không lẽ Cát Tường cứ ở như vậy suốt đời?

Anh tin sẽ có một ngày cô ấy hiểu tình cảm của anh và ...

Thiên Sử dừng lại khi thấy khóe mắt Khả Tú đỏ hoe:

– Anh xin lỗi, Khả Tú!

Khả Tú cười buồn:

– Tình yêu không có lỗi. Em sẽ chờ anh như anh chờ Cát Tường vậy. Khi nào Cát Tường chấp nhận anh, em sẽ rút lui!

Thiên Sử nhìn Khả Tú, anh nghe lòng chợt xót xa. Anh kéo Khả Tú ôm cô vào lòng:

– Khả Tú ... đừng khóc nữa em!

Khả Tú đưa tay lau nước mắt, cô cười với Thiên Sử:

– Mình đến bệnh viện đi anh!

Thiên Sử suy nghĩ hồi lâu, anh gật nhẹ:

– Được!

Bà Khả Lan vui mừng khi Khả Tú đến:

– Khả Tú? Mấy ngày con không đến, mẹ nhớ con quá!

Khả Tú ứa nước mắt:

– Mẹ! Mấy ngày con không đến mẹ ở đây có tốt không?

Bả Khả Lan vui vẻ:

– Có! Minh An lo cho mẹ lắm. Mẹ rất tốt con à!

Thiên Sử đặt giỏ trái cây lên bàn:

– Bác ăn ít trái cây cho mau khỏe!

Bà Khả Lan gật nhẹ:

– Cảm ơn con, Thiên Sử!

Thiên Sử ngồi im nghe mẹ con Khả Tú tâm sự. Bà hỏi Khả Tú:

– Công việc của con thế nào?

– Vẫn tốt mẹ à? Chỉ cần mẹ khỏe thì con sẽ có tinh thần mà làm việc?

Bà Khả Lan cười hiền:

– Mẹ biết tự lo cho mình, con không cần phải lo cho mẹ!

Khả Tú muốn nói gì đó, nhưng sự xuất hiện của Minh An làm nàng dừng lại.

Minh An vui mừng khi thấy Khả Tú nhưng ánh mắt anh vụt tối khi thấy Thiên Sử, anh khẽ khàng:

– Em và Thiên Sử đến thăm bác à?

Khả Tú nhẹ cười với Minh An:

– Cảm ơn anh đã chăm sóc cho mẹ em!

Minh An lãnh đạm:

– Em không cần cảm ơn, đó là trách nhiệm của anh!

Minh An để mấy viên thuốc trên bàn, anh quay lại bà Khả Lan, nhẹ nhàng:

– Bác nhớ uống thuốc đúng giờ!

Bà Khả Lan cười với Minh An:

– Bác biết rồi. Cảm ơn con, Minh An!

Minh An quay lưng:

– Vâng, bác nhớ uống thuốc xong rồi nghĩ ngơi. Con xin phép!

Khả Tú gọi khẽ khi thấy Minh An quay bước:

– Minh An!

Minh An không quay lại, giọng anh thật buồn:

– Em nói chuyện với bác đi. Anh còn vài bệnh nhân nữa!

Khả Tú nghe buồn trong bụng vì thái độ của Minh An, bình thường anh rất vui khi cô đến mà. Khả Tú lắc đầu xua ý nghĩ đó. Cô tiếp tục trò chuyện với bà Khả Lan mà không hay Thiên Sử đi theo Minh An từ lúc nào:

– Mày thích Khả Tú rồi phải không?

Minh An không chối, anh nhìn thẳng vào mắt Thiên Sử:

– Phải. Thì sao?

Thiên Sử cười nửa miệng:

– Nhưng cô ấy không yêu mày! Người cô ấy yêu là tao!

Minh An nóng giận:

– Mày hãy thôi đùa giỡn với tình cảm đi! Lúc thì bảo yêu Cát Tường, khi thì thích Khả Tú. Mày đừng có làm tổn thương hai người họ!

– Mày đừng có lúc nào cũng tỏ ra cao thượng như vậy, Minh An à!

Minh An nhìn sâu vào đôi mắt của Thiên Sử, anh buồn giọng:

– Mày thay đổi nhiều quá, Thiên Sử? Tao không còn nhận ra mày là bạn của tao nữa. Từ khi mày mở công ty xuất nhập khẩu thủy hải sản, mày đã không còn là Thiên Sử mà tao quen biết. Đồng tiền và danh vọng làm cho mày trở nên ích kỷ, mày có biết không?

Thiên Sử không quan tâm những điều Minh An nói. Anh vẫn thản nhiên:

– Trong cái thế giới này, nếu không có tiền, mày có thể làm được gì hả Minh An?

Minh An vẫn điềm tĩnh:

– Làm cái gì không quan trọng. Quan trọng là không đánh mất chính mình!

Minh An bỏ đi sau câu nói. Thiên Sử hậm hực nhìn theo, vừa lúc Khả Tú đến:

– Gì vậy anh?

Thiên Sử chợt siết mạnh cánh tay qua eo Khả Tú:

– Chúng ta về thôi!

Khả Tú nở nụ cười trước cử chỉ của Thiên Sử. Khả Tú để mình trong vòng tay của Thiên Sử, cô nào hay biết Minh An đang nhìn theo, ánh mắt anh đượm buồn ...

Cát Tường bĩu môi:

– Chắc là để cửa cho Uyển My đây, đáng ghét!

Cát Tường đẩy nhẹ cánh cửa không khóa. Nàng nhìn ngôi biệt thự màu trắng, hít hà:

– Đẹp quá!

Cả ngôi nhà màu trắng làm cho Cát Tường ngây ngất, một cái gì đó rất lãng mạn và đáng yêu ... không hợp với Trần Phong chút nào. Cát Tường mỉm cười khi nghĩ thế. Nàng không hay mình đã đặt chân vào lãnh địa của Trần Phong.

Đôi mắt của Cát Tường chạm vào cái lưng trần to lớn với những vết sẹo chằng chịt của Trần Phong, một nỗi xót xa dâng lên ngập lòng nàng. Nàng hỏi khi thấy Trần Phong đang lui cui:

– Anh đang làm cái gì vậy?

Xoảng! - Tô mì trên tay Trần Phong rơi xuống gạch tung tóe, anh la lên:

– Trời đất, thánh thần thiên địa ơi! Cô định nhát ma tôi hay sao mà thình lình xuất hiện vậy?

Cát Tường cố cắn môi để không bật cười trước bộ dạng của Trần Phong, cô nhỏ giọng:

– Anh đang làm gì vậy?

Trần Phong nhìn xuống những cọng mì vương vãi trên nền nhà:

– Nhìn mà không thấy sao?

Cát Tường chợt xót xa, nàng gắt nhẹ:

– Sao anh không gọi thức ăn nhanh?

Trần Phong làm một cái nhún vai:

– Có nhanh cũng không nhanh bằng mì gói!

Trần Phong cúi xuống, anh nhanh tay dọn dẹp bãi chiến trường. Chợt nhớ, anh ngẩng lên hỏi Cát Tường:

– Cô đến đây làm gì?

Cát Tường ấp úng:

– Tôi ... Hoàng Long nhờ tôi đến ...

Trần Phong từ tốn:

– Không phải tôi bảo là Uyển My hay sao?

Cát Tường nghe tim mình nhói lên, không lẽ anh muốn người đến đây là Uyển My thật sao? Cát Tường nhẹ giọng:

– Tôi cũng không muốn đến đây, nhưng Hoàng Long đã nhờ nên tôi không thể từ chối!

Trần Phong nghe Cát Tường nói, anh nóng mặt:

– Cô nghe lời Hoàng Long như vậy à?

Cát Tường ấp úng:

– Tôi ...

Trần Phong bỏ cái tô bể vào sọt rác, giọng anh nhát gừng:

– Cô vẫn chưa nghỉ việc sao?

Cát Tường đưa tay quẹt nhanh giọt nước mắt vừa trào ra, giọng nàng run rẩy:

– Anh yên tâm đi, hết hôm nay là tôi nghỉ việc! Đến đây nhận bản hợp đồng của anh là công việc cuối cùng của tôi!

Trần Phong không nhìn Cát Tường dù chỉ một lần, anh lấy một gói mì khác cho vào tô. Anh gật gù:

– Cô đi thẳng, bên phải, phòng đầu tiên. Tôi để bên cạnh máy vi tính đó?

Cát Tường không nói gì thêm, nàng quay lưng. Trần Phong chế nước sôi vào tô mì, cái đói làm cho bụng anh cồn cào.

Con mắt Cát Tường muốn lọt ra ngoài khi nhìn thấy những tấm ảnh sexy, khêu gợi của nàng trong bộ đồ tắm hai mảnh lượn qua, lượn lại trên màn hình máy vi tính của Trần Phong. Cát Tường nuốt nước bọt, nàng nghe máu trong người chạy rần rần. Cái giọng trầm ấm của Trần Phong làm nàng giật mình:

– Khoan đã, Cát Tường ...

Cát Tường quay lại nhìn Trần Phong, nàng thấy anh đang lúng túng:

– Tôi ... cô ... thấy hết rồi hả?

Cát Tường gắt lên:

– Anh làm cái gì với những tấm ảnh của tôi vậy hả?

Trần Phong cười hì hì:

– Không phải tôi từng nói tôi thích những cô gái đẹp và sexy sao? Bởi vì tôi thấy cô ... nên muốn thưởng thức ... Cô phải thấy mình may mắn vì được tôi chiếu cố hơn là nổi giận!

Cát Tường giận dữ:

– Anh có điên không? Những tấm ảnh ... như vậy mà anh cũng có thể bỏ vào máy vi tính hay sao?

Trần Phong đặt hai tay lên vai Cát Tường, anh xoay nàng nhìn vào máy vi tính:

– Nhìn xem, rất đáng yêu mà!

Cát Tường rùng mình vì hơi thở nóng hổi của Trần Phong phả vào sau gáy của mình. Giọng anh thật ấm:

– Cát Tường! Có biết anh yêu em nhiều lắm không?

Cát Tường lắc đầu nguầy nguậy:

– Trần Phong ... không được đâu!

Trần Phong hạ đôi cánh tay của mình xuống chiếc eo thon thả của Cát Tường, anh ôm nàng từ phía sau, cằm anh tựa vào vai nàng:

– Cho anh một cơ hội đi, Cát Tường. Anh tin thời gian sẽ giúp em chấp nhận anh!

Cát Tường nghe khóe mắt mình cay xè, nàng đưa tay tháo cánh tay rắn chắc của Trần Phong:

– Trần Phong ... dù thế nào đi nữa tôi và anh ... cũng không thể!

Trần Phong giận dữ, anh nắm mạnh hai bàn tay của Cát Tường xoay nàng đối diện với anh:

– Tại sao lại không được?

Cát Tường nhìn Trần Phong qua làn nước mắt:

– Anh chỉ cần biết là không được!

Trần Phong rít qua hàm răng nghiến:

– Không lẽ những gì Thiên Sử nói là đúng? Em yêu Tuấn Kha nhiều như vậy sao? Em căm ghét anh như vậy sao?

Cát Tường cụp mắt, nàng không dám nhìn Trần Phong. Cát Tường sợ nàng sẽ nói yêu anh. Bờ vai gầy của Cát Tường run bần bật. Trần Phong bóp mạnh bờ vai nàng:

– Nói cho anh biết, có phải chỉ vì anh là người đã nhận trái tim của Tuấn Kha mà ... em ... không thể chấp nhận anh, đúng không?

Cát Tường khổ sở:

– Phải! Bởi vì em đã từng hứa với Tuấn Kha ... em sẽ không tha thứ cho ...

Trần Phong gầm lên đau đớn:

– Em sẽ không tha thứ cho kẻ đã đánh cắp trái tim của Tuấn Kha, đúng không?

Cát Tường úp mặt vào lòng bàn tay nức nở, Trần Phong khàn giọng:

– Em sẽ không bao giờ chấp nhận anh vì anh mang trong người trái tim của Tuấn Kha, đúng không?

Cái gật đầu của Cát Tường làm cho Trần Phong có một suy nghĩ thật hung tợn. Anh gật đầu lia lịa:

– Được! Nếu vậy, chỉ cần anh trả lại trái tim cho Tuấn Kha thì em sẽ chấp nhận anh, đúng không?

Và Trần Phong không đợi Cát Tường trả lời, anh ào đến bên ngăn kéo, con dao rọc giấy cắm nhanh vào lồng ngực Trần Phong, nơi trái tim của Tuấn Kha.

Trần Phong thở hổn hển:

– Ngay bây giờ ... anh sẽ bỏ trái tim của Tuấn Kha ... ra khỏi lồng ngực anh ...

và em phải chấp nhận anh ...

Cát Tường thả đôi bàn tay xuống, nàng hét lên khi nhìn thấy con dao cắm trên lồng ngực đầy máu của Trần Phong:

– Trần Phong ... anh làm cái gì vậy ... anh điên rồi ...

Trần Phong mạnh tay ấn sâu con dao vào lồng ngực mình, Cát Tường nhào đến, nàng giữ bàn tay Trần Phong:

– Dừng lại ... anh muốn chết hay sao?

Một cánh tay của Trần Phong ôm qua người Cát Tường, anh siết nàng thật chặt:

– Nói đi ... nói em chấp nhận anh!

Cát Tường nghẹn ngào:

– Trần Phong ...

Trần Phong rít lên trong mệt nhọc:

– Hay em muốn anh lấy trái tim của Tuấn Kha ra thì em mới đồng ý!

Cát Tường dùng hết sức của đôi bàn tay, nàng giữ con dao trong tay Trần Phong:

– Trần Phong ... đừng mà ...

Trần Phong áp sát mặt mình lên mặt của Cát Tường:

– Nói đi!

Cát Tường không còn can đảm để chối bỏ tình yêu mà nàng dành cho anh.

Cái rào cản cuối cùng của nàng rơi xuống, giọng nàng vỡ òa:

– Em ... yêu ... anh!

Bàn tay đầy máu của Trần Phong buông rơi con dao, anh ôm Cát Tường vào lòng thật chặt như thể sợ nàng biến mất. Trần Phong ghé sát tai nàng:

– Anh yêu em nhiều lắm ... Cát Tường ơi!

Trần Phong lảo đảo, anh rơi xuống giường và đè lên cơ thể nhỏ bé của Cát Tường. Cát Tường đỏ mặt, nàng quay sang nơi khác tránh hơi thở của Trần Phong. Nhưng thật nhanh Trần Phong đã đáp môi mình xuống đôi môi mềm mại của Cát Tường. Nụ hôn vụng về của Cát Tường cho Trần Phong cảm giác rất giống với nụ hôn trong giấc mơ kia. Trần Phong ngây ngất trên đôi môi của Cát Tường, Cát Tường không đủ can đảm đẩy Trần Phong ra, nàng mềm nhũn trong vòng tay của Trần Phong.

Nụ hôn của Trần Phong trượt dài trên bờ vai thanh mảnh của Cát Tường. Đôi môi anh say đắm trên làn da mịn màng và tươi mát của Cát Tường, bàn tay anh nhẹ nhàng trên chiếc jupe của Cát Tường, thật nhanh nàng đã ... phủ phục bên cạnh Trần Phong. Anh đã cho nàng biết cảm giác yêu và được yêu là như thế nào? Cát Tường nghe người lâng lâng một cảm xúc khó tả, có lẽ cho đến cuối đời nàng sẽ không bao giờ quên phút giây này. Phút giây nàng trở thành người đàn bà của Trần Phong, của riêng anh ...

Cát Tường nức nở bên mộ của Tuấn Kha:

– Xin anh hãy tha thứ cho em, Tuấn Kha. Em đã không thể nào giữ lời hứa của mình. Em thật là xấu xa!

Nghĩa trang buổi sáng sớm thật im lìm, những hàng cây còn ủ mình trong những giọt sương. Cát Tường khàn giọng:

– Đừng trách em, Tuấn Kha ơi! Đừng trách em ... em thật sự đã rất cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, nhưng em không thể quên được Trần Phong. Anh ấy luôn xuất hiện trong lòng em, trong tim em, trong từng suy nghĩ của em.

Cát Tường đưa tay sờ lên di ảnh của Tuấn Kha:

– Tại sao em không thể yêu anh? Tại sao em lại yêu người có trái tim của anh?

Cát Tường rưng rưng:

– Tuấn Kha ... hãy hiểu cho em ... xin anh tha lỗi cho em ... nhưng em thật sự rất yêu Trần Phong ... và em đã là của anh ấy ... dù em biết mình sẽ không được anh tha thứ ... nhưng em sẽ không bao giờ hối hận vì đã đến với Trần Phong ...

Tiếng bước chân ngày một gần hơn nhưng Cát Tường không hay biết, nàng vẫn thành tâm sám hối trước mộ Tuấn Kha:

– Xin lỗi anh Tuấn Kha! Xin lỗi anh!

Trần Phong gầm lên làm cho Cát Tường giật mình:

– Cát Tường!

Cát Tường đưa tay chùi nước mắt:

– Trần Phong ... sao anh biết em đến đây?

Trần Phong ném cho Cát Tường tia nhìn giận dữ:

– Sao tôi lại không biết. Cô đến đây xin lỗi Tuấn Kha, đúng không?

Cát Tường gật nhẹ:

– Phải! Em đến xin Tuấn Kha tha thứ vì đã ...

Trần Phong rít qua hàm răng nghiến:

– Cô xin Tuấn Kha tha thứ vì đã đến với tôi, đúng không?

Cát Tường ứa nước mắt:

– Phải, bởi vì em đã có lỗi với Tuấn Kha!

Trần Phong bóp mạnh bàn tay Cát Tường:

– Tại sao vậy Cát Tường? Tại sao cô lại tàn nhẫn với tôi như vậy?

Cát Tường nhìn Trần Phong ngơ ngác:

– Anh nói gì vậy Trần Phong? Sao em lại tàn nhẫn với anh?

Trần Phong bật cười chua chát:

– Không phải sao? Hôm qua cô đến với tôi, nhưng hôm nay khi vừa mở mắt cô đã vội chạy đến đây sám hối với Tuấn Kha. Cô đang hối hận vì đã đến với tôi, đúng không?

Cát Tường nhìn Trần Phong trân trối:

– Không phải vậy đâu Trần Phong, anh đừng có hiểu lầm ...

Trần Phong nạt ngang:

– Tôi không hiểu lầm mà là hiểu đúng. Cô đến với tôi chỉ vì trái tim của Tuấn Kha trong lồng ngực của tôi, có đúng không?

Cát Tường kêu lên bàng hoàng:

– Trần Phong!

Trần Phong đau đớn:

– Tôi thật là ngu ngốc khi nghĩ rằng cô đã chấp nhận tôi. Thật ra, cô chỉ chấp nhận trái tim của Tuấn Kha mà thôi, và ngay sau khi tỉnh lại cô đã ào đến đây.

Có lẽ Thiên Sử nói đúng, cô sẽ không bao giờ chấp nhận tôi khi tôi còn mang trong người trái tim của Tuấn Kha, mà nếu có thì đó cũng chỉ là một sự thay thế!

Cát Tường thét lên:

– Trần Phong ... anh ... có thể nói những lời như vậy sao?

Trần Phong nhìn Cát Tường đôi mắt tóe lửa:

– Tôi sẽ không bao giờ để mình là một thằng ngốc, thay thế cho một người đã chết!

Trần Phong biến mất như cơn lốc, chiếc môtô của anh lao đi như xé gió, Cát Tường nhìn theo. Nàng khổ sở qua làn nước mắt:

– Trần Phong! Sao anh lại hiểu lầm em! Anh không biết là em ... vì yêu anh ...

mà đến với anh hay sao ... Trong lòng em ... anh là tình yêu của em ... anh không hề thay thế ai khác!

Cát Tường buồn bã rời khỏi nghĩa trang. Chỉ mới xa Trần Phong mà nàng nghe tim nhớ anh quay quắt. Nàng mỉm cười khi nghĩ ngày mai đến ngân hàng nàng sẽ nói tất cả với anh. Hẳn Trần Phong sẽ rất vui mừng, anh sẽ phủ lên nàng một trận mưa hôn làm cho nàng ngạt thở. Cát Tường bỗng nhớ nụ hôn của Trần Phong ghê gớm ...

Trần Phong không nhớ mình đã chạy qua bao nhiêu con đường, anh cứ chạy mãi, chạy mãi, nhưng hình bóng của Cát Tường vẫn chưa bị anh bỏ lại sau lưng. Nó bám lấy trái tim rướm máu của anh, nó làm cho anh đau khổ. Trần Phong một người sành sỏi ăn chơi, thay tình nhân như thay áo, giờ đây anh lại thất bại thảm hại trong tình yêu của mình.

Tố Trang hớt ha hớt hải chạy vào phòng của Hoàng Long, cô quên cả gõ cửa:

– Hoàng Long ... Hoàng Long?

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tố Trang, Hoàng Long hỏi nhanh:

– Chuyện gì vậy Tố Trang?

Tố Trang hổn hển:

– Dạ .... Tổng giám đốc ...

Hoàng Long ngạc nhiên:

– Trần Phong làm sao?

– Dạ .... bên Chợ Rẫy vừa điện thoại đến ... họ bảo ... Trần Phong gặp tai nạn ...

xe bốc cháy và Trần Phong đã ... chết!

– Rầm! - Tố Trang và Hoàng Long giật mình, họ thấy Cát Tường nằm sóng soài dưới nền gạch.

Hoàng Long vội đỡ người Cát Tường dậy:

– Em làm sao vậy, Cát Tường?

Cát Tường bấu mạnh tay Tố Trang:

– Tố Trang ... chị vừa nói ... Trần Phong ...

Tố Trang rưng rưng:

– Phải, bên Chợ Rẫy vừa báo cho chị, họ báo chúng ta đến nhận thi thể của Trần Phong.

Cát Tường gào lên trong tận cùng của đau khổ:

– Không!

Tố Trang buồn giọng:

– Người ta tìm được chiếc ví và giấy tờ của Trần Phong gần vụ tai nạn, và chiếc môtô đó chính là của Trần Phong!

Cát Tường hét lên:

– Trần Phong!

Nàng đã ngất!

Bà Trần sùi sụt trong vòng tay ông Trần:

– Mình ơi ... con chết thật là thê thảm!

Ông Trần an ủi bà Trần:

– Đừng buồn nữa, dù gì Trần Phong cũng đã ...

Bà Trần nghẹn ngào:

– Cũng tại em ... quá cưng chiều Trần Phong nên nó mới ...

Ông Trần buồn buồn:

– Mọi chuyện đã qua rồi đừng buồn nữa!

Bà Trần run giọng:

– Chúng ta chỉ có mình Trần Phong thôi, bây giờ biết làm sao đây?

Ông Trần thở dài, ông nhẹ giọng:

– Đợi hỏa táng xong, chúng ta đem hài cốt của Trần Phong về bên ấy!

Cát Tường đứng bất động bên Hoàng Long và Tố Trang. Đôi mắt nàng sưng húp vì khóc quá nhiều. Nàng nhớ Trần Phong kinh khủng, nàng nhớ ánh mắt anh, nụ cười anh, bờ môi anh, vòng tay anh ... Tất cả những gì của anh nàng đều không quên. Cát Tường nấc lên:

– Trần Phong ... tại sao vậy? Tại sao bỏ em ... tại sao lại ra đi như vậy? Em còn chưa giải thích với anh mà ... em còn chưa nói em yêu anh mà? Quay về với em đi, Trần Phong ơi!

Tố Trang siết nhẹ bàn tay của Cát Tường:

– Đừng khóc nữa em, hãy để Trần Phong được yên nghỉ!

Hoàng Long nhìn Cát Tường quằn quại trong tay Tố Trang mà xót xa. Từ lâu anh đã biết mối quan hệ giữa Trần Phong và Cát Tường không phải là chị em như họ nói. Anh rất buồn khi biết Cát Tường yêu Trần Phong. Nhưng anh thà chấp nhận sự đau đớn đó, còn hơn nhìn Cát Tường khổ sở vì sự ra đi của Trần Phong. Anh đặt nhẹ tay lên vai Cát Tường:

– Đừng khóc nữa em! Trần Phong không muốn nhìn thấy em khóc đâu!

– Không!

Tiếng thét của bà Trần làm mọi người giật mình. Đôi mắt Cát Tường đỏ rần vì lửa, thi thể của Trần Phong đã bị ngọn lửa quái ác kia nuốt chửng. Cát Tường òa khóc:

– Đừng mà ... dừng lại đi ... đừng ...

Tố Trang kéo vội tay Cát Tường khi nàng muốn lao vào giàn hỏa:

– Cát Tường bình tĩnh đi!

Cát Tường cố vùng vẫy trong tay Tố Trang và Hoàng Long:

– Đừng ... mau cứu Trần Phong đi ... các người mau cứu Trần Phong đi!

Bà Trần ôm Cát Tường vào lòng nức nở:

– Trần Phong đã thật sự bỏ chúng ta rồi?

Cát Tường bấu lấy đôi bàn tay của bà Trần, giọng nàng vỡ òa:

– Mau, bác mau nói với con, Trần Phong chưa chết. Bác mau nói đây chỉ là cơn ác mộng thôi!

Bà Trần nghẹn ngào:

– Cát Tường ... Trần Phong đã chết rồi. Nó thật nhẫn tâm khi bỏ lại chúng ta ở đây!

Cát Tường gào thét:

– Không ... Trần Phong ... đừng bỏ em ...

Bà Trần ôm chặt lấy Cát Tường:

– Cát Tường!

Cát Tường nấc lên trong đau đớn:

– Trần Phong ... tại sao không cho em cơ hội giải thích ... tại sao lại ôm nỗi hận kia mà ra đi? Anh muốn trừng phạt em phải không? Em không bao giờ tha thứ cho mình, Trần Phong ơi!

Ông Trần ôm lấy bà Trần và Cát Tường vào lòng, ông nhẹ nhàng:

– Đừng khóc nữa! Chúng ta đến lấy hài cốt của Trần Phong đi!

...

Thật khó khăn cho Cát Tường và bà Trần, họ lê từng bước nặng trịch. Trên tay bà Trần cầm tro cốt của Trần Phong. Cát Tường nhào đến, nàng ôm lấy hũ tro cốt vào lòng như muốn tìm hơi ấm của Trần Phong:

– Trần Phong ơi! Em yêu anh, mãi mãi yêu anh!

Những giọt nước mắt của Cát Tường rơi tí tách trên chiếc hũ. Mới hôm nào Trần Phong còn đứng trước mặt nàng, với nụ cười rạng rỡ trên môi. Cát Tường nhớ hơi thở, nhớ hơi ấm của Trần Phong. Nàng khóc òa:

– Trần Phong ... Trần Phong ơi!

Cuối cùng, theo sự nài nỉ của Cát Tường, ông Trần và bà Trần đồng ý mua một mộ phần ở nghĩa trang cho Trần Phong. Họ giao lại căn nhà và mộ phần của Trần Phong cho Cát Tường chăm sóc. Ngay sau đó họ trở lại nước ngoài vì ông Trần không muốn bà Trần đau buồn thêm vì cái chết của Trần Phong.

Nhật Thái buông Uyển My ra, anh mặc lại quần áo. Uyển My ngạc nhiên:

– Nhật Thái! Anh định đi đâu vậy?

Nhật Thái cài những chiếc cúc áo:

– Chiều nay anh có độ. Em cũng mau dậy chuẩn bị đi!

Uyển My tròn mắt:

– Anh muốn em cùng đi sao?

Nhật Thái nhíu mày:

– Không phải đi với anh!

Uyển My ngạc nhiên:

– Vậy thì em đi đâu?

Nhật Thái ngồi xuống giường anh véo má cô:

– Đương nhiên em trở về ngân hàng Phong Việt. Một trăm triệu đã hết sạch rồi còn đâu.

Uyển My kêu lên:

– Trần Phong đã chết rồi, em về Phong Việt chi nữa?

Nhật Thái ôm qua bờ vai trần của Uyển My:

– Sao em ngốc quá vậy Uyển My? Trần Phong chết thì mặc hắn, quan trọng là cái ngân hàng của hắn? Ở đó ai không biết em là người yêu của Trần Phong?

Hơn nữa, em lại làm kiểm toán? Em quay về đó là tốt nhất!

Uyển My lắc đầu:

– Không dễ như anh nghĩ đâu? Từ khi Trần Phong chết, ba mẹ hắn đã giao toàn bộ ngân hàng cho Hoàng Long. Hàng tháng Hoàng Long đều phải báo cáo lợi nhuận của ngân hàng với họ. Xem vẻ họ rất tin tưởng Hoàng Long mà Hoàng Long trước giờ không có thiện cảm với em, anh cũng biết mà!

Nhật Thái ngọt ngào:

– Anh tin với sự thông minh của em thì vài trăm triệu chỉ là chuyện nhỏ! Em ngoan ngoãn nghe lời anh đi!

Uyển My gật gù:

– Vậy ngày mai em sẽ trở về Phong Việt!

Nhật Thái hôn nhanh lên bờ môi hé mở chờ đợi của Uyển My:

– Vậy anh mới thương!

Uyển My cười hài lòng:

– Em yêu anh, Nhật Thái!

Nhật Thái rỉ vào tai cô:

– Em hãy đến Phong Việt rồi nhanh về với anh, anh sẽ nhớ em lắm, cưng ạ!

Uyển My lườm yêu Nhật Thái:

– Nhớ em hay nhớ tiền của em?

Nhật Thái bật cười khanh khách:

– Cả hai!

Uyển My gắt nhẹ:

– Anh lúc nào cũng thế!

Nhật Thái đứng lên:

– Em mau chuẩn bị đi ... anh đi đây? À ... mà ...

Uyển My hiểu ý Nhật Thái, cô móc bóp đưa cho anh xấp tiền dày cộm:

– Ở đây còn ba chục, anh cầm đỡ đi? Vài hôm nữa em đưa thêm!

Nhật Thái hôn một cái thật kêu vào má Uyển My:

– Anh yêu em nhất, Uyển My!

Uyển My để những lời ngọt ngào của Nhật Thái ru mình vào giấc mộng đẹp.

Đợi sau khi lấy được tiền, cô và anh sẽ mãi mãi bên nhau!

Đã hơn một tháng kể từ ngày Trần Phong chết, với sự nỗ lực của Hoàng Long, Tố Trang và Cát Tường, ngân hàng Phong Việt hoạt động rất tốt, điều đó làm cho ba mẹ Trần Phong càng tin tưởng Hoàng Long và Cát Tường. Trong thời gian này, Tố Trang luôn quan tâm đặc biệt đến Hoàng Long. Cô nhẹ giọng:

– Hoàng Long ... em vào được không?

Giọng Hoàng Long vọng ra:

– Vào đi!

Tố Trang đặt lên bàn Hoàng Long ly cà phê:

– Anh uống đi! Tỉnh táo mới làm việc được!

Hoàng Long dè dặt:

– Em cứ để đó đi!

Tố Trang phụng phịu:

– Anh phải uống liền!

Hoàng Long nhìn Tố Trang, anh cười hiền:

– Anh biết rồi!

Hoàng Long cầm ly cà phê lên uống, Tố Trang hài lòng:

– Anh uống rồi làm việc, em ra ngoài nghen!

Hoàng Long gật nhẹ:

– Cảm ơn em Tố Trang!

Tố Trang nghe đôi gò má mình nóng ran, cô ấp úng:

– Đừng có cảm ơn em ... Chỉ cần anh ... chấp nhận em là được rồi!

Hoàng Long thở dài:

– Chúng ta hãy cho nhau thời gian đi, Tố Trang!

Tố Trang cười buồn:

– Em biết! Thôi anh làm việc đi!

Uyển My giận giữ ném mạnh bản hợp đồng xuống trước mặt Hoàng Long:

– Như vậy là sao?

Hoàng Long thản nhiên:

– Sao là sao?

Uyển My hất mặt:

– Tại sao anh lại không đồng ý hợp đồng với công ty Choongnam?

Hoàng Long từ tốn:

– Vì công ty này không đủ điều kiện để vay vốn!

Uyển My lớn giọng:

– Tôi đã bàn bạc với đại diện của công ty Choongnam, và tôi đã nhận lời với họ!

Hoàng Long tỉnh bơ:

– Đó là việc của cô. Riêng tôi, sau khi xem xét, tôi thấy công ty này không có khả năng hoàn trả vốn!

Uyển My tức giận:

– Anh không tin tôi hay sao?

Hoàng Long làm một cái nhún vai:

– Không phải tôi không tin cô, mà là tôi không muốn mạo hiểm. Cô cũng biết ba mẹ Trần Phong luôn quan tâm từng chút đến ngân hàng này, vì vậy mọi việc tôi phải suy tính thận trọng.

Uyển My kêu lên:

– Ý anh là ... anh đang nghi ngờ tôi!

Hoàng Long vọt miệng:

– Phải! Bởi vì hành động của cô không đáng tin!

Uyển My giận run người:

– Anh ... anh nghĩ mình là ai mà dám nói vậy? Anh nên nhớ tôi là người yêu của Trần Phong!

Hoàng Long chau mày, anh khẽ cười:

– Cô? Người yêu của Trần Phong? Vậy lúc Trần Phong chết, cô ở đâu? Cô đã lần nào đến thăm mộ Trần Phong chưa? Cô không đáng là người yêu của Trần Phong. Người yêu Trần Phong và được Trần Phong yêu là Cát Tường!

Uyển My điên máu, cô tát cho anh một cái nảy đom đóm:

– Tôi cấm anh!

Hoàng Long chưa kịp phản ứng thì Uyển My đã vụt đi như cơn lốc. Hoàng Long nhếch mép:

– Cô tưởng tôi không nhìn thấy âm mưu của cô hay sao?

Hoàng Long ngồi xuống bàn, anh ném mạnh bản hợp đồng của Uyển My vào sọt rác.

Khả Tú tròn mắt ngạc nhiên khi Cát Tường đứng trước cửa:

– Mày đi đâu vào giờ này?

Cát Tường đẩy tay Khả Tú để vào nhà:

– Tao xin cha mẹ rồi, tối này tao ngủ ở đây với mày!

– Có chuyện gì vậy?

Cát Tường gắt nhẹ:

– Vào trong đã!

Khả Tú khóa cửa rồi theo Cát Tường vào phòng mình, cô căng thẳng:

– Nói đi, chuyện gì?

Cát Tường ngồi xuống giường của Khả Tú, giọng nàng thật buồn:

– Tao ... nói chuyện này ... nhưng mày không được chửi tao!

Khả Tú nôn nóng:

– Chuyện gì? Nói lẹ đi?

Cát Tường ấp úng, nàng hơi cúi mặt:

– Tao ... và Trần Phong đã từng ...

Khả Tú tròn mắt:

– Mày và Trần Phong?

Cát Tường gật nhẹ, Khả Tú la lên:

– Không phải mày ghét Trần Phong lắm hay sao? Làm sao hai người có thể?

Cát Tường ứa nước mắt:

– Tao cũng không biết nữa!

Khả Tú nhỏ giọng:

– Dù mày và Trần Phong đã từng ... thì mày cũng quên Trần Phong đi? Anh ấy đã chết rồi, còn mày mày vẫn phải tiếp tục sống!

Cát Tường kêu lên:

– Không phải chuyện đó!

Khả Tú ngạc nhiên:

– Vậy chứ chuyện gì?

Cát Tường nuốt nước bọt:

– Tao ... từ hôm Trần Phong chết đến nay đã hơn tháng ... tao bị trễ hơn hai tuần rồi!

Khả Tú há hốc mồm:

– Cái gì?

Cát Tường rưng rưng, nàng gắt:

– Tao đang rối rắm mà mày cứ oai oái cái miệng. Mau nghĩ cách giúp tao đi!

Khả Tú suy nghĩ một chút, cô nói nhanh:

– Que thử thai!

Cát Tường giật mình, nàng kêu lên:

– Không được!

Khả Tú chưng hửng:

– Tại sao?

Cát Tường cắn nhẹ môi:

– Tao chưa có chồng ... làm sao đi mua que thử thai được, người ta cười chết!

Khả Tú trầm tĩnh:

– Chứ mày tính làm sao?

Cát Tường ỉu xìu:

– Tao cũng không biết, bởi vậy tao mới đến tìm mày!

Khả Tú nhanh nhảu:

– Mày ở nhà đợi tao, tao đi mua que thử thai cho mày!

Cát Tường tròn mắt:

– Mày cũng chưa có chồng mà! Tao sợ người ta hiểu lầm mày?

Khả Tú nạt ngang:

– Hiểu đúng, hiểu lầm gì cũng được. Mày cứ ở đây đợi tao!

Không đợi Cát Tường trả lời, Khả Tú vội vã vọt đi!

...

Cát Tường hét lên thất thanh:

– Á ... á!

Khả Tú lo sợ, cô gõ cửa toa-lét:

– Cát Tường ... chuyện gì vậy?

Cát Tường mở nhẹ cửa, nàng đưa que thử thai cho Khả Tú:

– Tao ... có thiệt rồi!

Khả Tú lo lắng:

– Rồi mày tính làm sao?

Cát Tường đưa tay sờ lên bụng, nàng nghe nhớ Trần Phong vô cùng:

– Trần Phong ... sao anh lại bỏ em và con trong lúc này?

Khả Tú dìu Cát Tường lại bên giường:

– Hay ngày mai mình đi Từ Dũ?

Cát Tường ngơ ngác:

– Đi Từ Dũ? Để làm chi?

Khả Tú buông gọn:

– Phá thai?

Cát Tường hét lên:

– Không được!

– Tại sao?

Cát Tường trả lời không cần suy nghĩ:

– Tại vì nó là con của Trần Phong, là tình yêu của tao và anh ấy!

Khả Tú nạt nhỏ:

– Mày có bị điên không? Mày không thể để đứa con này chào đời! Cha mẹ mày và xã hội này sẽ nhìn mày như thế nào đây? Và đứa con của Trần Phong, nó không thể không có cha!

Cát Tường bật khóc ngon lành:

– Nhưng ... tao không thể giết con của mình! Nó không hề có tội, người có tội là tao và Trần Phong!

Khả Tú cố gắng:

– Dù nó không có tội nhưng nó cũng không thể chào đời!

Cát Tường nắm tay Khả Tú van xin:

– Đừng mà Khả Tú, tao không muốn giết con. Tao muốn sinh đứa con này cho Trần Phong!

Khả Tú ôm qua bờ vai run rẩy của Cát Tường, cô xót xa:

– Tao biết mày rất yêu Trần Phong cũng như đứa con của anh ấy. Nhưng mày có nghĩ đến cha mẹ mày không? Và mày nữa, mày sẽ mang tiếng chưa chồng mà có con. Tương lai mày sẽ ra sao?

Cát Tường bướng bỉnh:

– Tao không cần gì hết! Tao chỉ cần con thôi. Mày giúp tao đi Khả Tú!

Khả Tú lạc giọng:

– Nhưng bằng cách nào?

Cát Tường im lặng hồi lâu, hình như nàng đang tìm cách. Và cuối cùng nàng đã lên tiếng:

– Tao sẽ nói với cha mẹ của tao là tao nhận được hợp đồng với công ty nước ngoài, tao sẽ ra đó làm việc vài năm. Đợi sinh con xong tao sẽ về!

Khả Tú kêu lên:

– Mày định đi nước ngoài thiệt hả?

Cát Tường bật cười:

– Con khùng, tao làm gì có tiền mà đi nước ngoài? Tao chỉ nói dối cha mẹ tao để vắng mặt một thời gian thôi. Trong thời gian đó, tao sẽ tìm việc làm và sinh con!

Khả Tú chợt hiểu, cô nhìn Cát Tường hoài nghi:

– Liệu mày có làm được như vậy không Cát Tường?

Cát Tường vuốt ve chiếc bụng một cách âu yếm:

– Vì Trần Phong, vì con tao sẽ làm được!

Khả Tú phân vân:

– Mày làm tao lo lắng quá!

Cát Tường cười hiền:

– Đợi khi mày được làm mẹ mày sẽ hiểu cảm giác của tao lúc này!

Khả Tú còn chưa trả lời thì Cát Tường đã kêu lên:

– A ...

Khả Tú giật mình, cô đưa tay chặn ngực:

– Chuyện gì vậy? Làm người ta giật mình!

Cát Tường reo lên:

– Tao phải báo tin vui này cho Trần Phong, chắc anh ấy sẽ vui mừng lắm!

Khả Tú nhìn Cát Tường trân trối, đây là nụ cười đầu tiên mà Khả Tú nhìn thấy trên môi Cát Tường kể từ sau khi Trần Phong chết, cô gật nhẹ:

– Cũng nên báo với Trần Phong một tiếng, dù có thể anh ấy không nghe thấy!

Cát Tường gật nhẹ:

– Vậy tao đi nghe?

Khả Tú tròn mắt:

– Mày đi đâu?

– Tao đi báo tin cho Trần Phong biết!

Khả Tú ký lên đầu Cát Tường một cái thật đau:

– Mày có điên không? Bây giờ hơn mười giờ đêm rồi, mày định đến nghĩa trang giờ này sao?

Cát Tường gật gù:

– Mày nói cũng phải, vậy sáng mai tao đi cũng đựợc!

Khả Tú khịt mũi:

– Vậy thì vào ngủ đi, khuya lắm rồi. Mai tao còn vào bệnh viện thăm mẹ tao nữa!

Cát Tường nằm xuống bên cạnh Khả Tú, nàng hỏi thật khẽ:

– Dạo này dì thế nào?

Khả Tú không giấu, giọng cô thật buồn:

– Minh An nói ... có thể không qua khỏi tháng này!

Cát Tường không biết an ủi Khả Tú như thế nào, nàng khẽ nắm bàn tay Khả Tú ủ trong tay mình:

– Ngủ đi, ngày mai mọi chuyện sẽ tốt thôi!

Khả Tú gật nhẹ, nhưng trong màn đêm Cát Tường không nhìn thấy. Nàng nghĩ Khả Tú đã ngủ, Cát Tường đưa tay sờ bụng, nàng nhớ Trần Phong nỗi nhớ da diết!

Nếu như nàng kịp giải thích với Trần Phong thì hay biết mấy, nếu nàng kịp nói với Trần Phong rằng nàng yêu anh thì nàng đã không phải đau khổ như bây giờ. Cát Tường đưa tay quẹt nhanh giọt nước mắt. Nàng gọi Trần Phong trong tiếng nấc nghẹn ngào ...