--1--Chương 0 Tiết tử thứ nhất
Anh Hùng Chí
Tác giả: Tôn Hiểu
Chương 0 Tiết tử thứ nhất
Người dịch:Pearl
Biên dịch: Yến Linh Điêu
Biên tập: Pearl
Giới Thiệu:
- Thể loại: Kiếm Hiệp
- Sơ lược về Tác giả - Tác phẩm:
Tôn Hiểu: sinh năm 1974 tại thành phố Đài Bắc, tốt nghiệp khoa Chính trị Đại học Đài Loan năm 1996, lấy bằng thạc sĩ Hành chính công Đại học Rochester Mỹ năm 1999, năm 2000 lập một nhà xuất bản tên là Giảng Võ Đường tại Đài Loan, hiện đang làm việc tại chính nhà xuất bản này. Đã in: Long Khánh Thiên Hạ, Truy Nhật, Anh Hùng Chí.
Anh Hùng Chí là tác phẩm tiêu biểu thuộc trường phái Tân võ hiệp của tác gia võ hiệp người Đài Loan – Tôn Hiểu. Bắt đầu viết năm 1996, năm 2000 chính thức được xuất bản, tổng cộng gồm hai mươi ba quyển, ba trăm hai mươi vạn chữ, được xưng tụng là “Thanh Minh Thượng Hà Đồ “ của thể loại tiểu thuyết võ hiệp. Trên kênh giới thiệu sách Tân Lãng, đã miêu tả đây là bộ tiểu thuyết tuy được viết theo phong cách cổ điển nhưng kết cấu lại thuộc loại hậu hiện đại, tập trung đầy đủ các yếu tố: sử thi, truyền kỳ, huyền ảo, tân võ hiệp. Trong tác phẩm có không ít tuấn nam mỹ nữ, ái hận tình cừu, giang sơn mỹ nhân, mưu cơ triều chính, huynh đệ bội phản...
“Kim Dung phong bút, Cổ long thể, giang hồ duy hữu Anh hùng chí”.
Anh Hùng Chí với bút pháp độc đáo, tình tiết gay cấn, nội dung xen lẫn bi thương, có thể nói đây là một dị số trong những tác phẩm mới xuất hiện trên văn đàn trong vòng hai mươi năm gần đây.
Anh Hùng Chí là tác phẩm có phần độc nhất vô nhị và cũng khá kén độc giả. Ai đã say mê thì theo dõi suốt 10 năm không từ bỏ, nhưng những ai không đủ kiên nhẫn thì không thể theo trọn bộ.
- Sơ lược nội dung:
Tiểu thuyết xoay quanh 4 nhân vật chính : Quan - Hải – Vân - Viễn.
Họ là quý công tử mưu cơ thâm trầm (Dương Túc Quan), tướng quân hào hùng bất kham (Tần Trọng Hải), thư sinh lạc phách thất cơ (Lư Vân), bổ khoái vong mệnh thiên nhai (Ngũ Định Viễn). Bốn con người trong thời đại đen tối, vận mệnh tương liên, tình tiết giao thoa phức tạp, tình cảm động lòng người…
Giữa trưa ngày đầu tháng mười hai năm Võ Anh thứ mười lăm, một lão phụ nhân thân mặc cung trang (1) nửa ngồi nửa nằm trên ghế, ánh mắt trời ban trưa nghiêng nghiêng chiếu vào khuôn mặt đẫm lệ của bà, không biết rốt cục là cớ sự thương tâm gì khiến bà đau lòng đến vậy.
Chỉ thấy một thiếu niên vội vàng chạy đến, lớn tiếng nói:
- Mẫu hậu! Vũ Đức Hầu hại chết hoàng huynh, chúng ta còn chờ cái gì nữa? Mau mau hạ lệnh tru diệt toàn gia hắn để báo thù cho hoàng huynh!
Lời vừa dứt, toàn thể văn võ bá quan liền kinh sợ. Ngay lúc này, một bóng người thân mặc giáp vàng nhanh chóng bước ra, nhìn qua hẳn là một vị danh tướng, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống:
- Khởi bẩm Thái Hậu, Vũ Đức Hầu có công lớn với quốc gia, hiện giờ tình hình chiến sự còn chưa rõ. Việc thánh thượng có băng hà nơi tiền tuyến có phải là thật hay không cũng chưa sáng tỏ, sao có thể hạ chỉ sát hại đại thần? Kính xin Thái Hậu lấy đại cục làm trọng, suy nghĩ cẩn trọng!
Nghe thế, thiếu niên giận dữ đạp thẳng một cước vào mặt vị võ tướng kia, cao giọng quát:
- Liễu Ngang Thiên! Thường ngày ngươi qua lại cùng lão tặc kia, hôm nay còn cả gan ra mặt biện hộ cho hắn, trong mắt ngươi còn có HoàngThượng hay không?
Võ tướng bị trúng một cước nhưng thân hình cường tráng không hề dịch chuyển, vẫn quỳ chặt dưới đất, cúi đầu chịu đựng.
Một quan viên khác trong đám đại thần cũng tiến lên phía trước, bẩm:
- Khởi bẩm Thái Hậu, hiện giờ có giết cả nhà Vũ Đức Hầu hay không cũng không quan trọng. Việc cấp thiết lúc này là phải lập thêm nhiều Giám quốc Hoàng trữ (2), tránh có người thừa cơ làm loạn.
Tất cả các văn võ đại thần nghe xong lời này, liền cùng nhau quỳ rạp xuống đất đồng thanh hô lên:
- Quốc gia không thể một ngày thiếu chủ, xin Thái Hậu hạ chỉ lập Mẫn Vương làm Giám quốc Hoàng trữ!
Từng lời từng lời vang vọng khắp đại điện, văng vẳng bên tai không dứt.
Nghe thấy vô số lời khuyên can của các vị đại thần, sắc mặt lão phụ nhân có chút do dự như đang ở tại trường thi vậy. Thấy vẻ mặt ngập ngừng của mẫu hậu, cổ họng thiếu niên kia khẽ nhấp nhô có vẻ lo lắng. Chúng thần thấy Thái Hậu do dự lại khuyên nhủ thêm.
Sau một hồi lâu, lão phụ nhân khẽ cắn nhẹ môi dưới, khẽ phất tay một cái. Chúng thần dưới đại điện thấy thế liền vui mừng, đồng thời quỳ rạp xuống lớn tiếng nói:
- Thái Hậu thánh minh!
Thiếu niên kia không nói thêm chỉ cười to một tiếng, liền vội chạy ra bên ngoài điện Thừa Thiên, lớn tiếng kêu lên:
- Người đâu! Triệu tập binh mã Cần vương vào kinh thành ngay cho ta, ta muốn báo thù cho hoàng huynh!
Nghe những lời này, môi lão phụ nhân khẽ run rẩy như muốn nói điều gì, mấy lần có ý định đứng dậy nhưng lại lực bất tòng tâm, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, nằm im trên ghế.
Còn võ tướng kia lệ rơi đầy mặt, quay đầu nhìn về phía ngoài điện Thừa Thiên vẫn đang nắng chói chang, thấp giọng nói: “Bá Tiên Công, ngươi đừng trách ta. Ta đã cố hết sức rồi.”
Tin tức trong cung ngay lập tức được truyền ra, Thái Hậu hạ lệnh giới nghiêm toàn kinh thành.
Tạm thời, Ngự đệ Mẫn Vương được lập làm Giám quốc Hoàng trữ. Sau khi thương lượng, chư thần quyết triệu tập hết thảy mười bảy đạo binh mã Cần vương để bảo vệ kinh thành và các vùng lân cận.
Trong bảy lộ binh mã Cần vương đã đến kinh thành thì ba đạo Long Tương, Báo Thao, Hùng Phi tạm đóng ngoài thành. Bốn đạo quân Thần Vũ, Hùng Vũ, Phượng Tường, Thiên Sách phụng chỉ tiến thành vào thành tru diệt nghịch tặc.
Cửa thành mở ra cho năm vạn đại quân đao thương sáng loáng ngập trời lần lượt tiến vào, thần sắc chúng tướng hết sức ngưng trọng như sắp gặp đại địch. Kinh thành rộng lớn như vậy mà lúc này lại hết sức im ắng. Khắp nơi chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa, dân chúng trong thành hoặc trốn dưới giường gạch hoặc chui vào hầm, không một kẻ nào dám ló mặt ra ngoài quan sát.
Đại quân tiến vào một con phố nhỏ dẫn đến một vương phủ, viên tướng đi đầu quát to:
- Xuống ngựa!
Vạn quân ghìm cương, cùng nhau bước xuống rất chỉnh tề. Mọi người ngẩng đầu ngước mắt nhìn lên tấm biển lớn có bốn chữ thiếp vàng “Vũ Đức Hầu phủ” trước cửa phủ.
Vị tướng lĩnh kia tiếp tục vung tay quát:
- Phá cửa!
Quân sĩ hai bên liền đem đến một trụ gỗ thật lớn, liên tục đánh vào cửa phủ Hầu gia.
- Phanh! Phanh! Phanh!
Tiếng va đập truyền vào, rõ ràng là tiếng vật nặng liên tục đập vào cửa lớn.
Trong phủ Hầu gia lúc này chỉ toàn là người già, phụ nữ và trẻ em đang chen chúc ở đại sảnh. Trên mặt ai ai cũng đầy vẻ hoảng sợ, từng tiếng trụ gỗ gõ mạnh vào cửa lớn truyền vào như gõ thẳng vào trái tim, vào từng ngõ ngách sâu thẳm trong lòng, khiến bọn họ hồn phi phách tán. Mấy vị phu nhân cùng trốn vào một góc, khóc không thành tiếng.
Chỉ còn lại một thiếu phụ mặc bộ quần áo lông chồn hết sức diễm lệ, ngang nhiên đứng tại nội viện. Nhìn qua cũng đoán được nàng là một tiểu thư xuất thân danh môn khuê các, tay trái nàng giữ lấy tay một tiểu hài đồng, tay phải lại ôm lấy một tiểu hài đồng còn rất nhỏ, cả hai đều là con ruột của nàng.
Một trưởng lão tiến đến, giọng run run:
- Việc này… Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Quan binh tại sao lại đánh tới đây?
Thiếu phụ chỉ lắc đầu:
- Hôm qua tiền tuyến truyền tin về, lần này ngự giá thân chinh hoàn toàn thảm bại.
Vị trưởng lão nghe xong thân thể chấn động, run giọng nói:
- Chuyện đấy… Vì chuyện đấy sao lại bắt chúng ta?
Thiếu phụ đáp:
- Đơn giản là do bọn tiểu nhân gièm pha, vẫn thường nói lời hãm hại.
Tiếng ầm ầm bên ngoài vẫn không ngừng truyền vào, sắc mặt trưởng lão càng ảm đạm hơn:
- Chẳng lẽ cứ ngồi đây chờ chết hay sao?
Thiếu phụ mím môi không nói thêm gì nữa. Tiểu hài đồng đang đứng dựa vào cạnh mẫu thân cũng run rẩy lên.
Lại một tiếng “Phanh” thật lớn truyền đến, làm tim mọi người nhảy thót lên, trưởng lão kia run rẩy lẩm bẩm:
- Xong rồi... Sắp vào được rồi…
Xem ra chỉ cần đánh thêm một cái thật mạnh nữa thì cửa lớn sẽ lập tức bị phá vỡ.
Thiếu phụ cao giọng:
- Mọi người nghe cho kỹ, tất cả những người không có phận sự lập tức tránh vào nhà. Lý quản gia, lấy kim bài miễn tử của lão gia đến đây!
Lý quản gia nhanh chóng mang một cái kim bài đến giao cho thiếu phụ. Miếng kim bài bằng vàng ròng có trạm trổ Long Vân phía trên được chính đương kim Hoàng đế ban tặng. Thiếu phụ nắm chặt kim bài trong tay, hiểu rõ đây chính là hi vọng cuối cùng của cả nhà.
Thiếu phụ cúi xuống, chuyển tiểu hài đồng đang bế trong ngực sang cho tiểu hài đồng, nói:
- Văn Trường, con bế đệ đệ vào trong nhà đi.
Sắc mặt tiểu hài đồng sợ hãi, run giọng:
- Mẫu thân… Vậy còn người?
Thiếu phụ khẽ cười:
- Mẫu thân muốn làm cho ra lẽ với bọn chúng, con vào trong trước đi.
Tiểu hài đồng hét lớn:
- Con không đi, con muốn ở cùng một chỗ với mẫu thân.
Nói xong liền ôm lấy chân mẹ, một bước không rời.
Thiếu phụ đưa mắt liếc nhìn quản gia, lão liền nhanh chóng kéo tiểu hài tử này ra.
Tiểu hài đồng hoảng sợ hơn, quay đầu lại kêu to:
- Mẫu thân! Mẫu thân!
Thiếu phụ nghe con nàng kêu to cũng không quay đầu lại, một mình đứng trong nội viện.
“Ầm ầm” một tiếng động thật lớn lại vang lên. Cửa lớn đã sụp đổ, bụi bay mịt mù, người xuất hiện đầu tiên là một nam tử gương mặt âm trầm lưng đeo loan đao, toàn thân cẩm bào.
Thiếu phụ quát:
- Kẻ nào ngông cuồng! Không biết đây là dinh thự của quan đại thần sao?
Nam tử lạnh nhạt:
- Chúng ta phụng lệnh Tông Nhân phủ đến đây bắt cả nhà Vũ Đức Hầu.
Thiếu phụ kia hừ lạnh một tiếng:
- Dựa vào cái gì?
Nam tử kia liền lấy ra công văn, lớn tiếng quát:
- Vũ Đức Hầu Tần Bá can tội phản quốc, xử tru di cửu tộc! Đây có đại ấn của Hình bộ, ngươi xem đi!
Nói xong liền đem công văn ném xuống dưới đất, đám quân sĩ bên ngoài cũng bắt đầu lũ lượt tiến vào.
Thiếu phụ kia thấy thế bèn giơ tay ngăn lại, lớn tiếng nói:
- Đây là Kim bài miễn tử do đích thân Hoàng thượng ban tặng! Xem các ngươi làm sao bắt hết cả nhà ta!
Đám quan sai thấy nàng ngạo nghễ đưa ra kim bài đỏ thẫm nhất thời khẽ run sợ, không một ai dám động thủ trước.
Nam tử kia tay cầm đại đao, đi đến trước mặt thiếu phụ, lạnh lùng nói:
- Tránh ra.
Thiếu phụ lạnh lùng đáp:
- Lão gia nhà ta là quan nhất phẩm, giữ chức hầu tước, trừ phi phải có lục bộ hội thẩm hoặc ý chỉ của Thánh Thượng, Tần gia chúng ta tôn quý bực nào, các ngươi muốn xử tội là xử hay sao!
Nam tử kia vẫn điềm nhiên:
- Ngươi có tránh hay không?
Thiếu phụ chỉ tay mắng:
- Gian tặc vô sỉ! Ta là chủ mẫu Tần gia, ngươi dám mở miệng đe dọa ta?
Nam tử kia hít lạnh một hơi, tiến về trước vài bước, gằn giọng nói:
- Đừng trách lưỡi đao của ta vô tình.
Chợt nghe bên ngoài vang lên một tiếng thét thất thanh, máu tươi bắn ra nhuộm đỏ cả sảnh đường. Mọi người sợ hãi la hét, thảm sự coi như đã bắt đầu.
Tiểu hài tử người thấp chân ngắn, không nhìn rõ sự tình vừa phát sinh bên ngoài, nó giữ chặt tay quản gia, cả kinh hỏi:
- Mẫu thân ta đâu rồi? Mẫu thân ta sao rồi?
Quản gia kia sớm đã lệ rơi đầy mặt, sướt mướt nói:
- Thiếu gia… mẫu thân của ngươi… đã…
Đúng lúc này, một giọng nói từ xa xa truyền đến:
- Trên dưới Tần gia nghe đây, còn kẻ nào dám chống lại thì giết chết không tha! Nữ nhân này chính là tấm gương!
Chỉ một thoáng đã có rất nhiều quan sai tiến vào, trên tay từng người đều lăm lăm binh khí, thần thái hết sức hung ác.
Quan quân tiến vào đến đâu nơi ấy liền vang lên tiếng kêu thét thảm thiết, liền sau đó khắp nơi đều loang đầy vết máu. Tiểu hài đồng đã sợ tới mức hồn phi phách lạc. Nó ôm chặt đệ đệ vào lòng, cả kinh nói:
- Đại thúc! Mẫu thân ta đâu? Mẫu thân ta đâu rồi?
Lý quản gia ra sức đẩy nó đi:
- Đi mau! Mang theo đệ đệ của người trốn mau!
Tiểu hài đồng cắn răng đáp:
- Không thấy mẫu thân ta, ta không đi đâu cả!
Lý quản gia quát:
- Nhanh lên, trốn đi!
Tiểu hài đồng còn đang ngang bướng chưa chịu đi đã thấy một mũi tên từ xa bay đến cắm vào sau lưng Lý quản gia. Sắc mặt Lý quản gia trắng bệch, thân thể từ từ ngã xuống.
Nó cả kinh hỏi:
- Lý đại thúc, ngươi… ngươi làm sao vậy?
Lý quản gia giữ lấy vai tiểu hài tử, hơi thở nặng nhọc:
- Thiếu gia… ngươi… ngươi nhanh chạy đến bò vào lỗ chó phía sau trốn đi! Ngàn vạn lần không được quay đầu nhìn lại!
Nó còn định nói thêm thì Lý quản gia đã dùng chút hơi thở cuối cùng đẩy đi rồi quát:
-Chạy!
Tiểu hài đồng bị đẩy mạnh một cái, lảo đảo chạy nhanh ra ngoài, đang định quay đầu nhìn lại thì đã nghe từ xa truyền đến một tiếng “Á” thật to. Tiểu hài đồng nhận ra đây là tiếng của cữu mẫu, trong lòng bỗng chốc cảm thấy hết sức sợ hãi, hoảng loạn ôm đệ đệ bỏ chạy.
Còn đang chạy thì đã nghe một tiếng quát từ phía sau:
- Tiểu tử thật lớn mật! Còn muốn trốn!
Người nọ nói xong liền vung đao bổ xuống người tiểu hài đồng, nhưng may mắn thay nó nhanh chóng chui xuống dưới gầm bàn, nhát đao chém hụt đã bổ đôi cả cái bàn gỗ.
Tiểu hài đồng lăn một vòng chạy về hậu viện, đệ đệ nó đang ôm trong lòng không chịu nổi khóc to thành tiếng. Tiểu hài đồng vừa kinh vừa sợ, nửa bò nửa lăn về phía hậu viện.
- Tiểu bằng hữu, ngươi chạy đi đâu?
Nghe thấy lời này, cho dù còn nhỏ tuổi nhưng tiểu hài đồng cũng đã hiểu được không còn hi vọng nữa. Nó ngẩng đầu lên, liền thấy một nam tử lạnh lùng đang ngồi trên cái ghế thái sư bày sẵn trong hậu viện, sau lưng hắn còn cả một đội quân sĩ, sắc mặt mỗi người đều rất lạnh lùng.
Nam tử kia bỗng cười lạnh lùng:
- Tiểu bằng hữu không nên chạy loạn!
Tiểu hài đồng nhìn gã thanh niên trước mặt, trong lòng nó vô cùng lo lắng và sợ hãi. Lúc này, binh lính hai bên bắt đầu xông đến bắt lấy nó.
Tuy rất sợ hãi nhưng nó vẫn biết rõ, nếu để bọn chúng bắt được thì chỉ có con đường chết. Tiểu hài đồng liền ôm đệ đệ chạy về phía lỗ chó mà Lý đại thúc đã chỉ lúc nãy. Nơi này là chỗ mà ngày thường nó tuyệt đối không được bén mảng tới. Nhưng lúc cận kề cái chết, không ngờ đây lại là nơi duy nhất có thể cứu mạng nó.
Lúc này nó giống như một con chó nhỏ, liều mạng chạy về phía lỗ chó. Tiếng quân sĩ la hét vẫn văng vẳng bên tai, một tay ôm chặt lấy đệ đệ, một tay kéo miếng trúc che cái lỗ chó sang một bên rồi lập tức chui vào.
Đám binh sĩ phía sau thấy nó chui vào trong lỗ chó liền lớn tiếng hét:
- Chết tiệt! Tên tiểu quỷ chạy rồi!
Không kịp làm gì khác nên có người cũng chui vào trong lỗ chó.
Tiểu hài đồng ôm chặt đệ đệ vội vàng bò ra, bất thình lình nhìn thấy hai cái ống quần chắn trước mặt. Nó đưa mắt nhìn trộm ra bên ngoài liền thấy trên phố lúc này đầy ắp quan binh, trên tay ai ai cũng cầm thiết đao sáng loáng, nó biết rõ lúc này ra ngoài chỉ có con đường chết.
Bất ngờ sau lưng vang lên một tiếng người mắng chửi:
- Tiểu quỷ chết tiệt, ngươi nghĩ chạy thoát được sao.
Tiểu hài đồng giật mình quay đầu lại, liền thấy một bóng người dữ tợn đang bò đến gần. Hoàn toàn hết cách rồi, bây giờ tiếp tục bò ra thì càng nguy hiểm hơn. Một tiểu hài đồng như nó đến lúc cái chết cần kề, rốt cục cũng bật khóc sướt mướt.
Bỗng nhiên một tiếng nổ “ầm ầm” truyền đến, bức tường cao phía ngoài từ từ sụp xuống, đè thẳng lên đám binh linh đang đứng trong nội viện, ánh mặt trời rực rỡ chói mắt chiếu lên khuôn mặt tiểu hài đồng. Nó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên đầu tường, chỉ thấy một bóng người thân mặc áo choàng, tay cầm trường kiếm, ngạo nghễ nhìn xuống đám binh lính bên dưới.
Vài tên quan quân quát to:
- Phản tặc tới rồi! Mọi người nhanh lên!
Hàng ngàn mũi tên nhanh chóng được lắp vào dây cung, vô số binh sĩ quỳ dưới đất vươn cung bắn thẳng vào nam tử đang đứng bất động trên tường. Người kia liền nhảy xuống, áo choàng vung lên đẩy bay tất cả các mũi tên đang bắn đến. Hắn gầm to một tiếng liền vung kiếm đánh thẳng vào đám binh sĩ, một tên vung đao đón đỡ lập tức bị chém thành hai đoạn. Đám binh sĩ cực kỳ kinh hãi, từng bước lui về phía sau.
Nam tử nọ ôm lấy lúc này, trầm giọng nói:
- Ta là Phương Tử Kính, là bằng hữu của Tần đại đô đốc phụ thân ngươi, mẫu thân ngươi đâu rồi?
Tiểu hài đồng lệ ngấn quanh mắt, giọng run run:
- Mẫu thân… người đã….
Người nọ cả kinh:
- Mẫu thân ngươi đã bị hại rồi sao?
Tiểu hài đồng không biết trả lời thế nào, thoáng chốc lại càng khóc lớn lên.
Đúng lúc này, một tiếng vang lớn truyền đến, nó chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên cực kỳ đau đớn, cúi xuống đã thấy bên hông lủng một lỗ lớn, máu chảy ướt đẫm.
Phương Tử Kính chấn động, run giọng nói:
- Cái này… Là... Là Hỏa thương (3)!
Tiểu hài đồng há to miệng, đau đớn truyền đến tận tâm can, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Phương Tử Kính giận dữ quát to:
- Nó chỉ là một đứa nhỏ, các ngươi nhẫn tâm hạ thủ được sao!
Hắn trợn mắt nhìn về phía tên Hỏa thương thủ ở phía xa, kiếm vung lên lập tức lấy ngay thủ cấp của hắn, nhanh đến nỗi, những người ở đây chỉ thoáng thấy một bóng người bay đến thì người kia thì đã mất đầu, đám binh sĩ còn lại không dám đến gần, nhao nhao bỏ chạy.
Một tên quan chỉ huy quát to:
- Toàn quân lấy khiên che chắn, trường thương thẳng tiến!
Trong nội viện lại lao ra trăm tên, tay cầm thương đâm về phía Phương Tử Kính .
Phương Tử Kính điên cuồng hét lên một tiếng, đạp nhẹ trên những trường thương xoay mình nhảy lên không, vù một cái đã chém tên quan chỉ huy làm hai đoạn.
Đám binh lính thấy hắn lợi hại như vậy sợ tới mức ngây người, nhất thời liên tục lui về sau. Tên nam tử đang ngồi im lặng trên ghế thái sư lúc này nhảy dựng lên quát:
- Hỏa thương thủ nhanh mau ra tay! Đừng để phản tặc chạy thoát!
Lập tức đám hỏa thương thủ liền bắn ra hàng trăm phát.
Phương Tử Kính nghe thấy tiếng ầm ầm bên tai, vội vàng tránh đi, bức tường bị hàng trăm phát đạn bắn vào trông như một tổ ong.
Hắn không muốn tiếp tục đánh nhau với quan quân nữa, liền nhún chân vượt tường bay đi.
Vừa bay ra ngoài đã nghe vô số tiếng la hét:
- Phản tặc chạy rồi! Tất cả mau đuổi theo!
Ngay lập tức, vô số cấm vệ quân ánh đao sáng loáng đuổi tới.
Phương Tử Kính móc ra kim tiêu trong ngực phóng về phía trước, lực đạo hùng hồn xuyên vào cơ thể đám binh sĩ, trong khoảnh khắc đã có hơn mười tên ngã xuống. Quân lính cuống quít thối lui nhưng vẫn liên tục bắn tên. Phương Tử Kính vung áo choàng lên bảo vệ bản thân và hai đứa trẻ.
Lúc này cho dù Phương Tử Kính võ công cao cường cũng không tránh khỏi thụ thương, vai trái cũng đã trúng tên, hắn tả xung hữu đột giết vô số kẻ địch nhưng thân thể cũng bê bết máu, tình thế lúc này có thể nói vô cùng nguy hiểm.
Ngay lúc này, tiểu hài đồng hắn đang giữ trong lòng đau đớn run lên một lúc, có vẻ không thể chống đỡ được nữa, Phương Tử Kính đưa tay giữ chặt, nói:
- Tiểu bằng hữu! Ngươi hãy cố chịu đựng!
Tiểu hài đồng nước mắt như mưa, đem đệ đệ đang bế trên tay trao cho Phương Tử Kính, nức nở nói:
- Phương đại thúc… Ta… Ta van ngươi, mang đệ đệ ta…. Mang nó đến chỗ phụ thân…
Phương Tử Kính thấy nó sắp trút hơi thở cuối cùng, liền đưa tay bế lấy đứa bé còn quấn trong tã, khẽ gật đầu.
Tiểu hài đồng mỉm cười hài lòng như được trở về bên cạnh mẫu thân, hai mắt từ từ nhắm lại…
----------oOo----------
Chú thích:
(1) Cung trang: mặc theo lối phi tần trong cung nhà vua.
(2) Giám quốc Hoàng trữ: người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua.
(3) Hỏa Thương: Chữ 枪 thương (âm khác là sang) ban đầu là vũ khí chính của bộ binh (Thương trong Thập bát ban vũ nghệ), có cán dài như giáo, dùng để đâm hay đập. 火枪 Hỏa Thương ban đầu bổ sung một ống lửa nhỏ giống khẩu súng , súng nhỏ đó cũng được gắn trên đao, kiếm... Súng đó rất yếu, chuẩn bị bắn lâu, bắn rất gần... và chỉ là phụ.
Hình minh họa: