Chương 1

Ngày 20 tháng 3 năm 1995.

Một vị phu nhân dẫn theo đứa con gái bụng đã hơi nhô lên đi vào Lục quân, đến trước mặt thượng tướng Hình Phục Quốc. Vừa nhìn thấy, ông đã lập tức hiểu ngay vẫn đề, ông thật sự là đã bất lực với đứa con ngang bướng của mình.

Đứa trẻ này sinh ra ở gia đình quân nhân, cũng không phải là không có cha mẹ dạy dỗ nhưng lại phản nghịch đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Năm 11 tuổi: vui đùa nghịch ngợm cố ý kéo váy bạn học nữ làm cho cha mẹ cô bé vô cùng tức giận kéo đến Lục quân làm náo loạn.

Năm 12 tuổi: Sau khi thay quân phục chỉnh tề chuẩn bị đi làm, Hình Phục Quốc phát hiện lá cờ đỏ gắn trên xe bị dao rạch nát te tua trông vô cùng thê thảm.

Năm 13 tuổi: kết bè phái kéo đi đánh nhau, làm cho một người đàn ông hơn 30 tuổi ngã gãy xương bị chấn thương sọ não.

Năm 14 tuổi: ở nhà hút thuốc uống rượu khiến cho chuông báo cháy reo lên làm cho đội phòng cháy chữa cháy và những người sống gần đó náo loạn.

Năm 15 tuổi: bắt đầu tò mò với thân thể của con gái, cái rương dưới gầm giường chật ních quần áo của con gái đủ kiểu, đủ thể loại, đủ chủng tộc các nước trên thế giới. Không những thế dưới gối đầu còn có đĩa phim và tạp chí cấp 3. (BB: mẹ ơi, anh này dã man, háo sắc từ bé….. =__=)

Cho đến bây giờ, năm 16 tuổi, lại gây ra họa động trời, làm cho cô gái 18 tuổi “to bụng”.

Hô một tiếng tam quân đều nể sợ, là tướng chỉ huy cao nhất, thế nhưng thượng tướng Hình Phục Quốc lại không thể quản được đứa con trai duy nhất của mình. (BB: chú ý là tam quân ở đây gồm Lục quân, Không quân, Hải quân)

Trước mắt có thể đi dọn dẹp hậu quả cho nó, nhưng cũng không có cách nào dạy dỗ được đứa con có vấn đề tâm lý này.

Vì thế, sau nhiều ngày đắn đo suy nghĩ, Hình Phục Quốc từ bên ngoài mang về nhà một bé gái gầy gò ốm yếu, kiên quyết nói với Hình Khải, đứa bé này là cô nhi, cha mẹ vốn dĩ đều là quân nhân nhưng lại bất hạnh hi sinh trong khi làm nhiệm vụ, năm nay mới mười lăm tuổi. Hình Phục Quốc đặt cho đứa trẻ cái tên mới, Hình Dục. Hình Dục lấy tư cách là con gái nuôi, chính thức bước chân vào Hình gia đồng thời cũng là vị hôn thê tương lai của Hình Khải.

Trong nhà có nhiều người chăm sóc cho con trai, Hình Phục Quốc mới có thể yên tâm công tác.

Đừng nhìn Hình Dục tuy chưa trưởng thành mà xem thường, ngay từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục của quân đội, cuộc sống rất có quy củ, thành tích học tập cũng rất tốt, tất cả đều không chê vào đâu được .

Hình Phục Quốc âm thầm nhận định, Hình Dục nhất định có năng lực dẫn dắt đứa con khó bảo này trở về với ánh sáng, tuy nhiên, vì sao ông lại có lòng tin như vậy, bản thân ông cũng có cách nào giải thích. Có lẽ đơn giản chỉ là vì 1 câu nói, Hình Dục nói, khi tận mắt nhìn thấy thi thể của cha mẹ thì trên thế giới này, đã không còn bất cứ chuyện gì có thể làm cô cảm thấy sợ hãi.

. . . . . .

Hình Khải đương nhiên không có can đảm để phản kháng mệnh lệnh của cha, chỉ có thể im lặng chấp nhận.

Bắt đầu từ hôm đó, Hình Phục Quốc thu xếp cho Hình Dục đến học cùng trường với Hình Khải. Với cái danh phận vị hôn thê này, ông bố chồng Hình Phục Quốc nói gì cô đều vâng theo tăm tắp. Hình Phục Quốc thậm chí còn đem tất cả quyền hành cùng kinh tế trong nhà giao cho Hình Dục quản lý.

Hình Dục vốn kiệm lời, mỗi ngày đều chú tâm làm việc, mà công việc quan trọng chính là giám sát việc học tập của Hình Khải, chăm sóc việc ăn uống hàng ngày của Hình Khải, người ngoài nhìn vào sẽ thấy cô không khác gì cái đuôi, suốt ngày cùng với “đức ông chồng” như hình với bóng.

Cũng từ ngày đó, trên người công tử Hình Khải tiêu tiền như nước 1 xu dính túi cũng không có. (BB: há há há….chết mất, thế là anh hết có cơ hội đi “gieo giống”)

Không thể không công nhận, Hình Dục là một cô gái rất ưa nhìn, vô cùng xinh đẹp, trên khuôn mặt thanh tú là một đôi mắt to tròn trong sáng, chỉ là trong mắt cô luôn có nét ưu sầu. Cô rất ít khi cười, đôi môi xinh đẹp luôn khép lại tạo thành một đường thẳng, thần thái lãnh đạm giống như một bông hoa mùa đông mất đi sức sống. Cô thường mang một đôi giày thể thao kiểu cũ màu trắng, quần áo đều chỉ có màu nâu đất hoặc màu xanh quân chủng, cứ thế yên lặng mà đi theo phía sau Hình Khải, bất kể là Hình Khải chửi rủa hay nhục mạ, cô vẫn chỉ có cúi đầu, nhắm mắt theo sau.

Hình Khải thực sự rất chán ghét Hình Dục, nói cho chính xác hơn chính là cực kỳ không có cảm tình.

****************

Trước sau như một, sau khi tan học, Hình Khải và bạn thân cũng là bạn cùng lớp Đặng Dương Minh cùng nhau ngồi xổm trong một cái ngõ nhỏ vừa hút thuốc vừa trò chuyện

Hình Dục ôm túi xách của cả ba người bọn họ đứng ở trước ngõ chờ đợi.

“Cút!”

“Trước 7h30 nhất định phải về nhà.”

“Nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi kêu cô cút!”

“Bác Hình hôm nay sẽ về nhà ăn cơm. Nếu anh không muốn bị đánh thì lập tức về nhà.” Hình Dục thái độ vô cùng bình tĩnh.

Hình Khải ghét nhất là bị Hình Dục lôi bố già của mình ra đe dọa, anh đem chiếc hộp quẹt đang cầm trong tay hung hăng ném về phía Hình Dục. Hình Dục nhanh nhẹn nâng túi sách lên che trước mặt, dường như đã đoán trước được hành động của anh.

“Hình Khải, chúng ta đi về thôi, ba của mày mà nổi giận lên thật sự không phải là chuyện đùa”. Đặng Dương Minh dập tắt đầu thuốc lá, đi về phía Hình Dục cầm lấy túi sách của ba người đi về phía Quân khu đại viện.

Ba của Đặng Dương Minh là Bộ trưởng Bộ hậu cần của lục quân, quân hàm so với thượng tướng kém ba cấp. Hình Phục Quốc không chỉ là thượng tướng mà còn kiêm luôn chức vụ uỷ viên Quốc hội, còn ba Đặng Dương Minh cũng là Phó thư kí cấp tỉnh ủy, hai vị trưởng bối này đều là những người quyền cao chức trọng, được mọi người gọi là “Cán bộ cao cấp”.

Đặng Dương Minh so với Hình Khải thì sinh sớm hơn vài ngày, hai người từ nhỏ đều sống ở Quân khu đại viện. Trong viện đều là những căn biệt thự độc lập, bên ngoài tuy cổ kính nhưng bên trong được trang bị những thiết bị vô cùng hiện đại. Sân bóng rổ, khu bơi lội, phòng tập thể thao….không gì là không có. Có thể nói, nơi giàu có nhất Bắc Kinh chính là khu biệt thự xa hoa này. Binh lính canh gác tuần tra 24/24. Con cái của những cán bộ cao cấp ở đây từ lúc sinh ra cho đến khi lớn lên đều khác với những đứa trẻ bình thường. Trước khi học xong tiểu học thì nhất định không được rời khỏi Quân khu đại viện. Từ cấp trung học trở lên, đi đâu đều có xe quân đội và người đi theo hộ tống. Cho đến khi học lên đại học cũng không cần điền vào đơn nguyện vọng, trực tiếp được đưa vào trường đại học thuộc sự quản lý của Lục quân. Một ngày ba bữa cũng đều do từ ban cấp dưỡng của quân đội phái đến lo liệu. Nếu muốn gặp cha mẹ còn phải được sự cho phép của Bí thư trưởng.

Hình Khải tuy thường xuyên gây chuyện thị phi, nhưng cũng bởi vì bị dồn ép đến mức không chịu nổi.

Nhưng mà Hình Khải nghịch ngợm cứng đầu như vậy cũng bởi vì Hình Phục Quốc tính tình không tốt, nói chưa được một câu đã ra tay đánh người, Hình Khải từ năm 3 tuổi đã bị rượt đánh chạy trối chết. Cho nên mới có chuyện kể rằng, từ năm 3 tuổi, Hình Khải đã được đem ra làm “tài liệu giáo dục con cái” của các bậc cha mẹ trong đại viện, có nói cả ngày cũng không hết.

Nếu nhà ai có con cái không chịu nghe lời liền lấy Hình Khải ra làm gương cứ thế mà nói, biết Hình Khải vì sao mỗi ngày đều bị ba hắn rượt đuổi đánh không? Chính là bởi vì hắn không ngoan, không chịu ăn cơm; chính là bởi vì hắn thi không đạt yêu cầu; chính là bởi vì hắn không chịu làm bài tập. . . . . . Nếu con không chịu nghe lời, bác Hình là lãnh đạo cao nhất của Lục quân đội mà biết được chắc chắn sẽ đến giáo huấn con. (BB: cha con nhà này đều được đem ra làm ông kẹ dọa con nít…. =]]]]]])

Cho nên, bọn nhỏ trong việc mỗi khi nhìn thấy Hình Phục Quốc đều giống như gặp phải sói già hung dữ, cho nên cũng chẳng có ai muốn cùng chơi với Hình Khải, chỉ sợ một ngày nào đó, Hình Phục Quốc tức giận lại giáng xuống một cái tát nhầm đối tượng. (BB: =]]]]]], chết với cha con nhà này)

Đặng Dương Minh là người duy nhất đồng ý làm bạn cùng Hình Khải, có lẽ là do tính tình hợp nhau đi, đều là phần tử bất hảo. Trưởng bối hai nhà thường xuyên đi công tác chung, mặc dù nhà bếp đúng giờ đưa cơm, đúng giờ quét tước dọn vệ sinh, nhưng hai đại công tử đã chán ngán cái thời gian biểu này đến xanh mặt, thích ngủ nướng, ăn uống không có giờ giấc, chơi điện tử đến khuya mệt quá lại lăn ra ngủ, cũng không hề phân biệt nhà của ngươi hay nhà của ta, thân thiết như anh em ruột thịt.

Nhưng mà, từ khi Hình Dục đến, Đặng Dương Minh và Hình Khải ít khi đến trường muộn. Hình Dục sau khi đánh thức Hình Khải đồng thời cũng sẽ thuận tiện đánh thức luôn Đặng Dương Minh, chờ khi 2 người bọn họ rửa mặt xong thì bánh quẩy và cháo sớm đã được dọn sẵn trên bàn. Rất nhiều người lầm tưởng cho rằng, con của cán bộ cao cấp sống một cuộc sống như hoàng thái tử, nói thật, tiền tiêu vặt quả thật là rất nhiều, nhưng mà so với những đứa trẻ khác, bọn hắn dường như không có được sự quam tâm chăm sóc của cha mẹ, chưa từng được tận hưởng cái gì gọi là bữa sáng nóng hổi chứa đựng sự yêu thương.

Đặng Dương Minh đại khái cũng đã biết được thân phận của Hình Dục, anh có khi cũng có chút thông cảm với cô gái xuất sắc này. Những cô gái khác ở tuổi nàym nếu không đi bách hóa shopping giết thời gian thì cũng đam đầu vào Internet mà thi nhau hâm mộ các diễn viên Hàn Quốc, nhưng Hình Dục lại muốn vào bếp kiểm tra, sau đó tra cứu đối chiếu để chuẩn bị thực đơn 3 bữa ngày hôm sau cho Hình Khải. Không chỉ có như thế, cô còn giúp Hình Khải giặt hết đống quần áo chất cao như núi, tóm lại, tất cả mọi việc cô đều muốn ôm đồm. Cho nên những người có nhiệm vụ chăm lo cho Hình Khải ngược lại còn vô cùng thoải mái.

Lúc này, Hình Khải bỗng nhiên ôm lấy cổ Đặng Dương Minh, đánh bay suy nghĩ trong đầu anh.

“Nghĩ cái gì thế?” Hình Khải nhìn anh huýt sáo.

“Đối xử với vợ tương lai của mày tốt một chút.” Đặng Dương Minh vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy nghiêm trang nói.

Hình Khải ngay lập tức buồn nôn: “Mày thật ghê tởm, người khác không biết không tính, mày cũng không biết hay sao? Cô ta cùng lắm cũng chỉ là bảo mẫu của tao.” (BB: nói cứng cho lắm vào, sau này anh sẽ hối hận….*cười gian trá*)

“Vậy mày dám làm trái ý ba của mày, nhất định không cưới cô ấy sao?” Đặng Dương Minh khẽ nhíu mày. (BB: hai anh này giống đoạn tụ quá….y như bé thụ đang làm nũng á…. =]]]]]]])

“Này. . . . . .” Hình Khải xoay người trừng mắt nhìn Hình Dục, sau đó tiện thể liếc mắt một cái, dùng âm lượng mà chắc chắn Hình Dục có thể nghe rõ nói: “Tao đã tìm hiểu kĩ, luật pháp qui định độ tuổi kết hôn là 22, tao ít nhất cũng còn có sáu năm để đuổi cô ta đi!”

Hình Khải lại quay đầu về phía sau nói: “Này! Cách bọn tôi xa một chút, đồ gái quê!”

Hình Dục đi chậm tay, khẽ đưa tay vuốt vuốt cái bím tóc xơ xác đang rũ xuống trên vai.

Đặng Dương Minh thở dài một tiếng, càng ngày càng cảm thông với cô gái này.