Chương 1

“Cô ấy đang tỉnh lại.”

Eden nghe thấy tiếng, nhưng không thể nhận ra giọng nói đó. Hàng mi nàng như dính chặt với nhau bằng 1 lớp giấy nhám. Phải cần nỗ lực của Herculean mới có thể mở chúng ra và, đầu tiên, tất cả những gì nàng nhìn thấy là vệt trắng và những đốm đen đang di chuyển.

Nàng nghe thấy nhiều từ nữa, nhưng âm thanh chúng dường như đang vẫy đạp ở dưới nước.

Có người nào đó tiến đến bên phải nàng. “Vâng, thưa bác sĩ.”

Mắt nàng bắt đầu thích nghi, nhận biết được các vệt sáng tối đó.

Một bác sĩ trẻ cúi người xuống bên nàng, đôi mắt màu xanh nhạt chăm chú nhìn vào khuôn mặt nàng. “Xin chào, cô Kouros. Tôi là Adam Lewis, bác sĩ trực khi cô được đưa vào đây. Giờ cô cảm thấy thế nào rồi?”

“Giống như bị 1 chiếc xe tải đâm trúng vậy,” nàng khó chịu nói. Lưỡi cảm giác khô nẻ và sưng lên.

“Cô đã bị…hay ít nhất là chiếc xe của cô đúng là đã bị như thế.”

Những hình ảnh dần thoáng qua trong đầu nàng. Lái xe dưới trời mưa, con đường ẩm ướt, âm thanh của những cái lốp xe kêu thét. Đèn pha chiếu thẳng vào chúng. Tiếng còi xe chói tai vang lên, kéo dài và đâm thủng mọi giác quan. Aristide chửi thề bằng tiếng Hy Lạp và tiếng Anh. Cánh tay anh ấy vươn dài ra che chở cho nàng, túi khí làm cho điệu bộ đó trở nên dư thừa. Mái tóc nâu uốn lượn quanh khuôn mặt nàng, nó và túi khí làm cản trở tầm nhìn của mọi thứ khác.

Những hình ảnh đau buốn hơn dồn dập hiện lên và bàn tay nàng không ngừng phủ lên cái bụng còn phẳng của mình.

Đôi mắt màu xám dính chặt theo đôi mắt của bác sĩ, cầu xin sự đảm bảo. “Con tôi?”

Những người cấp cứu đã nói rằng sinh mệnh bé nhỏ bên trong cơ thể nàng sẽ không sống sót nổi sau cú sốc, nhưng nàng cầu nguyện một cách tuyệt vọng rằng họ đã sai. Nàng không nhớ bất cứ thứ gì từ lời cầu nguyện tuyệt vọng đó cho đến lúc tỉnh dậy vừa rồi.

“Cô vẫn đang mang thai.”

“Ơn Chúa,” nàng nói đứt quãng, sự nhẹ nhõm đang tràn khắp của nàng.

“Thật không may, cô đang bị chảy máu. Tin tốt là không có dịch ối trong máu. Tuy nhiên, túi nước ối đó đã rời ra khỏi bức tường tử cung ở một nơi nào đó. Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để cứu đứa bé, nhưng 72 giờ tới sẽ rất quan trọng. Cô phải nằm yên trên giường và giữ bình tĩnh.”

Nàng gật đầu và nhăn mặt với vết thương trên đầu. “Đau…”

“Được rồi.” Anh ta chiếu một cái đèn nhỏ vào đôi mắt nàng và làm một chú ý trên biểu đồ. “Cô đang trải qua một cơn chấn động nhỏ và có một vài chỗ trầy xước trên cánh tay phải do kính vỡ.”

Bởi vì anh ta vừa nhắc đến nó nên cánh tay nàng đau nhói lên, nhưng toàn bộ cơ thể cảm giác như bị đánh.

Aristide ở đâu? Chắc chắn anh ấy sẽ không để nàng một mình đối mặt với chuyện này, Anh ấy có lẽ không yêu nàng, nhưng anh ấy thích được làm một ông bố. Thậm chí sau cuộc tranh cãi, anh ấy vẫn ở bên giường nàng vì đứa bé.

“Chồng tôi đâu?”

Bác sĩ để bàn tay anh ta lên cánh tay nàng. “Cô phải bình tĩnh, chúng ta đã thỏa thuận với nhau về chuyện này rồi đúng không?”

“Vâng.” Nàng bằng lòng sẽ gắng kiểm soát cảm xúc, cho dù nỗi sợ hãi đang cố bóp nghẹt nàng. “Làm ơn hãy nói cho tôi.”

“Anh Kouros đang ở phòng dưới tiền sảnh. Không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh ấy vẫn chưa tỉnh lại.”

“Anh ấy đang hôn mê ư?”

“Đúng vậy.”

Nàng chùn bước như thể thế giới này vốn là một bất hạnh. Nàng cảm thấy nó đúng như vậy. Trước vụ tai nạn, nàng đã thuyết phục chính mình sẽ nói với Aristide rằng nàng đã sẵn sàng cho cuộc hôn nhân đi đến hồi kết. Nàng nghĩ rằng không có nỗi đau nào lớn hơn việc yêu một người đàn ông mà cô ta chắc chắn là anh ta chỉ quan tâm đến người đàn bà khác, nhưng nàng đã sai.

Khả năng Aristide chết làm nàng đau đớn hơn nhiều.

“Anh ấy sẽ tỉnh lại chứ?” Nàng khó có thể hỏi mình câu hỏi đó, nàng rất sợ nghe đáp án.

“ Không chắc chắn, nhưng những dấu hiệu đều đang tốt lên.”

“Tôi cần gặp anh ấy.” Nếu nàng có thểặp anh ấy thì chuyện sẽ ổn. Nó chắc chắn sẽ ổn.

“ Không phải ngay bây giờ. Như tôi nói lúc trước, việc cô di chuyển sẽ có hại cho việc mang thai. Ở đây, cô phải giữ bình tĩnh .”

“Làm sao tôi có thể ở đây trong khi Aristide đang nằm hôn mê ở phòng khác được?” Nàng cố gắng đứng lên.

Anh ta ấn nhẹ nhàng lên vai nàng, ngăn cản nỗ lực yếu ớt của nàng. “Chồng cô sẽ tiếp tục sống mà không cần có cô bên cạnh, nhưng, nếu cô cố gắng đến bên anh ấy thì đứa con của cô sẽ không còn. Khi anh ấy tỉnh dậy, chúng tôi sẽ đưa anh ấy đến với cô.”

Nàng cảm kích việc bác sĩ nói từ “khi” hơn là từ “nếu”, nhưng lời hứa của anh ta vẫn không đủ. “Làm ơn…thực sự không còn cách nào khác để anh có thể đưa tôi đến với anh ấy sao?”

“Sinh mệnh của con cô phụ thuộc vào việc giữ bình tĩnh và nằm thẳng lưng trên chiếc giường này,” bác sĩ nói kiên quyết quá đến nỗi nàng không thể lờ đi được

Nàng đã từ bỏ việc di chuyển. “72 giờ sao?”

“Nếu anh ấy tỉnh dậy trước đó và cô không còn bị chảy máu, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô được đưa đến phòng anh ấy để ngồi cạnh giường anh ấy.”

Nàng biết nàng phải tự mình mạnh mẽ lên, nhưng thực sự rất khó. Nàng chỉ muốn mọi thứ diễn ra như trước khi nàng kết hôn, khi nàng nghĩ Aristide chỉ ít khi biểu lộ cảm xúc đối với nàng…trước khi nàng biết rằng anh ấy vốn không hề có.

Bác sĩ siết chặt vai nàng an ủi trước khi lùi bước. “Nghỉ ngơi trên giường là cơ hội tốt nhất cho cô để đảm bảo khả năng sống sót của thai nhi tại thời điểm này, cô Kouros. Tôi biết việc này khó, nhưng cô phải ở đây thôi. Chúng tôi sẽ thông báo cho cô tình hình của chồng cô. Tôi hứa.”

“Cảm ơn” Nàng lau đi những giọt nước mắt vì sự cảm thông tốt bụng mà nàng nhìn thấy được trong đôi mắt của người bác sĩ đó. “Tôi cần gọi điện thoại.”

“Dĩ nhiên.”

Nàng gọi cho mẹ chồng. Phillippa phát điên lên khi nghe thấy tin tức vụ tai nạn và tình trạng hôn mê của Aristide. Thậm chí như vậy nhưng bà cũng không quên việc hỏi Eden thế nào.

“Con khỏe ạ. Một vài biến chứng nhỏ… cơn chấn động…tuy nhiên con vẫn phải nằm nghỉ 1 vài ngày.” Thành viên duy nhất trong gia đình biết cô có thai là Aristide và nàng hoàn toàn định để chuyện này diễn ra như thế.

Nàng nhận thấy rằng mới gần đây chính nàng và tin tức đó hoàn toàn là một cú sốc. Nàng vẫn còn đang cho con bú sữa. Theo, đã như thế, nhưng sữa của nàng lại ngưng và nàng đã đi đến bác sĩ để tìm nguyên nhân. Nàng ngẩn người vì phát hiện ra mình lại mang thai rất nhanh ngay sau khi sinh đứa con đầu lòng. Theo chỉ mới 9 tháng tuổi

Thậm chí nếu như đây là 1 việc được sắp đặt trước thì nàng vẫn do dự thông báo tin này đến mẹ chồng về việc mang thai của mình khi có khả năng chuyện này kết thúc trong đau buồn.

Trái tim nàng co rúm lại vì suy nghĩ đó và nàng đã gửi một lời cầu nguyện tuyệt vọng khác lên trời.

“Con mừng vì Theo đang ở với mẹ.”

“ Con đừng lo lắng gì về nó. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”

Eden thực sự có thể cười; những ý nghĩ về cậu con trai luôn làm cho cô vui. “Con cảm ơn.”

Rất khó có thể quên đi anh ấy và nàng đi vào giấc ngủ hàng đêm với hình ảnh về đặc điểm của đứa bé, rất giống bố nó, kiên định theo trí nhớ của nàng. Theo giống Aristide ở mái tóc quăn màu đen và nước da màu olive, nhưng nó có đôi mắt màu xám của nàng. Nàng nhớ nó đến phát điên, nhưng nàng đã định chuyến đi này đến New York để tạo dựng cơ hội xây đắp thêm mối quan hệ với Aristide.

Nàng đã nghĩ rằng bằng cách quay trở lại nơi họ đã gặp nhau và là người yêu của nhau, nàng có thể khơi dậy lại những thứ thuộc về bọn họ. Tuy nhiên, chuyến đi này là một thất bại buồn thảm. Nàng kết thúc bằng việc ở vị trí phụ thuộc so với Kassandra…thêm lần nữa, và trở nên phát điên vì điều đó, nàng đã yêu cầu Aristide ly hôn.

Nàng khó có thể tin mình đã làm điều đó. Nàng phát điên vì tình yêu với anh gần như từ giây phút họ gặp nhau. Nàng nghĩ anh chắc cũng cảm thấy như thế. Anh ấy chắc chắn đã hành động như thế.

Họ tình cờ gặp nhau trước Bảo tàng nghệ thuật Thủ đô. Đó là một ngày oi bức vào mùa hè và Eden đang đến thăm bố nàng ở thành phố. Ông ấy bận vì cuộc họp công việc vào phút chót và đã hoãn kế hoạch ăn trưa. Điều đó không có gì mới và nàng tự mình đi đến bảo tàng như nhiều lần đã làm trước đó.

Duy chỉ lần này, nàng không đi vào bên trong.

Đang mãi suy nghĩ, Eden để cho bản năng dẫn mình đi đến địa điểm của nàng, Bởi vì bố nàng đã ho ăn trưa nên nàng có thêm thời gian để gặp gỡ người nghệ sĩ thủy tinh mới mà cô đã nghe danh. Anh ta sẽ sẵn sàng công khai tác phẩm sắp tới trong triển lãm “Lịch sử của Thủy tinh trong Nghệ thuật” tại bảo tàng nhỏ mà nàng làm việc ở phía Bắc New York chứ? Không phải tất cả các nghệ sĩ đều nhiệt tình với triển lãm tại bảo tàng.

Hầu như không cho đến không có chút tiền nào cho họ, nhưng việc quảng cáo thì rất tốt.

Nàng đang trấn tĩnh trên đường đi đến chỗ người nghệ sĩ đó thì va phải một cái gì đó như bức tường bằng gạch và nảy về phía ngược lại. Cái nhìn chằm chằm của nàng hướng đến 2 bàn tay đàn ông mạnh mẽ đang ôm lấy vai nàng và ngăn cho nàng khỏi ngã.

Không phải là một bức tường gạch. Mà là một người đàn ông. Loại đàn ông hấp dẫn mê người nhất mà nàng đã từng thấy. Người thanh niên đep trai này cao ít nhất 6.4 foot , mái tóc đen thẫm cùng đôi mắt màu xanh da trời và cơ thể được tạc một cách tinh tế trong bộ quần áo Armani vừa vặn hoàn hảo. Anh ta thậm chí còn có mùi vị rất quyết rũ. Wow. Nàng nghĩ có lẽ đã nói to từ đó, nhưng không chắc chắn.

Anh mỉm cười với nàng và nàng cảm thấy toàn bộ không khí như rít lên từ phổi trong khi máu thì sôi lên đến tận đỉnh đầu. Hoa mắt, nàng chỉ có thể biết ơn anh vẫn giữ lấy vai nàng.

Đôi mắt màu xanh da trời lạ thường đó lướt nhanh qua nét mặt nàng với xúc cảm mãnh liệt. “Xin lỗi, tôi không có ý va phải cô.”

Nhưng nàng biết rằng, chỉ biết rằng, đó chính là điều ngược lại.

“Tôi không để ý đến nơi mình đang đi,” nàng thừa nhận với điệu bộ nhăn nhó trong khi phải đấu tranh với sự thôi thúc hoàn toàn không thích hợp là thoát ra và chạm vào cơ thể cứng rắng đang ở rất gần cơ thể nàng.

“ Còn anh thì ham nhìn em quá đến nỗi không chú ý gì đến hướng bước chân đi.” Anh ấy nói bằng giọng rất nhẹ mà nàng không thể xác định được từ đâu, những từ anh ấy dùng trang trọng hơn một thương gia người Mỹ bình thường hay dùng.

Nàng nhìn chằm chằm. ”Anh thực sự vừa mới nói điều đó?”

Nụ cười của anh càng trở nên cân đối hấp dẫn, nàng đang lâm vào nguy cơ tan chảy thành vũng nước dưới chân anh. “Em không quen với việc đàn ông vây quanh em thành thật với sức hấp dẫn của em sao?”

“Em không quen việc đàn ông như anh cũng bị em hấp dẫn.” Ngay khi nàng buột miệng nói ra thì đã đỏ bừng mặt cảm giác má nàng như đang bc lửa. Nếu nàng cố gắng thì đã không vụng về hơn.

Anh ấy dường như không chú ý. Trên thực tế, anh đang lắc đầu, đôi mắt truyền thông điệp rằng nàng chắc chắn đã hiểu sai. “Em đang trêu tức anh đấy à, hay không phải thế?”

“Không. Em không giỏi làm việc đó.”

Điều này làm anh cười. “Em thành thật như thế thật thú vị.”

“Ngược lại anh cũng sẽ xấu hổ thôi,” nàng nói khẽ, không chắc làm cách nào để nắm được thái độ của người đàn ông này.

Anh ấy định mở miệng nói thì điện thoại reo. Anh nhăn mặt. “Xin lỗi chờ anh một chút.”

Nàng định bỏ đi thì anh giữ chặt vai nàng bằng 1 tay trong khi ấn điện thoại mở với người khác. Nàng không thấy phiền toái gì với việc đọc nét mặt của anh sau đó. Anh nói thầm nàng hãy ở yên đó và nghĩ một cách kiêu căng rằng nàng sẽ làm thế khi anh ấy chuyển hướng chú ý đến chiếc điện thoại.

Nhịp tim nàng đập nhanh gấp 3 lần vì sự gần gũi đang ngày càng gia tăng và nhận thức rằng nàng không muốn đi bất cứ đâu.

Anh ấy bắt đầu nói bằng thứ tiếng khác, một thứ tiếng mà nàng cũng không thể xác định được thành công hơn việc xác định giọng của anh là mấy.

Anh ấy không còn nói chuyện lâu trước khi cúp máy và rồi cười với nàng thêm lần nữa. “ Anh xin lỗi. Đó là thư ký của anh.”

“Nếu anh cần đi….”

Anh lắc đầu. “Không. Chiều nay anh rảnh. Anh hi vọng ở cùng em buổi chiều nay.”

Hoàn toàn không chuẩn bị cho lời mời này, nàng lắc đầu, cố gắng xóa sạch nó.

“Em có cuộc hẹn nào khác ư?”

“Không. Em…” Nàng nuốt lời. “Một người đàn ông như anh…anh không có buổi chiều nào rảnh.”

“Người đàn ông như anh, pethi mou?”

“Nó nghĩa là gì?” nàng hỏi, chuyển sang hướng khác.

“Pethi mou? Dịch thoáng nghĩa là cô nàng bé nhỏ của anh.”

“Tiếng nào vậy?”

người Hy Lạp.”

“Oh,” nàng thở ra. Lẽ ra nàng nên nhận thấy điều đó. Mọi khía cạnh của anh ấy đều quyến rũ như bức tượng các vị thần Hy Lạp mà nàng đã từng thấy. Thậm chí hơn cả như vậy, nếu nàng thành thật với bản thân.

“Vậy bây giờ, hãy trả lời anh…em có ý gì khi nói một người đàn ông như anh?”

“Một thương gia…một kẻ lừa đảo tập thể.”

“Em nghĩ anh là một kẻ lừa đảo ư?”

Nàng nhìn vào bộ áo quần của anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc bao quanh anh, và rồi nhớ đến cách anh ấy sử dụng điện thoại di động và đã kiểm soát cô một cách hiệu quả như thế nào chỉ bằng 1 ánh nhìn. “Đúng vậy.”

“Vậy có phải em có rất nhiều kinh nghiệm với những người đàn ông như anh?” Không thể tin được là anh ấy ghen.

Nàng gần như cười lớn, nhưng không nghĩ anh ấy sẽ cảm kích sự hài hước của tình huống này. “Không nhiều lắm, không hẳn. Nhưng bố em là một người như thế và em đã từng làm việc cho ông.”

“Không còn làm nữa à?

“Không. Giờ em làm việc cho một bảo tàng ở phía bắc New York.”

“ Vậy giờ em không ở trong thành phố?”

Nàng lắc đầu. “Em định đến thăm bố, nhưng có vài việc xảy ra.” Và rồi, lạ thường là nàng nhận thấy chính mình đang nói với anh ấy những chuyện lặt vặt khác và anh đã yêu cầu đi cùng nàng đến gặp người nghệ sĩ đó.

Nó thật điên rồ, nhưng nàng muốn nói có một cách liều lĩnh, để kéo dài cuộc gặp giữa 2 người hoàn toàn xa lạ.

Anh ấy đọc được sự do dự trong nàng và hỏi, “Bố em có làm trong 1 công ty lớn không?”

“Có”

Người Hy Lạp quyến rũ chuyển cho nàng chiếc điện thoại của anh. “Gọi cho ông ấy đi. Nói với ông ấy rằng Aristide Khônguros muốn con dành buổi chiều cho anh ấy.”

Sự quả quyết chắc chắn rằng bố nàng sẽ biết anh là ai và cam đoan anh làm cô ngạc nhiên, nhưng có lẽ nó không nên như vậy. Người đàn ông này không hề thiếu sự tự tin.

“Đó là tên của anh ư Aristide?” nàng hỏi để trì hoãn việc gọi điện thoai, cố gắng quyết định xem liệu nàng có muốn.

Người đàn ông này thực nguy hiểm, nhưng rất thú vị mà nàng không chắc đó có là vấn đề gì với nàng hay không.

“Đúng.”

“Còn tên em là Eden.”

Tay Aristide di chuyển vòng quanh gáy nàng và ngón cái lướt qua cằm nàng. “Thật là một cái tên đáng yêu.”

Hơi thở nàng đứt đoạn và nàng nói lắp, “C-Cảm ơ-ơn a-anh.”

Anh ấy lại nhấn điện thoại vào tay nàng. “Gọi đi.”

Nàng đã làm theo. Bố nàng thực sự biết Aristide là ai và yêu cầu nói chuyện với anh ấy. Nàng không thể nói gì nhiều từ phía Aristide về đoạn đối thoại , nhưng khi nàng nhận lại điện thoại, bố nàng bảo rằng người đàn ông khác xứng đáng với sự tin cậy hơn.

“Nhưng anh ta nằm ngoài nhóm của con đấy cưng à. Hãy cẩn thận.”

“Vậy không an toàn khi đi cùng anh ấy?” nàng hỏi.

Aristide cau mày, cơ thể anh trở nên co cứng vì lời xúc phạm, và nàng chỉ có thể nói anh ấy muốn chụp lấy cái điện thoại và nói với bố nàng một hai điều gì đó.

“Bố không nói thế,” bố nàng nói. “Anh ta an toàn với cơ thể con, nhưng trái tim anh ta lại là chuyện khác, Anh ta làm bố cảm giác như một chú mèo đã thuần hóa.”

Câu nói đó làm nàng dừng lại một lúc. Bố nàng chưa trở nên nghiêm túc với bất kỳ ai bởi vì mẹ nàng, cho dù ông ấy có rất nhiều mối quan hệ tình cảm, và sự thật là, ngay cả với mẹ nàng ông cũng không chung thủy. Liệu Aristide có phải là một kẻ tán gái?

Nhìn vào cái nhìn chằm chằm màu xanh da trời đang bốc cháy đó và nàng nghi ngờ sự đánh giá của mình.

Tuy nhiên, nàng đang cắn môi khi Aristide lấy điện thoại khỏi nàng và nhấn nút tắt.

Nàng thở dài. “Ông ấy nói anh không nằm trong nhóm người như em.”

“Em nằm trong nhóm người của chính em, Eden. Em rất đặc biệt.”

“Anh không hề biết em, làm sao anh có thể nói vậy?

“Có phải đang nói phản ứng của của em đối với anh là giống như bất cứ phản ứng mà em đã từng có với người đàn ông khác?”

“Không phải vậy.”

“Đặc biệt.”

“Đúng vậy.”

“Vậy có phải em nghĩ anh có thói quen thường ngày là xóa đi lịch trình kín mít của mình chỉ để dành thời gian tìm hiểu người phụ nữ mà anh tình cờ gặp trên đường ?”

Đặt trong tình huống đó…Cái gì đó như thế không nên có thể xảy ra nhanh như vậy, nhưng nó lại đang diễn ra. “Em nghĩ là em có thể chấp nhận đây là đặc biệt dành cho anh.”

“Em đặc biệt đối với anh.”

Và nàng đã tin tưởng anh, Eden đã nghĩ khi nàng nằm trên giường bệnh viện, những kỉ niệm lại đang ùa về. Kể từ thời điểm đó, anh ấy chắc chắn đã cư xử với nàng như thể nàng rất đặc biệt. Họ dành thời gian cả ngày cùng nhau và anh ấy không hề bắt nàng lên giường tối đó. Thành thật buộc nàng phải thú nhận với bản thân rằng, nếu anh ấy làm thế, thì nàng cũng đã hoàn toàn đầu hàng rồi.

Nhưng anh ấy đã không làm thế và nàng đã ở lại thành phố New York cuối tuần, họ dành thời gian bên nhau.

Rồi sau đó nàng phải về nhà.

Nàng không biết liệu có thể gặp lại anh ấy không, nhưng nàng đã gặp lại. Anh ấy đã gọi vài lần trong tuần đó rồi làm nàng ngạc nhiên bằng việc đến gặp nàng ở phía bắc New York. Anh ấy đã uống rượu và ăn tối với nàng, mọi sự va chạm bình thường của anh cũng khiến dục vọng của cô lên đến mức chưa từng có. Họ nói chuyện hàng giờ, phát hiện ra họ cùng sở thích về món ăn, thích xem những bộ phim giống nhai và anh thích thú với sự hiểu biết và hứng thú của nàng với đồ cổ.

Khi anh đưa nàng trở về nhà tối đó, anh đã bắt đầu làm tình với nàng và nàng đã trải qua với toàn bộ sự hăng hái của một hòn đá bị ném tung vào sóng biển ào ạt.

Thậm chí cho đến bây giờ khi nhớ lại lần đầu tiên vẫn làm tim nàng đập nhanh.

Eden đã chờ đợi trong im lặng trong khi Aristide mở khoá căn hộ của nàng. Mùi vị tình dục tràn ngập trong không khí, nó bóp chặt lấy nàng như lực vật lý. Anh ấy muốn nàng, nhưng nàng cũng muốn anh ấy. Nhiều hơn cả cảm giác thèm muốn của nàng đã từng với người đàn ông khác…thậm chí đủ để làm im lặng những dây thần kinh kêu la phản đối và nỗi lo b rằng mọi thứ đang diễn ra quá nhanh.

Cái kiểu hứa không rõ ràng trong đôi mắt màu xanh da trời sâu thẳm kia đã nói rằng anh không nghĩ chuyện này diễn ra đủ nhanh. “Anh thích nơi này của em.”

Nàng nhìn quanh. Căn hộ nàng ở tầng giữa của ngôi nhà theo kiểu kiến trúc thời Victoria được cải tạo thành 3 căn hộ tách biệt. Đồ trang trí khắc bằng gỗ được sơn màu trằng và những bức tường sơn bằng những tông màu rất phong phú đã đến cho căn hộ của nàng sự trang nhã mà nàng đã đem lòng yêu mến ngay từ lần đầu ngắm nhìn đồ vật.

Nàng đã tách nước sơn bóng phía trên của sàn nhà bằng gỗ cứng bằng những tấm thảm phương Đông với những tông màu bổ sung cho bức tường. Tất cả đồ đạc của nàng đều có một mô-tip của phương Đông, nhưng nó không cảm thấy hiện đại. Nàng đã sục tìm những khu chợ trời và cửa hàng đồ cổ ở khắp các bang để trang trí bằng những mẫu và đồ đạc được quét sơn họa tiết mang đến ấn tượng về văn hóa cổ của vùng Viễn Đông.

“Em vui vì anh thích nó. Em cũng vậy.”

Anh đóng cửa và khóa nó lại rồi giờ chuyển hướng sang khuôn mặt nàng, đôi tay anh đang cởi bỏ áo khoác nàng trong khi đôi mắt nhìn như nuốt lấy nàng. “Nhưng anh còn thích em hơn.”

Nàng liếm đôi môi đột nhiên khô nẻ của mình. “Em cũng thích anh.”

“Anh định hôn em đây, pethi mou.”

“Được thôi.”

Nhưng khi môi anh chạm vào môi nàng, cảm giác không giống như nàng từng biết. Thậm chí là cả với anh ấy. Nụ hôn này đòi hỏi chủ quyền theo cách cơ bản nhất của nó. Đôi tay anh ấy quấn quanh eo nàng và đẩy có thể nàng vào cơ thể anh trong khi đầu lưỡi anh thâm nhập vào lưỡi nàng. Nàng đã mang nó đến cho anh.

Từ chuyển động nhẹ nhàng đầu tiên của đầu lưỡi anh trên lưỡi nàng, anh đã khuấy động ham muốn bên trong được đốt cháy xuyên qua cơ thể nàng từng nơi một, dũng khí duy nhất kết thúc cuộc sống nóng bừng này và nàng bốc lên trong ngọn lửa tình. Nó quá nhiều, nhưng không đủ, và nàng rên rỉ khi dập dừng chống lại việc anh ấy ngừng lại đùa giỡn.

Anh rên rỉ kêu lên và một tay di chuyển xuống để ôm gọn mông nàng, vuốt ve và làm tràn ra dịch nóng giữa 2 chân. Áo quần họ rơi xuống như bằng phép ảo thuật và sau đó nàng trần trụi trong vòng tay anh.

Một nỗi sợ bất chợt ngăn cản trò chơi gợi tình của những đôi môi. “Aristide?”

“Gì cơ, pedhaki mou?”

“Đây không phải chỉ là tình 1 đêm chứ, hay nó đúng là như vây? Anh sẽ không biến mất sau khi chúng ta làm tình với nhau chứ?” Nàng không biết điều gì đã khiến nàng hỏi câu hỏi đó, có lẽ nỗi sợ đang gia tăng việc người đàn ông này quá khác xa so với nhóm của cô mà anh thì vốn thuộc về một hành tinh khác.

Anh ngừng di chuyển và giữ chặt nàng cho đến khi nàng nhìn vào cái nhìn chằm chằm của anh, nét mặt anh quá nghiêm túc khiến nàng run sợ. “Anh đang biến em thành của anh, không phải chuẩn bị để khắc dấu đỏ trên giường.”

Nàng cắn môi. “Vậy anh cũng trở thành của em chứ?”

“Dĩ nhiên.”

Nàng rung mình. “Được rồi.”

Không phải là lời hứa mãi mãi, nhưng cũng không phải là “không có quan hệ” lâu dài gì vướt xa so với điều kiện thiếu cam kết của đàn ông. Anh ấy muốn việc ngừng nhất thời này hơn là nhu cầu tự nhiên. Nàng vui bởi vì cảm giác của nàng dành cho anh yêu cầu nhiều hơn thế trong khi tại cùng thời điểm việc làm như thế là không thể nói không, cho dù ý định của anh ấy là gì.

Họ đến bên nhau trong đám lửa của lòng ham muốn đã phá vỡ tấm chắn trong trắng của nàng vừa đúng lúc nhận thấy nó đã diễn ra. Cơn đau kéo đến rất nhỏ và cảm giác hài lòng lạ thường theo sau nó gần như ngay lập tức. Việc làm tình của họ đã đến cực điểm khi hoàn thành mãnh liệt, nàng đã trở nên vô tri vô giác ngay sau đó.

Nàng dần nhận thức thấy sự tồn tại của anh ấy lại, khi anh hôn nàng trên khắp khuôn mặt và cổ, nói đi nói lại rằng nàng rất đẹp, quyến rũ và là của anh. Lời tuyên bố này kéo dài suốt đêm dài nhận thức tình dục của nàng.

Sáng tiếp theo, anh đánh thức nàng dậy bằng một nụ hôn rất mạnh khiến nàng phát khóc. Anh cười khi nàng giải thích rằng những giọt nước mắt là vì anh ve vãn rất dễ chịu, vẻ kiêu căng nam tính của anh đắm chìm cô trong sự tán thành công khai.

Và, như đã hứa, thời gian ở bên nhau không liên quan gì đến tình 1 đêm. Anh đã nói cô đặc biệt và chứng minh cho điều đó. Anh có lịch trình thậm chí còn kín mít hơn cả bố nàng, những anh vẫn gọi cho nàng ít nhất 1 lần 1 ngày. Anh dành phần lớn cuối tuần bên cạnh nàng, thỉnh thoảng đưa nàng đến New York, nhưng thường thì anh đến căn hộ của cô mặc dù phải lái xe 2 tiếng đồng hồ.

Anh đối xử với nàng như một nữ hoà với nàng như thể nàng là người phụ nữ hấp nhất hành tinh.

Anh sẵn sàng làm quen với bố nàng. Trong khi họ thực sự đã gặp qua nhau trên đấu trường kinh doanh, nhưng giờ đây họ đã trở thành những người bạn. Nàng và Aristide đã bên nhau vài tháng trước khi nàng bắt đầu tự hỏi khi nào anh đem nàng về giới thiệu với gia đình. Vài lần nàng đã đề cập, nhưng anh trì hoãn, nói rằng anh muốn giữ nàng cho chính anh và nàng phải tin vào anh.

Cuộc sống của anh quá sôi nổi, áp lức quá cao đến nỗi cô như có trách nhiệm thoát ra khỏi cái mà anh gọi là “ốc đảo của anh” trong sa mạc cuộc đời tràn ngập những hạt cát bao gồm việc kinh doanh và lời hứa với gia đình của anh.

Tuy nhiên, khi các tháng dần phát triển lên thành 1 năm và anh có chuyến đi quay lại Hy Lạp mà không mời nàng, nàng đã bắt đầu tự hỏi về vai trò của mình trong cuộc sống của anh. Một “ốc đảo” cần thiết như thế nào và liệu việc anh nhìn thấy nàng theo cách đó có có nghĩa nàng là một ảo ảnh sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh tại một thời điểm nào đó trong tương lai hay không?

Không giống như khi anh đang sống ở New York, anh hiếm khi gọi cho nàng từ Hy lạp và chưa bao giờ có bất cứ một lời hứa công khai nào sẽ quay trở lại với nàng khi anh rời đi. Nhưng nàng biết nếu anh làm thì nàng sẽ đợi, ít nhất, là không hoàn toàn không có anh ấy. Anh để lại một chỗ trống lớn khi anh ra đi và nàng cảm giác như đang đi quanh một nửa người cho đến khi họ lại ở bên nhau.

Nó mang đến cho nàng cảm giác dễ bị tổn thương rất đáng sợ, 1 điều mà nàng chắc chắn là anh không chia sẻ với mình.

Nàng phát hiện ra mình đã mang thai vào một trong những chuyến đi anh đến Hy Lạp mà không có nàng. Nàng biết rằng nàng sẽ giữ đứa bé ngay tức thì, nhưng nàng lo lắng về việc nói cho Aristide. Anh ấy rất cẩn thận đối với việc thụ thai và nàng không thể nhịn được tự hỏi liệu anh có ngần ngại với việc nàng đóng vai trò mãi mãi trong cuộc đời anh…là mẹ của những đứa con anh.

Nàng nói với anh về tình trạng mang thai ngay ngày đầu tiên anh quay lại. Anh đến gặp nàng ngay từ sân bay và nàng tiếp nhận điều đó như 1 tín hiệu tốt. Họ làm tình và đang nằm quấn lấy nhau trên giường nàng khi nàng nói với anh về chuyện đứa bé.

Nàng cuộn tròn vào phía anh, thỏa mãn và ngập tràn tình yêu dành cho anh, nàng đang thiết tha với nó. “Em có chuyện cần nói với anh.”

Anh di chuyển vì vậy nằm trên người nàng và bắt gặp cái nhìn chằm chằm của nàng, đôi mắt anh đang thuyết phục nàng thành thật. “Việc này có vẻ nghiêm túc. vậy?”

“Em có thai.”

Anh hoàn toàn trở nên bất động, mống mắt màu xanh của anh rung động mạnh biến mất gần như hoàn toàn khi đồng tử giãn ra vì cú sốc. “Nhưng…”

“Ngừa thai thất bại, là tất cả những gì nàng có thể nghĩ ra để nói.

Sau đó anh cười rạng rỡ, sự thay đổi trong cách cư xử của anh diễn ra qua nhanh, nàng sững sờ. “Em đang mang thai đứa con của anh? Tại sao em không gọi điện và nói cho anh?”

“Đó không phải là chuyện anh nói qua điện thoại được.” Không nhắc gì đến sự thật là nàng chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi gọi cho anh ở văn phòng ở Hy Lạp hay di động khi anh ở nước ngoài.

Anh gật đầu, nét mặt giờ tràn ngập rõ ràng vẻ hài lòng. “Anh hiểu. Điều này thật tuyệt vời.”

“Em vui là anh cảm thấy thế”

“Anh còn có thể cảm thấy thế nào nữa?”

“Bị mắc bẫy?” nàng đề xuất.

Nhưng anh chỉ cười. “Chúng ta sẽ sớm kết hôn ngay khi có thể.”

Khi lời cầu hôn đưa ra, nó thiếu đi sự lãng mạn, nhưng nàng rất nhẹ nhõm với việc anh muốn dành phần lớn cuộc đời với nàng, nàng không phản đối. Nàng yêu anh rất nhiều; không quan tâm đến những nghi ngờ quấy rầy nàng trong hơn vài tháng qua, anh cũng đã yêu nàng.

Anh quá vội vàng trong quyết định kết hôn của mình và đối với một người đàn ông như anh thì việc ở lại bên cạnh 1 cô bạn gái quá lâu đã rất quan trọng.

“Được rồi. Em sẽ lấy anh.”