Chương 1



Đêm đông tĩnh lặng, vạn vật chìm vào trong giấc ngủ, trên con đừơng vắng vẻ, cô gái bé nhỏ với bộ đồng phục nhà hàng nhanh chóng rảo bước về phía trước.

Gió đông thổi từng cơn, lùa vào da thịt khiến cô gái bé nhỏ không khỏi rùng mình, cô đưa tay kéo cổ áo cao lên, quàng lại chiếc khăn trên cổ.

Reng... Reng...

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, cô gái có chút hoảng sợ, cô cảnh giác nhìn xung quanh rồi từ từ cầm điện thoại từ trong túi xách ra.

Trong bóng đêm yên tĩnh, hàng chữ Honey trên màn hình điện thoại lại càng một rõ rệt hơn.

Khẽ nhíu mày, cô chần chừ một chút rồi quyết định không nghe mà ấn tắt.

Đầu dây bên kia có vẻ rất kiến trì, một cuộc, hai cuộc, ba cuộc.....

Cô gái nọ có vẻ không còn kiên nhẫn đựơc nữa, liền khó chịu ấn nút nghe.

_ Alo.

_ Em yêu, em làm gì mà nóng vậy.

_ Có gì anh nói luôn đi, nếu không tôi cúp máy đây.

_Ấy, từ từ, em làm gì mà vội vàng thế.

_ Coi như tôi xin anh, xin anh buông tha cho tôi đi. Chuyện giữa tôi và anh, đến đây chấm dứt đi, chúng ta thực sự không hợp đâu. Tạm biệt.

Nói xong cô trực tiếp cúp máy không để đầu dây bên kia kịp nói thêm một lời nào nữa.

Nước mắt nóng hổi như những giọt viên ngọc trai nối đuôi nhau rơi xuống, vị mặt chát len lỏi vào trong khoang miệng.

Cô đau đớn, khụy gối xuống gốc cây ven đừơng.

Đau, đau.. Đau lắm

Trái tim bé nhỏ của cô như bị xé vụn ra thành từng mảnh. Từng mảnh, từng mảnh lại như có hàng ngàn hàng vạn mũi tên nhỏ bé xuyên qua, khiến trái tim nóng bỏng kia như muốn ngừng đập vì đau đớn.

Cô từng nghe ai đó nói rằng, trong tình yêu kẻ yêu nhiều là kẻ thua. Kẻ chủ động nói lời chia tay là kẻ thẳng.

Cô thắng, thắng rồi. Vậy sao trong lòng cô lại không hề vui một chút nào, trái tim cô bây giờ chỉ toàn là những vết cắt, những nỗi đau đang âm thầm giằng xé.

Khóc một hồi, tinh thần cũng thoải mái hơn, cô đứng dậy hít một hơi thật sâu, khí lạnh của đêm đông nhẹ nhàng len lỏi vào cơ thể khiến tinh thần cô tỉnh táo hơn.

Con đường vắng lặng, một mình cô lại tiếp tục bước đi.

Cộp... Cộp... Cộp.....

Tiếng bước chân đều đặn vang lên trong đêm tối, cô cảnh giác quay đầu nhìn lại phía sau.

Không có ai..

Cô lại tiếp tục đi về phía trước,trong đầu bắt đầu có chút cảnh giác, hai tay nắm chặt, đôi chân nhanh nhẹn bước thật nhanh về phía trước.

Ư.... Ư... Ư

Từ phía sau, một bàn tay to lớn, bịt chặt lấy miệng cô. Kéo cô ra bãi đất trống gần khu nhà trọ, nơi cô đang ở.

Ư.... Ư.. Cô vùng vẫy, hai tay đập mạnh vào người phía sau, rồi lại dùng sức đẩy mạnh bàn tay đang bịt miệng mình ra.

_Là anh. Giọng nói quen thuộc vang lên.

Cô ngạc nhiên, hoảng sợ quay lại phía sau. Là hắn.

_ Anh.

_Hạnh, là anh.

_ Anh bị điên à. Định hù chết tôi à.

_Anh chỉ muốn nói chuyện với em.

_Giữa tôi và anh không còn gì để nói hết. Tránh ra, tôi phải về rồi.

Cô dứt khoát bước đi. Dũng_ chàng trai vội vàng quay lại ôm chặt cô từ phía sau.

_Hạnh, anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Thực sự lúc đó, anh... Anh cũng không biết mình bị sao nữa. Xin em, xin em hãy tin anh. Anh chỉ yêu mình em, anh không hề yêu cô ta. Xin em hãy tin anh, anh bị cô ta gài bẫy, là cô ta, cô ta bỏ thuốc anh, tất cả đều là âm mưu của Thảo. Hạnh tin anh đi, một lần này thôi, xin em, tha thứ cho anh một lần được không em.

Cô nhìn anh, nước mắt rơi lã chã, người đàn ông này, người đàn ông cô yêu đến chết đi sống lại, người đàn ông cô dành cả thanh xuân để yêu, người đàn ông khiến cô có thể vì anh mà nhịn ăn, nhịn uống tất cả chỉ muốn để dành tiền cho anh chữa bệnh cho mẹ.

Ha.... Ha... Ha...

Thật nực cười. Tất cả, tất cả chỉ là một trò đùa, cô như một con ngốc bị anh quay vòng vòng, như một cái máy rút tiền tự động cứ mỗi khi hết tiền anh lại tìm đến cô, ngọt nhạt xin cô tiền.

Cô cứ như một con thiêu thân lao vào kiếm tiền, kiếm đựơc bao nhiêu cung phụng hết cho anh mà nào có hay mình đang bị anh lợi dụng.

_, Hạnh, em cười gì vậy.

_ Ha... HA. Anh hỏi tôi cười gì à. Tôi đang cười chính bản thân tôi, tôi đang tự cười vào mặt cái con ngu đần, ngày ngày kiếm tiền, rồi lại đem tiền cho một thằng đểu cáng, không biết liêm sỉ là gì.

Dũng nghe Hạnh nói, trong lòng có chút chột dạ.

_ Em nói gì vậy. Anh không hiểu.

_Anh không hiểu. Tôi nghĩ anh phải rõ hơn ai hết chứ. Anh nghĩ tôi là con ngốc ư. Để tôi nói anh biết nhé đấy không phải lần đầu tiên anh đi bar cũng không phải lần đầu tiên anh ngủ với gái. Anh đã đi rất nhiều lần, bay rất nhiều nơi, và ngủ với rất nhiều người đàn bà khác. Tôi thật ghê tởm anh, thật không ngờ chỉ vì tiền anh có thể thản nhiên bịa đặt việc mẹ mình bị ung thư. Anh làm việc thất đức như vậy không sợ trời phạt à. Ông trời có mắt đó.

Dũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn Hạnh, miệng lắp bắp.

_Em.... Em... Sao... Em biết.

Hạnh nhếch mép.

_ Số trời đã định cho tôi nhìn rõ bộ mặt của anh. Bây giờ anh biến đi được rồi đó. Biến đi cho khuất mắt tôi, càng xa càng tốt, tôi không muốn thấy mặt anh một lần nào nữa.

_ Không, anh không biến. Anh không chấp nhận. Anh yêu em. Hạnh anh yêu em, anh không thể mất em được.

Dũng quát lên, lúc này đây hắn như biến thành một con người khác, điên cuồng hơn, hung dữ hơn.

Vốn khó chịu sẵn trong người, Hạnh cũng không chịu thua, cô gắt to.

_Anh chơi thuốc đến phát điên rồi à.. Biến đi.

Cô đẩy Dũng sang một bên rồi lách người đi qua, Dũng như người lên cơn nghiện, nhảy bổ vào, ôm chặt lấy cô.

_ Không, anh không chấp nhận. Anh yêu em, anh nhất định sẽ không chia tay..

Dũng vừa nói vừa ghì mạnh người Hạnh xuống đất, điên cuồng xé toạc chiếc áo mỏng manh trên người cô. Miệng không ngừng lẩm bẩm

_ Anh yêu em. Anh thật sự không thể mất em.

_ Hạnh, em phải là của anh, của anh. Em phải là người phụ nữ của anh, anh không cho phép em yêu thằng khác, càng không cho phép thằng khác chạm vào em. Em là của anh, của riêng mình anh thôi.

_ Không,..... Ư.....

Dũng mạnh bạo phủ lên đôi môi mềm mại, ngọt ngào của cô, mà cắn, mà mút. Hắn điên cuồng xâm chiếm khoang miệng cô mặc kệ cô có la hét giãy dụa ra sao.

Bàn tay to lớn của hắn dứt khoát đưa xuống phía dưới, giựt mạnh chiếc quần jean đang bó sát vào người cô.

_Ừ....đừng.....

Dũng nhìn cô, khuôn mặt lấm lem nước mắt, mái tóc rũ rượi, còn đâu dáng vẻ hoạt bát, đáng yêu ngày thường nữa. Đáy mắt anh xuất hiện một tia đau xót, anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên từng giọt nước mắt, đôi tay nhẹ nhàng không ngừng kích thích những điểm mẫn cảm trên cơ thể cô.

_ Hạnh, tin anh. Giọng nói ấm áp vang lên bên tai như mê hoặc, dẫn dụ cô vào cõi u mê, đôi mắt cô trở lên mung lung hơn.

Chợt vật cứng rắn nóng bỏng của đàn ông, cạ cạ vào đôi chân trần nhẵn mịn của cô. Hạnh hốt hoảng, vội vàng đẩy hắn ra mà la hét.

_Không.... Cứu.... Cứu....... Ư

Dũng đưa tay bịt miệng thì bị Hạnh cắn vào tay. Hắn điên lên, tát mạnh vào má Hạnh, vừa tát hắn vừa chửi.

_ Con khốn, mịa mày, mày nghĩ mày có giá lắm sao. Mày chỉ là một con đĩ bị tao chơi. Mày giả bộ thanh cao cái lỗi gì, đồ chó cái, con chó cái naỳ. Ông chơi chết mày, ông chơi chết mày.

Vừa nói hắn vừa bóp chặt lấy miệng cô, nhét thắng cái vật cứng rắn kia vaò. Hạnh đau đớn, miệng như muốn rách, cổ họng trào lên từng cơn.

Cô tuyệt vọng lấy tay đập mạnh vào người hắn nhưng vô vọng. Dũng vẫn như cũ ra vào liên tục trọng miệng cô, mỗi lần đâm như muốn đâm thẳng qua cuống họng, xuyên xuống ruột gan.

Không biết qua bao nhiêu lâu, một dòng nước tanh tưởi bắn vào miệng cô. Dũng rút vật cứng kia ra, bóp chặt lấy miệng cô, ép cô phải nuốt hết thứ tởm lợm kia.

_ Ngoan lắm, có thể chứ.

Cô run rẩy nhìn hắn, trông hắn lúc này không khác gì một ác quỷ, đôi mắt sắc bén lóe lên trong đêm tối.

_ Em muốn rời xa tôi ư. Đừng hòng.

Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ má Hạnh.

_trừ phi tôi chơi nát em, đến lúc chán tôi sẽ xem xét mà tha cho em. Còn không em đừng hòng mà thoát khỏi. Hậu quả của việc không nghe lời tôi là gì em biết không.

Dũng cười, một nụ cười nhếch mép.

_ Nhìn kìa, em yêu.

Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ về phía ánh sáng nhỏ nhỏ kế bên.

Là điện thoại

Toàn thân run rẩy, cô hoảng sợ nhìn hắn.

_Anh.... Muốn gì.

_ Tôi muốn em, chỉ cần em nghe lời, tôi sẽ giữ kín kỉ niệm của hai ta.

Vừa nói, Dũng vừa cúi xuống nhẹ nhàng mơn trớn lên má rồi lên môi cô.

Hạnh khinh bỉ, quay mặt sang lé tránh.

Chát.

_Tao nói rồi, mày đừng có rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt. Hôm nay tao nhất định sẽ chơi chết mày.

Dứt lời, Dũng hùng hổ cúi xuống tàn sát khắp cổ cô, hắn vừa cắn vừa nhay, khiến cô đau đớn không ngừng.

Hạnh vùng vẫy, cố gắng giãy giụa, tay quờ quạng lung tung, cô cố gắng đánh, cố gắng cấu mà vẫn không chút xi nhê gì, bỗng tay cô chụp đựơc vật gì đó vừa cứng vừa lạnh, không chút suy nghĩ, cô theo bản năng liền dùng sức đập mạnh vào sau gáy của tên khốn kia.

Bụp.

Thân hình to lớn của Dũng bỗng ngã vật ra, Hạnh hốt hoảng rời khỏi người Dũng, cô vội vàng cầm túi xách chạy đi.

Chạy đựơc vài bước, đôi mắt cô dừng lại trên chiếc điện thoại trong góc nhỏ phía trên, cô dùng hết sức lực vội vàng chạy đến, cầm lấy điện thoại bỏ vào túi xách rồi quay lưng bỏ đi.

Chụp

Phía dứơi chân, một đôi bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy chân cô. Hạnh hoảng sợ, đạp mạnh xuống.

Đôi tay vẫn như cũ nắm chặt không buông. Thậm chí người phía dưới còn dồn sức giật mạnh về phía sau khiến Hạnh ngã lăn ra đất.

Dũng tuy vẫn còn choáng nhưng với sức vóc của một thằng con trai cũng nhanh chóng khống chế đựơc cô.

Lần này, hắn dường như điên cuồng hơn trước rất nhiều, trong giờ phút cô nhắm mắt, tuyệt vọng định buông xuôi tất cả.

Ngay vào giờ khắc tuyệt vọng nhất, từ xa, tiếng người la hét chạy tới, Dũng hoảng sợ, vội vàng nhảy khỏi người Hạnh mà bỏ trốn.

Vài người thanh niên chạy đuổi theo, một vài người ở lại hỏi thăm cô.

_. Em gái, em không sao chứ..

_Em không sao. Cô ái ngại trả lời, đôi tay lúng túng muốn che các bộ phận trên cơ thể mà không biết nên che chỗ nào, bởi chiếc áo cô mặc đã rách tả tơi, mặc cũng như không.

Từ phía sau, người con trai cao lớn, giọng nói trầm ấm, vô cùng êm tai, nhẹ nhàng khoác lên người cô chiếc áo vest đen.

_Em mặc đi.

_Em cảm ơn.

Cô vội vàng nhận lấy, bọc kín cơ thể đang tím lên vì lạnh.

Khoảng vài phút sau, mấy người thanh niên đuổi theo Dũng cũng quay về, người con trai tóc vàng bực tức chửi thề.

_Mẹ kiếp, thằng chó chạy nhanh thật.

_Mình mà bắt đựơc mình đánh cho nó thấy ông bà luôn.

.....................

_ Em gái, em không sao chứ? Em có biết hắn là ai không? Có cần báo cảnh sát không.

_ Không cần, Không cần. Cô vội vàng xua tay.

_ em không sao, cũng may có anh chị. Hắn chưa làm gì em, không có gì, không có gì.

Cô vừa nói vừa xua xua tay, cô sợ nếu báo cảnh sát mọi người biết đựơc sẽ lại bàn tán không hay về cô. Miệng lưỡi thế gian đáng sợ vô cùng, không khéo chuyện lộ ra từ không có gì qua miệng vài người lại thành có gì. Đến lúc đó có mười cái miệng cô cũng không giải thích đựơc. Danh dự của cô sẽ bị hủy hoại mất.

_ Không được, anh nghĩ vẫn lên báo cảnh sát, bọn xấu xa thế này nhất định phải bị pháp luật trừng trị mới thích đáng.

_ Đúng đó...... Đúng đó. Vài người phụ họa theo.

Như đoán đựơc suy nghĩ của cô, chàng trai vest đen lên tiến

_ em ý không muốn truy cứu, chúng ta cũng không nên ép. Em ở đâu bọn anh đưa về..

_ Dạ. Cô ngạc nhiên nhìn anh.

Anh cười,, nụ cười như ánh nắng bình mình, nụ cười tỏa nắng, nụ cười ấm áp như ánh lửa rực rỡ trong đếm đông giá rét

_________==========

Ầm..... Ầm

Tiếng động mạnh từ nhà bên vang lên, từ trong cơn mơ cô chợt bừng tỉnh trở lại.

Dù chỉ là mơ, ấy vậy mà cảm giác vẫn chân thực như mọi chuyện mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Mồ hôi trên cơ thể túa ra, tim đập thình thịch liên hồi, khuôn mặt đỏ ửng lên.

Hạnh lắc lắc đầu vài cái, hít một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần. Đã lâu lắm rồi cô không còn mơ thấy cơn ác mộng này, nếu hôm nay không vô tình mơ tới có lẽ cô sẽ mãi mãi lãng quên chuyện này vào trong quá khứ.

Sốc lại tinh thần, bước vào nhà vệ sinh, cô lấy tay táp thật mạnh nước vào mặt. Vệ sinh cá nhân, make up xong, nhìn đồng hồ còn khá sớm, mới có 4h, Hạnh vội vàng thay quần áo đi sang Vincom mua ít đồ biếu bố mẹ người yêu.

Lần đầu đến nhà Vũ, vì muốn chiếm đựơc tình cảm của gia đình nhà người yêu, cô lựa chọn đồ khá là kĩ. Lựa đi, lựa lại, tư vấn ngược, tư vấn xuôi cuối cùng Hạnh cũng chọn đựơc những món đồ ưng ý.

Kết thúc việc mua đồ, cũng là lúc Vũ_ người yêu của Hạnh tới đón. Anh chính là chàng trai ấm áp, có nụ cười tỏa nắng trong đêm đông giá rét. Ngày đó, sau khi đựơc anh cứu, hai người có nói chuyện vài lần, rồi lân la làm quen cuối cùng là yêu nhau.

Anh một người đàn ông hoàn hảo, tinh tế, luôn yêu thương chiều chuộng, quan tâm, luôn mang đến cho cô một cảm giác an toàn khó tả. Mỗi khi ở bên anh, Hạnh đều cảm thấy ấm áp lạ thường.

Người ta nói quả không sai, phụ nữ không cần trưởng thành khi gặp đựơc người đàn ông tốt.

Vũ nhìn cô, mỉm cười, ga lăng mở cửa xe cho cô bước vào.

_. Con dâu tương lai mua gì cho bố mẹ chồng thế.

Hạnh ngại ngùng, đánh nhẹ vào tay anh.

_Anh này.

Anh cừơi ha hả, trông vui vẻ vô cùng.

_ Anh nói sai à.

_ Ai nói sẽ lấy anh.. Cô phụng phịu đáp. Môi hơi chu ra trông đáng yêu vô cùng.

_ Em không lấy anh thì lấy ai. Cả đời này em định sẵn là của anh rồi.

_Anh bá đạo vừa tôi. Em không. Gả cho anh đấy. Anh làm gì đựơc nào.

Kít

Xe dừng lại bên đường,khuôn mặt anh đột nhiên trở lên nghiêm túc vô cùng, anh nghiêng người, chồm qua người Hạnh.

_ Em có gả không.

Thấy anh nghiêm túc như vậy, trong lòng Hạnh cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn cứng miệng đáp.

_ Không.

. Anh nhìn cô, đôi tay bỗng siết nhẹ vai Hạnh, xoay người cô đối diện với anh. Chầm chậm nhả từng chữ một

_. Em không gả cũng không sao. Anh gả cho em là được. Ha... Ha. Nhìn em lúc này đáng yêu chết đựơc ý.

Thật là muốn hù chết người ta mà.

_Anh muốn hù chết em à. Chết này, chết này.

Vừa nói cô vừa nhéo mạnh vào eo anh.

_Anh thua, anh thua. Á... Em đừng nhéo nữa.... Đau quá.

Xe chầm chậm chạy, đường về nhà anh càng lúc càng gần, Hạnh có chút căng thẳng, hai tay nắm chặt lấy váy, chợt lòng bàn tay có cẩm giác ấm ấm.

Tay anh đang đan vào tay cô. Anh vẫn vậy, luôn luôn tinh tế trong mọi việc.. Từ tận đáy lòng một niềm cảm kích vô bờ bến dâng trào.

_.Đừng lo lắng. Bố mẹ anh dễ tính lắm. Khó tính như anh em còn hạ được những ngừơi khác đảm bảo không vấn đề gì.

_ Em vẫn thấy hơi lo lo.

_Anh có lừa em bao giờ chưa. Yên tâm đi.

................

Trên xe anh kể cho cô rất rất nhiều chuyện, khổ nỗi chuyện anh kể toàn truyện cười khiến cô cười muốn rách cả miệng, đau cả bụng. Vui vẻ quá mức khiến sự lo lắng cũng nhanh chóng biến mất.

Xe dừng trước sân nhà, cô vui vẻ nắm tay anh bước vào trong nhà.

_ Bố, mẹ.... Con về rồi.

_chị dâu, chị dâu của em đâu anh hai.

Gương mặt đó, giọng nói đó.

Bịch.

Túi đồ trên tay Hạnh rơi xuống, cả người sững lại khi nhìn thấy khuôn mặt hớn hở vui mừng kia

Lời tác giả: Chap này chưa có gì gay mới, các chị em nhớ đọc kĩ sẽ thấy điều bất thường trong cách hành xử của Dũng nhé.