Chương 1
Đã sang cuối tháng mười một khi thành phố Lâm bước vào đầu đông.Trời vừa xẩm tối, mưa lấm tấm vỗ trên nền đất, không khí trở ẩm, rin rít len lỏi vào xương sọ người ta. Không ai muốn ở ngoài đường trong thời tiết như này cả, nhưng vẫn tồn tại ngoại lệ đó đây.
– Giải quyết xong báo cáo kiểm tra thi thể rồi, cuối cùng cũng có ngày được về đúng giờ. Hay là đi nhậu một chầu đi? Chờ đến cuối năm không chừng bận sấp mặt luôn đó, giờ mà không quẩy có mà phải chờ sang đầu xuân.
Ai đó lên tiếng đề nghị như vậy trong văn phòng.
Hội đồng nghiệp anh một câu tôi một câu thảo luận một hồi, rồi như chợt nhớ ra gì đó bèn xoay sang chào bên này một tiếng:
– Tiểu Tạ có đi cùng không? Cậu tới được một tuần rồi mà tụi anh còn chưa mở tiệc chào mừng nữa.
Tạ Bạch cởi áo trắng đang mặc ra và thay áo khoác vào. Áo khoác da dê đen kèm khăn cổ nhung lông màu xám làm nổi bật làn da trắng tự nhiên. Từ giữa hàng mày hiện cảm xúc lạnh lùng như băng. Hắn bần thần một lúc mới nhận ra “Tiểu Tạ” trong miệng đồng nghiệp là gọi ai, bèn ngoái đầu nhìn bọn họ:
– Không đi được, cảm ơn.
Giọng hắn đều đều cứ như không buồn tốn sức, âm sắc lành lạnh đi kèm ánh mắt trầm tĩnh tựa mặt hồ phẳng lặng không gợn chút xúc cảm, chẳng giống một thanh niên hai bảy hai tám tuổi chút nào.
– Cũng đúng, hai ngày nay cậu ho vật vã vậy mà, thôi về nhà uống thuốc rồi ngủ một giấc lấy sức cho khoẻ lại.
Mấy đồng nghiệp không nấn ná thuyết phục nữa mà chỉ dặn dò một câu, rồi ồn ã dọn dẹp bàn ghế và bước theo chân Tạ Bạch ra khỏi ký túc xá.
Cửa cảm ứng tự động vừa mở, hơi lạnh ẩm từ ngoài lập tức lùa thẳng vào. Tạ Bạch cau mày âu sầu ho khan vài tiếng, giơ tay kéo khăn cổ che đi viền cằm thon gầy và khoé môi khẽ nhếch.
Trung tâm pháp y của họ nằm trên một con đường hẻo lánh ngoài ngoại ô phía tây thành phố Lâm, nơi đây vừa vắng vẻ vừa tiêu điều, chim không buồn ị gà không đẻ trứng. Để đến trạm xe buýt gần nhất cách khoảng chừng năm trăm mét cần băng qua khu dân cư nhỏ ở đối diện đường, muốn đến cửa hàng và nhà hàng gần nhất cũng vậy.
Tạ Bạch thoáng nhìn đèn đóm sáng rỡ ở khu chung cư đối diện rồi thu mắt lại, tay bung một cây dù đen, mũi chân vừa chạm nấc thang cuối cùng đã lập tức rẽ sang bên phải.
Đồng nghiệp đi phía sau kêu lên:
– Này này này! Tiểu Tạ cậu đi đâu đấy?
Tạ Bạch không dừng bước cũng không quay đầu lại, trả lời một câu:
– Về nhà.
Hắn đã đến nơi đây hơn một tuần, tình cờ đụng phải hai bản án khó giải quyết nên mọi người đều phải ở lại tăng ca, đâm ra thời gian tan sở cũng không đồng nhất. Vậy nên đây là lần đầu tiên hắn bước ra cửa cùng mọi người.
Mấy vị đồng nghiệp trông đều lớn tuổi hơn hắn nên tỏ ý muốn quan tâm đến người trẻ, nhất là mấy thanh niên mù đường trông thấy mà phát bực:
– Hở! Cậu bé xúi quẩy ơi! Phía bên đó không có trạm xe buýt, cũng không có chiếc taxi nào chịu tới đâu, cuối con đường này là nghĩa trang công cộng Nha Sơn. Về nhà là về đâu hở?
Tạ Bạch chưa đi được hai bước đã bị một đồng nghiệp bước tới khoác vai, chẳng nói một lời mà kéo thẳng về, không chỉ thế còn thẳng thừng đánh giá:
– Cậu có bị ngốc không vậy!
Tạ Bạch: …
Hắn sống từng này tuổi rồi, không kể hôm nay thì chỉ có hai người từng nói hắn là đồ ngốc, người nói thế gần đây nhất đã nằm sâu dưới mồ, cây mọc bên trên cao một tầng lầu, bán kính hai người ôm mới hết rồi. Còn người đầu tiên nói như vậy…
Nghĩ đến người đầu tiên mà mí mắt Tạ Bạch giật ngay một cái, sắc mặt thốt nhiên trĩu nặng. Hắn rủ mắt, cau mày né khỏi tay đồng nghiệp, song cũng không tiếp tục bước về bên phải nữa.
Thật ra, hắn cũng không biết đường bên đấy là đường gì và cũng không thật sự muốn về nhà mà chỉ muốn tránh người khác nên chọn hướng tối nhất mà đi thôi. Có điều nếu mấy người kia đã nói thế mà hắn còn đi tiếp vào nghĩa trang công cộng trước mắt bao người thì e chừng không phải ngốc mà là úng não rồi.
– Đi thôi đi thôi, bên này này.
Đồng nghiệp ngoắc bảo hắn đi theo như thân quen lắm và cất bước về phía cửa Tây của khu dân cư nhỏ. Từ dưới tán dù, Tạ Bạch lướt mắt nhìn ra đường, lia đến khu nhà kia, bực dọc thoáng dừng một giây rồi mới lặng lẽ theo chân mấy vị đồng nghiệp.
– Hôm nay ngày gì? Sao có người đốt vàng mã trước nhà thế?
Đến trước khu dân cư, một vị đồng nghiệp thốt lên chỉ về phía căn nhà phía bên trái. Ở nơi đó có một bóng người ngồi xổm che dù đốt giấy tiền vàng bạc, khói bốc ra chóng tan biến thành làn sương miên man dưới cơn mưa lâm râm.
Một đồng nghiệp khác bật điện thoại lên xem ngày rồi đáp lời:
– Để xem nào… A, hôm nay là Hạ Nguyên (1), thảo nào! Nhưng giờ này mà đội mưa để đốt giấy tiền vàng bạc thì cũng liều dữ, thời tiết như này có ai muốn ra đường đâu, mấy ông nhìn khu dân cư hôm nay yên tĩnh như vầy, tới một bóng ma cũng không thấy.
(1) Hạ Nguyên: Rằm tháng mười âm lịch, một trong ba ngày lễ Tết ở Trung Quốc cùng với Thượng Nguyên (rằm tháng giêng), Trung Nguyên (rằm tháng bảy).
Tạ Bạch bước vào khu dân cư sau cùng: …
Một bóng ma… cũng không thấy?
Hắn thấy cả khu phố náo nhiệt cực kỳ, âm quỷ trên từng tấc vuông phố xá bồn hoa đồng thời ngoái đầu, yên lặng nhìn vị đồng nghiệp vừa cất lời này với sắc mặt và ánh mắt không khác gì chồn nghía gà, đó là ánh mắt thân thương trìu mến, mừng rỡ bao dung.
Hôm nay là mười lăm tháng mười âm lịch, rơi vào Tết Hạ Nguyên, dân gian đốt giấy dâng hương nhằm tế tổ, tục xưng tuần lễ vàng ở Cửu Khúc Hoàng Tuyền giới (2).
(2) Cửu Khúc Hoàng Tuyền giới: Truyền thuyết Đạo giáo cổ chia thành sáu giới (lục giới), trong đó Cửu Khúc Hoàng Tuyền giới có chín tầng đất (cửu địa), ý chỉ mặt đất và các tầng bên dưới, bao gồm cả địa phủ.
Theo lệ thường, khi vừa vào đêm, âm quỷ nơi nơi từ trong nhà đến hoang dã sẽ xuất hiện, chen chúc trên các con phố lớn nhỏ để giành tro giấy, xét về độ đông đảo nhộn nhịp thì chỉ kém hơn một chút so với dịp giáp Tết hoặc rằm tháng bảy mà thôi.
Trong những thời điểm như vậy, nơi tập trung đông nhất cả thành phố chính là khu dân cư này. Bởi tầm mười năm về trước, nơi đây là một khu nghĩa trang cỡ lớn, có vô số âm quỷ như mê muội cảm mến chốn này vô cùng.
May mắn còn có mười mấy quỷ sai vẫn luôn đi vòng vòng tuần tra, trên tay còn kéo xích Trói quỷ đang cà nặng trên mặt đất, vang lên tiếng kim loại ma sát sắc bén như một loại áp lực vô hình.
Có hai con âm quỷ đã chắn trước mặt Tạ Bạch, đầu lưỡi dài hẹp đỏ ké thò ra từ khoé miệng, liếm một vòng quanh vành môi trắng xanh cứ như sẽ lập tức há miệng cắn đứt đầu Tạ Bạch nuốt thẳng vào bụng.
Thế là tay quỷ sai đi ngang qua lập tức trơ mặt vung mạnh tay, nắm lấy cái đuôi như nòng nọc của hai con âm quỷ kéo trở về như đang lôi chó chết.
Âm quỷ: …
Tạ Bạch che dù, bước chân không hề gián đoạn, mắt cũng không chớp lấy một cái, thậm chí còn không nháy khẽ, cứ như thể hắn quả thật “một bóng ma cũng không thấy”.
Khu dân cư rất chỉn chu, diện tích không hẳn là lớn, đi từ cổng Tây đến cổng Đông cũng không tới năm phút.
Suốt một đường đi phải nhìn bộ dáng đói ăn của bọn âm quỷ mà Tạ Bạch vẫn lạnh mặt không đổi sắc, bước phía sau các đồng nghiệp với khoảng cách không xa không gần, chẳng màng tham dự vào mấy cuộc trò chuyện linh tinh của họ mà chỉ giữ vẻ điềm nhiên lãnh đạm.
Cho đến khi tới gần cửa Đông, ánh mắt che dưới tán dù của hắn mới khẽ động, lướt nhìn bên trong bồn hoa phía tay phải. Soi sáng dưới ánh đèn đường là hai bóng hình một đen một trắng, trông không giống dáng vẻ xấu xí mắt lồi mắt lệch của bọn âm quỷ mà gần với hình dạng con người hơn.
Màu đen mặc một cái áo khoác dày không mấy nổi bật, tóc bù xù, có vẻ nghèo khổ. Hắn ta đang quỳ trên mặt đất, cả hai tay gần như lún hẳn vào vũng bùn nhão như đang cố moi thứ gì đó ra từ sâu dưới kia.
Màu trắng vận trường bào, hai tay lồng vào nhau trong ống tay áo, ngồi xổm bên cạnh lải nhải không ngơi:
– Nè, Phong Ly, nhanh tay lên chút đi, moi có cái yêu thi còn không xong thì nhục mặt thanh danh của Thái Huyền đạo chúng ta quá đi mất!
Phong Ly mặc áo khoác đen đang vừa moi vừa nghiến răng cãi lại:
– Chỉ biết ngồi ngó chứ không động tay, có biết nhục không hả?
Áo trắng vô cùng biết nhục:
– Chú xấu nên chú làm đi.
Phong Ly: …
Người áo trắng kia ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám:
– Chẳng còn bao lâu nữa, chú moi ở đây trước đi, anh đi gọi người.
Phong Ly nguẩy bùn trên mặt, thuận miệng hỏi:
– Gọi ai? Ân lão đại?
Tạ Bạch siết nhẹ cán dù, khẽ đến mức chẳng thể thấy được.
Cùng lúc đó, gió thổi rền vang vùuu một trận làm cả bọn âm quỷ đang nô nức trong khu dân cư loáng cái biệt tăm hơn nửa, ngay cả hai quỷ sai gần đó cũng mất dạng.
Tay quỷ sai đứng chỗ xa hơn đang vừa ngoáy tai vừa thúc một phát vào hông hắn bên cạnh trong ánh mắt mơ hồ:
– Aii… vừa nãy ta bị ù tai đấy à? Sao cứ như nghe thấy tên Thái Huyền đạo và Ân Vô Thư vậy nhỉ?
Phong Ly và người áo trắng im bặt với vẻ mặt vô tội, yên lặng lia mắt nhìn bốn phía.
Do đàn âm quỷ bỏ chạy té khói nên mưa bụi cũng theo gió mà bị thổi xiên. Tạ Bạch bình tĩnh nghiêng dù sang phải, vừa cản mưa vừa chặn ánh mắt lia qua của Phong Ly và người áo trắng.
Thái Huyền đạo mà hai người họ vừa nhắc đến là một cơ quan tách ra từ Trực Phù Linh Động giới (3) rất lâu về trước, tự thuở sơ khai đã được Câu Trần Đại Đế (4) ban quyền quản lý quần yêu vạn linh.
(3) Trực Phù Linh Động giới: Một trong sáu giới, bao gồm tất cả chín tầng mây (cửu thiên).
(4) Câu Trần Đại Đế: Một trong bốn vị thần (Tứ Ngự) tối cao trong truyền thuyết Đạo giáo cổ — gồm Ngọc Hoàng Đại Đế, Tử Vi Đại Đế, Câu Trần Đại Đế, Hậu Thổ Hoàng Địa. Câu Trần Đại Đế quản mọi vấn đề trên thiên đình, trái đất và thế giới loài người. Câu Trần Đại Đế là thủ hộ thần của Trực Phù Linh Động giới.
Về lý mà nói, thông thường lũ quỷ sát âm ti của Cửu Khúc Hoàng Tuyền giới không thuộc phạm vi quản lý của họ nên lẽ ra chúng không có gì để sợ. Mà oái ăm thay, Thái Huyền đạo có một lão đại vô cùng đặc biệt, tên gọi Ân Vô Thư.
Truyền thuyết kể rằng y ra đời từ thuở sơ khai của thời đại Chư thần thượng cổ, do một luồng dương khí mạnh mẽ và thuần khiết nhất giữa đất trời hoá thành. Y không phải thần, không phải người, cũng không phải tiên, không phải quỷ, không thuộc về bất kỳ nơi nào trong tam giới lục đạo cả.
Vị này hack cái gì cũng ổn… tiếc mỗi một điều, sống qua năm dài tháng rộng xui xẻo sao mà đã tiến hoá thành một đoá biến thái. Mà cay nhất chính là đoá biến thái này phúc thọ trường tồn, người ta chết hết rồi riêng y vẫn sống dai như một toà di sản.
Sau một thời gian dài, cái tên Ân Vô Thư vẫn luôn giữ vững vị trí đầu bảng trong sổ đen của các giới, nhất kỵ tuyệt trần, đánh thân một phát là vọt xa mút chỉ trăm ngàn cái đầu ngựa.
Đến tận cách đây vài trăm năm, mới xuất hiện vị trí thứ hai đứng theo sát nút trên sổ đen…
Tạ Bạch đi theo mấy vị đồng nghiệp không nhận ra gì bất thường đến cổng chính cửa Đông.
– Tiểu Tạ, tụi anh đi ăn cơm trước.
Đồng nghiệp duỗi tay chỉ một quán ăn tư nhân ở đối diện, chào hắn một tiếng rồi đi thẳng sang kia đường, song vẫn không quên ngoái đầu dặn dò:
– Rẽ bên phải đến nhà ga, đừng đi nhầm đường nữa đấy!
Tạ Bạch giơ dù đen đứng trong mưa, nhìn mấy vị đồng nghiệp lần lượt bước vào quán xong mới quay người. Đứng từ góc của hắn, chẳng cần nghiêng đầu vẫn nhác thấy hai vị đang nhốn nháo trong bồn hoa.
Giọng nói nhẹ nhàng của áo trắng truyền tới:
– Tìm lão đại làm gì, y hay cau có như vậy mà chịu đến chỗ bẩn thỉu ẩm ướt này à? Chưa kể hôm nay còn là mười lăm nữa… À, chú vừa tới nên chắc chưa biết, lão đại chúng ta đến mỗi mười lăm đều không muốn ra ngoài.
Hắn dừng đoạn, cầm chiếc áo khoác trắng đứng dậy rồi nói tiếp:
– Dĩ nhiên là anh đi mời âm khách rồi.
Âm thanh vừa tan vào làn mưa đã có một tiếng vùuu rền vang lần nữa, lũ âm quỷ còn sót lại trong khu dân cư tức khắc biến sạch, không chừa lại cả một đầu ngón tay.
Hẳn nhiên là vị âm khách trong lời người áo trắng cũng nằm trên sổ đen các giới, mà không khéo lại xếp ngay dưới tên Ân Vô Thư, đây chính là nhân vật thứ hai trong truyền thuyết nằm liên tục trên bảng gần trăm năm.
Tạ Bạch xem xong màn tạp kỹ bèn hững hờ thu mắt, hắn kéo khăn quàng cổ, rầu rĩ ho khan thêm vài tiếng, ngón tay gầy gò đang nắm cán dù hiện lên những vệt xanh trắng.
Ân Vô Thư…
Hắn nhìn chong chong vào hơi ẩm miên man giữa hư không, âm thầm nhẩm lại cái tên này một lần.
Đến mỗi mười lăm đều không muốn ra ngoài?
Tạ Bạch cười khẩy một tiếng, nghe như có chút châm biếm. Hắn rủ hàng mi dài, không thấy rõ cảm xúc sau đôi mắt đã giấu nhẹm vào màn đêm.
Tĩnh lặng đứng yên nơi đó một lúc lâu sau, hắn mới nhấc chân rẽ sang phải, men theo tường khu dân cư ra ngoài, bước vào đêm đen không một bóng đèn đường. Thế rồi cả người lẫn dù tức thì biến mất chẳng thấy tăm hơi.
– Hết chương 1 –