Em có linh cảm rằng tình yêu của chúng ta rồi cũng dổ vỡ". Anh trố mắt nhìn tôi: "Dổ vỡ? Tại sao". Tôi quay di cố tránh ánh mắt của anh:"Em cũng không biết nữa, dó là do em có thứ linh cảm quái ác dó?"

"Có những tình cảm dã dược ràng buộc, cứ ngỡ là sẽ bền vững mãi mãi, nhưng rồi cũng dổ vỡ. Vâng, dổ vỡ tất tần tật. Em và anh chưa có gì dể ràng buộc!" "Tình yêu của chúng ta chẳng lẽ không là một ràng buộc?" "Tình yêu? Ràng buộc? Những gì thuộc về bên trong của con người chưa hẳn sẽ hiện hữu cùng chủ thể của nó, cho nên tình yêu của dôi ta cũng rất mong manh"...

Anh giận tôi vì cho rằng tôi là người không tôn trọng tình yêu, nỡ dùa cợt tình yêu chân thành mà anh dành cho tôi. Vậy là diều tôi linh cảm càng có thật. Vì anh và tôi chưa thật sự hiểu nhau.

Sáu tuổi, tôi dã chứng kiến cảnh dổ vỡ của ông bà nội. Tôi dã dọc dược ở dâu dó câu nói:"Dôi khi niềm vui của người này lại là nỗi buồn của người khác". Vâng trong cảnh dổ vỡ của ông bà nội, người chịu thiệt thòi nhất chính là bà nội. Sáu tuổi tôi chưa nhận thức dược dúng sai thế nào, nhưng nỗi dau mất mát tinh thần-ghen thầm- vượt quá giới hạn chịu dựng dã biến bà thành người tiều tụy rồi bệnh thần kinh nên tôi oán ông quá chừng!

Bây giờ thì tôi không còn giận ông nữa, vì tình yêu là cái gì dó rất ma quái ấy thì không tài nào cưỡng lại nổi. Nên khi hai mươi tuổi tôi dã thông cảm cho sự phản bội của ông hơn.

Và khi dã hai mươi tuổi, tôi càng thương và thông cảm sự mất mát của bà hơn. Phải chăng dó là sự thiệt thòi của người phụ nữ trong lãnh vực tình yêu?

Phải chăng họ chỉ là một công cụ của tình yêu, người ta có thể vứt bỏ nó lúc nào nếu người ta chán? Và số phận của người phụ nữ là phải tuân theo như tuân theo một qui luật khắc nghiệt và tàn nhẫn! Ôi! Nội ơi, con yêu bà biết chừng nào, vì con cũng là gái! Nếu lâm vào hoàn cảnh của bà thì tôi có suy nghĩ như tôi bây giờ không?

Năm tôi lên mười sáu, lại một lần nữa tôi chứng kiến dổ vỡ. Sự dổ vỡ ngay trong mái ấm gia dình tôi. Sự dổ vỡ của ba mẹ-sự dổ vỡ của hai dấng sanh thành mà tôi yêu thương nhất. Sự dổ vỡ tàn nhẫn và khắc nghiệt!

Lúc dầu, tôi cứ ngỡ rằng nếu sống vắng mặt một trong hai người ấy thì tôi có thể chết di dược. Nhưng không, tôi vẫn sống, có diều lúc ấy tôi khóc nhiều lắm. Tôi nhớ dã dọc dược của anh Thạch Biền:"Trong dời người chỉ thật sự khóc một lần. Những lần trước là người ta tập khóc, những lần sau người ta khóc do thói quen". Tôi không hiểu là mình dã thật sự khóc một lần trong dời người hay là tập khóc, hay là khóc theo thói quen?

Và cũng từ dó tôi căm thù hạnh phúc, vì mặt trái của hạnh phúc là dau khổ(?). Và tôi không còn tin vào hạnh phúc của vợ chồng nữa; càng không tin sự hạnh phúc quá mơ hồ của tình yêu, khi mà họ chưa có một sự ràng buộc nào dể có thể giữ lấy nhau.

Mười sáu tuổi tôi chưa biết yêu, nên tôi nguyện với lòng sẽ không bao giờ nhận ba là cha nếu ba không dứt khoát vơ"i người dàn bà xinh dẹp ấy. Ba thở dài buồn bã:"Khi nào con lớn ,con sẽ hiểu! Tình yêu là một phạm trù bí ẩn. Nó tự phát, tự sanh sôi nảy nở trong trái tim. Nếu nó không còn sanh sôi nảy nở nữa thì nó sẽ dừng lại. Và có thể nó sẽ chết dần, chết dần dến cạn kiệt trong trái tim. Khi tình yêu dã hết thì không thể nào gầy dựng lại con ạ!"

Từ dó, tôi bắt dầu sống trong thế giới dằn dặt nội tâm của mình. Tôi sống như một cái bóng dơn côi trong thế giới nhộn nhịp sôi dộng. Ngoài thời gian dến lớp, tôi giam mình trong ngôi nhà lạnh lẽo-trước kia thì rất ấm cúngđể an ủi và chia sẻ nỗi dau mất mát của mẹ.

Mười tám tuổi, tôi dỗ vào dại học. Anh học trên tôi hai lớp. Anh thuộc "mô típ" người hoạt bát, sôi nổi và khá diển trai. Dôi mắt anh dã sưởi ấm hồn tôi và ru tôi vào tình yêu dầu dời ngọt ngào mà không tài nào cưỡng lại nổi. Chỉ cần ánh mắt của anh nhìn tôi, tôi như có cảm giác toàn thân mềm nhũn và tan chảy ra dưới ánh mắt sóng sánh ấy. Phải chăng tôi dã rơi vào trận dịa dầy ma quái của những người di trước-bà tôi và mẹ tôi? Dể rồi cuối cùng dau khổ(?)

Mười chín tuổi. Mẹ tôi tiến thêm bước nữa với người dàn ông khác. Dổ vỡ! Dổ vỡ tất tần tật! Tôi nghĩ rằng sẽ giữ dược mẹ suốt dời bên tôi. Niềm hạnh phúc, an ủi cuối cùng trong dời như một túi thóc trút ngược, dổ sạch sành sanh. Tôi chơi vơi, hụt hẫng giữa dòng nước xoáy.

Tôi không ngăn cản mẹ bằng nước mắt. Tôi cũng không giành lại mẹ bằng tính ích kỷ con gái. Mẹ dã vuột khỏi tầm tay tôi rồi. Tôi lặng lẽ nuốt nước mắt trôi nghẹn vào trong. Căn nhàtrống vắng lại càng thênh thang, lạnh lẽo hơn khi vắng tiếng nói, tiếng cười của mẹ Tôi lẩn quẩn trong ngôi nhà như một bóng mạ Anh hỏi:"Mẹ dâu vắng?" Tôi dáp"Mẹ về thăm ngoại".

Khi tôi hai mươi tuổi, tôi vẫn thường dến thăm mẹ và bạ Tôi dã nhận thức dược nhiều hơn lý do của những cuộc dổ vỡ, nên tôi dã hủy bỏ lời nguyền với ba lúc tôi mười sáu tuổi. Không như ba, mỗi lần tôi dến thăm mẹ, mẹ dều cố tình lẩn tránh tôi. Mặc dù tôi biết mẹ rất nhớ và muốn gặp mặt tôi. Mẹ cảm thấy xấu hổ vì không tròn trách nhiệm với tôi chăng? Mẹ dâu biết rằng tôi rất hiểu và thông cảm cho mẹ Tình yêu là một nhu cầu rất lớn về mặt tinh thần dể con người tồn tại mà! Tôi càng quí trọng và yêu mẹ hơn.

Sau hai ngày giận hờn, anh dến tìm tôi và làm lành với tôi. Chúng tôi huề nhau. Dường như sau những lần giận hờn, tình yêu lại càng khắng khít, sâu dậm hơn.

Nhưng mãi sau này, trong anh, ấn tượng"sự linh cảm" của tôi luôn làm anh hoài nghi về tôi. Anh cho rằng tôi dã có người trong mộng khác. Anh luôn có cảm giác rằng anh dã bị"cắm sừng" vì tôi dã ngoại tình tư tưởng.

Tại sao anh không hiểu rằng trong tim tôi chỉ có mỗi một bóng hình của anh? Có phải vì anh quá yêu tôi,càng yêu anh tôi càng ám ảnh mặt trái của hạnh phúc là dau khổ là dổ vỡ.

Hôm ấy là ngày anh sắp thi tốt nghiệp ra trường. "Nếu anh không dược phân công công tác tại thành phố mà phải về tỉnh (quê anh ở miền Trung) thì anh chẳng biết sống thế nào khi vắng em!?" Tôi biết thế nào rồi cũng sẽ có ngày này. Tôi cố giữ cho mình không biểu lộ chút cảm xúc nào:"Anh cứ xem như chúng ta dã dổ vỡ thì anh sẽ dược bình yên và thanh thản!" Anh trố mắt, tái mặt nhình tôi, chưa bao giờ tôi thấy anh giận dến như vậy. Anh nhìn sâu vào mắt tôi, nghiêm giọng:"Em trả lời dứt khoát cho anh biết, em có yêu anh không? Nếu em bảo rằng em yêu anh và nếu xa anh em rất buồn, rất nhớ thì anh sẽ ở lại thành phố, dù dạp xích lô hay làm bất cứ việc gì".

Tôi không còn kiểm soát dược mình nữa, nên tôi không rõ mình dã nói gì với anh. Tôi chỉ mang máng nhớ rằng tôi dã lắc dầu vì tôi sợ làm hỏng tương lai của anh; tôi sợ mặt trái của hạnh phúc... Tôi sợ những gì thuộc"bên trong" con người chưa hẳn sẽ hiện hữu cùng chủ thể của nó. Tôi sợ mình cũng sẽ trượt theo vết xe lăn của nội và me...

Một ngày không gặp anh. Một tuần không gặp anh. Một tháng không gặp anh. Năm ngày nữa thì tròn hai tháng, tôi nhận dược thư anh.

"... Em là một tiểu vũ trụ bí ẩn! Anh yêu em mà không bao giờ hiểu dược em có yêu anh không? Khi yêu người ta luôn có nhu cầu dòi hỏi dược yêu lại, như thế tình yêu mới dược cân bằng và không vô nghĩa. Sao em nỡ tàn nhẫn và dộc ác xem tình yêu chân thành của anh như một trò dùa?!

Khi em dọc những dòng này thì anh dã di thật xa rồi. Nơi ấy không có em, nhưng bóng hình em mãi như một ngôi sao lấp lánh- ngôi sao dầy bí ẩn trong lòng anh!"

Ôi! Miền Trung! Miền Trung ơi! Anh dang ở nơi nào, dang làm gì, có hiểu dược lòng em lúc này không? Có hiểu không? Tôi cố nuốt nhưng giật gì nghèn nghẹn cứ chận ngang ở cổ.

Cả bức thư anh không ghi dòng dịa chỉ nào cả. Vâng không một dòng dịa chỉ nào cả! Tôi chỉ tìm dược bên ngoài phong thư dấu bưu diện: Dà Nẵng, ngày... tháng... năm...

Nguyễn Trọng Tấn

Tiền Giang

Hết