Chương 1

Mở đầu

"Một con búp bê giống con búp bê ở trong quầy kính cửa hàng Werster. Đây đúng là món quà con muốn có trong Giáng sinh."

Prudence hơi mỉm cười trước những lời của em gái cô khi cô bé ôm chầm lấy mẹ của họ và hôn bà chúc ngủ ngon. Charlotte đã có được món quà em ấy ao ước trong nhiều tuần nay, Prudence và mẹ cô đã làm việc rất chăm chỉ lúc làm một con búp bê tương tự cho cô bé trong hầu hết phần lớn thời gian của họ. Con búp bê đã được làm xong, mặc dù hoàn toàn không ưng ý lắm. Họ không phải là những người chuyên nghiệp với công việc này, nhưng họ đã làm hết sức có thể. Charlotte là một cô bé ngoan, vì vậy cô bé sẽ yêu thích nó cho dù nó có bất cứ cái gì không hoàn hảo. Đặc biệt là từ khi họ làm chiếc váy ngắn nhỏ xíu cho phù hợp với mỗi chiếc áo riêng của con búp bê ấy. Prudence chắc chắn cô bé sẽ hài lòng.

“Chúc chị ngủ ngon nhé, Pru!”

Cô phát ra một tiếng càu nhàu khi em cô lao mình vào cô, ôm cứng cô trước khi quay đi lao vội ra khỏi phòng. Prudence nhìn theo cơn lốc nhỏ lao đi với cảm giác yêu mến, sau đó liếc nhìn mẹ cô, cô cau mày khi thấy nét đau khổ trên khuôn mặt của mẹ mình khi bà ngó ra ngoài cửa sổ.

"Mẹ thích gì trong lễ Giáng sinh hả mẹ?" cô hỏi sau một lúc, hy vọng làm sao lãng mọi suy nghĩ băn khoăn lo lắng của bà. Meg Prescott vẫn giữ im lặng, nên Prudence bước đến bên cạnh mẹ cô để nhìn ra ngoài và xem những gì làm bà phân tâm như vậy.

Bên ngoài có hai người đàn ông đứng ở sát cổng trước đang tranh cãi với Bentley. Người hầu nam cuối cùng của họ, người đàn ông lớn tuổi phục vụ như là một người quản gia, người hầu, người chăn ngựa, và bất cứ điều gì khác được yêu cầu. Vợ ông ta, Alice, là người hầu gái cuối cùng của họ. Hai người đã làm hết sức mình để giữ cho ngôi nhà chạy trơn tru nhất có thể, nhưng nếu mọi thứ không sớm thay đổi, thậm chí họ sẽ được giải thoát. Prudence nhìn theo buồn bã khi người đàn ông lớn tuổi gan lì lắc đầu và cuối cùng đã tống khứ hai người đàn ông trước cửa nhà họ.

"Mấy người chủ nợ," cô thì thầm với sự chán nản khi nhìn họ bỏ đi, thế nhưng cô không thể cho rằng đó là những người đáng ghét được. Cô khó có thể đổ lỗi cho bất cứ ai cố gắng đòi lại khoản tiền còn nợ của họ. Nếu như cha cô chỉ -

"Tất cả những gì mẹ muốn trong Giáng sinh là cha của con ngừng cờ bạc trước khi ông ấy nhìn thấy chúng ta trong nhà giam."

Prudence liếc nhìn gương mặt quá mệt mỏi và lo âu của mẹ cô. Rõ ràng, rốt cuộc cô đã nghe điều này. Cái nhìn chằm chằm của cô trở lại hai người đàn ông khi họ đi qua cổng trước và kéo nó đóng lại với một tiếng kêu ầm giận dữ. Giờ thì những chủ nợ đang bắt đầu đến trước cửa mỗi ngày. Và có rất nhiều người. Cha cô, dĩ nhiên, chưa bao giờ ông ở nhà lúc này. Khi ông ta ở nhà, ông ngủ để hết cơn say từ đêm trước. Khi ông tỉnh táo, ông không ở nhà mà ngoài uống rượu và đánh bạc với những người bạn thân thiết đến khi nhẵn túi. Bentley xoay xở để đuổi đi các chủ nợ ở một mức độ nhất định nào đấy mà thôi, nhưng ngay sau đó họ sẽ không để bị gạt đi. Nhà tù đã trở thành một khả năng rất thật. Tại sao cha cô không thể thấy những gì ông ta đang làm?

Cô liếc nhìn mẹ cô một lần nữa và cảm thấy trái tim cô thắt lại vì nét đau buồn mệt mỏi trên khuôn mặt của bà. Sự việc trở nên tồi tệ kể từ khi anh trai của Pru, John đã qua đời trong một tai nạn xe ngựa. Anh ta là hội viên của câu lạc bộ Four Horsemen, nơi con trai của các nhà quý tộc đến đua ngựa mà họ thực sự không có các kỹ năng đua. Anh ấy đã chết khi chiếc xe ngựa của anh mất một bánh xe và anh ấy đã bị hất tung vào một cái cây và gãy cổ. Đó là lúc cha của họ, Edward Prescott, đã bắt đầu uống rượu và đánh bạc. Ông ấy đã chịu đựng sự mất mát đứa con lớn nhất và là đứa con trai duy nhất kém cõi của mình.

"Đó là tất cả cái mẹ muốn trong Giáng sinh," mẹ cô nói ngay. "Và mẹ cầu nguyện Đức Chúa Trời cho việc này mỗi ngày."

Trong giây lát, Prudence cảm thấy buồn bã đè nặng xuống cô, sau đó cô dứt khoát ưỡn thẳng vai. Mẹ cô là loại người theo tư tưởng cũ, cái tư tưởng mà một người vợ không được nghi ngờ chồng của mình hoặc hành vi của anh ta. Prudence là loại người có niềm tin vững chắc rằng khi người chồng đang phá hủy gia đình, một người nào đó cần phải cảnh báo đến ông ta vấn đề này. Bên cạnh đó, quan điểm của cô luôn luôn cho rằng Chúa trời chỉ giúp đỡ những người tự cứu mình. Điều này để cô phải nhận ra cô không thể nhờ Chúa trời gởi ước mơ Giáng sinh này đến cho mẹ cô được.

***

Prudence được người đánh xe ngựa đỡ xuống xe, cô trả tiền cho ông ta, sau đó quay sang nhìn chằm chằm vào mặt trước của tòa nhà Ballard. Tòa nhà trông đẹp và trang nghiêm với các cửa sổ trên mỗi tầng. Nó trông giống như một căn nhà. Không một ai nhìn thấy nó mà biết đó là một sòng bạc, nơi đàn ông vì đánh bạc mà đánh mất cuộc sống của họ và cuộc sống của các thành viên trong gia đình mà họ có nhiệm vụ yêu thương.

Prudence thở hắt ra một hơi tức tối khi lòng cô day dứt. Cô nghĩ rằng gọi nó là một sòng bạc thì hoàn toàn không công bằng. Không có Thuyền trưởng Sharpes ở đây đang chờ để lừa những con bạc lui tới cơ sở này. Điều này, bởi nhiều nguyên nhân, là một sự quan tâm xứng đáng. Nhưng nó cũng không phải là một câu lạc bộ tư nhân. Không cần thiết phải là hội viên mới được vào. Tuy nhiên, nó chỉ phục vụ đến những khách quen thuộc tầng lớp quý tộc. Lịch sự và mặc một số trang phục bắt buộc nào đó để vào trong, cũng như mong muốn ở lại và đánh mất đi cuộc sống của các ngài ấy do đánh bạc.

Những ngón tay cô siết chặt cán dù, Prudence quắc mắt nhìn tòa nhà, sau đó đưa mắt nhìn qua cửa chính và ba người đàn ông đang vào. Hai người, cô sửa lại. Người thứ ba xuất hiện là người gác cửa. Ông ta gật đầu, giữ cửa cho hai người kia, sau đó đóng nó và đứng bên trong, hai cánh tay khoanh trước ngực, một nét đáng sợ hiện trên khuôn mặt ông ta.

Prudence cảm thấy tim mình chùn xuống. Cô nghi ngờ rằng người đàn ông đó sẽ không để cho cô vào. Chắc đó không phải là một câu lạc bộ tư nhân, nhưng điều đó không có nghĩa là phụ nữ cũng được chào đón. Ngoại trừ những người phục vụ, cô nghĩ thế. Prudence đã nghe nói đến Ngài Stockton, ông chủ sòng bạc, đã có sáng kiến về việc thuê những người phục vụ là phụ nữ để phục vụ thức ăn và thức uống nhằm thuyết phục khách hàng ở lại lâu hơn và tiêu nhiều tiền hơn. Nhưng đó là sự chào đón phụ nữ duy nhất ở bên trong.

Không những thế, người đàn ông gác cửa sẽ chẳng thiết gì để cho phép cô vào. Thực ra, Pru không nhiệt tình cho lắm về ý tưởng của mình. Chắc chắn nó sẽ không tốt cho thanh danh của cô chút nào. Không cần phải lo lắng nhiều về chuyện đó. Cô, mẹ cô và cả gia đình cô đã bị hủy hoại rồi – đúng hơn là bị hủy hoại vào lúc biết được mức độ của nó do nạn cờ bạc của cha cô gây ra.

Chỉ sẽ là vấn đề thời gian thôi, cô buồn rầu nghĩ. Các tin đồn và những câu chuyện ngồi lê đôi mách đã bắt đầu đến tới tấp. Sự khác biệt theo cái cách của theton (tầng lớp quý tộc, những người tiêu biểu, những nhà thương gia giàu có hay chủ nhà băng của thành phố London – gọi tắt là giới quý tộc đương thời – đề xuất của người dịch) nói chung đối xử với gia đình Prescott là đáng kể rồi. Họ đã bắt đầu giữ khoảng cách, không phải lãng tránh gia đình ấy một cách công khai – mà sẽ chờ cho đến khi các tin đồn và chuyện đồn đại được chứng minh là đúng – nhưng những lời mời đến dự các buổi khiêu vũ đều đã bị hủy,và không ai nói chuyện với họ lúc họ tham dự. Pru coi đó là lý do tại sao mẹ cô ngày ngày cầu nguyện để cho cha cô dừng lại trước khi họ ở trong nhà giam và trước khi gia đình bị hủy hoại. Đã quá muộn cho sau này.

Tuy nhiên, có một điều để cho cha cô nhìn thấy họ bị hủy hoại, một điều khác đúng nữa là vì Prudence sẽ vứt bỏ thanh danh của mình đi, điều mà cô ấy đang làm với chuyến viếng thăm này. Nhưng đây là cách duy nhất cô có thể nghĩ ra để gặp cha mình. Nói chuyện với ông ở nhà có lẽ sẽ dễ dàng hơn, tất nhiên, nhưng Edward Prescott đã quen thói rời khỏi nhà vào lúc ông ta thức dậy mỗi ngày, khiến con gái ông ít có cơ hội nói chuyện với ông ta. Có lẽ đó là lý do tại sao ông làm thế.

Chiếc xe ngựa mà cô thuê đưa cô đến đây đã bắt đầu rời đi, tiếng gõ lộp cộp của móng ngựa kéo cô ra khỏi những suy nghĩ của mình.

Đứng gần đó nhìn chằm chằm lên tòa nhà như một một người ngu ngốc sợ sệt sẽ không được việc gì, cô tự quở trách mình. Hành động là điều cần thiết! Đứng thẳng hai vai, cô ưỡn cằm lên và tiến về phía trước.

Prudence thực sự đã không nghĩ ra cách nào sẽ vượt qua được người gác cửa hăng hái canh gác lối ra vào tòa nhà Ballard, nhưng để ông ta bị bất ngờ dường như là cơ hội tốt nhất của cô. Đó là trong tình cảnh này đây, cô bắt đầu ra ngoài đi bộ ngang qua tòa nhà, cứ như cô có ý đi lướt qua nó. Cô di chuyển với một tốc độ nhanh, nhanh đúng như một cuộc đi bộ cho phép. Thời tiết ấm áp không phải lúc và có mưa trước đó, đó lý do tại sao cô mang theo cây dù. Tuy nhiên, nhiệt độ lúc này đang thấp xuống đến nổi buổi tối xuống nhanh và băng tuyết được hình thành, làm cho việc đi bộ thật nguy hiểm.

Cô chờ đến thời điểm cuối cùng, sau đó, khi cô ở ngay đằng trước lối ra vào, Prudence thình lình đổi hướng sang bên phải và liền một mạch đến thẳng cửa ra vào. Cô gần như mỉm cười vào lúc nhìn thấy người đàn ông bị phân tâm khi nói chuyện với một người mới đến và thế là lối đi của cô không bị cản trở. Nếm mùi chiến thắng, cô lấy lại tốc độ của mình và lao về phía trước. Tốc độ đó gần như khiến cô suýt bật ngửa ra sau khi người gác cửa đột nhiên bước vào lối đi của cô. Ông ta là một bức tường người vững chắc, và Prudence đâm sầm vào ông ta, không khí ào ạt thoát ra khỏi cô với một tiếng “ối", rồi cô nhảy vụt ra phía sau, điên cuồng túm lấy cái gì đó, bất cứ cái gì, để giữ thăng bằng. Cô rốt cuộc với một tay túm chặt vạt áo trước của ông ta, tay kia đung đưa chiếc dù của cô khá dữ dội khi cô chiến đấu để lấy lại thăng bằng.

"Không có phụ nữ nào được vào cả."

Prudence nhăn nhó với tiếng càu nhàu khi cô lấy lại thăng bằng. Buông bàn tay đang nắm chặt vạt áo sơ mi của người đàn ông, cô bước lùi trở lại, ngẩng nhẹ đầu lên. Cao quá. Người này thật to lớn. Cao to bất thường, cô nghĩ khi cổ cô bắt đầu than phiền về khoảng cách mà nó bị buộc phải ngửa ra sau. Cuối cùng có thể tập trung vào khuôn mặt của ông ta, cô gượng gạo nở nụ cười đẹp nhất của mình.

“Chào buổi tối.”

Đôi mắt của ông ta nhỏ đến nỗi thậm chí không thể nhỏ hơn, biểu hiện vẻ nghi ngờ khó chịu trên gương mặt như chó đực của ông ta. " Chào."

"Tôi xin lỗi đã gây rắc rối cho ông, thưa ông, và tôi nhận ra rằng Quý bà nói chung không được phép vào bên trong . Tuy nhiên –"

“Không bao giờ.”

“Không bao giờ ư?” Cô thận trọng hỏi.

“Quý bà không bao giờ được vào. Tuyệt đối không bao giờ.”

"Tuyệt đối không bao giờ ư?” cô lặp lại chán nản, sau đó cáu kỉnh. "Được thôi, nhưng ông thấy đấy, đây là một vấn đề khá cấp bách, do đó nếu ông —"

"Vấn đề khẩn cấp gì?"

Prudence ngừng lại, miệng vẫn mở và tâm trí cô trống rỗng. Cô thực sự cần phải nghĩ đến một lời nói dối có ích để mà trả lời một câu hỏi như vậy, cô hiểu rõ với tâm trạng mất hết can đảm. Ông ta bắt đầu gật đầu ranh mãnh.

"Nó thực sự không phải là chuyện cấp bách, phải không?"

“Ồ – Tôi – nhưng mà -” Cảm giác hốt hoảng gợn lên khi cơ may được vào trong của cô bị giảm bớt, Prudence để cho túi xách tay của cô rớt xuống đất giữa họ. Như mong đợi, người gác cửa cúi xuống nhặt nó lên. Nhận thấy cơ hội, Prudence hoàn toàn không cần suy nghĩ, đập mạnh cây dù của cô trên cái đầu to lớn của ông ta. Quá nhiều cho sự hoảng sợ của cô, thay vì đốn ngã nạn nhân như dự tính của cô, thì chiếc dù lại bị gãy làm đôi.

"Nào bây giờ, cô muốn đi và làm điều đó vì chuyện gì?" người đàn ông cáu gắt hỏi, quắc mắt với cô khi ông ta đứng thẳng lên.

Prudence mở to mắt nhìn chằm chằm từ ông ta đến cây dù bị hỏng của cô, hoàn toàn mất tinh thần vì xấu hổ và hoảng sợ. Cô chưa bao giờ, từ trước đến giờ, sử dụng bạo lực trong cuộcđời của mình. Lần đầu tiên cô cư xử như thế để nó phục vụ cho lẽ phải của cô, cô đã làm gãy cây dù của mình. Ôi, đây không phải việc nên làm chút nào! Cô chưa bao giờ thuyết phục cha cô bỏ cờ bạc và rượu chè. Cả nhà họ sẽ ở trong nhà giam trong mùa Giáng sinh này, và có lẽ sẽ chết ở đó. Cô tưởng tượng ra mẹ cô ở đó, chết dần chết mòn, tuổi trẻ và sắc đẹp của em gái bé nhỏ của cô héo tàn dần, hy vọng của chính cô về một người chồng và con cái đang mất dần dần, và cái chết khốn khổ, quá nhiều cho sự hoảng sợ của cô, cô cảm thấy đôi mắt mình tràn ngập nước mắt.

“Ôi, này, đừng khóc. Không có tác dụng với tôi đâu. ”

Prudence nghe thấy nỗi hoảng hốt lại hiểu lầm những lời nói của ông ta, và điều đó chỉ làm những giọt nước mắt tuôn ra nhanh hơn. Khi ông ta đi đến gần hơn và bắt đầu vụng về vỗ về cô, theo bản năng cô quay vào ngực ông ta và thổn thức như một đứa bé.

"Nín đi nào, tôi không tức giận với cô đâu. Cô thậm chí không làm tôi bị thương, không chút nào, nếu như cô đang khóc vì chuyện đó." Lời nói chân thật ấy chỉ làm cô khóc lớn hơn, người gác cửa bắt đầu lắp bắp một cách liều lĩnh. "Cô có thể đánh tôi lần nữa nếu cô muốn. Tôi sẽ để cô vào trong, tôi sẽ. Chỉ cần cô ngừng khóc và -"

Những giọt nước mặt của Pru ngưng chảy bất ngờ. Đôi mắt cô sáng lên hy vọng và biết ơn, cô nhìn lên ông ta chăm chú. “Ông sẽ?”

"A, chết tiệt." Người đàn ông thở dài không vui. "Cô muốn thấy tôi mất một công việc tốt sao cô?"

"Plunkett! Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"

Hai tay quật nhanh ra sau lưng, người gác cửa bước ra khỏi Prudence và lao nhanh tới với vẻ có lỗi để giáp mặt với người phát ra giọng nói nghiêm nghị.

Stephen. Ngài Stockton. Prudence nhận ra người đàn ông này ngay lập tức khi cô quay sang nhìn thấy anh ta bước xuống từ xe ngựa của anh ta. Mọi người đều biết Ngài Stockton. Người đàn ông bảnh bao này khá nổi tiếng - thành viên của giới quý tộc chỉ được theton (tầng lớp quý tộc đương thời) bất đắc dĩ chấp nhận. Nếu có thể, Pru cảm thấy chắc chắn xã hội sẽ cho ông ta một nhát trực tiếp và loại trừ anh ta khỏi những buổi khiêu vũ và những buổi dạ hội sang trọng hơn. Đó không phải là do người đàn ông này không đủ cao quý; dòng dõi của anh ta gần như vương giả hơn của nhà vua, và tiểu sử của anh có lẽ có thể được truy tìm trở lại xa hơn. Thật không may, người đàn ông này đã phạm phải lầm lỗi khủng khiếp: ông ta đã làm việc vì sinh kế! Nếu như người ta gọi việc sở hữu một trong những sòng bạc thành công nhất ở London là làm việc vì cuộc sống, cô suy nghĩ mà phát cáu. Câu lạc bộ của anh ta và cả anh ta đều không được ai ưa như phần lớn xã hội quan tâm, nhưng cũng không thể gạt bỏ anh ta ra ngoài. Theton khó có thể loại trừ anh và có khi phải gánh nguy hiểm vì anh ta nắm hầu hết những phần quan trọng của họ.

Prudence nhìn người đàn ông đang đến gần và âm thầm nguyền rủa sự may mắn của mình. Cô chắc chắn người gác cửa này – Plunkett, khi Stockton gọi ông ta – đã sắp sửa để cho cô lẻn vào bên trong. Cô cũng khá chắc rằng việc đi đến gần của Stockton sẽ chấm dứt khả năng có thể xảy ra này. Người đàn ông đáng nguyền rủa này, cô nghĩ mà bực mình. Cô rõ ràng đã sắp vào trong rồi!

Stephen từ từ đi đến, cặp mắt của anh ta đầu tiên nheo lại nhìn vào người gác cửa mới của mình, sau đó vào cô gái mà người làm công lực lưỡng đã đối xử thô bạo chỉ một lúc trước. Người phụ nữ trông tức giận, nhưng không thể tìm thấy các dấu vết của nước mắt trên khuôn mặt cô ta. Đối với người đàn ông to lớn mà anh đã thuê để thay thế người gác cửa trước đây của anh, Plunkett đứng với hai bàn tay giấu sau lưng vẻ có lỗi, với một nét có tội hiện trên gương mặt ông ta. Ông ta cũng tránh nhìn vào người phụ nữ đó.

Dừng lại trước người đàn ông to lớn, Stephen nói cáu gắt, “"Tự giải thích đi, Plunkett."

Gương mặt tròn của người gác cửa liếc nhìn lên sợ hãi, mắt ông đầy vẻ hoảng loạn. "Tôi - Cô ấy - Ngài -" Cái nhìn chằm chằm của ông phát ra bừa bãi từ Stephen, đến người phụ nữ, rồi đến cánh cửa của câu lạc bộ trước khi trở về nét mặt nghiêm khắc của ông chủ mình. Cuối cùng đôi vai ông sụp xuống tiêu tan hy vọng, ông lẩm bẩm, "Tôi biết công việc này là quá tốt để giữ.”

Hơn cả sự kinh ngạc của Stephen, việc đó dường như làm cho người phụ nữ bối rối hơn. Một vẻ giận dữ bao phủ gương mặt cô, cô quay sang anh ta. “Ông không thể đuổi người đàn ông đáng thương này. Ông ta hoàn toàn không làm gì sai.”

“Ông ta đã cư xử thô bạo với cô cách đây ít phút,” Stephen bình tĩnh chỉ rõ.

"Không đúng, ông ta đang cố gắng an ủi tôi. Tôi đã -" Cô có vẻ hơi khó nói, cái nhìn chằm chằm của cô rơi vào cái vật bị hư trong tay của cô trước khi cô tươi tỉnh và cầm nó lên, như thể là bằng chứng. "Cây dù của tôi! Tôi đã làm gãy nó và khá đau khổ. Ông ấy, là người lịch sự, đã cố gắng đề nghị giúp đỡ." Một nụ cười láu lỉnh nở trên khuôn mặt cô khi cô quay sang người gác cửa và nói, "Cho nên, khi nãy tôi cảm ơn ông vì đã cố giúp tôi, còn giờ nó hoàn toàn không cần thiết. Giờ đây, nếu quý ngài thứ lỗi, tôi nên đi thôi. "

Gật đầu chào từng người, cô tiểu thư bình tĩnh bắt đầu tiến về phía trước, nụ cười hài lòng trên gương mặt cô thình lình tắt đi khi Stephen nắm lấy cánh tay cô và kéo cô dừng lại.

"Xin thứ lỗi, thưa tiểu thư. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của cô đã làm rối loạn cảm giác về phương hướng của cô rồi." Anh cương quyết xoay cô ta ra khỏi cửa câu lạc bộ, không ngạc nhiên khi thấy vẻ phật ý trên gương mặt cô ta khi cô ta thấy mình đối diện với con đường. Trong một khoảnh khắc anh nghĩ rằng cô ta sẽ đi làm công việc của mình, nhưng sau đó cô ấy kiên quyết quay lại đối diện với anh.

“Tôi nhận ra rằng phụ nữ nói chung không được phép vào bên trong-”

“Không bao giờ” Plunkett lầm bầm, lắc đầu một cách buồn bã.

Người phụ nữ cúi xuống nhanh, liếc nhìn tức tối về phía người gác cửa, sau đó tiếp tục, "Tuy nhiên, đây là một vấn đề cấp bách và -"

"Loại vấn đề khẩn cấp gì vậy?" Stephen hỏi.

"Loại gì?" cô ấy lặp lại, trông khó chịu.

"Coi chừng cây dù của cô ấy," Plunkett nhỏ giọng cảnh báo, kéo theo cái nhìn bối rối của Stephen.

"Dù của cô ta?"

Gã khổng lồ gật đầu trông rất nghiêm nghị. "Nếu cô ấy thả rơi túi xách tay, thì coi chừng cây dù đó."

"Tôi không thả rơi cái túi xách của mình", người phụ nữ nghiến răng nói, làm cho người đàn ông nhún vai.

“Cô đã bỏ rơi trước đó.”

“Đó chỉ là tai nạn” cô nói với ông ta một cách kiên quyết.

“À hừm. Và tôi nghĩ rằng cái dù của cô gãy trên đầu của tôi cũng là một sự tình cờ,” người đàn ông to lớn nói thêm. Lời buộc tội dường như làm người phụ nữ khốn khổ hơn nữa, và cô ấy bắt đầu vặn vẹo hai phần bị hỏng của cây dù trong tâm trạng bối rối.

“Đó là một tai nạn. Nó trượt mà.” Cô ta là một kẻ nói dối đáng thương, Stephen chắc chắn thế, và anh ta suýt để cho sự thích thú đang dựng lên bên trong anh thoát ra trong một tiếng cười. Người phụ nữ trông giống như muốn đánh người gác cửa của anh lần nữa. Cô ấy cũng trông hơi quen thuộc. Anh phải mất một lúc rà soát trong tâm trí nơi anh gặp cô ấy trong khi người gác cửa tiếp tục cuộc tranh luận với người phụ nữ đó.

“Nó trượt ư?” Plunkett nghi ngờ nói. “Và gãy làm đôi trên đầu tôi?”

“Đó là nơi nó trượt ra. Nó là một tai nạn,” cô một mực khăng khăng.

Nhưng trong vùng ánh sáng từ những cái đèn lồng ở hai bên cạnh cửa, khuôn mặt cô hiện ra một màu đỏ như quả anh đào chín.

"Hừm." Plunkett gật đầu từ tốn. "Cũng giống như tìm được cách vào bên trong của cô là một vấn đề cấp bách chứ gì."

"Đó là một vấn đề cấp bách", cô nói chắc chắn. Sau đó, trông có vẻ không vui, cô nói thêm, "Với tôi."

Quyết định rằng anh đã nghe tất cả những gì anh quan tâm đến, và rằng Plunkett có thể xử lý các tình huống trên cũng đủ hợp lý theo riêng ông, Stephen lắc đầu và quay đi vào nơi làm việc của anh. Anh chỉ vừa bước một bước theo hướng đó thì người phụ nữ nắm lấy cánh tay anh và kéo mạnh. Nét mặt của cô, khi anh sốt ruột nhìn chằm chằm trở lại, là đang cầu khẩn van nài.

"Xin vui lòng, thưa Ngài Stockton. Tôi cầu xin Ngài. Nó thực sự rất quan trọng.."

Stephen ngập ngừng giây lát, sau đó, tự hỏi thậm chí tại sao anh đã làm như vậy, quay trở lại đối diện với cô. " Thế chuyện khẩn cấp này là gì?"

Anh bực mình nhiều hơn là ngạc nhiên khi cô có vẻ do dự và liếc nhìn không thoải mái về phía Plunkett, sau đó nhìn xuống con đường đóng băng. Stephen mở miệng để lặp lại câu hỏi, nhưng anh ngừng lại nôn nóng khi một chiếc xe ngựa dừng lại ở đằng sau mình, ào ra vài người trẻ tuổi tràn ra ngoài vào đường phố. Khi họ đi đến cổng vào của tòa nhà Ballard, anh nắm lấy cánh người phụ nữ và thúc giục cô tránh xa khỏi cánh cửa. “Giờ thì, tại sao cô muốn vào bên trong sòng bạc của tôi ?”

“Tôi cần nói chuyện với cha tôi.”

Stephen chớp mắt với lời thông báo đơn giản của cô. "Cha của cô ở bên trong và cô muốn nói chuyện với ông?"

Cô gật đầu, nét mặt cô ảm đạm.

“Tại sao?”

“Tại sao?”

“Tại sao?” Stephen lặp lại một cách kiên quyết.

“Mẹ tôi …”

Khi cô ngập ngừng lần nữa, anh nhắc, “Bà ấy bị thương à? Hay bị bệnh?”

Câu hỏi dường như làm cô giật mình và cô nhanh chóng lắc đầu. "Không, bà ấy ..." Đến đây khi cô ngừng nói, anh có cảm giác rõ rệt là cô đang tự nhiếc móc mình trong tâm trí vì không cố tìm lấy một lý do để giải thích. Rõ ràng việc quyết định đã quá muộn, cô nói, "Không phải. Ông biết đấy, anh tôi mất năm ngoái."

"Tôi rất tiếc vì sự mất mát của cô ," Stephen nói nhẹ nhàng, nhìn chăm chú tỉ mỉ người phụ nữ. Lời nói của cô thuyết phục được anh rằng có một lý do mà cô nhìn trông quen quen. Rõ ràng anh phải biết cô. Đáng tiếc là anh không thể nhớ tên hoặc tước hiệu của cô. Cũng thật khó nói cô ấy trông giống như người nào đó, với cái mũ nhỏ đứng đắn mà cô đội và cái cách cô cúi đầu thật nhanh.

“Cám ơn. Nhưng Ngài thấy đấy, nó tác động mạnh vào gia đình tôi. Anh trai tôi là con trai duy nhất và đó là một tai nạn … bất ngờ, quá … ” Cô ngập ngừng, đầu hạ thấp dần, đôi mắt nhìn chăm chăm vào những cử động lo lắng ở hai bàn tay cô. Sau đó, cô liều nói. "Cha tôi đã chịu đựng việc này một cách tồi tệ. Ông ta thực sự không bình phục. Thực ra, ông ấy uống rượu rất nhiều, Ngài thấy đấy, và cờ bạc -"

"Tôi rất tiếc về việc cha của cô không xử sự tốt với các mất mát của mình," Stephen ngắt ngang. Lúc này anh đã biết cô ấy là ai. Về vụ tai nạn một năm trước và cha cô đã đối phó với nó bằng cách uống rượu và cờ bạc đã làm rõ vấn đề. Cha cô ấy là Ngài Prescott, một khách hàng thường xuyên tại sòng bạc Ballard. Trong giây lát anh đã nhớ ra người đàn ông này, anh nhận ra con gái ông ta. Đây là Tiểu thư Prudence Prescott. "Nhưng cô vẫn chưa giải thích vấn đề khẩn cấp này -"

"Đó là tất cả những gì bà ấy muốn cho Giáng sinh!" Prudence buột miệng cắt ngang giọng nói của anh, và Stephen cau mày.

“Ai?” Stephen hỏi trong sự hoang mang. Cô tiểu thư này đang ba hoa về chuyện gì đây?

“Mẹ tôi. Bà ấy đúng là đau khổ bởi cái chết của John, nhưng bây giờ còn lo lắng hơn bởi hành vi của Cha. Ông mặc sức đánh bạc. Các chủ nợ đã bắt đầu viếng thăm hàng ngày mà ông thậm chí không hay biết ... hoặc nếu ông biết, ông cũng không quan tâm. Ông cứ chìm đắm trong men rượu và ...” Cô ngưng lại, biết rằng Stephen hiểu câu chuyện khó chịu và thậm chí hơi xấu hổ này dựa trên khuôn mặt của anh lúc nghe những chi tiết riêng tư như thế, sau đó cô nhất định nói hết. "Vài ngày trước, tôi đã hỏi mẹ tôi muốn điều gì trong Giáng sinh. Câu trả lời của bà là 'Làm sao cho cha tôi ngừng uống rượu và đánh bạc và quay về với nhà ta trước khi ông ấy đưa cả nhà vào tù.' và tôi nghĩ, vâng, đức Chúa trời tốt bụng sẽ cứu giúp những người tự cứu lấy họ, và nếu như tôi có thể làm ông thấy điều ông đang đối xử với chúng tôi, nếu tôi có thể khiến ông hiểu ra … Nhưng ông ta vẫn không chịu đứng quá lâu đủ cho tôi tiếp xúc với ông ấy để đặt vấn đề này! Ông ra khỏi nhà mỗi khi ông thức dậy. Ông đi thẳng đến đây đánh bạc và …”

Giọng cô nhỏ dần và Stephen miễn cưỡng liếc nhìn lại vào đôi mắt cô. Anh ta thực sự không muốn biết mọi chuyện về nhà Prescotts. Anh thực sự không muốn dính líu đến những chuyện rắc rối của họ và đã để cho ánh mắt của mình vẩn vơ vô định, tâm trí của anh ta đang tìm kiếm một cách lịch sự để tự bào chữa. Lúc này anh ta nhìn thấy vẻ nản lòng của cô và có cảm giác tội lỗi cắn rứt. Người đàn ông này đang mất cuộc sống gia đình ông do bài bạc trong khi họ đứng ở bên ngoài trong bầu không khí lạnh lẽo của mùa đông.

“Xe ngựa của cô đâu?” anh ta hỏi bất ngờ, rồi tự mình nguyền rủa vì câu hỏi ngu ngốc khi hai bàn tay cô siết chặt vào cây dù bị hỏng và cô đỏ bừng mặt. Anh ngạc nhiên bởi tính thẳng thắn trong câu trả lời của cô và ngưỡng mộ cái cách cô tự hào ngẩng đầu và giọng nói đáng kính mà cô thường dùng.

"Nó đã bị gán cho các chủ nợ."

Gật đầu, anh liếc nhanh về hướng xe ngựa của mình, sau đó nắm lấy cánh tay cô và thúc giục cô đi về hướng đó.

"Ngài đang làm gì thế, thưa Ngài?" cô gái hỏi, tiếng kêu có vẻ hoảng hốt hơn là lo lắng.

“Tôi sẽ đưa cô về nhà.” Anh ta dừng lại bên chiếc xe ngựa và mở cửa xe, rồi cố giúp cô bước vào trong xe, nhưng cô không dễ bảo chút nào. Ghìm gót chân lại, cô xoay qua Stephen, lông mày cô cau lại tỏ vẻ không bằng lòng.

Tôi không muốn về nhà. Tôi cần nói chuyện với cha mình. Ông ấy -”

“Ông ta là một người đàn ông hoàn toàn trưởng thành và ông ta là cha của cô. Ông ta biết mình đang làm gì .”

“Không,” cô nói một cách nhanh chóng. "Đó không phải là như vậy. Nếu ông ấy biết ảnh hưởng của việc cờ bạc của ông đang -"

"Ông ta sẽ từ bỏ nó và trở về nhà để ngồi bên lò sưởi, hát mừng Giáng sinh như là một người đàn ông tốt nên làm," Stephen chấm dứt tỏ ra mệt mỏi, rồi liếc nhanh khỏi vẻ bị tác động trên gương mặt của cô. Sau một lúc im lặng anh nhìn trở lại, vẻ đồng cảm trên gương mặt anh ta. “Không có gì cô nói có thể khiến ông ta dừng lại, cô biết chứ . Cô không thể thay đổi cách hành xử của ông ta.Ông ta phải tự ý làm điều đó.”

"Ít nhất thì tôi phải nên thử.”

Đôi môi của Stephen mím chặt vì quyết tâm của cô. Hiện cô không còn lý do nào. Cô đã tuyệt vọng. “Vậy thì, cô nên thử ở nhà, tiểu thư Prescott. Nhà Ballard không phải là chỗ dành cho phụ nữ."

"Nó cũng không phải là chỗ cho đàn ông", cô trả lời một cách nhanh chóng, và anh cảm thấy trách nhiệm của mình thay thế bằng điều phiền toái.

Anh ta bớt thông cảm hơn khi nói: "Phụ nữ không được phép vào Ballard, và tôi không nên giúp cô hủy hoại danh tiếng của cô bằng cách đối xử với cô như một trường hợp đặc biệt. Nào, lên xe đi."

Lúc này, khi anh gắng đỡ cô lên xe ngựa, cô đã đi. Miễn cưỡng, nhưng cô đi. Anh ta đóng cánh cửa ngay lúc cô vào bên trong, sợ cô sẽ đổi ý, rồi hỏi địa chỉ của cô qua cửa sổ. Cô đã trả lời bằng một giọng nhỏ xíu đến nỗi anh ta đã phải cố gắng lắm mới nghe được. Gật đầu, anh nhẹ nghiêng nón trong sự kính trọng, sau đó đi đưa địa chỉ và mệnh lệnh của mình cho người đánh xe. Một lúc sau khi xe ngựa rời đi, bỏ lại Stephen nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của cô trở nên nhỏ hơn khi cô nhìn chăm chú qua cửa sổ của chiếc xe ngựa đang rời khỏi.

Anh ta đã khó chịu khi biết rằng hình ảnh ấy cứ ám ảnh anh trong phần còn lại của buổi tối khi anh giám sát câu lạc bộ, nóng nảy, uống rượu, và đánh bạc với những khách hàng của mình.

Prudence ngồi trên chiếc ghế bọc vải đắt tiền của chiếc xe ngựa của Ngài Stockton, cơn giận dữ ập qua cô như một vật thể sống. Cô đã tức giận và thất vọng, và biết chính xác người để đổ lỗi cho nó: Stephen Ballard, Ngài Stockton. Anh ta là một trong những người sở hữu câu lạc bộ, nơi cha cô đã vứt bỏ cuộc sống của gia đình đi. Anh ta là người không để cho cô nói chuyện với cha cô và có thể làm ông rời khỏi con đường không tốt của mình.

"Vì phụ nữ không được phép vào Ballard. Không có ngoại lệ," cô tự nhủ khi chiếc xe ngựa dừng bánh trước nhà cô. " Vậy thì, tôi nghĩ rằng mình nên đến như một người đàn ông."