Chương 1

Ta là Trương Tư Khải, sinh rrong một gia đình cũng coi như là giàu có. Cha là nhân viên cao cấp của một công ty lớn, theo như ta nhớ, hắn hết sức bận rộn, cha luôn luôn về nhà vào lúc khuya, mà ngay cả ngày lễ hoặc sinh nhật của cũng vậy. Cho nên nói trong trí nhớ tuổi thơ của, cha vẫn là một cái bóng mờ nhạt.

Có lẽ bởi vì như vậy, ta so với hài tử cùng tuổi muốn trưởng thành sớm hơn. Khi các bạn cùng lứuổi vẫn là những đứrẻ nghịch ngợm thì ta đã ngồi vào máy vi tính của cha mà chơi cổ phiếu kiếm tiền tiêu vặồi đấy——Không có sai, từ nhỏ ta đã là một đứrẻ thông minh, đó cũng là mọi người xung quanh hay nói vậy.

Có thể trong mắt người khác, ta và mẹ là những người hạnh phúc nhất. Mượn mẹ ta mà nói đi, có một người chồng anh tuấn lại kiếm tiền giỏi không phải là mơ ước của bao nhiêu nữ nhân sao?. Huống chi, người nam nhân này lại có một công việc làm người thèm muốn. Mỗi ngày, còn có thể về nhà đúng giờ, chưa bao giờ ở bên ngoài lăng nhăng với nữ nhân khác, giống như bạch mã hoàng tử vậy, chạy đi đâu để tìm?.

Nhưng mà chỉ có ta mới hiểu, me tuyệt không một chút hạnh phúc. Cho dù khi đó ta cũng không hiểu được hạnh phúc là gì, chính là ta hiểu mẹ ta không sung sướng gì. Cha là một người đàn ông tốt, nhưng không phải là một người chồng tốt. Cha nhớ kỹ ngày Noel mua quà cho ta, nhớ kỹ ngày lễ tình nhân mua hoa hồng cho mẹ ta, thế nhưng hắn chưa bao giờ nhớ ngày sinh nhật của và mẹ. Hắn có khả năng cho mẹ tất cả mọi thứ, nhưng duy nhất một thứ sẽ không cho đó chính là tình yêu.

Trong trí nhớ của, mẹ ta luôn luôn rất cô đơn. Nàng chung quy là một người ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có khi thỉnh thoảng ngồi ở đấy cả ngày, ngay cả cơm cũng không ăn. Mỗi lần như vậy Trương tẩu người giúp việc sẽ bảo ta đi khuyên mẹ ta ăn một chút gì đó.

Loại tình huống này vẫn luôn luôn diễn ra cho đến năm tám tuổi, sau đó... Mẹ thay đổi. Nàng không bao giờ giống như trước mà ngồi ngẩn người ra nữa, cả ngày không có làm gì, mà trái ngược hoàn toàn, mẹ trở lên thích ra ngoài, hơn nữa ở bên ngoài ngẩn ngơ suốt cả ngày, thỉnh thảng về sớm hơn so với cha một chút.

Mỗi lần như thế, Trương tẩu lại thở dài, sau đó tới bảo ta đi khuyên mẹ không cần về nhà trễ như vậy.

“Như vậy không tốt sao?”. Ta có chút kỳ quặc hỏi nàng: “Ta cảm thấy như vậy mẹ sẽ rất vui a”.

Trương tẩu liếc ta một cái rồi lắc đầu: “Ngươi thì biết cái gì, nữ nhân có thể về nhà trễ như vậy sao?”.

“Có thể, đem cha ra so sánh với mẹ thì chrở về muộn hơn a”.

“Vậy cũng không đúng, cha của ngươi là nam nhân, nam nhân có thể về muộn một chút, nữ nhân sẽ phải ở nhà lo việc gia đình, giúp chồng dạy con cái mới đúng”.

“Có thể làm cho mẹ bây giờ rất vui a”.

“Đứa ngốc này, mẹ ngươi bây giờ thì vui vẻ, mấy ngày nữa liền mất hứng đấy”. Trương tẩu muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu rồi thôi không nói gì nữa.

Kỳ thực khi ấy, ta vãn mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhất định là rất bình thường phát triển rồi, tiểu hài tử cũng không phải cái gì cũng hiểu được. Chẳng qua là ta cũng không muốn đi ngăn cản mẹ mình. Mỗi người đều có quyền lựa chọn một cuộc sống mình thích, cha cũng vậy, mẹ ta cũng vậy thì đương nhiên ta cũng vậy.

Loại tình huống này giằng co nửa năm, vẫn là mẫu thân không kiễn nhẫn, bất quá là trong nửa năm này cha cái gì cũng không cảm thấy. Chụi đựng dày vò chỉ có mẹ của.

Rốt cuộc, cha hiếm hoi lắm mới tám giờ về nhà ăn cơm, mẹ trên bàn ăn đưa ra chuyện li hôn.

Đến bây giờ ta còn nhớ rõ cha lúc ấy biểu tình kinh ngạc đến mức nào.

“Vì sao muốn li dị, ta có gì không đúng sao?”.

Với lối suy nghĩ của cha, có lẽ chỉ có thể nghĩ tới chuyện này thôi.

“Không, ngươi không có gì sai là ta không đúng”.

“Vậy tại sao phải ly hôn, ta sẽ không để ý ngươi đã làm chuyện gì”.

“Đúng, trừ lần đó ra, ta muốn ngươi không cần quan tâm tới ta”.

Nhìn qua cha một chút cũng không theo kịp lối suy nghĩ của mẹ, ở công ty hắn là tinh anh cao cấp, khi cùng mẹ ta nói chuyện lại có vẻ thập phần vụng về.

Cho nên ta ở bên cạnh không thể không nhắc nhớ hắn: “Cha, mẹ nói ngươi tuyệt đối không quan tâm đến cảm thụ của nàng”.

Cha giống như bừng tỉnh ngộ xoay đầu lại: “Ta như thế nào lại không quan tâm đến cảm nhận của ngươi chứ?. Ta mỗi ngày đều có gắng làm việc không phải muốn tốt cho ngươi cùng Tiểu Khải sao? Chẳng lẽ đối với ngươi cuộc sống bây giờ vẫn chưa hài lòng.”.

“Hài lòng?”. Mẹ ta kéo dài âm thanh,: “Ha ha ~~~~ ta hẳn phải cảm thấy hài lòng? Quả thực là chuyện nực cười” Thanh âm của nàng bởi vì kích động trở nên gay gắt: “Không sai, ta rất vừa lòng, cực kỳ vừa lòng, vừa lòng đến mức ta ở bên ngoài ngoại tình, chồng của cũng không biết!! Ta cho ngươi biết, đừng tỏ rhông minh, ta cuối cùng đã biếồi! Nếu không phải ngươi cuồng công việc thì nhất định là đồng tính luyến ái!!”.

“Đồng tính luyến ái, đồng tính luyến ái” ”.

Ta cũng thương xót cha, thoạt nhìn như sợ hãi, bởi vì hắn giật mình đứng lên, chỉ vào mẹ ta nửa buổi không nói lên được một lời nào, qua nửa ngày nữa mới dùng hết sức lực nói lắp ba lắp bắp: “Ngươi nói bậy bạ, thế nào lại là đồng tính luyến ái... Ngươi... Ngươi”.

“Ta nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa rồi, luật sư của sẽ đem đơn ly hôn đưa cho ngươi. Tiểu Khải”. Mẹ chuyển hướng sang tôi: “Đi cùng với ta, cha ngươi căn bản là không có khả năng chăm sóc cho ngươi, cùng mẹ đi khỏi căn nhà lạnh lẽo này, có được không?”.

Ta do dự một chút, nhìn mẹ. Đề nghị này đối với ta mà nói có một chút hấp dẫn, chính là cha bên kia...

“Đừng nhìn hắn, hắn căn bản không để ý đến ý nghĩ của chúng ta, ngươi lớn như vậy rồi hắn có khi nào nhớ ngày sinh nhật của ngươi không, chỉ sợ ngươi bao nhiêu tuổi hắn cũng không biết. Loại cha không có trách nhiệm này, có hay không căn bản cũng không có vấn đề gì, người như hắn căn bản không xứng cho ngươi gọi hắn là cha”.

Ta nghĩ mẹ ta chắc nhầm rồi, ta căn bản không cần cha quan tâm ngày sinh của. Ta có lẽ quên mất nói cho mọi người một chút, ta không có bạn bè, đương nhiên vì ta không cần bạn bè, bọn chúng và ta đều là những đứrẻ, nhưng ta coi thường bọn chúng, bọn chúng cái gì cũng không hiểu, ta chỉ thích những người so với ta mạnh hơn mà thôi. Bất quá người như vậy ta vẫn chưa gặp được.

“Thực xin lỗi, ta không cố ý. Tiểu Khải... Ta không xứng là một người cha, nhưng về sau ta nhất định sẽ làm một người chốt, Lê Anh, cầu xin ngươi đừng có rời khỏi ta có được không”. Âm thanh của cha nghe thực bất lực, thật là, một đại nam nhân, như thế nào lại như thế này. Ta bất mãn nhìn hắn mộ cái, chính là cái nhìn tại lúc đó liền quyết định cuộc sống sau này của. Đây là điều ta một ngàn vạn lần lần cũng không ngờ được.

Hết chương 1