Chương 1 - Power
Tại Việt Nam,giữa mảnh đất Sài Gòn phồn hoa,biệt thự Ngọc Băng vào 3h sáng:- Ông chủ,ông chủ,không xong rồi,không xong rồi!!!Giọng nói hốt hoảng vang lên phá tan bầu không khí yên lặng bên trong căn biệt thự.Một ông quản gia già khoảng trên 60 ”chạy thở không ra hơi” vào nhà la lớn.- Lại gì nữa,bắt được nó chưa?- Dạ tiểu thư đã…đã..- Ông quản gia giọng run run không dám nói hết câu,mắt liếc về phía người phụ nữ bên cạnh ông chủ cầu cứu.- Ông à,chuyện này cũng là thường thôi,con gái chúng ta tài giỏi như vậy làm sao bọn họ bắt được,đúng không?Hử.Một người phụ nữ trung niên cất giọng nói “ôn hòa” nhất có thể để “hạ nhiệt” cho “không khí.- Bà cứ bênh nó,tại có người mẹ như bà nên nó mới hư đó.Giọng của người đàn ông lúc này đã dịu dàng đi phần nào.- Ý ông là sao hả? Bà Triệu trợn mắt,phồng mang trợn má chuẩn bị “đấu khẩu” thì lại có một giọng “tất tả” chen ngang vào- Ông chủ ,bà chủ,tiểu thư đã về- Lần này lại là giọng nói của một người phụ nữ cũng xen lẫn hốt hoảng chạy vào mà quên nhìn vào không khí căng thẳng của căn nhà.- Bà muốn bị đuổi việc hay sao mà lại tỏ thái độ như vậy hả?- Tứ quản gia nãy giờ không biết phải làm sao để lấy công chuộc tội thì bà này chạy vào nên liền ra oai “thể hiện”.- Im đi,ông mới đáng bị đuổi á,bộ ông thấy tôi được tiểu thư chiếu cố nên ghen tị hả.- Bà này cũng không vừa đáp lại liền.- Bà đừng ỷ là bà “zú” nuôi tiểu thư từ nhỏ tới lớn mà lên mặt ngen.- Ông á.- Bà á.- Ông á- Bà á.…- Ngày mai 2 người “cuốn gói” khỏi đây cho tôi,gặp là cứ cãi nhau như nước với lửa.Triệu lão gia nãy giờ không biết đầu đuôi tai nheo ra sao hết tức giận chen vào kết thúc điệp khúc “á” của 2 ông bà.- Ơ,ông chủ.- Hai người cùng đồng thanh la lớn tỏ vẻ “ngạc nhiên” nhưng chuyện 2 người cãi nhau xảy ra như cơm bữa và kết thúc là “năn nỉ ” ông chủ.- Ông chủ à- Hai người lại đồng thanh đáp.- Thôi thôi được rồi,hồi nãy ai nói cô chủ đã zìa- Bà Triệu lại bắt đầu “chấm dứt” thêm cái điệp khúc nghe mà muốn nổi da gà kia.- Ờ đúng.NÓ ĐÂU RỒI !Ông Triệu bây giờ mới nhớ ra,tức giận la lớn.- Dạ cô chủ leo tường nhảy lên phòng rồi ạ- Bà “zú” thản nhiên nói như đây là chuyện bình thường mà không biết gương mặt của ông chủ đang “biến sắc”.……15 phút sau…….- Bây giờ con muốn gì nữa đây hả,sao con cứ làm ba mẹ lo lắng hoài vậy- Ông Triệu cất giọng nói chứa đầy uy quyền và nghiêm nghị nhìn cô con gái mà ông xem là “bảo bối”.- Thôi đi ông xã,con gái lớn rồi cứ để nó thoải mái.Bà Triệu nãy giờ nghe ông giáo huấn con gái ma muốn đau cả đầu (tg:cụ thể là 150 câu trong vòng 5 phút đấy mà.hehe).- Bà cứ chiều hư con gái.- Bộ ông không chiều nó hả?Blu…bla…bla…blu,2 người cứ tranh cãi cho đến khi nhìn lại cô con gấi yêu thì thấy…- Triệu Lý Ngọc Băng,2 người cùng la lớn kéo “ai đó” ra khỏi giấc mộng,có lẽ ngày mai họ sẽ chi ra một số tiền lớn để cho người làm đi khám tai.mũi ,họng.- A,papa,mama,con chỉ nhắm mắt có chút xíu thôi mà làm gì 2 người đã vặn volume to vậy rồi nếu con ngủ thiệt chắc phải đi bệnh viện luôn quá- Ngọc Băng mắt lơ đờ ,giọng nói vẫn còn ngái ngủ chu đôi môi lên nói rồi lại đưa tay lên dụi dụi mắt(tg:chị này xạo quá).Trước mặt cô bây giờ là Triệu lão gia và Triệu phu nhân,2 người đang trong tình trạng cứng họng vì họ quá thương con gái không nở la mắng cô.- Con đi đâu mà giờ mới về- Triệu lão gia ôn nhu nhìn con gái nói rồi cầm tách trà lên uống để “hạ hoả”- Bar SHINLY…Phụt..Ngụm trà từ trong miệng của ông chưa kịp nuốt đã phun ra văng đầy nhà.- Con…tới đó..Ông Triệu giường như còn chưa tin vào tai mình- Đúng.Ngọc Băng thả nhiên đáp- Con..con đúng là..HỪ..con hư tại mẹ mà.Nếu ngày xưa tôi không lấy bà thì giờ đâu cần phải đau đầu thế này..- Ông nói cái gì?Ừ,đúng rồi,1 hoyboy nổi tiếng trong trường mà lại mê tít 1 con nhóc nổi tiếng là siêu quậy trong trường,rồi…Lại nữa,2 người lại bắt đầu kể “tiểu sử” của nhau, thật ra lúc xưa mẹ tôi là 1 tiểu thư ham quỵây lười học nhưng có lẽ do có nhan sắc mặn mà nên đã hút được hồn không ít chàng trai ,trong đó có ba,cũng nhờ vậy mà ta có đồng minh,mẹ luôn luôn bao che cho tôi sau những chuyến tooi trốn nhà đi chơi đem.hehe- Papa,mama,con đi ngủ đây,2 người cũng vào ngủ đi nếu không “nhà sập” bây giờ.Oáp.- Nhọc Băng uể oải ngồi dậy nhưng lại cảm thấy lạnh sống lưng như sắp gặp đại hoạ.- Đúng lại.Ngồi xuống.- Dạ,- Ngọc Băng nhanh chóng làm theo đưa tay chống cầm đưa đôi mắt long lkanh ngây thơ chờ đợi.- Con lại vưa mới bị đuổi học đúng không- Giọng nói của ông Triệu gằn lên không có vẻ gì là tức giận.- Hìhì,thì con chỉ không đi học có mấy bữa thôi mà,cho nên…- Ngọc Băng đáp.”Cũng may là mình đã nghĩ sẵn lí do”- Nếu vậy thì ba sẽ chuyển trường cho con.- Hả lại chuyển nữa sao- Ngọc Băng la lên.- Ta tưởng con chai rồi chứ- (tg:ý nói là quen rồi)- Chai gì chứ,vậy lúc nào thì con đi học?- Lúc nào đi ta sẽ báo cho con.- Zậy con học trường nào.Oáp- Ngọc Băng vừa nói vừa ngáp như không có chuyện gì xảy ra.- POWER- 2 vợ chồng cùng đồng thanh trả lời.- Ặc,hả cái trường đó hả,đó đâu phải là trường của Việt Nam.Thôi,con không học đau con muốn học ở trường L.Q cơ.- Không được,con mà học ở đó thì cái trường đó loạn mất,không bàn cãi gì hết,POWER là POWER.- OK.Để mà xem rồi con sẽ phá huỷ cái trường đó luôn- Gật đầu cát “rụp” liền.- Được thui.Nếu con bị đuổi học thì sẽ bị cắt lương trong vòng 1 năm.- Papa,mama…- …..Blu…Bla,tới sángTại Hàn Quốc(nói = tiếng Hàn nha)RẦM- Không bao giờ,cô ta mà xứng với con sao?- Ôi! Con trai cưng của mẹ.Mẹ thấy cô ta cũng không tệ lắm mà- Bà Choi hạ giọng năn nỉ cậu con trai cưng.- Không tệ lắm.Mẹ nói nghe đơn giản quá.HỪ.- Thôi đủ rồi đấy,con ăn nói với mẹ thế sao?- Ông Choi tức giận lên tiếng- Thôi đi, con nói rồi đấy,con sẽ không cưới cô ta đâu- Han Yu tức giận đứng dậy bỏ lên phòng ,chân dậm rầm rầm thể hiện “tâm trạng” mà không biết ở dưới 2 ông bà đang “thủ thỉ ” bàn chuyện.- Bà nữa,bày ra cái chuyện này làm gì,mà chọn ai không chọn lại chọn ngay con bé đó làm chi- Ông Choi vẻ mặt “nghiêm trọng” nói.- Bà Goo là bạn thân của em lâu rồi mà hồi xưa tụi em đã hứa với nhau là sẽ làm xui gia rồi,bây giờ làm sao thất hứa được .- Giỏi nhỉ,chẵng coi tôi ra gì cả.Hừ.- Ông Choi nói- Thôi mà,ông giúp tôi năn nỉ nó đi, nha- Hừ bây giờ chỉ còn 1 cách- Ông Choi cố tình hạ giọng xuống để làm “giá”.- Cách gì.Trời ơi ông xã nói tui nghe đi.- Hừ.Ngọt nhỉ.Con bé học trường nào?- Ờ,hình như là POWER.- Nếu vậy thì………Trong khi đó tại sân bay SE- UN,mọi ánh mắt đổ dồn về 1 phía,trên máy bay 1 cô gái “xinh đẹp” bước xuống làm cho “không gian” hơi yên tĩnh (tg:xinh đẹp cỡ nào thì tác giả sẽ giới thiệu sau).- POWER,Cảnh Ngọc Linh đến rồi.YEAR!- không chú ý nên mới zậy đó.Nói xong cô cũng xách va li chạy ra trước cổng sân bay vọt vào chiếc Aston Martin Rapide đậu sẵn ở đó vụt đi mất (tg:Ở lại lỡ người ta tưởng đẹp mà khùng thì sao.keke)