Chương 1
Đứng trước vách đá gần bờ sông, Vy thẫn thờ nhìn thế gian. Công ty ba nó bị phá sản. Nhà cửa và tài sản đều bị chủ nợ chiếm. Bây giờ, ngay cả muốn về nhà cũng không thể. Tự an ủi bản thân nó còn có ba cơ mà. Có ba là đủ. Vậy mà nhìn lại xem, ông trời đã đối xử với nó như thế nào kia. Cướp đi ba nó. Cướp đi người thân duy nhất của nó. Cướp đi người mà nó yêu thương nhất cũng là người yêu thương nó nhất. Tại sao? Tại sao?? Nó cười nhạt. Từng giọt nước mắt mạn chát lăn dài trên đôi má nó. Giờ đây, nó còn lí do để sống tiếp sao? Đau khổ, chán nản, một chút niềm tin hay hy vọng cũng không có. Chết. Đúng vậy. Chết là một sự giải thoát.Vy nhắm nghiền đôi mắt, từng bước chân chậm chạp tiến tới vách đá. Và....Nó thả mình vào không trung. Rồi.....Bùmmmm..... Tiếng sóng nước kêu to.Nó đã nhảy xuống sông. Tự giải thoát cho bản thân.********************Bên biệt thự nhà họ Dương, ai nấy đều đứng ngồi không yên. Dương tiểu thư đã mất tích mấy ngày nay rồi mà vẫn chưa có lấy một tin tức nào. Mang theo vali quần áo, thẻ tín dụng còn điện thoại đi động tắt máy, bỏ đi một mình như thế ai mà không lo. Hơn nữa, đây còn là tiểu thư của một gia đình danh giá, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực. Bỏ đi như vậy liệu có tự chăm sóc được bản thân.- Thưa lão gia, phu nhân đã tìm thấy tiểu thư.Ông quản gia chạy tới, thở không ra hơi.- Cái gì?? Thật không??Dương lão gia giật mình, vội vội vàng vàng đi theo. Dương phu nhân vì quá lo lắng cho con nên bị suy giảm tinh thần, nằm hôn mê vài ngày mới tỉnh dậy nghe thấy ông quản gia nói vậy cũng gắng dậy đi theo.Tại bệnh viện.......- Vy ơi con dậy đi là mẹ đây.Dương phu nhân nằm gục bên giường, không ngừng khóc gọi con.Mãi một lúc sau, đôi mắt thiên thần kia mới từ từ mở. Nó đang ở đâu thế này?? Sao lại có nhiều người thế kia?? Đầu nó cứ choáng váng thế này. Thấy người phụ nữ bên giường đang gọi nó, gọi một cách dịu dàng, ấm áp. Một giọt nước mắt rơi xuống. Nó mấp máy môi.- Mẹ........Dương phu nhân nghe thấy giọng nói trong trẻo kia vang lên liền bật dậy. Thấy con đang mở mắt to nhìn mình, bà xúc động òa khóc.- Vy, cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Con làm mẹ lo chết.- Là mẹ sao??Nó nói trong vô thức. Nó có mẹ sao? Từ khi nào chứ?Dương lão gia nghe tin con tỉnh, liền mở cửa phòng chạy nhanh vào trong.- Con tỉnh rồi sao, Vy?Giọng nói của ông ấy tràn ngập tình yêu thương.Một giọt nước mắt nữa chảy ra.- Là....- Là ba, là ba đây con.Ông tiến lại gần giường hơn, ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay nó. Đôi tay của ông như truyền bao hơi ấm vào đôi tay nó.- Con, con thực sự không nhớ gì hết. Đầu con rất đau.Câu nói của nó như một tiếng sét vang lên. Hai vợ chồng nhà họ Dương bất thần nhìn nhau đau khổ. Chẳng lẽ??? Không ngoài suy đoán, sau khi gọi bác sĩ tới kiểm tra rồi đưa ra kết luận: Đúng là con bé bị mất trí nhớ.Dương phu nhân nhìn con đang nằm ngủ qua tấm kính rồi khóc. Dương lão gia chỉ biết đặt tay lên vai người vợ an ủi. Ông còn khẽ thở dài.Phải chăng lỗi là tại ông??