Tiết Tử

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn.

Một đứa bé trai diện mạo tuấn tú,người mặc cẩm y màu tím nổi bật thân phận tôn quý,dưới vần trán đẹp là đôi tròng mắt đen ngang bướng,mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng toát ra khí thế vương giả.

Dầu gì thân cũng là thiếu trang chủ thiên hạ đệ nhất sơn trang,phụ thân lại là minh chủ võ lâm,thân phận thằng bé trai thật đúng tôn quý.

“Quyết Nhi,lại đây.” Mộ Dung Nghiêm cất giọng nhẹ gọi.

“Phụ Thân.” Nghe phụ thân gọi,Mộ Dung Quyết nhanh chân bước đến nhưng ánh mắt lại chuyển sang trên người tiểu cô nương đứng bên cạnh phụ thân.

Tiểu cô nương niên kỉ kỷ cũng xấp xỉ hắn,gương mặt thanh tú,dưới lông mày cong cong là đôi mắt hạnh to tròn lấp lánh,đôi môi nho nhỏ khẽ nhếch nụ cười ngọt ngào,xiêm y màu xanh nhạt là nàng như búp bê ngoan ngoãn.

Mộ Dung Quyết nhướng lông mày tự cao liếc một cái rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt sang nơi khác.

Loại cô nương ngoan ngoãn thế này hắn đã thấy nhiều không cảm thấy hứng thú lắm.

Dường như phát hiện suy nghĩ trong lòng đứa bé trai,tiểu cô nương không để lại dấu vết hơi nhướng mày,miệng củ ấp nhìn như giương cao lại không phải giương,mắt tiệp rũ xuống che kín giảo hoạt lóe lên rồi biến mất.

“Quyết Nhi,đây là Hướng thúc thúc bạn tốt của phụ thân.” Mộ Dung Nghiêm giới thiệu với nhi tử .

“Hướng thúc thúc,thúc khỏe chứ.” Mộ Dung Quyết hữu lễ chào hỏi.

“Tốt! Mộ Dung Huynh,nhi tử của huynh thật ngoan.” Hướng Bá Thiên khen ngợi,nhìn khí độ đứa bé này lớn lên nhất định không tầm thường.

“Nào có,Tiểu Tứ cũng không tệ mà! Dịu dàng thùy mị sau này nhất định là một cô nương tốt.” Mộ Dung Nghiêm cười ha ha theo.

Nghe bạn tốt khen trên khuôn mặt Hướng Bá Thiên xuất hiện nụ cười cứng ngắc,cúi đầu liếc nữ nhi.

Dịu dàng thùy mị sao?Đó chỉ là mặt ngoài thôi,nữ nhi nhà ông cá tính thế nào ông làm phụ thân lẽ nào không biết? Nhưng bất quá không nên vạch trần,đành phải cười khan ứng phó.

“Ta nhớ Tiểu Tứ sinh sớm hơnQuyết Nhi ba tháng  ” Mộ Dung Nghiêm đang nói,chuyển đầu hướng  sang nhi tử nói: “Quyết Nhi,dựa theo vai vế,con phải gọi Tiểu Tứ một tiếng tỷ tỷ mới đúng.”

“Hả?” Mộ Dung Quyết nhướng mày,chán ghét nhìn sang Hướng Tiểu Tứ.

Muốn hắn gọi nàng là tỷ tỷ? Hắn không muốn!

“Vì sao? Nàng không lớn bằng con!” Mộ Dung Quyết mím môi,không nghe theo đáp,ánh mắt khiêu khích bắn thẳng về phía Hướng Tiểu Tứ.

Nhận được khiêu khích,Hướng Tiểu Tứ không tức giận,đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào.

“Quyết Nhi,thái độ của con là thế nào?” Mộ Dung Nghiêm thấy thế,nhíu lại lông mày.

“Mộ Dung thúc thúc,không sao,ba tháng cũng không kém bao nhiêu,con cùng tiểu Quyết xưng ngang hàng cũng được mà.” Hướng Tiểu Tứ dịu dàng nói, gương mặt nhỏ nhắn vẫn mang theo nụ cười ngây thơ.

Tiểu Quyết?Nghe Hướng Tiểu Tứ gọi mình,Mộ Dung Quyết lập tức nhíu mày.

“Nàng không được gọi ta như thế!” Tiểu Quyết? Thật buồn nôn!

“Quyết Nhi!” Thấy nhi tử vô lễ,Mộ Dung Nghiêm có chút tức giận.

“Không sao,không sao.” Hướng Bá Thiên vội vã lên tiếng.”Tiểu hài tử mà cứ để bọn chúng vui đùa,chúng ta hãy đến nơi khác hàn quyên !”

Vừa nói ông vừa kéo lấy Mộ Dung Nghiêm rời khỏi,trước khi rời đi không quên trợn mắt nhìn nữ nhi,muốn con bé đừng giỡn quá mức!

Thấy phụ thân cảnh cáo,Hướng Tiểu Tứ khuôn mặt vô tội chuyển đầu nhìn về phía Mộ Dung Quyết,thấy hắn khẽ hừ,không thèm quan tâm đến nàng,xoay người muốn rời khỏi đây.

“Quyết đệ đệ,đệ bỏ lại khách thế này thật sự không tốt lắm đâu?” Thanh âm mềm mại dễ nghe từ đôi môi nhỏ bật ra.

Mộ Dung Quyết nhanh chóng dừng lại người,quay lại trừng mắt nàng.

“Nàng mới gọi tôi là gì?” Do hắn nhìn nhầm sao? Sao cảm giác gương mặt đáng yêu như búp bê vừa rồi biến đâu mất rồi?

“Quyết đệ đệ đấy!Không phải đệ nhỏ hơn tỷ ba tháng sao?” Hướng Tiểu Tứ vẫn cười chẳng qua nụ cười pha thêm chút tà khí.

“Câm mồm!Không được gọi ta như thế!” Mộ Dung Quyết giận giữ trừng mắt nhìn nàng.

“Không được!Đệ sao có thể nói chuyện với Tiểu Tứ tỷ tỷ thế chứ hả?” Hướng Tiểu Tứ không đồng ý nhìn hắn.”Như vậy là không ngoan!”

“Nàng. . . . .” Mộ Dung Quyết nghi ngờ mở to mắt nhìn nàng,cùng một người nhưng cảm giác khác hẳn,hắn bắt đầu hiểu xảy ra chuyện gì.

“Nàng giả vờ nghe lời sao ?” Hắn rống to,gương mặt tuấn mỹ ánh lên vẻ kinh ngạc.

Hướng Tiểu Tứ không để ý tới kinh ngạc trên mặt hắn,chỉ từ từ đi về phía hắn,nàng thấp hơn hắn một chút,bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt  hắn.

“Ngoan,gọi một tiếng tỷ tỷ để tỷ nghe thử.” Ha ha! Thật vui nha,ai bảo khuôn mặt hắn mang theo nét khinh thường làm nàng muốn đùa thêm.

“Đừng đụng ta!” Mộ Dung Quyết đẩy ra bàn tay Hướng Tiểu Tứ,không thích bị người ngoài xem như tiểu hài tử,tròng mắt đen tức tối nhìn chằm chằm nàng.”Gạt người ta rất vui vẻ sao? Nàng không sợ ta vạch trần mặt thật?”

Hắn ghét nhất người giả giối cho nên hắn hiện rất ghét tiểu cô nương dối trá trước mắt!

“Không sợ! Dù sao đệ có nói người ta cũng không tin.” Hướng Tiểu Tứ cười vui vẻ tràn đầy tự tin.

Trước mắt chỉ là một đứa nhóc muốn đấu với cô,còn kém xa lắm!

“Đệ thật không gọi ta là tỷ tỷ?” Nàng thật rất muốn nghe hắn gọi!

Loại người cá tính kiêu ngạo như hắn,có thể bắt hắn cúi đầu nhất định rất thú vị.

“Còn lâu mới gọi! Cút ra!” Mộ Dung Quyết hừ lạnh một tiếng,ánh mắt nhìn nàng có phần khó chịu.

“Được rồi!” Thấy hắn kiên trì Hướng Tiểu Tứ cũng không miễn cưỡng”Vậy đừng trách tỷ.”

Nói xong,ngón tay nhẹ bắn về hướng hắn.

“Nàng . . . . .” Mộ Dung Quyết bị động tác kỳ lạ của cô làm cho ngẩn người.

“Đến,gọi một tiếng tỷ tỷ để ta nghe.” Mang theo nụ cười ngọt ngào,Hướng Tiểu Tứ ra lệnh.

Ai muốn gọi nàng là tỷ tỷ chứ! Mộ Dung Quyết trong lòng hừ lạnh nhưng lại phát hiện thanh âm không tự chủ từ trong miệng phun ra.”Tỷ. . . . . . Tỷ tỷ.”

Xảy ra chuyện gì rồi?

“Ngoan!” Hướng Tiểu Tứ vui vẻ,vỗ vỗ đầu của hắn.

“Đáng chết!Nàng đã làm gì ta hả?” Mộ Dung Quyết rống giận.

“Chẳng qua hạ chút thuốc để đệ nghe lời mà thôi.” Hướng Tiểu Tứ nháy mắt mấy cái,vẻ mặt ngây thơ.

“Nàng! Nhanh đưa thuốc giải cho ta!” Mộ Dung Quyết sắc mặt đỏ lừ khống chế không được lửa giận,đưa tay sẽ muốn kéo nàng.

“Đứng lại! Không cho phép động!” Hướng Tiểu Tứ vội vã ra lệnh.

Thân thể muốn chuyển động lập tức dừng lại.

“Hướng Tiểu Tứ!” Mộ Dung Quyết hét to.

“Tỷ ở này,không cần gọi lớn tiếng thế.” Nàng vẫy vẫy ngón tay.”Động thủ với cô nương là không tốt! Điểm này đệ muốn thử sao.”

“Ta không nói muốn đánh nàng!” Nàng lên án làm hắn càng thêm bực bội,đường đường nam tử hán hắn sẽ không đánh nữ nhân.”Ta chỉ muốn nàng đưa thuốc giải!”

“Đệ bảo ta đưa thuốc giải,ta phải đưa sao?” Liếc hắn một cái,tên nhóc này thật thú vị ah”Quyết đệ đệ,đừng quá ngây thơ.” Vừa nói vừa vỗ nhẹ lên mặt hắn.

“Không được vỗ mặt của ta!” Cử động của nàng làm hắn chán ghét.

“Được rồi!” Hướng Tiểu Tứ rất phối hợp,đổi sang sờ đầu hắn.”Ngoan đó!”

“Hướng,Tiểu,Tứ!” Sờ đầu còn vũ nhục hơn,Mộ Dung Quyết tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có vọng đọng muốn giết người.

“Thế nào? Quyết nhi,con làm gì mà la to thế.” Xa xa Mộ Dung Nghiêm cùng Hướng Bá Thiên đã đi lại.

Hướng Tiểu Tứ thấy tình trạng đó vội vã giả bộ cười hì hì,hạ giọng ra lệnh.”Không được tức giận, cười!”

Mộ Dung Quyết không muốn nhưng không thể khống chế mình chỉ có thể thuận theo mệnh lệnh của nàng mà làm.

Cảm giác này. . . . . . Thật đáng chết mà!

“Mộ Dung thúc thúc,vừa rồi tiểu Quyết đã gọi cháu là tỷ tỷ rồi đấy!” Cười xuất hiện má lúm đồng tiền,Hướng Tiểu Tứ khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên

“Thật?” Mộ Dung Nghiêm không thể tin được,nhi tử ông rất bướng bỉnh cùng kiêu ngạo sao lại chịu thỏa hiệp?

“Thật đấy!” Hướng Tiểu Tứ dùng sức gật đầu.”Quyết đệ đệ,đệ nói đúng không?”

Trong lúc nói chuyện,nàng lại nhỏ giọng nói “Đệ đệ ngoan, mau gọi tỷ tỷ.”

“Tỷ, tỷ tỷ. . . . . .” Nữ nhân đáng chết, ắn muốn giết nàng!

“Ai ya!Là thật !” Mộ Dung Nghiêm giấu không được kinh ngạc”Tiểu Tứ, xem ra chỉ có cháu mới thu phục đứa con kiêu ngạo bướng bỉnh của thúc.Hướng huynh,nữ nhi của huynh thật tài giỏi!” .

“Ha ha!Nào có,nào có.” Hướng Bá Thiên phụ họa cười khan,ánh mắt liếc sang nhìn thấy phẫn nộ trong mắt Mộ Dung Quyết,lại thấy nữ nhi cười đến khuôn mặt vô tội,trong bụng thầm hiểu rõ mọi chuyện.

Đứa nhóc đáng thương,xem ra trúng độc thủ của nữ nhi ông rồi.

Hướng Tiểu Tứ cười phụ họa,đôi mắt xinh đẹp khẽ lườm Mộ Dung Quyết đương nhiên cũng nhìn rõ tức giận trong mắt hắn.

“Đệ đang giận sao?” Dịu dàng dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được để hỏi”Đáng tiếc,bây giờ chỉ có đệ nghe thấy lời của tỷ.”

Nói xong còn cho hắn một ánh mắt ranh mãnh cùng hai tiếng cười khẽ.

Mộ Dung Quyết chỉ có thể cắn răng ghi hận,từ đó về sau hắn và Hướng Tiểu Tứ ——

Thề bất lưỡng lập!