Giới thiệu:Cottonwood, Texas 1886.
CHỈ HUY WALKER LARSON ĐANG NGHIẾN RĂNG giống trung úy Peterson khi họ đang tiến vào một nhà chứa và yêu cầu mọi người giải tán. Như thường lệ, trung úy là người cao lớn, cao và gầy, đang mỉm cười như thể đang hướng dẫn những người phụ nữ vào hàng ghế trong nhà thờ sáng chủ nhật.
Họ chỉ có một vài giờ ít ỏi để sơ tán tất cả người dân ra khỏi thị trấn trước khi trận chiến bắt đầu, và trung úy đang hành động như thể đội quân chỉ đang phụ vụ mọi người trong một buổi trà chiều. Những người chăn bò đến từ các trại chăn nuôi đã sẵn sàng nuốt lại lòng tự trọng ở trong các quán rượu. Khi màn đêm buông xuống họ sẽ nóng lòng để được chiến đấu, và không gì Walker và người của anh có thể ngăn cản họ.
Walker cau mày khi nhìn các loại giấy tờ thủ tục được xếp thành chồng trên bàn làm việc. Kể từ khi anh chuyển vào phòng cảnh sát trưởng đã từng bị bỏ hoang, anh chẳng thấy gì khác ngoài những rắc rối bước qua cửa. Tại sao tất cả những người phụ nữ không thể hiểu rằng họ nên thoát khỏi địa ngục này? Họ đáng lẽ nên thu dọn đồ đạc giống như hầu hết những nhân viên hành pháp ở đây. Rắc rối thường xảy ra trên phố, một cơn bão cuồng nộ, nhưng những người phụ nữ ở đây dường như còn không nghe thấy thậm chí là tiếng gió.
“Thưa Đại úy, có người khăng khăng rằng cô ta muốn gặp ngài ngay lập tức”. Peterson bỏ mũ và chỉ về hướng chiếc ghế duy nhất được đặt trong phòng ngoại trừ chiếc anh đang ngồi phía sau bàn làm việc “Nói rằng việc này thật sự rất quan trọng và cô ta phải nói ngay với ngài”
Walker hắng giọng như thể đang chuẩn bị nói gì đó với người tới để phàn nàn trông như thể một chú chim câu bị dính bùn. Quân đội có trách nhiệm phải bảo vệ họ, dù họ có muốn điều đó hay không. Với những gì chiến tranh đang tàn phá thì chút bình yên ít ỏi của thị trấn này dường như cũng đã biến mất. Tất cả những người đàn ông dường như đã chọn phe, và chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi ai đó bắt đầu gây chiến. Không ai có thể an toàn được nữa, và ở quán rượu, nơi mà những người phụ nữ tới và chờ đợi những thùng thuốc súng.
Dù vậy, người này thật xinh đẹp, Rich, người có mái tóc màu nâu sáng sẽ không giữ lại những điều anh ta nghĩ. Và trẻ, quá trẻ, Walker quyết định, một cách chắc chắn. Chàng đoán những người phụ nữ nơi này phải rất cố gắng để giữ vẻ trẻ trung của mình để có thể yêu cầu những cái giá cao hơn.
Cô gái xuất hiện với một vẻ mệt mỏi như thể đã không được ngủ, như thể cô đã có một chuyến hành trình rất dài. Những lớp bụi bám đầy trên áo váy nhưng cũng không che được bộ đồ bên dưới. Anh không bỏ lỡ việc thưởng thức ngực cô hoặc cách chiếc áo choàng được thắt chặt quanh eo cô. Anh nhận thấy cô có dáng vẻ của một quý cô, chàng nhận thấy, và điều này còn hấp dẫn hơn cả so với vẻ đẹp của cô.
Anh quên luôn bài phát biểu mình chuẩn bị đưa ra và nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu ấm áp và làn da thanh nhã. Cô là người phụ nữ đầu tiên trong một khoảng thời gian rất dài mà anh cảm thấy thật sự muốn lại gần. “Không có trường hợp ngoại lệ, thưa cô. Chúng tôi buộc phải sngười phụ nữ sơ tán cô và những phụ nữ khác”. Anh cảm thấy thật sự có lỗi với cơ. Cô nhìn có vẻ sợ hãi và có gì đó mất mát, như thể cả thế giới của cô đang sắp kết thúc. Cô gần như trông thật quá trong sáng, cô khiến anh gần như tin như thế.
“Tôi sẽ không rời đi” cô nói chỉ lớn hơn một tiếng thì thầm “Tôi đến để gặp anh”
Anh đợi, tự hỏi cô sẽ đưa ra lời đề nghị gì theo sau đó. Dù cho đó là gì, không có bất cứ ngoại lệ nào, không có gì có thể đủ để anh chống lại luật lệ. Anh sẽ không trở thành Đại úy 25 năm qua nếu bẻ cong luật.
Cô nhìn lại anh với đôi mắt thật đẹp “Vị trung sĩ cho tôi biết tên anh là Larson … Frank Larson, thưa ngài”
“Đúng vậy” anh gật đầu, muốn biết thêm tại sao cô muốn đến gặp anh. Frank là tên anh, nhưng không ai từng gọi anh với cái tên đó ngoài cha anh. Họ mẹ anh thì giống như một cái tên thân mật hơn, Walker.
“Tôi là Đại úy Larson” anh nhìn chằm chằm lại cô, nhắc nhở cô rằng đây không phải là một cuộc viếng thăm xã giao.
Anh không thể nói rằng cô cảm thấy yên tâm hơn với thông tin đó, hoặc sợ hãi hơn vì một lý do nào đó. Một nửa trong anh mong đợi cô sẽ lao ra khỏi cửa từ cái cách cô đang bám chặt lấy quai chiếc túi rách nát của mình.
“Và cô là?” Anh thật sự không có thời gian để quan tâm đến tên cô, nhưng anh vẫn hỏi.
“Mrs. Larson” cô trả lời với một cái hếch cằm kiêu hãnh “Mrs. Frank Larson”
Walker mỉm cười và đứng lên. Anh không hề có ý tưởng nào về trò chơi này, và cô đang chơi nó, nhưng Larson là một cái tên phổ biến. Cô ấy có thể kết hôn với một người đàn ông có cùng tên với anh. Điều đó sẽ chẳng thay đổi điều gì. Công việc của anh là cố gắng để cứu sống mọi người.
Cách duy nhất anh có thể làm bây giờ là đưa cô cùng tất cả phụ nữ và trẻ em ra khỏi thị trấn. Ngoài trừ một vài gái điếm và một vài bà góa, phần lớn phụ nữ đã có những người đàn ông chăm sóc họ.
“Rất vui được gặp cô, Mrs. Larson. Vậy chồng cô đang ở đâu?” Anh cố gắng để giữ những lời nói được bình thường khi anh di chuyển qua chiếc bàn. Có lẽ anh đã sai về nghề nghiệp của cô. Có lẽ cô là vợ một người chủ cửa hàng hoặc con gái một chủ trang trại muốn được rời khỏi gia đình. Có lẽ chồng cô cũng còn trẻ như cô và đã tham gia trận chiến mà không giúp cô rời khỏi thị trấn.
Đôi mắt cô thoáng hiện lên vẻ thảng thốt “Tại sao, anh ấy ngay trước mắt tôi đây, thưa ngài”
Những từ ngữ như một đòn tông thẳng vào dạ dày anh. Anh không di chuyển. Khả năng nhỏ là cô đang nói sự thật thấm dần vào anh như một vết nứt trên tường mà anh đã dành nhiều năm để xây lên quanh mình.
Cô xoắn dây túi quanh những ngón tay dính đầy mực. Anh đã nhìn thấy những vết bẩn giống như vậy trên tay cha mình trong nhiều năm liền, đó là …mực máy i. Đồng hồ trên bàn đang điểm từng tiếng câm lặng như thể họ có tất cả thời gian trên thế gian này.
“Có lẽ là có sự nhầm lẫn” anh nói sau một lúc “Không có ai ngoài hai chúng ta trong phòng này, thưa cô”
Ánh mắt lo lắng của cô đang dán chặt vào anh “Ngài đang ở trong phòng, thưa ngài. Tôi là Lacy Larson, vợ ngài”
Trung sĩ Peterson đột ngột mở cửa, theo sau là những lời anh ta đang hói “Chúng ta chỉ còn mười phút để sơ tán, thưa Đại úy”. Peterson đã đóng vai trò là người canh gác cho Đại úy trong vòng hai năm. Anh ta lùi lại một bước, như thể nhận ra mình đang làm gián đoạn điều gì đó, dù cho Walker không hề nói một từ “Xin thứ lỗi, thưa ngài”
“Đợi một chút” Walker nói mà không rời mắt khỏi Lacy “Tôi cần một vài phút với quý cô đây”
“Tôi không biết mình có làm được hay không.” Trung sĩ lẩm bẩm “Người lái xe đang giục và trông như thể anh ta không quan tâm lắm đến những điều luật của quân đội”
Sự lạnh lùng của Walker chuyển hướng sang Peterson “Cứ sử dụng súng nếu cần, nhưng hãy giữ yên mọi thứ cho đến khi người phụ nữ này lên được xe” Peterson gật đầu và bước ra ngoài, đóng cửa lại sau anh ta.
Walker chuyển lại sự chú ý của mình sang Lacy Larson “Cô là người phụ nữ cha tôi đã bảo lãnh ra khỏi tù và đã kết hôn vắng mặt với tôi ba năm trước”. Anh đang thấy thật khó tin. Cô ấy ít nhất cũng vẫn đang là một đứa trẻ tại thời điểm đó. Lời nói của anh không giống như một câu hỏi nhưng dù sao cô vẫn gật đầu thay cho câu trả lời.
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám” cô trả lời “Anh bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi lăm” Walker ngắt lời.
Cô nhìn anh gần hơn “Anh trông già hơn thế” Cô đang nói với bản thân mình hơn là nói với anh “Cha anh luôn gọi anh là cậu bé của ông ấy”
Walker bước về phía trước chiếc bàn, chọn lựa từ ngữ một cách cẩn thận. Anh không muốn khiến cô cảm thấy lo sợ hơn nữa, nhưng giờ đây cô đã trở thành trách nhiệm của anh nhiều hơn chỉ là trách nhiệm của một viên chức chính phủ.
Cô đang nhìn chằm chằm vào cái dây trên chiếc túi xách của mình.
Walker đẩy đống giấy tờ sang một bên và dựa vào bàn làm việc. Anh đang duỗi dài đôi chân của mình và khoanh tay lại. Anh đang đứng rất gần cô, anh có thể chạm vào cô nếu chỉ cần di chuyển một chút. Anh luôn tự coi mình là một người đàn ông trung thực, đơn giản, nhưng chỉ một lần, anh đang cố gắng nghĩ làm thế nào để có thể tỏ ra tử tế hết mức. Cô trông như thể đang rất sợ hãi. Anh đổ lỗi cho cha mình vì chuyện này hơn là cho cô. Cô đã ở tù. Cô đã làm những gì mình cho là cần thiết để tồn tại. Nhưng cha anh đã trả tiền bảo lãnh và bắt đầu tất cả những sự lộn xộn này. Cha anh nên đứng ngoài cuộc sống của anh, cũng như cô. Người cha nào mà lại mua cho con trai mình một cô vợ chứ?
“Tôi có thấy” Walker bắt đầu “quá muộn để bác bỏ cuộc hôn nhân khi tôi phát hiện ra điều mà cha tôi đã làm. Tôi là một người lính, thưa cô, tôi không có nhu cầu hoặc mong muốn có một người vợ. Tốt nhất là cô nên hủy bỏ cuộc hôn nhân này và tìm một ai đó khác”
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu thẳng lên đôi giày bóng loáng của anh. Cô cúi thấp đầu xuống và dường như đó là phản xạ tự nhiên. Anh hy vọng mình đã không làm tổn thương cô bởi đề nghị trực tiếp đó. Chắc chắc, cô không thể nào nghĩ anh đã sỉ nhục cô. Sau tất cả thì, cho đến một vài phút trước, anh chưa từng trông thấy cô. Cô sẽ là một người vợ tuyệt vời của một người nông dân nào đó gần Cedar Point. Cô chắc chắn là một người đẹp, ngay cả khi cô có một quá khứ không trong sạch.
“Vậy là cuộc hôn nhân ba năm qua của chúng ta không hề hợp pháp?” cô nhẹ nhàng nói, anh hầu như không nghe thấy cô nói.
Cô đang ngước đôi mắt màu socola lên nhìn anh.
Walker gần như rên lên thành tiếng. Anh đã đói cô có thể có bất cứ thứ gì cô muốn trên thế giới này với đôi mắt như vậy, nhưng phải là từ người nào đó khác. Không phải anh. “Ồ, chúng ta đã kết hôn, chính thức. Nhờ người luật sư tôi đã ủy quyền lại cho cha tôi, cuộc hôn nhân này hợp pháp như bất kỳ cuộc hôn nhân nào được ký với chính tay tôi”
“Anh không muốn kết hôn với tôi?” cô trông như thể chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ không muốn kết hôn với cô.
Walker rúm người lại, ghét việc anh đang làm tổn thương cô. Anh âm thầm nguyền rủa cha mình, một người đàn ông tốt bụng nhưng lại luô nghĩ rằng ông biết điều gì là tốt nhất “Không phải là tôi không muốn cô, chỉ là là tôi không muốn một người vợ. Bất kỳ người vợ nào. Và tôi cũng vẫn sẽ như vậy”
Anh bước đến khung cửa sổ dành và hẹp, đối mặt với bụi đường trên con phố chính của thị trấn nhỏ có cái tên thật khó nhớ. Kể từ khi anh rời khỏi nhà, cuộc sống của anh là một chuỗi những trận chiến. Walker không muốn ngay cả chỉ trong suy nghĩ về cuộc sống của anh sẽ ra sao nếu anh không bỏ nhà đi vào nằm mười bảy tuổi và tiếp tục cuộc đời như vậy. Anh không bao giờ nói với cha tại sao anh ra đi, và anh không có kế hoạch nói với người phụ nữ đã nghĩ rằng cô là vợ anh.
“Ông ấy thế nào?” Walker hỏi, nhận ra anh đã không nghe được tin gì từ cha mình trong nhiều tháng.
Lacy bước về phía cửa sổ. Cô đứng không đến vai anh, nhưng anh cảm thấy sự gần gũi của cô trước cả khi anh quay lại “Cha anh mất ba tháng trước” Lacy chạm tay vào cánh tay anh, khiến anh cảm thấy một sự khuây khỏa dấy lên mà anh sẽ không muốn chấp nhận.
“Ông đã ốm khoảng một năm, nhưng không để tôi viết thư cho anh”. Cô nói với một hơi thở sâu “Tôi đã làm tất cả những gì có thể, chuyển ông đi với tôi đến cửa hàng in nhưng ông vẫn ngày một yến đi, một phần là để tiết kiệm tiền, nhưng chủ yếu là để tôi có thể chăm sóc ông thường xuyên hơn. Mặc dù rất đau đớn, ông dường như vẫn hạnh phúc hơn khi ở một mình tại nhà trọ”
Walker nghiến răng và nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, anh không thấy gì ngoài những kỷ niệm. Lacy tiếp tục “Tôi đã chôn ông bên cạnh mẹ anh. Tôi nghĩ tất cả mọi người trong vòng hai mươi dặm quay đó đều đến dự tang lễ. Toi xin lỗi vì phải nói thế này. Tôi đã viết cho anh ba lá thứ gửi đến tất cả mọi nơi và cả đăng báo, cả những mẩu tin ngắn, nhưng khi tôi không nghe thấy tin tức gì thì tôi biết chúng đã không thể tới được tay anh”
“Đó không phải chuyện dễ. Sự thẳng thắn đôi khi cũng tốt. Tôi biết ông đã ốm, hàng năm liền”. Anh đối diện với cô và ngạc nhiên khi thấy những giọt nước đang đong đầy trong đôi mắt rất đẹp. Anh nắm lấy tay cô, ước gì có thể thương tiếc cho cha anh như cô đang “Cám ơn cô đã đến nói với tôi, nhưng thật sự là cô phải rời đi”. Họ đang lãng phí những giờ phút quý giá.
“Tôi không đến chỉ để nói với anh là ông đã mất” cô thì thầm, gây dựng lại lòng can đảm của bản thân với mỗi từ ngữ “Tôi đến bởi vì tôi muốn trở thành một người vợ thật sự của anh”
Walker cảm thấy những ngón tay cô đang trở nên run rẩy trong tay mình “Hãy quay trở lại Cedar Point. Bán cửa hàng in, giữ lấy khoản tiền. Tôi không muốn phần nào trong số đó cả” Anh không có thời gian để giải thích. Cô cần phải lê đường. Ngay cả khi cô chia sẻ cùng cái tên với anh, cô không gì hơn là một người lạ, một người dân bình thường “Hãy đi đi và thay đổi tên của cô, hoặc nói với mọi người rằng tôi đã chết. Hãy sống cuộc sống của cô, Lacy. Tôi sẽ không bao giờ là một phần trong đó. Không bao giờ”
Cô giật tay lại “Không” cô trả lời như thể họ đang tranh cãi về một điều gì đó “Em sẽ không rời đi hôm nay cho đến khi em là vợ anh. Em là vợ thật sự của anh”
Peterson gõ cửa trước khi mở nó ra, đôi lúc Walker không thể nhớ được những gì trung sĩ đang làm “Người lái xe nói rằng anh ta sẽ cho chúng ta thêm mười lăm phút nữa, không hơn” Peterson như đang bị đóng băng. Ánh mắt anh ta đang dán chặt vào cánh tay Walker nơi Lacy đang đặt tay cô trên đó.
Walker không giới thiệu Lacy, sau tất cả, Peterson sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Thật sự thì, tất cả những gì anh cần là một vài phút với người phụ nữ này để thuyết phục cô về với cuộc sống của mình và quên đi cuộc hôn nhân cô đã có.
“Mười lăm phút là ổn rồi”. Khi Peterson không rời đi, Walker thêm vào “Đó là tất cả, Sergeant”
Peterson chào và rời khỏi phòng. Walker nghe tiếng cửa đóng lại trước khi quay sự chú ý của mình lại Lacy. “Cô đang nói gì? Cô là người vợ hợp pháp của tôi. Người duy nhất chắc chắn dành cho tôi. Tuy nhiên, tôi đang trả tự do lại cho cô từ bất cứ điều gì cô đã ký kết với cha tôi”
Ta cô trượt xuống khỏi cánh tay anh.
“Tôi ước rằng chúng ta có thời gian để nói chuyện, Lacy” anh thêm, ngạc nhiên rằng anh thật sự có ý đó “Tôi rất cảm ơn cô về tất cả những điều cô đã làm cho ông, nhưng cô thật sự phải đi. An toàn của cô là trách nhiệm của tôi”
Lacy chậm rãi lắc đầu.
“Đây không phải là một trò chơi hoặc một cuộc đấu trí” Walker chiến đấu với cơn giận dữ đang tăng “Cô sẽ phải đi”
“Không cho đến khi tôi là vợ anh, hợp pháp và trọn vẹn”. Niềm tự hào của cô trở lại khi cô nâng cằm lên. Sự kiên nhẫn của của Walker cũng có giới hạn “Cô đang đề nghị điều gì đây, Mrs. Larson, rằng tôi phải ngủ với cô ở đây trước khi rời đi à?”
Trước sự ngạc nhiên của anh, cô gật đầu “Tôi sẽ không đi cho đến khi là vợ anh. Tôi không trở lại và chờ để trở thành một góa phụ trừ khi tôi là một người vợ, ngay cả khi tôi chỉ có mười lăm phút cuộc đời”
Điều này vượt qua cả tưởng tượng của anh về sự điên rồ. Không người phụ nữ bình thường nào lại muốn ở lại thị trấn nơi mà những rắc rối đang sôi sục. Anh cau mày. Không người phụ nữ biết suy nghĩ nào lại muốn chung giường với người đàn ông cô ta gần như không biết.
Anh quyết định rằng khiến cô sợ hãi là cách duy nhất “Tốt, nếu đó là cách điều đó diễn ra, Mrs. Larson, nơi ở của tôi ở bên kia cánh cửa”. Anh ra hiệu với một cái hất hàm về phía cánh cửa sau bàn làm việc “Nếu đó là những điều kiện của cô thì chúng ta sẽ không bị làm phiền trong đó”.
Trước sự ngạc nhiên của anh, cô di chuyển về phía cánh cửa.
Anh bước theo sau, xác định lại sự ngu ngốc của cô.
Cô bước đến giữa căn phòng ngủ nhỏ, đồ đạc sơ sài, và bật chiếc đèn ở phía góc phòng. Cô không quay lại khi anh chốt cửa để đảm bảo sự riêng tư của họ.
“Bước đến phía trước và cởi quần áo của cô ra” Anh chiến đấu với một nụ cười, biết cô có thể quay đi và bỏ chạy bất cứ lúc nào. Anh đã trông thấy sự sợ hãi trong mắt cô khi cô lần đầu tiên bước vào phòng làm việc của anh. Co sẽ không thể chơi trò chơi này lâu hơn nữa “Cô có thể đặt mọi thứ lên ghế. Tôi xin lỗi vì căn phòng hơi nhỏ. Tôi không có thói quen giải trí trong này”
Không hề quay lại, cô cởi bỏ chiếc áo khoác và đặt lên ghế. Mộc lúc sau, váy và đồ lót của cô đã rơi xuống quanh mắt cá chân. Walker phải nuốt xuống, tự hỏi làm thế nào cô có thể để mọi chuyện đi xa đến thế. Hoặc, làm thế nào mà anh có thể?
Cô bước ra khỏi đôi giày và quay lại đối diện với anh, cởi cúc áo khoác anh như hai bàn tay run rẩy của cô có thể di chuyển. Anh tự hỏi cô đã chơi trò chơi này bao nhiêu lần trước đây. Sau tất cả, cô trông thật trẻ trung và thanh khiết, nhưng Walker nhớ cô đã đến từ đâu. Thanh khiết, những phụ ữ như vậy không được mua từ trong tù. Anh thậm chí không thèm hỏi cha mình cô đã bị cáo buộc tội gì hoặc những gì cô đã thú nhận.
“Tiếp tục đi” anh ra lệnh, quyết định chờ cô. Khi áo khoác của cô đã được cởi, ó lấy đi từng ounce kiểm soát của anh để có thể di chuyển. Chiếc áo ngực của cô quá nhỏ để có thể che đậy cơ thể phía dưới. Anh nhìn thấy từng phần da thịt khi mỗi hơi thở lên xuống bên dưới ngực cô. Làn da cô mịn như kem ở hơi cô đã giật mạnh dải ruy băng mỏng manh trên đồ lót.
Ren và lụa dần rơi xuống, và cô đứng trước mặt anh đẹp hơn cả trăm lần những hình ảnh bất kỳ phụ nữ ào anh từng thấy trong những quán bar.
Trước sự ngạc nhiên của anh, cô kéo chiếc lược từ mái tóc của cô và để dòng thác màu nâu rơi xuống. Như thể cô đã làm vậy cả trăm lần, cô thu ngắn khoảng cách đến chiếc giường.
Walker tìm điều gì để nói trong tâm trí đang bị lấp đầy bởi hình ảnh trước mắt “Tôi nghĩ rằng bây giờ là lúc để cô bỏ chạy”
Cô nhìn anh với đôi mắt mởi to kiên quyết “Tôi sẽ không rời đi cho đến khi là vợ anh. Tôi hứa tôi sẽ không làm phiền anh nữa, nhưng tôi sẽ không bước lên xe cho đến khi hoàn thành cuộc hôn nhân này, không cần biết nó bắt đầu ra sao, nó phải được hoàn thành”
Có cả trăm lý do để anh biết mình không thể làm điều này, nhưng tất cả đều vô nghĩa. Trong thế giới đầy chiến tranh, cái chết và đau đớn, có điều gì đó thật hoàn hảo. Thậm chí nếu cô chỉ là một ảo ảnh, anh cũng sẽ giữ lấy cô chỉ một lần.
Walker bước ngang qua phòng, cởi bỏ bộ quân phục. Anh đứng đó và chạy cánh tay dọc theo cơ thể cô, ngạc nhiên vì cô quá êm ái. Anh muốn nói với cô rằng cô hoàn hảo ra sao, hoặc làm thế nào mà cô đã không phải người phụ nữ trong của đời anh trong nhiều năm, nhưng giờ không có thời gian. Người lái xe sẽ rời đi trong vài phút nữa.
Chiếc áo của anh rơi xuống trên áo cô, cho phép anh áp ngực mình lên cô. Niềm vui tinh khiết của cô xuyên qua anh không giống như bát kỳ điều gì anh từng mơ ước được trải nghiệm. Anh nghĩ những cảm xúc của mình đã bị chôn vùi trong nhiều năm. Chỉ có người phụ nũ này, người nói rằng cô là vợ anh, đã mang tất cả cảm xúc của anh trở về, một trận bão tuyết của cảm xúc.
Cô không di chuyển, chỉ đứng đó chờ đợi.
Khi anh cố gắng để hôn cô, cô quay đầu đi và anh nhận ra những gì anh sắp làm là không cần thiết cho những điều sắp đến. Giận dữ và nhẹ nhõm, vì anh biết anh không bao giờ muốn lãng phí thời gian để hôn trong những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi anh từng có với phụ nữ trong đêm. Với một vài lý do, cô cũng đang cảm thấy như vậy
“Cô có chắc không?” Anh biết rằng đây là những gì cô muốn. “Cô sẽ rời đi ngay sau khi tôi làm điều này?”
Cô gật.
Anh mở cúc quần, nhắc nhở bản thân rằng cô là vợ anh. Mặc dù anh chưa bao giờ yêu cầu bất cứ phần nào trong đó, đó là nhiệm vụ của anh để giữ cô an toàn. Anh nắm chặt đùi cô và kéo chúng rộng ra. Có lẽ đây cũng là nhiệm vui của anh. Cô đã yêu cầu điều này mà không cần tình yêu. Không hẹn ước. Không đòi hỏi. Chỉ có điều này.
Walker đẩy vào khó khăn và nhanh, cảm thấy tức giận vì anh đã cho phép cô thấy sự giận dữ, rằng anh đã không thể dừng lại khi thấy cô đang chờ mình. Anh không có ý tưởng nào về trò chơi cô đang chơi, nhưng anh đã làm phần việc của mình với cô.
Với lực đẩy thứ hai, mặc dù tất cả suy nghĩ đều biến mất khi cơ thể cô hướng tới anh, bao bọc anh. Một niềm đam mê mãnh liệt và hoang sơ tràn qua cơ thể anh. Các giác quan của anh bùng cháy nhanh chóng. Mùi hương sạch sẽ của cô bao quanh anh, cảm nhận về cô, sự mềm mại và hơi thở của cô, sự hoàn hảo trong sự gần gũi của họ, hương vị của làn da cô như khi anh mở miệng và nềm chúng trên cổ cô.
Anh đã không chuẩn bị để thấy linh hồn mình bị tan vỡ. Anh đẩy vào cô với một hơi thở dài và thấy anh đã mất sự kiểm soát của mình trong nhiều năm. Họ hòa làm một, hai người xa lạ kết hôn trên giấy tờ và giờ đây là bằng cả hành động.
Khi anh đã có thể suy nghĩ lại, anh đang nhích từng inch khỏi cô và nhìn xuống người phụ nữ này và khẳng định lại cô là vợ anh. Ánh mắt nâu ấm áp của cô đang nhắm chặt, răng cắn vào nắm tay cô, giữ lại bất kỳ âm thanh nào, kể cả những giọt nước mắt.
Mất vài phút để nhận ra sự thỏa mãn bất ngờ trôi sạch khỏi như như một cơn thủy triều, để lại chỉ nỗi đau trong cô. Peterson đang đập cửa “Hai phút!” anh ta hét “Người lái xe đã đe dọa tôi nếu anh ta phải chờ lâu hơn nữa”
“Cô ấy sẽ ra” Walker trèo khỏi giường và mặc lại quần áo, nhận ra anh đã không cả cởi giày.
“Tôi đã làm xong điều cô yêu cầu” anh nói, bị kích thích rằng cô dường như đang trải qua một cơn kích động trong khi cô là người đã yêu cầu chuyện này. Anh liếc nhìn lại cơ thể cô lần cuối khi cô nuốt lại nước mắt. Cái khóa từ chiếc thắt lưng của bộ quân phục đã làm xước bụng cô “Bây giờ, cô có thể đi được rồi, Lacy Larson. Chúng ta không có thời gian”
Walker nắm lấy áo khoác và quay đi, căm ghét bản thân hơn cả cái đêm anh đã rời bỏ Cedar Point. Anh nghĩ về việc nói gì đó tử tế với cô, nhưng không từ ngữ nào được thốt ra. Điều họ đã làm còn hơn cả việc làm tình như thiên đường trong địa ngụ. Anh không thể đánh lừa bản thân rằng tất cả là lỗi của cô. Cô có thể là vợ anh. Cô có thể đã nhấn mạnh điều đó. Cô có một cơ thể tuyệt vời để làm tình. Nhưng anh là người đã chấp nhận cô khi mà lẽ ra anh nên phải bỏ đi.
Anh chờ đợi, quay lưng về phía cô, tự nhủ cho cô chút riêng tư khi cô mặc lại đồ. Tự nhủ, anh không sợ hãi khi phải đối mặt với cô.
Walker vuốt thẳng lại áo khoác và kiểm tra để chắc rằng tất cả mọi thứ đã trở lại bình thường. Sự phản chiếu trong chiếc gương trước mặt là bình thường. Một người kính trẻ, chuyên nghiệp như anh vẫn đang trên đà thăng tiến, nhưng bằng cách nào đó, từ bên trong, một điều gì đó đã thay đổi. Anh không quay lại cho đến khi nghe thấy cô bước về phía cửa. Anh muốn nói với cô nhưng không thể nghĩ ra điều gì để nói. Cô đã nhận được những gì cô muốn và anh đã đưa nó cho cô.
Anh nghe chốt cửa mở ra và đóng lại đằng sau cô.
Không một từ nào, cô bước đi, để lại anh giận dữ tự hỏi làm thế nào anh đã bị thao túng bởi người phụ nữ chưa qua tuổi thiếu niên. Có lẽ cô đã muốn kiểm soát anh, hoặc một người hành pháp ở Cedar Point.
Anh quay lại với sự kiểm soát, không chỉ với những người lính mà với cả bản thân anh. Anh không cần bất cứ ai. Anh không muốn bất cứ ai làm vợ. Không là gì với những trò chơi của cô, anh sẽ không chơi lại nó.
Walker có tất cả những cung bậc cảm xúc khi anh liếc nhìn xung quanh, đảm bảo rằng không có gì khiến cô có thể quay lại.
Một chiếc kẹp tóc đang nằm trên bàn, bị lãng quên trong sự vội vã. Anh nhét nó vào túi và nhìn về phía chiếc giường. Anh sáng của chiếc đèn bắt được vài giọt máu nhuộm trắng chiếc khăn trải, nơi cô đã nằm. Một cú thúc tông thẳng vào anh.