Chương 1: A Miêu

A Miêu, một giao nhân nữ xinh đẹp với mái tóc đen mướt và vẻ ngoài sắc sảo.

Nàng đã sống được 1800 năm, tương đương với 18 tuổi con người.

A Miêu hiện đang sinh sống tại Yêu Giới, một vùng đất tách biệt giữa Nhân Giới và Ma Giới, do Yêu Hoàng cai quản.

Tính cách của A Miêu có phần trái ngược với vẻ ngoài rực rỡ của nàng.

Nàng thích sự an nhàn, yêu cái đẹp nhưng lại lười biếng, ham ăn ngủ. A Miêu có thể dành cả ngày nằm dài ngắm mây trời, ru mình theo tiếng sóng vỗ. Nàng cũng là một "cá muối" chính hiệu, không bao giờ bỏ lỡ cơ hội nghỉ ngơi.

Thế nhưng, ẩn sau vẻ ngoài lười biếng và đanh đá của A Miêu là một trái tim nhân hậu và một tâm hồn mơ mộng.

Nàng yêu thích những câu chuyện về tình yêu và có thể ngồi hàng giờ chỉ để nghe kể chuyện.

A Miêu có sở thích sưu tầm các câu chuyện tình lãng mạn và thường xuyên mơ về một cuộc tình đẹp như trong những câu chuyện ấy.

Nghề nghiệp chính của A Miêu là bán ngọc trai. Nàng sở hữu một kho tàng ngọc trai lộng lẫy do chính nàng tạo ra. Mỗi lần nàng khóc, những giọt nước mắt sẽ biến thành những viên ngọc trai tuyệt đẹp.

Tuy nhiên, A Miêu không thích kinh doanh, nàng chỉ làm vì cần tiền để sống an nhàn và mua đồ đẹp.

Hàng ngày, A Miêu thức dậy khi mặt trời đã lên cao. Sau khi vệ sinh cá nhân, A Miêu thường dành thời gian ngắm nhìn bản thân trong gương, tự hào về nhan sắc trời phú.

Nàng vuốt ve mái tóc đen mượt mà, chỉnh sửa bộ trang phục lộng lẫy, và mỉm cười trước vẻ đẹp hoàn hảo của mình.



Trong lúc đang ngắm nghía bản thân, nàng tự nói với mình,

"Ôi, A Miêu ơi, sao ngươi lại có thể đẹp như thế này chứ? Thật là một điều kỳ diệu của tạo hóa!"

Sau khi tự khen ngợi nhan sắc của bản thân, A Miêu bước đi một cách uể oải, ngáp dài và vươn vai.

Nàng thong thả di chuyển đến khu phố sôi động nhất Yêu Giới, nơi nàng bày bán những viên ngọc trai lấp lánh.

Cửa hàng ngọc trai của A Miêu nằm ngay trung tâm khu chợ, nơi luôn đông đúc và nhộn nhịp.

Đó là một cửa hàng nhỏ nhưng vô cùng lộng lẫy, nổi bật giữa khu phố với bảng hiệu màu vàng kim, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bảng hiệu được khắc tên cửa hàng bằng nét chữ uốn lượn: "Ngọc Trai Miêu Vũ".

Bên trong cửa hàng, ánh sáng lung linh huyền ảo được tạo nên bởi hàng ngàn viên ngọc trai được trưng bày trên kệ, trên tường, và thậm chí treo lơ lửng trên trần nhà.

Mỗi viên ngọc trai đều có một vẻ đẹp riêng, từ màu sắc trắng tinh khôi đến màu hồng rực rỡ, từ hình dạng tròn trịa hoàn hảo đến hình dạng độc đáo, bất đối xứng.

Mỗi loại ngọc trai đều có một câu chuyện riêng, được ghi chú cẩn thận bằng những tấm thiệp nhỏ xinh xắn.

A Miêu, dù lười biếng, nhưng khi trưng bày ngọc trai, nàng lại vô cùng tỉ mỉ và cẩn thận. Nàng luôn đảm bảo rằng mỗi viên ngọc trai đều được bày biện một cách hoàn hảo, không có gì bị lẫn lộn hay thiếu sót.

Trung tâm cửa hàng là một chiếc bàn gỗ lớn, nơi A Miêu thường ngồi để ngắm nhìn và quản lý cửa hàng. Trên bàn luôn có một chiếc gương nhỏ để nàng có thể chỉnh sửa lại nhan sắc mỗi khi cần.

Bên cạnh đó còn có một chiếc ghế bành êm ái, nơi A Miêu có thể ngả lưng nghỉ ngơi khi không có khách hàng.

Cửa hàng còn có một góc nhỏ dành cho khách hàng ngồi lại, thưởng thức trà và nghe những câu chuyện thú vị.



Nàng khéo léo sắp xếp ngọc trai trên quầy hàng, thu hút sự chú ý của mọi người bởi vẻ ngoài xinh đẹp và giọng nói ngọt ngào.

Khách hàng thường xuyên ghé thăm quầy hàng của A Miêu, say mê trước vẻ đẹp của ngọc trai và bị thu hút bởi sự đanh đá pha chút lém lỉnh của nàng.

Nàng thường xuyên lén lút ngủ gật khi khách hàng không để ý, hoặc vùi mình vào những món ăn ngon do các tiểu yêu trong khu phố mang đến.

A Miêu có một tài năng đặc biệt là có thể giữ nguyên tư thế ngồi và nụ cười nhẹ nhàng trong lúc ngủ gật, khiến ai cũng nghĩ rằng nàng đang chăm chú lắng nghe.

Chỉ khi có tiếng gọi, nàng mới giật mình tỉnh giấc, và nhanh chóng lấy lại vẻ tinh tường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong những khoảnh khắc yên bình, A Miêu thường nằm dài trên chiếc ghế bành, mắt nhắm hờ, thưởng thức âm thanh êm dịu của ngọc trai va chạm nhẹ nhàng trong không gian cửa hàng.

Mỗi lần nghe tiếng ngọc trai kêu leng keng, nàng lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, như được ru vào giấc mơ ngọt ngào.

Tối đến, A Miêu trở về nhà, đốt nến thơm và thưởng thức những món ăn ngon. Nàng thường đọc tiểu thuyết để thư giãn sau một ngày dài.

Đến những tình tiết buồn, hài hước hoặc cảm động, nàng thường không kìm được mà thả mình vào cảm xúc của nhân vật, để rồi những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má.

Khi những giọt nước mắt ấy rơi xuống, chúng không tan biến như nước mắt bình thường mà hóa thành những viên ngọc trai tuyệt đẹp, lấp lánh dưới ánh nến.

A Miêu đã quen với việc này, nàng nhẹ nhàng thu thập những viên ngọc trai vào một chiếc hộp nhỏ xinh xắn.

Đối với nàng, đây không chỉ là những giọt nước mắt mà còn là những món quà từ trái tim mình, giúp nàng có nguồn thu nhập.