Chương 1
CHAP 1 *Flash Back 1 tháng trước* - Cái gì !!! –Yukikhông ngạc nhiên hét lớn. - Mẹ nghe rồi đấy –Shinichi. - Con muốn đi sang Nhật du học sao, con chỉ mới 19t qua bên đấy rồi ai sẽ chăm sóc con. Yukikhông đã gần như không còn bình tĩnh được khi nghe đứa con trai yêu quý nhất của cô nói, có phải vì cô quá ích kỉ không muốn xa cậu hay vì còn một lý do nào khác… - Kìa em, bình tĩnh lại đi chứ em đang làm con hoảng đấy. Yusaku đang cố trấn an vợ mình rồi bất giác ông quay qua Shinichi và hỏi với vẻ nghiêm nghị: - Con thật sự muốn thế sao Shinichi ? con thật sự suy nghĩ kĩ rồi chứ ? ở bên đây con không hề thiếu điều kiện vật chất gì tại sao con lại muốn sang Nhật Bản ? - Ba à thật sự con muốn được sang Nhật du học mở mang hiểu biết, cuộc sống bên đây quá gò bó từ bạn bè đến thầy cô họ đều đối xử với con rất khác biệt chỉ vì con là người thừa kế tập đoàn Kudo tương lai. - Bọn họ cả gan bắt nạt con à !!! –Yukikhông. - Kìa em anh bảo em phải bình tĩnh mà. –Yusaku. - Không phải họ bắt nạt con mà thứ khiến con chán ngấy cuộc sống ở đây chính là thái độ của họ, tất cả bọn họ cứ như là lợi dụng con vậy, nhiều người cứ tìm đến để mong làm bạn với con, nhiều cô gái còn tỏ ra như là họ hiểu con vậy, thật sự bây giờ con chỉ thấy tất cả bọn họ như đang lợi dụng con. Yusaku im lặng, ông thấu hiểu cảm giác của cậu bởi hằng ngày ông đều phải nghe những lời xu nịnh từ nhiều đối tác khác nhau, biết làm sao được trông mắt họ bây giờ ông chẳng khác nào cái bục sẽ giúp họ thăng tiến thay đổi cả vận mệnh của cuộc sống nghiệt ngã này. - Ba hiểu…được ba cho phép con đi –Yusaku chậm rãi nói nhưng không quên nhấn mạnh từng chữ. - Thật sao ba !!! –Shinichi hớn hở. - Kìa anh… Không để Yukikhông nói hết câu anh lập tức xen vào: - Shinichi đã lớn rồi nó không còn là đứa trẻ lên ba nữa ba tin chắc con sẽ trưởng thành hơn nếu để con sống tự lập, ba sẽ mua cho con một căn biệt thự tại Nhật và tất cả những nhu cầu vật chất khác. - Khoan đã –Shinichi thốt lên. - Con chỉ cần một ngôi nhà đủ xài không cần phải to lớn làm gì, con có thể tự lo cho mình được –Shinichi. - Ba hiểu rồi –Sau một hồi im lặng ông len tiếng - Ba vô cùng tự hào khi con quyết định bước trên đôi chân mình, như vậy mới xứng đáng là chủ tịch tương lai của tập đoàn Kudo chứ…- Yusaku nói. - Mẹ xin lỗi đã lớn tiếng, nếu cả con và ba đều đã đồng ý mẹ sẽ không cản.- Yukikhông cố lau vội những giọt nước mắt còn động lại trên khuôn mặt xinh đẹp của mình. - Anh hai…anh quyết sẽ đi sao ? Từ trên lầu Shiho chậm rãi bước xuống khuôn mặt vẫn lạnh lùng và hỏi. - Đúng vậy Shiho, anh xin lỗi –Shinichi. - Em hiểu chứ,em tôn trọng quyết định của anh hai, nếu có chuyện gì anh cứ gọi về đây em sẽ luôn là chỗ dựa tinh thần của anh. Cô nở một nụ cười rất xinh nhìn người anh của mình, cô là thế bên ngoài dù lạnh lùng đến đâu thì bên trong vẫn là một cô em gái hết mực yêu thương ông anh của mình. - Cám ơn em Shiho- Shinichi. - Đây là thẻ tín dụng của con, qua bên đấy con phải xài tiết kiệm đấy mỗi tháng ba mẹ sẽ gửi tiền cho con, con phải xài thật thận trọng với số tiền này đấy kẻo không đủ ăn. - Cám ơn ba, mà khoan ba để trong đây bao nhiêu thế - Shinichi bất ngờ hỏi - 3 Tỷ - Yusaku hồn nhiên trả lời ( - - - thua ) - Ba ơi là ba –Cả Shinichi và Shiho thở dài - Bó tay với anh luôn –Yukikhông lắc đầu ngao ngán. END FLASH BACK Đã được 1 tuần kể từ ngày Shinichi rời bỏ đất Mỹ và sang Nhật du học, với bằng tiếng nhật đạt hạng xuất xắc thì rào cản ngôn ngữ không thể làm khó cậu. Vừa đặt chân xuống máy bay cậu hít thở thật sâu tận hưởng không khí ở đây, cậu lục trong túi ra một tấm địa chỉ: - Đây là địa chỉ của căn nhà ba đã mua cho mình sao, hi vọng ba không mua cả cái biệt thự thật –Cậu thở dài ngao ngán. - Taxi, làm ơn đưa tôi đến địa chỉ này !!! - Vâng, mời cậu lên xe. Chiếc Taxi chầm chậm lăn bánh chở cậu đi “Bầu trời và cảnh vật thật là đẹp” Shinichi nghĩ thầm và nhìn ra bầu trời xung quanh quả thật nó rất đẹp ở nơi đây có cái gì đó khiến cho cậu cảm thấy mình thật sự đang được sống như bao con người khác. Bất giác cậu thiếp đi trên xe có lẽ vì đã quá mệt mỏi, được một lúc lâu cậu nghe như có tiếng ai đó gọi mình… - Cậu gì ơi, cậu gì ơi…- Tiếng bác tài xế gọi cậu. - A, xin lỗi bác cháu mệt quá, mình đã đến rồi ạ bác !!! - Xin lỗi cháu hiện giờ đang kẹt xe quá hình như có vụ án mạng phía trước nên gây ra vụ ùn tắc này, nếu cháu không phiền thì địa chỉ đó chỉ cách đây tầm 1 dãy nhà thôi chứ nếu chờ như vầy thì e rằng sẽ rất là lâu. - Cháu hiểu rồi, cám ơn bác, cháu gửi tiền luôn ạ - Shinichi - Mong cháu thông cảm –Bác tài xế không quên nói vọng lại. - Vâng ạ, “Hừm án mạng ư, thú vị đây…” Nghĩ là làm Shinichi lập tức đến ngay hiện trường tại đây cậu thấy một cậu thanh niên trạc tuổi cậu đang điều tra hiện trường, có vẻ vụ này khá hốc búa vì nhìn cậu kia cũng khá căng thẳng. Shinichi nhìn xung quanh một hồi, với bộ não thiên tài của cậu không quá khó để cậu tìm ra được thủ phạm trong số 3 người kia mà không cần phải hỏi họ về tên tuổi hay địa chỉ… - Tôi hiểu rồi – Cậu thanh niên da ngăm lên tiếng - Cháu biết rồi ư Hattori –Một người đàn ông đứng gần cậu lên tiếng, nhìn sơ bộ dạng của ông chắc có lẽ ông là thanh tra phụ trách án mạng ở đây. - Vâng thưa thanh tra cháu đã biết được thủ phạm cũng như cách thức gây án. ( Cho phép mình tua đi nhe vì mình dốt ba cái vụ án lắm ) “Thú vị đây” –Shinichi nghĩ thầm. Hattori đã giảng giải cách thức gây án của hung thủ một cách khá thuyết phục. “Đúng rồi, cậu đang đi đúng hướng đấy” –Shinichi thỏa mãn mỉm cười. - Hung thủ chính là CHỊ - Hattori hét lớn. “Cái gì !!! Khoan Đã lầm người rồi” –Shinichi ngạc nhiên. Có vẻ Hattori đã nhầm lẫn ở một vài chi tiết nên đã đưa ra một kết luận sai lầm. “Không còn cách nào khác” - Khoan đã –một giọng nói vang lên. - Cháu..cháu là –Bác thanh tra ngơ ngác. - Xin lỗi vì đã đường đột xen ngang vào, cháu là ai thật ra không quan trọng, cháu chỉ muốn nói rằng có lẽ cậu bạn đây đã nhầm lẫn một vài chi tiết thì phải. –Shinichi nói với vẻ đầy tự tin của thám tử chuyên nghiệp. - Nhầm lẫn ư –Hattori ngạc nhiên. Sau một hồi chỉ ra những sai lầm của cậu anh nở một nụ cười và nói: - Hung thủ chính là ANH –Shinichi dõng dạc. Chỉ sau 3 phút chất vấn trước bằng chứng không thể trói cải hắn đành nhận tội, mọi người xung quanh òa lên thán phục. - Cháu thật sự khá lắm, cám ơn cháu về ngày hôm nay –bác thanh tra lên tiếng. - Không có gì đâu ạ- Shinichi. Khi vừa kết thúc cuộc nói chuyện với ngài thanh tra thì Hattori tiến đến gần cậu - Quả thật là rất ấn tượng, cậu thật sự rất xuất sắc, không ngờ thủ thuật tinh vi như vậy lại bị cậu vạch trần chỉ sau vài phút đến hiện trường –Hattori - Cám ơn cậu, mà cậu là…- Shinichi - Hattori Heji, thám tử, mong được cậu chỉ giáo…- Heji nói. - Mình không dám, thật ra hôm nay là ngày đầu tiên mình đến Nhật mong bạn giúp đỡ… - Oh, vậy à sao không nói sớm –Heji - Nhân tiện cậu có thể cho mình hỏi địa chỉ nhà này còn cách đây bao xa không thật ra mình đã đi lòng vòng khu này nãy giờ rồi –Shinichi cười. - Oh, thế sao không nói sớm thì ra là lạc đường à, nạy giờ thấy cậu lảng vảng gần đây cứ tưởng là hung thủ không đấy chứ.- Hattori phá lên cười - Thôi được mình sẽ giúp cậu về tận nhà. - À không cần đâu, mình có thể tự về được - Không !!!, mình thật sự muốn giúp cậu cốt là để biết nhà cậu sau này hi vọng cậu sẽ chỉ giáo cho mình. - Hihi, mình tên là Kudo Shinichi –Shinichi - Rất vui được quen cậu Kudo Shinichi –Heji END CHAP 1