Chương 1 - Nhận việc

"Mấy món đồ Tết do ông chủ Ngô gửi đến hạn sử dụng đều là mười năm." Tô Vạn cẩn thận kiểm tra ngày tháng in trên mặt sau của mấy hộp đồ khô, la to với Hắc Hạt Tử đang cho mèo ăn ở ngoài sân.

"Không trách được, trong ấn tượng của cậu ta, tôi và Câm Điếc đều là mười năm trôi qua một lần." Hắc Hạt Tử đứng lên, bảy tám con mèo hoang dưới chân ăn uống no đủ, vài con nhảy lên nóc nhà phơi nắng, vài con khác thì vẫy đuôi, bỏ chạy nhanh như chớp.

Hắc Hạt Tử hoạt động gân cốt một chút, thở ra một hơi lạnh: "Lật xem trong đống đồ Tết có cá muối không, đồ ăn cho mèo hết rồi."

Tô Vạn trợn mắt: "Mèo không thể ăn quá mặn, còn nữa, tiền mừng tuổi của tôi cũng sắp tiêu hết rồi."

"Xài hết rồi?"

Tô Vạn từ trong túi lấy ra một xấp hoá đơn ở Carrefour: "Anh nghĩ thời này còn dùng phiếu lương thực để đổi thực phẩm sao? "

Hắc Hạt Tử suy nghĩ một chút: "Đồ Tết ông chủ Ngô đưa tới đủ ăn trong bao lâu? "

Tô Vạn nói: "Nếu anh có thể chịu đựng được việc chỉ ăn nấm và mộc nhĩ, có thể ăn ít nhất ba tháng."

"Ở Phúc Kiến trồng nấm và mộc nhĩ cũng không có gì lạ." Hắc Hạt Tử nhìn thoáng qua chén mèo trống rỗng trên mặt đất, nói với Tô Vạn, "Cậu vẫn chưa quên những gì tôi dạy chứ?"

Tô Vạn có một linh cảm xấu: "Anh định làm gì?" "

Hắc Hạt Tử bắt đầu dùng một tư thế kỳ quái vặn vẹo xương khớp, giống như một con vật đang duỗi thắt lưng, gân cốt bị kéo dãn đua nhau phát ra tiếng động, cuối cùng hắn vặn vẹo cổ một chút, thoải mái thở dài một tiếng: "Nghèo rồi, đã đến lúc phải nhận việc."

Cũng không biết có phải là ảo giác của Tô Vạn hay không, cậu cảm thấy Hắc Hạt Tử hình như cao lên một chút. Tô Vạn hỏi: "Anh muốn cướp ngân hàng nào?" "

Hắc Hạt Tử cười cười, đột nhiên nói một câu: "Cậu có sợ ma không?" "

Trong lòng Tô Vạn trùng xuống.

Ba ngày sau, Tô Vạn ôm một cái ba lô khổng lồ, túi căng phồng, ngồi ở ghế sau một cái xe van rách nát màu nhôm, Hắc Hạt Tử thì ngậm kẹo mút, nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh cậu.

Đường cao tốc bởi vì dịp Tết nên tắc nghẽn thành một nồi cháo, rõ ràng chỉ cách nơi cần đến có 10 cây số, nhưng xe chỉ có thể nhích nửa cái bánh rưỡi về phía trước. Mặc dù Tô Vạn không bị say xe nhưng tình trạng vừa nhích vừa dừng này cũng khiến cậu cảm thấy khó chịu trong người.

"Thật ngại quá, bình thường cũng không tắc đến như vậy." Người đến đón bọn họ nói giọng địa phương đặc sệt, Tô Vạn phải đoán liên tục mới có thể miễn cưỡng nghe hiểu.

"Tết mà." Hắc Hạt Tử nhắm mắt lại nói. Hắn nói được rất nhiều tiếng địa phương, nhiều lúc mở miệng, Tô Vạn còn không kịp phản ứng.

Tài xế họ Vệ, tên là Vệ Quốc, 50 tuổi, cũng là khách hàng lần này. Xe kẹt trên đường cả buổi chiều, trông hắn vô cùng phiền não nhưng lại không giống như những tài xế khác xuống xe mắng chửi, chỉ là hút hết điếu này đến điếu khác.

Hắc Hạt Tử vốn không muốn vội vàng nói đến công chuyện, nhưng nhìn thấy xe thật sự không biết bao giờ mới xuống khỏi đường cao tốc, liền mở miệng hỏi: "Tôi thấy chúng ta phải buổi tối mới đến, bây giờ nhàn rỗi, không bằng nói chuyện làm ăn đi. Ông chủ Bạch nói năm mới nhà anh xảy ra chuyện kỳ lạ, là như thế nào? "

Cổ họng Tô Vạn từng đợt chua lên —— bữa trưa ở trong dạ dày đang vô cùng nghịch ngợm, cậu phải nhắm mắt dựa đầu lên kính xe mới cảm thấy khá hơn một chút, bây giờ nghe Hắc Hạt Tử hỏi vậy, Tô Vạn cũng dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.

Lão Vệ búng tàn thuốc vào chai nước khoáng, vẻ mặt trở nên lo lắng: "Trước đây tôi cũng hỏi qua ông chủ Bạch, hắn nói chuyện này phải để anh ra mặt mới được. "

"Đừng nghe hắn nói bậy." Hắc Hạt Tử cười nói, "Tên họ Bạch chỉ là sợ phiền toái. "

Lão Vệ miễn cưỡng cười theo hai tiếng, sắc mặt cứng đờ: "Gần sang năm mới thì xảy ra chuyện này, vợ tôi sợ tới mức ngủ không ngon mấy ngày, còn tôi thì... nhắm mắt lại cũng sẽ nghĩ đến. "

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lão Vệ nhét tàn thuốc còn lại vào chai nước khoáng, ngón tay run rẩy châm thêm một điếu nữa. Lão hít sâu một hơi, giống như là để chuẩn bị tâm lý, sau đó mới chậm rãi thuật lại chuyện ngày đó.

Một tuần trước, chỉ hai ngày trước ngày 30 Tết, để đón hai đứa con trai về nhà, lão Vệ chuẩn bị giết gà giết lợn theo phong tục nông thôn, làm cho bữa cơm giao thừa thêm hoành tráng.

Nhà Lão Vệ làm nghề trồng cao lương*, trước trạm y tế thôn có một mảnh đất cao lương, nuôi lợn không phải là nghề chính, cho nên chuồng lợn trong nhà tổng cộng chỉ có bốn năm con lợn. Theo lẽ thường, khi mổ lợn trong ngày Tết, lão Vệ sẽ chọn con già nhất, làm thịt cũng không lỗ, nhưng không hiểu sao hôm đó lão lại chọn một con lợn đực mới hơn một tuổi.

*cao lương là loại cây này



"Chuyện này tôi càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ." Lão Vệ kẹp điếu thuốc, sắc mặt rất kém, "Tôi vốn đã chọn con lợn nái già trong nhà, nhưng vừa vào chuồng lợn, không hiểu sao... lại chọn con lợn đực đó."

"Không hiểu sao?" Hắc Hạt Tử nhạy bén nhận ra trọng điểm trong lời của Lão Vệ.

Lão Vệ nuốt nước bọt: "Đúng vậy, sau này nghĩ lại, lúc đó tôi giống như bị ma nhập... Coi con lợn đực kia là heo nái sắp sinh, chính là loại cảm giác vô cùng chắc chắn, tôi cảm thấy con lợn kia sắp sinh, tôi phải lấy thứ trong bụng nó ra..."

"Chờ một chút," Tô Vạn nghe thấy có gì đó không đúng lắm, cắt ngang hắn, "Cho dù ông có coi nó là lợn nái, lợn cũng không cần mổ bụng để sinh đẻ, sao lại là 'phải lấy thứ trong bụng nó ra'?"

"Đó chính là phần đáng sợ nhất! Lão Vệ vô cùng kích động, hít mạnh một hơi, "Tôi chắc chắn trong bụng con lợn kia có thứ gì đó, nhất định phải giết nó. Bây giờ nghĩ lại, trong chuồng lợn nhà tôi tổng cộng chỉ có mấy con lợn như vậy, tôi chưa bao giờ nhầm lẫn, nuôi nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có thứ gì đó trong bụng chúng..."

"Nói tiếp đi." Hắc Hạt Tử giọng điệu nhàn nhạt.

Lão Vệ bình tĩnh lại một chút, nhớ lại lần nữa —— hôm đó lãoquyết định rằng mình sẽ giết một con lợn đực, hơn nữa còn là vừa quyết đã lập tức bắt tay vào việc. Bình thường giết lợn đều mang theo vợ và hàng xóm, nhưng hôm đó, lão Vệ lại quyết định tự mình đi.

Đang lúc Tô Vạn và Hắc Hạt Tử nghe rất nhập tâm, lão Vệ đột nhiên nói: "Tôi nuôi lợn hơn 20 năm, chưa bao giờ có chuyện như vậy."