Chương 1 - Nhất, khởi

Nhất

Sau đó nhiều năm, Cảnh Thiên vẫn hay nhớ tới giấc mộng ấy.

Giấc mộng ấy kéo dài bảy ngày, nhưng dây dưa cảnh mộng một đời của cậu.

Nhị

Khoảng thời gian đó, Cảnh Thiên đang cùng Tuyết Kiến cãi nhau, cậu thực rất khó mà chịu được tính khí đại tiểu thư của Tuyết Kiến. Cuối cùng có một ngày, sau khi Tuyết Kiến hung hăng tát cậu một cái rồi khóc lớn chạy đi, chuyện tình kéo dài suốt một năm của hai người chính thức tuyên bố OVER.

Kì thực Cảnh Thiên không khó chịu, một chút cũng không thấy khó chịu.

Cậu chỉ là không rõ, vì sao sự việc lại biến thành như vậy.

Tuyết Kiến đi rồi, Cảnh Thiên đột nhiên phát hiện gian phòng trọ của cậu tựa hồ càng sinh ra tịch mịch, vì vậy, cậu có ý đem căn phòng kế bên cho thuê.

Cậu bỏ ra một giờ ngồi viết tờ quảng cáo, gồm cả thời gian đem tờ quảng cáo đi dán. Chỉ là nội dung trên đấy đơn giản đến mức buồn cười.

Địa chỉ, số điện thoại, phía sau còn thòng thêm một câu: những cái khác gọi điện đến bàn bạc.

Vốn cậu cũng muốn viết nhiều một chút, nhưng lúc gọi điện thỉnh giáo cậu bạn Hà Tất Bình đã có kinh nghiệm viết cái này, Hà Tất Bình rất trực tiếp khinh thường cậu: “Ngu ngốc, một tờ quảng cáo mà thôi, viết nhiều như thế cậu xem nó là bản thảo sao?”

Cảnh Thiên im bặt.

Sau khi đem quảng cáo đi dán, hầu như không có ai gọi điện đến, cũng không kì quái, người ta bây giờ ngoại trừ người thân cận với mình, đều không muốn cùng người khác ở gần nhau quá.

Khoảng cách quá gần, có một ngày sẽ bị người khác xâm nhập sâu vào tâm hồn, lúc đó mọi bí mật không còn có thể che dấu.

Mà xã hội này, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, không ai thích bị người khác hoàn toàn xem thấu.

Vì vậy, lúc Cảnh Thiên dán xong quảng cáo, trong lòng cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng.

Nhưng mà, ngày thứ năm sau khi dán quảng cáo, điện thoại nhà Cảnh Thiên reo lên.

Tam

Gọi điện thoại đến nhà Cảnh Thiên thông thường chỉ có mấy người bạn, vì vậy lúc cậu chạy lại bắt điện thoại, ít nhiều mang theo vài phần mạn bất khinh tâm: “A lô”

Trong điện thoại truyền đến giọng nam ôn hòa: “Cậu là Cảnh tiên sinh phải không, tôi tên Từ Trường Khanh, thấy quảng cáo của cậu tôi rất cao hứng, có thể cho tôi thuê không?”

Cảnh Thiên phát thề, cậu từ trước đến giờ chưa từng nghe qua giọng nói nào dễ nghe như vậy.

Giọng dễ nghe như vậy cậu cũng nghe qua không ít, giọng nói của bạn gái cũ Tuyết Kiến cũng rất dễ nghe, hoạt bát trong trẻo, khiến người ta không cách nào bỏ qua sự tồn tại của cô ấy. Chỉ là so với người này, vẫn thiếu vài phần ôn nhu.

Em gái Long Quỳ của cậu cũng là một đại mỹ nhân, tính cách ôn nhu hay xấu hổ, thanh âm cũng giống người, là dạng đối lập hoàn toàn với Tuyết Kiến. Nhưng con bé quá nhút nhát, không có sự bình tĩnh của người này.

Cậu ngơ ngác mất mấy giây, sau đó mới bình tĩnh lại mà nói: “Có thể.”

Giọng nói dễ nghe tiếp tục truyền đến qua điện thoại: “Có yêu cầu gì hay không?”

Cảnh Thiên biểu hiện rõ ràng có chút bối rối: “Không, không có. Dù anh có mang bạn gái về tôi cũng không để ý, tôi buổi tối sẽ nhớ đóng cửa thật chặt nhét bông gòn vào tai thật kín.”

Tiếng cười trong trẻo vang lên: “Haha… Cảnh tiên sinh thật hài hước, vậy ngày mai tôi sẽ chuyển đến.”

Tứ

Cảnh Thiên còn nhớ, lúc Từ Trường Khanh đến, đã là giữa đêm.

Trăng đêm đó vô cùng xinh đẹp, ánh trăng hoa mỹ đến mức khiến mắt người lung lay, ánh trăng bàng bạc như nước chảy tràn khắp thành phố, phủ lên người nam tử xinh đẹp đứng trước cửa một tầng hoa sa màu bạc.

Chỉ là, đến cả ánh trăng sáng cũng không sánh bằng khuôn mặt người này.

Nam tử khẽ nói: “Xin chào, tôi là Từ Trường Khanh.”

Ngũ

Xin chào, tôi là Từ Trường Khanh.

Đây là câu đầu tiên Trường Khanh nói với Cảnh Thiên khi đến đây.

Lục

Lúc Cảnh Thiên định đi qua nghênh tiếp anh, một con mèo con từ trong lòng Trường Khanh nhảy xuống, chậm rãi đến trước mặt Cảnh Thiên khẽ ngao một tiếng, tư thái ưu nhã uyển chuyển, cũng giống như chủ nhân của nó.

Cảnh Thiên ngồi xổm xuống nhìn nó, chỉ thấy trong đôi mắt trong suốt như bảo thạch của nó chiếu ra vài tia hiếu kỳ, rõ ràng là đang đánh giá cậu.

Người trước cửa khẽ cười thanh thoát: “Tịch, đừng làm ồn.”

Thất

Con mèo tên Tịch đó rất ngoan, nghe tiếng gọi của Trường Khanh liền quay lại đứng bên cạnh anh, Trường Khanh cúi xuống ôm nó vào lòng, có chút xấu hổ cười: “Xin lỗi, Tịch đối người lạ tương đối hiếu kỳ.”

Cảnh Thiên gãi gãi đầu nghĩ xem mình nên nói gì, đối mặt với nam tử xinh đẹp như vậy, cậu lần đầu cảm thấy không biết làm sao: “Cái đó… vì sao gọi nó là Tịch?”

Trường Khanh ngẩng đầu, ánh trăng sáng rơi trên khuôn mặt anh, đôi con ngươi nhất thời lộ ra một màu đen tinh khiết tột cùng, làm bừng lên màn đêm ngày hè, thâm thúy như bầu trời sao.

“Mèo, là một loại động vật rất kì lạ.”

“Chúng ưu nhã, mỹ lệ, tịch mịch lại thích tự do.”

“Cậu không thể ràng buộc chúng, nếu không chúng rất có thể sẽ biến mất trước mắt cậu.”

“Tôi gọi nó là Tịch, là để lúc nào cũng nhắc nhở bản thân, nó sẽ không mãi mãi ở bên tôi.”

“Cậu có hiểu không?”

Giọng nói của Trường Khanh linh hoạt kì ảo, biểu tình hư vô, khiến tâm thần Cảnh Thiên không khỏi có chút hoảng hốt.

Một lát sau, Cảnh Thiên hồi phục tinh thần, lại nhìn thấy nụ cười ái ngại trên mặt Trường Khanh, phảng phất như biểu tình vừa rồi căn bản chưa từng xuất hiện trên mặt anh.

Cảnh Thiên nhìn anh thật lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Đêm khuya rồi, tôi giúp anh mang đồ vào, sớm nghỉ ngơi đi.”

Trường Khanh mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn cậu.”

——————————

Bộ Cảnh Khanh đầu tiên:”>

Ngắn thôi, nhưng để lại rất nhiều cảm xúc khi dịch (thế nên ngồi dịch một lèo luôn:D), và mình thật sự rất thích