Chương 1-Đỉnh Tuyết Sơn có lão Bạch Y

Tương truyền trên đỉnh Tuyết Sơn có con Bạch long ngàn tuổi, tu luyện đã lâu vẫn chưa được phong tước. Nhưng gần trăm năm trở lại đây lại có một truyền thuyết, chỉ cần sở hữu được chiếc vảy Bạch long, điều ước của người đó sẽ trở thành hiện thực. Nhưng ước nguyện đó phải thật mãnh liệt mới có thể kêu gọi Bạch Long đến trao đổi lấy Huyễn Lệ của bản thân mình mà cầu ước nguyện.

Một mảng không hư ảo, một góc cổ thụ già cằn cỗi, một nụ hoa tuyết liên không bao giờ hé nở. Từng luồng gió tạt mạnh vào người, nhưng hắn không cảm thấy rét lạnh. Đối diện hắn một lão bạch y ngồi trên rễ góc cây cằn to lớn, dung diện khắc khổ, mặt trắng hơn tuyết, tóc phủ dài đọng đầy tuyết. Hắn cảm thấy xung quanh hư ảo, rõ ràng giữa tháng năm sao lại tuyết. Nhưng cho dù là hư ảo hắn cũng đã quyết tâm.

"Ta muốn trở thành trạng nguyên, rạng danh gia tộc." – Đại thiếu gia Lương Khất nhíu đôi mày kiếm, đôi mắt phượng xếch, đôi môi mỏng mím chặt, từng câu chứ phát ra khẽ răng ánh lên sự quyết tâm tột cùng. Lão bạch y nhìn những ngón tay thon dài nắm chặt bình thủy ngọc kia lẩm nhẩm mấy câu trong miệng như ngôn chú, chiếc vảy bạc bên trong bỗng ánh lên những hạt ngũ sắc bay bổng trong lòng bình, rồi nương theo miệng binh lan tỏa ra bên ngoài.

Chiếc bình bỗng vỡ tan tạo thành những tơ bạc óng ánh quấn chặt lấy tay Lương Khất, một nỗi đau khó tả, nó như xuyên qua lòng bàn tay rồi đâm thẳng vào tim khiến hắn cảm thấy khó thở đến khi ánh sáng dần tan biến, lòng bàn tay hắn hiện liên dấu vẩy rồng rồi từ từ lặn mất.

Lão bạch y nhìn hắn, ánh mắt lão vô hồn, miệng chỉ phát ra một câu "khế ước đã thành lập". Một câu nói đã xong, khung cảnh xung quanh lão bạch y dần tan biến, hòa vào trong sương tuyết rồi biến mất. Lương Khất nhìn theo không khỏi kinh ngạc, nhưng rồi lại quay đi nhìn vào dấu vết đang ẩn ẩn hiện hiện trên lòng bàn tay mà nhíu mày, nghiến chặc răng "chắc chắn ta sẽ đạt được".

Mùa khoa cử năm nay, hoàng thượng trẻ tuổi sau khi đăng quang đích thân giám thi, các quan viên muốn đút lót cho con cái là điều không tưởng, nếu không đi lên bằng chính sức mình thì chỉ có thể cáo bệnh không thi cho đỡ xấu hổ với mắt rồng, cùng lắm khoa sau thi cũng được.

Lương gia ba đời đều làm quan, tuy không chính trực thanh liêm nhưng cũng không mích lòng dân chúng, chỉ là đường quan khó đi tùy đường mà đi. Song cả ba đời các vị cha chú vẫn chưa ai lấy được chức trạng nguyên để thực sự rạng danh gia tộc. Hai công tử Lương gia có tiếng học cao hiểu rộng, là ứng cử viên sáng giá, nên áp lực thi cử với họ càng nặng nề hơn. Chức trạng nguyên có một mà ai cũng muốn tranh giành. Lương Khất, đại thiếu gia nhà họ Lương năm nay cũng đã hai lăm tuổi, dáng người tao nhã, mày kiếm mắt phượng, học vấn tài cao, nhưng tính cách bình trầm không mấy thân thiện, ngược lại nhị thiếu gia Lương Nhất chỉ mới mười tám tuổi, anh tuấn phi lãng, học vị kiến thức có thể sánh ngang huynh trưởng, nhưng đôi mắt hoa đào khiến y trông có vẻ phong lưu tùy tính. Tính khí Lương Nhất hoạt náo sôi động, giao kết rộng rãi rất được lòng mọi người. Người dân trong kinh cũng đã mở sòng cá cược nhị vị công tử cùng các công tử thế gia xem ai đạt chức vị tôn quý kia. Tất nhiên phần cá của Lương Nhất vẫn nhỉnh hơn một chút.

Sau khi hoàng đế trên điện cao thắp ba nén nhang dày, các giám quan bắt đầu phát đề thi.

Nhưng chỉ chưa đầy nửa nén nhang đã bắt ba người gian lận, hoàng thượng tức giận, mày rồng nhíu lại, đập bàn chỉ điểm, chất giọng trầm khàn đầy uy hiếp: Cấm vĩnh viễn. Các thí sinh tuy khác trán đổ mồ hôi, trong lòng căng thẳng.

Lương Khất tuy có phần tự tin về phần bài viết của mình, nhưng vẫn lo lắng. Đối thủ năm nay rất nhiều, các tài tử danh tiếng đều muốn được mắt rồng chú ý nên phàm kẻ có thực tài đều cực lực phát huy văn chương lượn múa. Hắn nhíu chặt mày, lén nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, ấn ký ẩn ẩn hiện hiện, rõ ràng nói cho hắn biết giao dịch kia không phải là giấc mộng hoang đường của hắn. Nhưng hắn cũng không thể dựa vào lời hứa hư ảo kia của lão già thần bí ấy. Hắn tin tưởng thực lực của mình không thua kém những tài tử khác.

Cho đến khi Hoàng đế từ bản khảo thí bước xuống, thái giám tùy từng tay che lọng vội bước theo sau. Hoàng đế trẻ tuổi tuấn mạo phi phàm, uy nghiêm thiên đỉnh, mắt sắc phi ưng, hai tay chắp sau lưng, từng bước đi xuống các bàn của thí sinh.

Các thí sinh căng thẳng. Lương Khất cũng không ngoại lệ, tay nắm chặt bút, tự giữ cho mình điềm tỉnh.

Hoàng đế sắp đi đến bàn của hắn.

Bước chân hoàng đế càng đến gần, tim hắn càng đập mạnh, mồ hôi không kiềm được túa ra khắp trán, chảy cả xuống cổ, hắn vội lấy tay lau lau để tránh mồ hôi rơi thấm giấy.

Hoàng đế mỗi khi đi ngang qua bàn của các thi sinh, đều liếc mắt một cái rồi đi tiếp. Đến khi đến bàn của Lương Khất thì dừng một chút, ánh nhìn sáng lên, nhưng cũng nhau chóng thâu lại, rồi lại tiếp tục bước đi,

Tim của Lương Khất cũng muốn rớt xuống lăn theo chân hoàng đế. Hắn thở nhẹ mồ hôi trộm liếc ra sau theo bóng lưng to rộng kia của hoàng đế. Hắn nhíu mày, môi bị răng cắn chặt, rồi quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào bài thi, xé bỏ, rồi từ ống trúc lấy ra tờ giấy khác.

Thời gian cứ căng thẳng tầng nấc, cho đến khi ba nén nhang dày từ từ tàn dần, đến khi bụi nhang cuối cùng rơi xuống, tiếng trống chấm dứt kỳ thi vang lên mạnh mẽ đánh vào tâm trí của từng thí sinh. Có kẻ nhíu mày, có kẻ thở phào, nhưng sự căng thẳng vẫn chưa qua. Cho đến khi giám quan thâu hết bài, hoàng đế phát hiệu kết thúc, từng người bước ra khỏi cổng trường thi vẫn đeo tảng đá lớn trong lòng, sắc mặt ai cũng hoang mang lo lắng.

Lương Khất nặng nề bước ra khỏi cổng, trong lòng ngổn ngang khó chịu. Một bàn tay níu lấy cổ áo hắn, kéo hắn ngã ra sau. Lương Khất bị bất ngờ giật mình, chân không vững, người ngã ra sau. Một bàn tay khác vòng qua eo hắn ôm lấy, kéo trọn hắn vào lồng ngực mình của người kia. Chất giọng trầm trầm bổng bổng, nhẹ nhàng nhả theo từng cái nhấp môi, hơi thở theo đó chộn rộn quấn lấy vành tai Lương Khất khiến hắn cực kỳ khó chịu hai tay tách rời vòng tay kia, lách người xoay lại nhìn chằm chằm vào người đối diện mà muốn nghiến răng nghiến lợi.

Tên em trai bất trị bất hảo tài năng của hắn. -Lương Nhất.

- Huynh trưởng, phần thi lần này ta làm rất tốt, không khéo chức "Bảng Nhãn" phải nhường cho huynh rồi. - Lương Nhất vỗ vai huynh trưởng, tay kia quơ quơ bản nháp vô tư cười đắc ý. Lương Khất bình thản, hất tay của đệ đệ ra nhệch mép cười khẩy "chưa có kết quả, đệ đừng quá cao ngạo.".

- Đợi kết quả ra, huynh mà thua ta thì phải bao ta một lầu tại Túy hương viện đó. - Y vừa cười nói vừa thấy bản nháp của mình vào người huynh trưởng, vị đệ đệ cao ngạo háo thắng cười to, rồi vẫy vẫy tay tạm biệt chạy đến chỗ đám bạn chuyên trà dư tửu hậu đang chờ chực nãy giờ trước cửa trường thi "Huynh nói với mẫu thân hôm nay đệ về trễ đừng chờ cơm đệ nha". Lương Khất chỉ kịp một từ "đệ.." rồi không nói được gì khi bóng người mất hút trong đám đông, để lại hắn cùng bản nháp bài thi một mình lặng lẽ ra về.

Cổng trường thi đóng sầm, âm thanh rúng động, lạnh lẽo, giống như cơn lạnh xuyên qua da thịt hắn, bài nháp của đệ đệ khiến Lương Khất rùng mình. Tuy chỉ là bản nháp, nhưng lời lẽ hùng hồn, câu văn ngắn gọn súc tích, hắn nhớ đến bài văn của mình tuy không thua kém nhưng lời lẽ chắc chắc không sắc bén như bản nháp này. Mồ hôi trên trán đổ xuống, thấm vào bản giấy nháp, vội vã lật lòng bàn tay trái lên xem xét, vết vẩy Bạch long thoát ẩn hiện kia đã biến mất. Hắn cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ đó chỉ là cơn ảo mộng hoang đường của chính hắn. Tự bản thân mình cảm thấy không tự tin vào khả năng nên đã tự tạo ra cơn ảo mộng trấn an bản thân sao?

Không đúng, rõ ràng cái cảm nhận vảy Bạch Long in sâu trong da thịt một cách đau đớn sao có thể là giả được. Lương Khất cảm thấy mình thật hoang mang, cho đến khi thư đồng của gọi thì hắn mới lấy lại bình tĩnh cùng y bước thật dài trở về Lương Phủ.

Trời dần tối, sương đêm lạnh lẽo, bao nhiêu năm đèn sách, chẳng lẽ lại thua đứa đệ đệ suốt ngày rong chơi nơi ca phường hay sao. Tuy Lương Nhất đệ hắn ngày đêm rong chơi, nhưng phụ thân phụ mẫu hắn không bao giờ la trách, có lẽ vì họ tin tưởng vào tài năng thiên bẩm của con trai cưng. Còn hắn Lương Khất tuy tuổi cao hơn tiểu đệ của hắn, nhưng lão sư đến bây giờ mới cho hắn "xuất quan" thi cử, vì nói rằng khả năng hắn vẫn chưa đủ để dành chức Trạng nguyên. Lão sư cũng khuyên hắn nên nhìn xuống một chút, nhưng lão lại không tiếc lời khen cho đệ đệ của hắn, khiến tâm hắn không cam.

Gia phủ nhà họ Lương vẫn sáng đèn, phụ mẫu Lương gia cứ đi tới đi lui. Cho đến khi nghe tiếng từ cửa vọng vào.

Rầm! Cánh cổng nhà mở toang, Lương Nhất trong bộ dạng say xỉn, được đám bằng hồ cẩu hữu đưa về. Mẫu thân hắn vội vã chạy ra đỡ, lo lắng. Lương Nhất nhìn thấy mẫu thân ôm choàng lấy "Mẫu mẫu à, hôm nay ta vui lắm, ta làm bài rất tốt, ta còn nhìn thấy ánh mắt của hoàng thượng khi đi xuống khảo thí, đã nhìn không dứt bài của ta. Chắc chắn chức trạng nguyên sẽ.. ợ..".

Lương Khất đứng bên trong viện nhìn ra một bộ dạng tệ hại của đệ đệ khiến hắn cảm thấy bất phục. Tại sao cho dù hắn cố gắng cách mấy cũng không thể sánh với Lương Nhất. Cố gắng của hắn không bằng thực tài của đệ đệ, mẫu thân lại luôn nuông chìu đệ đệ hắn.

"Cái tên sâu rượu này, thi không lo về mà còn la cà, tối không cho ai ngủ sao?" -Phụ thân hắn hai tay choàng trước ngực, nhíu mày quát lớn, khiến mẫu thân hắn giật mình vội nhíu mày trách móc.

Lương Khất bước đến, nhấc tay của đệ đệ hắn ra khỏi mẫu thân, khoác qua vai hắn "Mẫu thân người đi nghỉ đi, để con đưa tiểu đệ về phòng được rồi". Hắn dìu Lương Nhất đi vào trong biệt viện mà vẫn còn nghe tiếng càm ràm của phụ thân, tiếng xoa dịu của mẫu thân hắn "Thôi mà thi cử đã xong, Lương Nhất nó đã được hoàng thượng chú ý, thì chẳng phải là điều tốt sao, con nó tuổi trẻ đắc ý là chuyện thường..". Những câu cười nói của phụ mẫu sau lưng khiến Lương Khất cảm thấy khó chịu, hắn nhìn tên say xỉn đang loạng choạng bên mình mà cảm thấy bị hạ nhục một cách triệt để.

"Huynh trưởng.."

"Gì?"

"Ta rốt cuộc cũng sắp bắt kịp huynh.." Lương Nhất lẩm bẩm trong men rượu.

"Hừ, là ta không bắt kịp đệ mới phải." Lương Khất cười gằng, "Cả trong lúc say ngươi cũng muốn sỉ nhục ta sao?"

Lương Khất hắn dù mang danh tài tử nhưng lúc nào cũng bị đem ra so sánh với đệ đệ. Ngay cả thân sinh phụ mẫu cũng một mực đặt niềm tin vào đệ đệ. Hắn cảm thấy chán ghét đệ đệ, chán ghét bản thân. Hắn biết rõ khả năng của mình, nhưng trước giờ luôn tự vấn mình bao năm mài rèn đèn sách không thể thua một kẻ lêu lổng họa bướm trêu ong. Vì cái gì huynh trưởng này phải thua đệ đệ, một tên oắt con lúc trước chỉ biết lẻo đẽo theo sau gã đến tư viện. Nhưng bản nháp hôm nay đã đánh tan ảo tưởng của hắn. Đánh mạnh mặt hắn một cái tát đau. Tỉnh lại đi, dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể thẳng kẻ vốn đã là thiên tài từ nhỏ..

"Ha ha, không phải đâu.. huynh lúc nào cũng là rất xa với đệ, nên đệ mới phải cố gắng rất nhiều." Lương Nhất một bộ dạng say xỉn lắc lắc cái đầu, giọng nấc từng đoạn vì men rượu.

"Ta chưa thấy ngươi cố gắng bao giờ.." Lương Khất gằng mạnh.

"Đúng ha.." Lương Nhất nhìn huynh trưởng của mình cười tít mắt, rồi đẩy hắn ra. Đệ đệ hắn xỉn quá rồi, y cứ xoay vòng rồi nói năng hàm hồ. "Vì trước giờ ta chưa cố gắng, nên ta đã cầu nguyện để ông trời có thể cho ta cơ hội mà cố gắng."

"Ý ngươi là gì?" Lương Khất cảm thấy bất an, trong lời nói của đệ đệ say rượu kia đang ám chỉ điều gì. Lương Nhất chạy một vòng quanh hắn, rồi dừng trước mặt hắn, cười thật tươi, nụ cười như được ánh trăng chiếu rọi. Lương Khất thường thấy đệ đệ hắn hay cười, nhưng chưa bao giờ để ý đến nụ cười của đệ ấy có thể đẹp, rực rỡ đến vậy. Lương Nhất nắm lấy tay áo bên trái kéo xuống, để lộ cánh tay thon gầy, trắng trẻo giữa ánh trăng. "Huynh xem nè.."

"Cẩn thận!" Lương Khất chỉ kịp hét lên một tiếng, tiểu đệ của hắn không may trượt chân ngã xuống thành hồ, ánh trăng vằng vặc chợt bị mây mù che khuất, gió lồng lộng thổi, nước hồ lạnh lẽo. Người dưới hồ không ngừng vùng vẫy. Mây đen trôi đi, ánh trăng lại tỏa sáng, bóng nước im lặng. Gia nhân reo hò hỗn loạn. Tiểu đệ trong tay hắn cứ lạnh dần...

Đọc nhớ like để tác giả có động lực viết tiếp nha bạn.