Thưa mẹ, con là người Việt Nam
Luân lưu từ giòng máu điêu tàn
Thưa mẹ, con là người da vàng
Màu da của kiếp lầm than.
Quê hương ta vùng vẫy ngang tàn
Huế, Sài Gòn, Hà Nội những vết tích tan thương
Mậu Thân Mùa Hè đỏ lửa, đại lộ Kinh Hoàng
Con nhớ mãi trong lòng con bất diệt.
Rồi những ngày miệt mài trong giấc ngủ say
Ba mươi, ngày ấy tháng tư xưa, lòng con nước lụt
Trời mưa lũ, phố cũ tình xưa, bó rủ tan hoang.
Có một ngày, một ngày nào con sẽ xa
Xa kinh kỳ, hoa lệ lũ hoang ma
Tràng Tiền, mấy nhịp con vẫn nhớ
Thiên Mụ mấy tầng, con chẳng quên.
Sài Gòn đó, từng con phố nhỏ
Mỗi dặm đường hàng vạn dấu chân con
Nha Trang, Đà Nẵng trời thơ mộng
Nhưng chẳng bao giờ con muốn quên.
Giờ đây, mỗi đứa con lạc loài mỗi nẽo
Đứa London (Cali), đứa Paris, đứa đèo heo gió hút
Gặp nhau từng hàng lệ xót xa, buông những câu chào
Đôi ba sinh ngữ, Bonjour, Au revoir, Hello, Good bye
Con gục (ôm) đầu chua xót đắng cay.
Thưa mẹ, thưa mẹ, thưa mẹ, quê hương mình
Đã chết rồi, mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ Việt Nam ơi ...