Nhớ chiều nào nơi đây, đứng dưới mái hiên trường này. Trộm nhìn em thơ ngây, mái tóc chấm ngang bờ vai, em thường nhìn mây bay nhưng nào đâu biết đâu biết, mỗi khi em tan trường về, anh bên đường làm cây si.
Cuối con đường một tà áo bay, em về qua tóc xõa bờ vai, người anh yêu sao nhỏ bé thơ ngây. Anh bước mãi trên đường dài, mong một lần thôi thấy môi em cười, cho dù đi giữa mưa bay.
Rồi chiều hôm nay, vẫn đứng dưới hiên trường này. Một nụ hồng trên tay để nói bao lời đắm say. Nhưng trời làm mưa bay, em nào đâu biết đâu biết, để anh trong mưa chờ đợi. Em ơi tội tình cây si.