Thức với ánh trăng ngoài phố vắng, mình anh đứng đây nhìn lại bao kỷ niệm vui buồn. Hôm nào đâu rồi ngày quen nhau còn mới đó nắm tay còn quyến luyến. Ngày đưa lối em về cùng đi thật gần trên đường em còn vui cười mà anh đâu ngờ.
Đến lúc trái tim này dốc hết tình yêu nhớ nhung người rồi nhưng nào ngờ bây giờ em làm anh buồn mỗi khi em trốn tránh đi với anh để tìm tình yêu trong mơ quên anh sao? Lãng quên tháng năm chúng ta…. Bên nhau sớt chia vui buồn từng đêm sương rơi anh đưa em về tay trong tay để rồi hôm nay anh đợi ngóng em… Hay em đã yêu ai rồi cho nên con tim theo chân người em ra đi… Nhìn lại anh đã yêu thật nhiều…