Lời em nói vẫn như văng vẳng đâu đây
Giờ chia tay ưu tư chết lặng hàng cây
Mất em rồi không bao giờ có lại
Tiễn người đi cả hồn ta tê tái
Giờ phương ấy, em theo bước đường cuồng quay
Để lại đây, âm u xám một trời mây
Có khi nào, bâng khuâng ngồi nhớ lại
Những ngày xưa, còn lang thang chốn này
Em đi rồi là hết, không ai để hẹn hò
Em đi rồi bóp chết.. trong em nhiều mộng mơ
Không gian chợi rạn vỡ, tương lai là hư vô
Anh tan vào ngọn gió, anh ra người khủ ngơ (*)
Em đâu rồi tình hỡi, em đâu rồi tình hời
Anh chui vào bóng tối, anh rơi vào chơi vơi
Em đâu là tình nữa, em đã thành xa xưa
Anh đâu còn người cũ, anh muốn thành người mù
Để không thấy.. quanh đây vẫn đậm hình em