Sao em không đến chiều nay thứ bảy.
Sao em không lại đường vắng em đi.
Sao em không lại, sao em không lại,
Quân trường riêng tôi đứng đây,
đếm từng chiếc lá thu bay...
Sao em không đến, sao em không đến
Để nắng chiều tắt trên cây soan già.
Quạnh vắng mình tôi bâng khuâng trông chờ,
nghe lòng thương thương nhớ nhớ,
nhớ thương người em trong giấc mơ.
Đời tôi, từ ngày khoác áo chiến binh lên đường,
thấy rằng lòng mình đã bớt vấn vương.
Chiều nay, lòng chợt thấy nhớ thương em,
Thương về mái tóc êm đềm buông dài ấp kín hồn em...
Tôi mong em đến tuần sau thứ bảy,
Cho tôi không còn tìm áo ai bay,
Cho tôi không còn đếm bước âm thầm
những chiều em không đến thăm,
Vì tôi biết tôi còn có em.
Sao em không đến, sao em không đến.
Sao em không đến, sao em không đến.