Chiều buồn sầu về quạnh vắng.
Mây trắng, ngoài hiên thoáng nghe gió heo may.
Ta chờ ai thức suốt canh dài.
Chờ ai chốn đây cho phai úa trăng tàn.
Chuyện tình nửa đường chuyển bến,
Cho mơ ước ngàn năm gió bay.
Nỗi đắng cay như lửa thiêu đốt trong hồn.
Người yêu dấu ơi, xin đừng dối nhau.
Never fall in love.
Tình yêu ngõ tối sâu, thà mãi rời nhau.
Thắm thiết nữa cho lòng đau.
ôi! thời gian gió mưa phai nhòa.
Một chiều buồn trở về chốn đây,
ngồi ta đốt tập thư cũ, niềm đau chôn giấu.
Never fall in love.
Đành quên dĩ vãng xưa đầy ân ái.
Và mộng mơ cố cắt đi đường tơ.
Thôi, nợ duyên cũng như trông chờ.
Lòng có còn chỉ là chút tình nhớ.
Ta nhắc đến mỗi khi chiều mơ.
Đường về chiều vàng nhạt nắng,
cho mây trắng đầu non cuốn trôi.
Tiếng tiêu ai bên bờ xa vắng như u hoài.
Giọng tiêu thiết tha như vướng mắc trong lòng.
Nhạc điệu buồn như còn phảng phất.
Bao nhung nhớ sầu thương xót xa.
Thoáng vút cao, nghe càng như réo rắc muôn đời.
Người yêu dấu ơi! Ta về phố xưa
Never fall in love.
Tình yêu ngõ tối sâu.
Hồn ta ngỡ mình về đâu lúc đã lỡ xa rời nhau.
ôi! Tình kia tháng năm phai nhòa.
Chiều nay mình trở về chốn đây.
Ngồi ta đốt tập thơ cũ, niềm đau chôn giấu.
Never fall in love đành quên dĩ vãng xưa
Ta nhắc đến mỗi khi chiều mơ.