Một chàng trai tuấn tú, sống quanh năm trong rừng rú
Dựng lều bên góc đa, tháng năm qua bên nghìn xa, rất xa
Người tiêu phu lặng lẽ đếm sương rơi trên màu lá
Chuyện phồn hoa nếm dưới tiếng búa vang trên rừng cây
Chàng tên gọi Thạch Sanh
Mang trên vai sức voi thân, và mang trong tim máu con người, hiền lương, dễ thương
Chàng tên gọi Thạch Sanh
Cũng có lúc lẻ loi, và chàng cũng có lúc khát khao tình thương mến
Một ngày kia có tiếng bước ly thông qua rừng vắng
Chàng ngây thơ trót kết nghĩa anh em trong cuộc đời
Thạch Sanh bỏ rừng xanh,
Ngỡ đã hết lúc cô đơn, tìm thấy mái ấm gia đình cho đời mình
Gặp chằng tinh tác oai bắt nhân gian, ôm sầu oán
Người hùng vung kiếm, chém yêu ma cho rừng xa, hát ca
Lòng người thông, lập bắt kế bắt em đi xa biệt tăm
được mình, khoe chiến tích, đón cao sao vua giá ban
Thạch Sanh! về lại rừng xanh sau lưng mang chiếc cung vàng
Về lại nơi hoang liêu, dấu thân trong rừng sâu mãi sâu
Một sớm nhìn trời cao, thoáng thấy có cánh Chim to được dấu sâu,
Lạ lùng chim cố cắp ai kia mang về đâu
Chàng lạ lùng quyết cứu công nương trả lại đời
Thạch Sanh vào miệng hang, giết ác thú cướp giai nhân và biết
Lấp hang trong đời chàng
Lần mò trong bóng tối cứu quân vương nơi ngục sắt
Vì lời thề Biếu ân nhân cây đàn xinh, rất xinh
Chàng về cây đa cũ kiếp cô đơn nơi rừng rú
Chuyện hàm oan, kế tiếp bắt giam thân trong ngục tù
Thạch sanh dạo đàn lên ai đưa công chúa lên bờ,
Để cho ai se mối duyên tơ còn ai xót xa
Đan tính tình tan, thánh thót bay đến cung son
Nàng chớp mắt nghe ân tình kêu réo
Ngày ơn cứu thóat bỗng giai nhân quên giọng nói
Nhặt hài xanh chim oanh cất tiếng hát trên lầu tình
Thạch Sanh gặp tình yêu biết đã hết lúc dô đơn,
Tìm thấy mái ấm duyên tình cho đời mình
Phút oán ghét đã không màng, chàng đón lây mối duyên tơ nồng nàn
Xóa hết những lỗi dân gian, cùng đón lấy mối duyên tơ nồng nàn
Chàng tên gọi Thạch Sanh