Em đi qua cầu, có gió bay theo
Thổi bùng khăn tang, trắng giữa khung chiều
Em đi qua cầu, có lá xôn xao
Một giòng sông sâu, chở hồn thương đau
Em đi qua cầu, chở chiều trên vai
Ngậm buồn trên môi, trái tim đã hoài
Một người nằm xuống, một người nơi đây
Em đi qua cầu, một hồn mây bay
Em đi trong chiều, một đời khôn nguôi
Một đời riêng ai mong ai
Em đi qua cầu, tiếng súng vang theo
Làng mạc quê hương, có dáng buồn rầu
Em đi qua cầu, có gió hiu hiu
Thổi lòng em xa, đến mãi nơi nào