Tôi muốn đi thật xa, thật xa người ơi đi mãi không trở về
Tôi muốn đi thật xa, nơi còn ghi dấu bao kỷ niệm êm đềm.
Đời nghèo ai mơ sao tôi chẳng biết.
Tình nghèo lại yêu sâu trong lòng mãi.
Tôi quá ngây thơ vội tin những lời
Vàng đá ân tình khi mình còn bên nhau.
Xưa lúc ta gặp nhau, nhà anh nhà em chung xóm thôn nghèo nàn.
Hai đứa phải lòng nhau, em thường hay nói không ước chuyện sang giàu.
Mình nghèo nhưng yêu nhau không giả dối.
Một lòng yêu nhau như chim liền cành.
Như gió yêu mây thầm mong với trời:
Không nỡ chia lìa cho mình được se duyên.
Tôi yêu em, nên vẫn tin lời hẹn thề yêu mãi không phai.
Tôi yêu em, yêu bằng say đắm mối tình đầu mới nở hoa.
Tôi không tin em đã thay lòng vì nhòa mắt trước sa hoa.
Nhưng hôm nay tôi bừng tỉnh giấc đau thương mình tôi riêng mang.
Tôi muốn đi thật xa, thật xa để quên khu phố xưa nghèo nàn.
Tôi muốn đi thật xa, xa vùng yêu dấu như nhắc chuyện đau buồn.
Rồi một mai đây nơi phương trời thẳm
Một mình đơn côi đêm đêm một bóng
Tôi nắn cung tơ dạo lên phím đàn
U uất nghẹn lời thương cuộc tình xa xưa