Đội nặng trên đầu nón sắt đã quen Mang trong chân mãi giày sô đã mòn Kể từ xa áo thư sinh bỏ trường thân mến ra đi Năm năm có lẽ chưa ghé về thăm.
Cuộc đời xuôi ngược đây đó khắp nơi Đôi khi cũng nhớ trường xưa muốn về Ngại mình tay trắng tương lai ngại tình ai đã quên ai Xa xôi cách mặt cách cả tấm lòng.
[ĐK:] Giờ này nơi phương xa đó người xưa có còn áo trắng đến trường Hay là đã xuống thuyền hoa? Giờ nhìn hoa bay sắc máu lưng trời Có còn thương thuở xa xưa hay là đã vội vàng quên.
Lòng người vô tình như gió thoáng qua Như con nước sớm chiều vơi sáng đầy Đời mình nay đó mai đây tình người như gió như mây Xa xôi cách trở biết tình có bền?