Hoàng Thành xa đường núi sông ta cách trở với người
Tôi quên sao chốn son vàng có một nàng Tôn nữ
Ngày xưa ấy tôi với nàng những chiều bờ Hương giang
Những khi trong vườn quyên Hoàng hoa nở
Nam Giao chiều ướt lệ trời giăng mưa
Còn tìm đâu giòng nước êm lững lờ trăng gió hiền
Cho tôi mơ khúc Nam Bình thoáng sầu thương lai láng
Người phương ấy xin hiểu giùm nỗi lòng người nơi đây
Giữa đêm trăng gầy chút tình cố lữ
Nghe chưa đầy nghĩa lòng mình thương nhau
Người quen tôi ghé quê em. Chuyến tàu đến lạnh buồn tênh
Quà cho em đành không nhé. Nhưng sầu nào nỡ gởi chia
Dù tôi lê bước phương xa. Nhưng tình không ngại đường xa
Nợ em xin đền sau nhe. Trăm vạn lần những khi xưa
Còn từng đêm ngồi thức mơ nhớ người nơi Cố thành
Mưa Kim Long, trúc xưa gầy có chờ chim xanh tới?
Giòng sông ấy nay vẫn còn chiếc thuyền chờ neo không?
Hãy xin cho lòng đá vàng muôn thuở
Mai tôi về nối lại ngày vui xưa