Ngồi nhìn trăng xế. Sương khói mờ ngập tràn non nước Chàm
cuộn nhạt màu trong bóng ngàn. Thuyền đâu, thuyền tan trên sóng,
Nhắc chi điêu tàn lòng chạnh nao ý hoài hương gợi gợi thêm tiếng hờn oan
Đồ Bàn, xao xuyến, trên cốt hài vạn hồn khóc máu đời vạn vạn hồn thảm thiết
Hời! Tàn canh, cuồng âm theo gió. Sắc se tơ lòng người, dật dờ nơi cuối trời ...
Lạnh lùng ôi tiếc thời !
Năm xưa, ta nhớ. Non nươc này liệt oanh ngát danh
cùng trời mây thắm xanh. Rừng sâu, đồi cao,
là đây Chiêm nữ kết hoa tô đời cười nhịp theo tiếng bình minh
Đồ Bàn, giây phút tan nát thời nghiệp cường xây đá vàng lộng
Rạng ngời bao tháp ngàn. Giờ đây, còn dăm chiếc bóng
lắng trong điêu tàn lòng ngập tràn muôn tiếng hờn đợi đợi ngày tung xóa hờn!
Hò hơ, hò ho ho hó. Hó ho ho hò hò ho ho hó ho hò !