Nghe trùng dương réo gọi lời dã tràng
Con thuyền trôi khuất một ngày chiều vàng
Xót thương người ngậm ngùi nơi bến xưa
Ngọn buồm theo sóng đưa. Khuất trong sương mờ
Cho ngàn sau biển đời đời còn buồn
Khi hoàng hôn nhắn một lời hẹn hò
Đứng trên đồi nàng nhìn ra biển khơi
Tìm thuyền xưa cố nhân. In bóng khung trời
Sóng, những con sóng bạc đầu còn hát trên biển cát
Nhưng con thuyền xưa ngọc ngà tình yêu
Quay về chưa. Xa chim hải âu vỗ cánh
Cất tiếng buồn thảm thiết. Đến báo tin người xưa
Khi nàng hay cánh buồm chắng trở về
Ôi trùng dương đã chìm một lời thề
Sóng muôn đời còn gào bên ánh trăng
Nàng ngồi bên hải đăng. Xót xa vô vàn
Khi thời gian đã bào mòn cuộc đời
Trong tịch liêu đắm chìm một đời người
Xác thân nàng bọt bèo nương sóng trôi
Một vì tinh tú rơi. Xa khuất khung trời