Một mùa Thu trước khi nắng tắt hoàng hôn
nhặt hoa chẳng thấy buồn.
Nhuộm ánh nắng tà cài duyên qua mái tóc.
Tôi chờ người với yêu đương.
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
đường xa vút bóng chiều phong.
Và nơi chân mây phương trời thẳm
Mờ sương tôi buồn hái cành hoa trắng chạnh lòng.
Người nhìn hoa trắng hay bảo: đó từ ly
nào tôi có hiểu gì!
Thuở ấy thấy lòng mình sao trong trắng quá
nên cười mà chẳng biến suy.
Màu trắng là trinh trắng cuộc đời
tình ta chỉ thế mà thôi.
Người đi xa xăm tôi buồn lắm!
Tình xưa nay lỡ mất ngày vui pháo nhuộm đường.
Và từ đó Thu rồi Thu lại Thu,
lòng giá đến bao giờ!
Dù biết tôi buồn nhớ,
Cành hoa tim tan vỡ người ấy quá hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời.
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi.
Mà từng Thu chết, từng Thu chết.
Vẫn giấu trong tim bóng một người.
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết.
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa.
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ.
Và đỏ như màu máu thắm phai.
Rồi chiều Thu nay khi nắng tắt hoàng hôn,
nhặt hoa đã biết buồn.
Lạnh lẽo gió về đìu hiu trên nẻo vắng
thấy lòng mình quá bâng khuâng.
Người ấy còn sang bến đợi thuyền,
màu hoa rụng đỏ chiều Thu.
Lời xưa thơ ngây tôi nào biết
tình duyên nay đã chết người ấy có buồn không?