Đêm lắng xuống xóa bóng chiều mờ sương rơi.
Tôi đứng đắm đuối lướt hồn về xa xôi
Ôi dĩ vãng gieo rắc mối nhớ thương trên muôn ngàn lối
Tôi nhớ mãi mãi đóa mộng đầu xa xưa khi chớm biết nhớ biết giận hờn vu vơ
Thơ ấu hỡi sao nỡ cất bước tới không gian xa mờ.
Hồn tìm ngược về bến dĩ vãng nhớ mối tình đầu dệt dưới ánh nắng
Trong bóng chiều tà dịu êm say sưa bên em tôi trao câu trìu mến.
Và lòng rộn ràng nhớ chốn cũ dưới mái nhà ngày nào sống ấm cúng
Chung khúc nhạc lòng nồng say bên em thơ ngây còn vấn vương trời mây
Tôi vẫn nhớ nhớ mãi một chiều chia ly.
Em đứng quyến luyến thấm lệ nhòa trên mi.
Tôi vẫn nhớ, tôi vẫn nhớ dẫu nay xa xôi vạn lý
Ôi dĩ vãng đến ấm lòng người pha phôi
Tôi cất tiếng hát với nhịp đàn chơi vơi
Ôi dĩ vãng, ôi dĩ vãng vẫn sống trong tôi muôn đời.
(Chép theo cuốn “Nhạc Việt†do Trường Hải biên soạn & xuất bản)