Vài lá vàng rơi cho bức họa tình nên thơ
Vài nét và mây thêm dáng trời tím như mơ
Vạt nắng chiều buông sao thấy buồn nhớ bâng quơ
Bên thềm lá rụng như ơ thờ nhìn thu đi
Thấp thoáng nét chiều vấn vương trên con đường nắng mềm một mình anh đứng đợi buông tóc thề
Ký ức đến chiều năm nào, một mình em ngóng chờ kỷ niệm ấy một chiều thu
Êm êm nghe tiếng lao xao lá thu rơi
Nhẹ mơ hồ trong đất trời như bức họa tình đôi ta.