Em đứng giữa khoảng trời bơ vơ,
hát bài ca tặng linh hồn các anh,
những người ngủ yên trong lòng đất.
Cho Việt Nam, vì Việt Nam này
mấy triệu người vẫn còn đang sống
Cho đất khô lên cây trổ lộc,
cho tóc em thơm hương cỏ dại,
cho mắt mẹ cười trong niềm tin .
Thương mấy đứa em còn ngây thơ,
thiếu phụ kia còn u uẩn tiếc thương,
vắng người đèn khuya thêm sầu héo
Sau mùa Thu là mùa Đông
trời gió lạnh lùng chỉ vài manh áo
Đôi cánh tay yêu thương nhỏ giọt,
anh có hay nhân gian lúc này
Em vẫn nguyện cầu cho linh hồn anh !
Trời mưa, mưa mãi ngàn năm,
nước sông vẫn chảy về biển khơi,
thì tình người Việt Nam sau đêm tối
sẽ rạng ngời dưới ánh mặt trời .
nhờ các anh, vì các anh,
những người đi làm lịch sử Việt Nam.
Em sẽ hát cho ngàn năm sau,
hát ủi an từng linh hồn các anh,
những người đã an thu ngàn giấc .
Đất của anh là của anh
Diện tích nhỏ hẹp chẳng người xâm chiếm
Đây núi sông quê ta hữu tình
Nhưng biết ai yêu thương lấy mình
Em vẫn nguyện cầu cho linh hồn anh .