Chương 1

Ngày sau bước ra đường ta nhất định coi giờ hoàng đạo. Tại sao mà ta chỉ qua đường thôi cũng có thể cứ như vậy mà chết đi? Ta vốn định qua đường về nhà thôi, làm sao cái ô tô kia lại không có mắt mà lao tới? Khoảnh khắc nhìn thấy chính mình bị tung khỏi mặt đất, ta thầm nghĩ : “Xong rồi!” Ta còn chưa có làm được gì tốt đẹp cho cuộc đời này đâu! Cứ như vậy mà chết đi thật quá mức oan ức mà! Ta tận hai tháng rồi chưa có về nhà nữa, chưa kịp chào bố mẹ mà cứ thế chết nơi đất khách quê người này sao? Ta còn chưa có báo ơn sinh thành mà! Hu hu ta chết quá oan uổng! Tên lái xe này, nhất định phải bồi thường thật tốt, nếu không thành cô hồn ta cũng không buông ta cho hắn.

Cảm giác nhẹ bẫng, chính mình phiêu lãng theo gió, phải nghiến răng phun ra một câu: “Mẹ nó! Thật đau!” Bị xe tông văng xa mười mét đâu phải chuyện đùa! Cuộc đời xinh đẹp, chào nhé! Chúng ta hữu duyên vô phận! Ta nghiến răng nhìn lại một thân mình máu me be bét nằm trên đường lớn lần cuối trước khi ngất đi. À quên còn kịp nhìn sang đường, nơi đó là nhà trọ ta sống. Haizz, ta mỗi tháng đều đặn giấu quỹ đen, còn chưa kịp đem đi tiêu xài nữa. Không biết lão mẹ ta nhìn thấy sẽ nổi hỏa lên thế nào, hắc hắc! Lão cha, lão mẹ, con gái bất hiếu đi trước, xin lỗi hai người!

Tại một gian nhà tranh rách nát

Hai mắt cô gái nhỏ đang nhắm nghiền vô lực chợt mở ra minh bạch. Tròng mắt linh hoạt xoay xoay liên hồi đánh giá xung quanh.

“Mẹ nó! Sống lại à?” Tha thứ cho ta hay nói bậy. Nhưng mà tình tiết này quá kích thích rồi!

Xuyên không! Ta vậy mà xuyên không! Này chính là loại tiểu thuyết đang hot gần đây nha. Nữ chính xuyên qua một cái thời đại khác, skill toàn diện, sau đó bộc lộ bản lĩnh hơn người, nổi danh thiên hạ, vương tôn công tử xếp hàng cầu hôn, nhặt lấy kẻ đẹp trai nhất nhà giàu nhất trong đám đó, kết thành lương duyên, trải qua trăm nghìn cay đắng sẽ bên nhau mãi mãi à không là đến lúc chết đi!

Cố gắng chống đỡ tấm thân rách nát này ngồi dậy, ta muốn hướng mặt lên trời chửi thật to: “Con mẹ nó! Lừa đảo! Toàn bộ là lừa đảo! Tiểu thuyết ngôn tình gì đó! Toàn bộ đem đốt đi!” Trong lòng thầm bi ai cho ngàn vạn thiếu nữ đang ngày ngày bị đầu độc bởi mớ tiểu thuyết lừa đảo đó, là càng bi ai cho chính mình. Ta lại còn xuyên thành một cái nha đầu hoang dã! Con mẹ nó quá mức cẩu huyết! Cay đắng hơn nữa dã nha đầu kia là vì đói mà chết đi, nhường cỗ thân thể này cho linh hồn lang thang là ta.

“Ông trời à, ta có thù truyền kiếp với ông à?!!” Ta bất chấp tất cả, lê tấm thân tàn ra ngoài sân, ngửa mặt hét lớn.

“Đùng! Đoàng!” Ta giật mình muốn khóc lớn, quả thật nước mắt đã chảy ra rồi. Này là cái ông tên trời kia đang trả lời ta sao?

Ta ngồi ở giữa sân, ôm lấy đầu gối chính mình khóc thật lớn. Ta nhớ mẹ ta! Tại sao lại vô duyên vô cớ chết đi? Tại sao lại xuyên về cái địa phương quỷ quái này? Một mình ta ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, làm sao mà sống?

Nhưng mà, ta nhất định phải sống! Không chỉ sống, mà còn phải sống thật tốt! Đâu phải ai bị xe cán chết xong cũng có thể sống lại chứ. Coi như ta có lời rồi!

Khóc một hồi, tâm tình có chút dễ chịu hơn, ta lau nước mắt đứng dậy tìm cái gì lấp bụng. Ha ha ngại quá, ta từ nhỏ đã vậy, khóc xong thường đặc biệt đói bụng.

Thật ngại quá! Luyên huyên một hồi lại quên giới thiệu thân phận mới của ta. Ách! Ta đã làm gì sai ác, sao lại bi thảm cỡ này? Từ khi nha đầu này có trí nhớ, chính là ở căn nhà tranh này. Chính nàng cũng không biết rõ mình bao nhiêu tuổi, theo ta đánh giá chắc khoảng mười, mười hai tuổi đi. Theo trí nhớ của nàng, từ trước đến nay không hề có người đến nơi này. Hiển nhiên, đứa trẻ đáng thương này không biết nói, cũng chưa từng ra khỏi nơi này. Trời ơi ta thật muốn đập đầu vào tường rồi! Lý trí kéo lại một chút, nếu ta thật sự đập đầu, chỉ sợ căn nhà tranh này cũng theo gió mà đi mất! Con mẹ nó thật quá mức ức chế! Cái gì cũng không biết! Sau này ta làm sao lăn lộn giang hồ? Đứa trẻ này sống cho đến nay chính là cái kiểu “trần trụi với thiên nhiên, hồn nhiên như cây cỏ”. Tìm trong nhà tranh được vài bộ sách, loại văn tự này còn loằng ngoằng hơn tiếng Thái mà cô bạn cùng phòng ta học nữa, với bộ não có sức chứa gần bằng não cá vàng của ta, hiển nhiên không biết người ta viết cái gì. Huhu, thế nhưng ta không những vô sản mà còn mù chữ nữa sao?

E hèm, để ta giới thiệu về cái gọi là “nhà” của ta một chút. Nơi này có lẽ là một sơn cốc. Phóng tầm mắt thật xa cũng chỉ thấy sương mù vờn núi, phong cảnh hùng vĩ, thật có giá trị du lịch. Ta còn đang tính toán nếu mở khu sinh thái, điểm du lịch ở nơi này thì một năm sẽ kiếm được bao nhiêu tiền. Ách ngại quá! Ta lại luyên thuyên. Bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp ấy mà. Ta nói đến đâu rồi nhỉ? À phong cảnh hùng vĩ! Ở dãy núi bên trái còn có thác nước nữa, bên dưới thác là một hồ nước lớn, nước chảy trong xanh, là nơi tắm rửa của em gái nhỏ. Ta thật tò mò, chẳng lẽ nơi này không có thú hoang? Như thế nào đứa trẻ kia không mất miếng thịt nào sống cho đến hiện tại? Ách ta lại quên mất nàng được hổ mẹ bảo kê! Trong núi có một hổ mẹ hung dữ sinh sống, đều là hổ mẹ này khi nàng đói liền cho nàng bú sữa, giúp nàng nhặt lại cái mạng không chỉ một lần. Có hổ mẹ làm chỗ dựa, nàng bình bình an an lớn lên ở nơi thâm sơn cùng cốc này. Chỉ là, lần này hổ mẹ đi đâu? Sao lại để đứa trẻ đáng thương kia đói đến chết?

Ta thuận tay với một quả lê còn chưa chín hẳn, cắn một miếng. Ôi mẹ ơi! Chua! Cây lê này cũng có công không nhỏ trong việc nuôi lớn thân thể này. Ta nhìn lại chính mình một thân nhếch nhác, thật không giống người mà! Ây da ta quên mất, đứa trẻ đáng thương này những năm qua sống có chỗ nào giống con người chứ!

Không được! Nàng có thể ngốc nghếch ở sơn cốc này nhưng ta thì không thể! Ta là con người, nàng cũng vậy, chúng ta không thể rời khỏi xã hội loại người!

“Em gái nhỏ, ta không biết em là ai, cũng không biết làm thế nào ta lại chui vào thân thể này của em. Chỉ là đã nương nhờ em, ta nhất định cho em thấy cuộc sống tươi đẹp cỡ nào!” Ta hạ quyết tâm nhất định phải xuất cốc.

Nhưng mà, ta ngao ngán nhìn lại bản thân mình, từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu, có chỗ nào giống người chứ? Chưa kể đến bộ dạng nhếch nhác, lại cả một bộ quần áo tử tế đều không có. Xem ra trước khi đi, ta phải chuẩn bị thật nhiều.

Mấy trái lê chua đã lấp đầy cái bụng dễ nuôi của ta, trước phải đi ngủ một giấc đã. Cho dù trời có sập xuống thì cũng phải ngủ đủ ta mới có sức chống đỡ. Ngày mai sẽ thật bận rộn đi!

Đêm đó ta nằm mơ thấy bố mẹ ta. Lão mẹ đáng sợ của ta đang ôm lấy ta, à không hiện tại là xác của ta rồi, khóc đến ngất đi, lão cha ta hai mắt đỏ hoe, nhưng không có một giọt lệ nào. Haizz! Lão cha ta là như thế, cho dù đau lòng cỡ nào vẫn luôn kìm nén thật sâu! Nhìn bố mẹ ta như đã già đi mấy tuổi vậy, nước mắt của ta cứ thi nhau chạy ra không cách nào khống chế. Liền ngay cả đứa em ngỗ nghịch khắp nơi chọc ghẹo ta cũng ngồi im lặng nhìn cỗ thân thể lạnh ngắt kia, hai hàng nước mắt như trân châu thi nhau rơi xuống. Đứa nhỏ này cũng thật thương người chị là ta, kỳ thật ta cũng rất thương nó, khắp nơi ép buộc cũng là muốn tốt cho nó. Haizz! Không biết đứa nhỏ này còn trách vì ta không cho nó yêu sớm nữa không. Ngay cả đám bạn thân “điên loạn” của ta cũng như người mất hồn ngồi ở bên cạnh nhìn vào ta. Xem đi xem đi, mất đi ta mấy đứa các ngươi tổn thất nhường nào! Ta thở dài một tiếng. Bố mẹ, mọi người, người chết không thể sống lại, xin hãy bớt đau thương! Cũng chính là tự nhắc nhở bản thân, ta không cách nào quay trở lại nơi đó được nữa.

Sáng hôm sau ta thức dậy thật sớm, chạy ra hồ rửa mặt, mong nước lạnh đem đôi mắt sưng húp của mình cải thiện đôi chút. Ta không biết đêm qua ta đã khóc nhiều như vậy.

Ta ngồi bên hồ, hai chân thả vào trong nước. Hiện tại mới đầu xuân, nước lạnh giá dưới chân làm ta tỉnh táo không ít. Muốn rời đi sơn cốc, trước hết ta phải đem chính mình chỉnh sửa cho giống con người cái đã. Haizz! Rõ ràng dậy sớm không hề hợp với ta mà! Xem đi xem đi, mới ngồi một chút ta lại đã muốn nằm rồi! Nhìn thảm cỏ xanh mượt mà, ta bất chấp sương sớm còn đọng, nằm dài lười nhác trên cỏ. Trời còn chưa sáng rõ, không có mặt trời gay gắt, ta thoải mái nhìn lên bầu trời âm u ngày đầu xuân kia.

Ông trời a ông trời, ông nhìn xem, hại ta như vậy, chính ông cũng đâu có tươi tỉnh lên được!

Mí mắt ta rũ xuống, có chút buồn ngủ. Thứ lỗi cho ta thật lười biếng, chỉ là nếp sống sinh viên của ta vẫn chưa thích ứng được với nơi này. Không điện không internet không điện thoại, tối qua ta còn tưởng mình sẽ phát điên mất. Ai ngờ suy nghĩ vẩn vơ rồi ngủ lúc nào không rõ.

Ai nha ai nha, có cái gì đó mềm mềm đang không ngừng cọ vào má ta nha. Này là lông động vật đi! Nhưng mà…có khi nào ta vừa mở mắt ra sẽ thấy cái mặt hoa lệ của hổ mẹ trong truyền thuyết kia chứ? Nghĩ đến một hổ mẹ to lớn hơn ta đang nghe cái răng thân ái, cả người ta liền run rẩy. Hay là ta cứ giả vờ ngủ nhỉ?

Cuộc đời đâu có đơn giản như vậy! “Hổ mẹ” kia không cho phép ta làm ngơ sự tồn tại của nó, không ngừng dụi vào mặt ta! Thôi được rồi! Ta nhận mệnh!

Hé hé dần hai mắt, ta chuẩn bị tinh thần nhìn thấy cái miệng khủng bố của “hổ mẹ”, sống chết có số, cũng đâu phải ta chưa từng chết đi!

Ờ? Đập vào mắt ta là một màu trắng như bông, ta đen mặt nhìn “hung thủ” đang không ngừng cọ cọ cái mông của nó vào mặt ta. Này, tại sao lại gí mông của nó lên mặt ta chứ! Ta vươn tay thô lỗ túm lấy “hung thủ”. Này…là gấu trúc sao? Mẹ nó! Dọa chết ta rồi! Tiểu tử chết tiệt này khiến trái tim nhỏ bé của ta run lên nãy giờ, nó lại hồn nhiên gặm cái quỷ gì thế kia!

A a khoan đã! Kia…kia không phải là nhân sâm trong truyền thuyết sao? Gấu trúc nhỏ vươn cái tay ngắn cũn ném vèo thứ đang cầm kia đi, bày ra bộ dạng ghét bỏ. Khóe miệng ta khẽ giật giật, đây là tiền đó có được không?

“Tiểu tử! Ngươi vừa gí mông vào mặt ta!” Ta túm lấy gấu trúc nhỏ, chợt nhận ra đây là con gấu trúc vẫn mang đồ ăn đến cho thân xác này, không chính xác là mang nhân sâm, linh chi và nhiều thứ bổ dưỡng khác. Ta thật có chút ghen tỵ với chủ nhân cũ của thân xác này. Sao mà toàn thứ trân quý, nàng lại có thể ăn như ăn củ cải vậy?

Hai mắt gấu trúc tròn xoe nhìn ta, thể hiện nó đang rất ngạc nhiên. Cũng đúng, đứa nhỏ này không biết nói, mà ta vừa phun ra câu gì ấy nhỉ?

“Ngoan, tỷ tỷ mới nói được.” Người ta đều nói bản năng động vật rất nhạy bén, tiểu tử này tuy còn nhỏ, nhưng hiển nhiên cũng là động vật chính cống, nó đương nhiên sẽ cảm thấy khác biệt.

“Tiểu tử, ngươi thật xấu! Mấy ngày liền không có mang đồ ăn đến cho ta, hại tỷ tỷ suýt chút nữa chết đói. Nhưng cũng nhờ vậy, ta có thể nói rồi!” Vừa nói, ta còn vừa khoa chân múa tay thể hiện mình thật vui vẻ. Không nghĩ tới tiểu tử này thật thông minh, nghe hiểu ta nói gì, vươn cái tay ngắn ngủn của nó xoa xoa mặt ta. Ta hiểu, thông qua rồi!

Ta đem nhân sâm gấu trúc nhỏ mang tới ra hồ nước, rửa sạch, rồi liều mình cắn một cái. Quả thật là cực phẩm. Chỉ là, ta còn chưa có nghe nói nhân sâm có thể ăn sống đâu. Hơn nữa, so với thứ xa xỉ phẩm này, ta thèm ăn thịt hơn!

Lấp đầy cái bụng, ta trở lại gian nhà. Nếu ta nhớ không sai, hôm qua ta thấy ở góc nhà có một cái hòm. Gian nhà tranh này, em gái nhỏ kia không có khả năng dựng lên, như vậy chắc chắn có người chuẩn bị cho em ấy, đương nhiên sẽ không thể thiếu một số thứ. Chỉ là người đó không nghĩ tới, một mình sống trong hoang dã, em ấy cái gì cũng không biết.

Mở nắp hòm, ta không khỏi bội phục sự thông minh của mình. Thế mà thật sự có mấy bộ quần áo. Nhưng là, đây là y phục cổ đại sao? Ta nhận ra nó khá giống mấy thứ mà diễn viên cổ trang mặc trên truyền hình. Này, ta thật sự xuyên về cổ đại? Vậy đây là triều đại nào chứ? Hơn nữa văn tự ta thấy được hoàn toàn không giống văn tự cổ của nước ta nha. Rốt cuộc là ta đang ở đâu?

Loay hoay mặc y phục vào người, cũng không quá khó chịu, chỉ là còn kém xa hai chữ “thoải mái”. Loại y phục đã để qua mười mấy năm này, chỉ sợ ta vận động một cái liền rách nát mất thôi.

Muốn tiếp tục sống, còn phải sống tốt, ta nhất định phải rời sơn cốc, phải trở nên mạnh mẽ. Ta cũng không có quên số phận của phụ nữ thời cổ đại mà ta đọc trong truyện đâu. Ta nhớ rõ, một vị mama lầu xanh ở một bộ truyện nào đó ta không nhớ tên từng nói: “ trên đời chẳng có ai đáng tin. Muốn tin, chỉ nên tin bạc trắng trong tay mình thôi!” Đúng vậy! Ta phải trở thành phú bà, thành người có tiền. Ở xã hội nào cũng thế, chỉ cần ngươi có tiền, người khác liền không dám khi dễ ngươi.

Một tuần trôi qua, ta phát hiện sơn cốc này dường như không có cách thoát ra, ta cứ đi thật lâu thật lâu, cuối cùng lại trở về điểm xuất phát. Chẳng lẽ ta thật khó khăn mới sống lại, liền cứ như vậy chôn thân nơi thâm sơn cùng cốc này?

Chiều tối, ta chán nản nằm trên cỏ, chờ đợi trăng lên. Ngày ngày ăn hoa quả mà sống, ta sắp không chịu nổi rồi! Ta muốn ăn thịt! Muốn ăn thịt! Gấu trúc nhỏ cũng rất ngoan ngoãn ngày ngày mang nhân sâm linh chi đến cho ta. Nhưng quả thật, mấy thứ đó dù bổ dưỡng đến đâu, ta đây cũng là nuốt không trôi! Ta quyết định sau khi ra ngoài, sẽ đem nhân sâm cùng linh chi này đem bán, có lẽ sẽ kiếm được không ít tiền. Chỉ là, ta có cơ hội ra ngoài sao?