Đêm nay ngọn gió thỗi nà, mây bay vần vủ, trăng đương tỏ bổng lu, phút chúc trời tối đen ngửa bàn tay không thấy. Gió bay qua, mưa tuôn xuống, mưa càng to gió càng lớn đêm lại càng khuya; giữa tiếng ồn ào, cảnh trời đen nịch ấy lâu lâu lại nghe một tiếng sấm vang, một lằn điện chớp.

Mười giờ rưỡi bữa thứ sáu, chuyến xe đêm Sài Gòn - Nha Trang lước gió tuôn mưa, lăn trên hai con đường sắt. Cữa đóng chặc, ngọn đèn lu, khách trong xe tựa hồ đã mệt, người dựa gối cuối đầu, người nghiên mình nghẽo cổ. Trước đầu xe, anh coi máy chụm lữa thêm, cho xe chạy vụt qua một quãng cãnh rừng rậm cao ngất trời.

Trong gian phòng hạng nhất, một người tuổi lối bốn mươi lăm đang ngồi xem sách. Ông lấy kiếng xuống, xếp sách lại, gục đầu suy nghỉ bỗng có người vạch màng bước vào. Một chàng tuổi trẻ mạnh mẽ, tay cầm con dao nhọn... Ông chữa kịp la thì đả bị một mũi xuyên ngay vào ngực chết liền.

Anh trai lập tức thò tay đoạt của, sẵng thấy áo lạnh để nằm đó bèn lấy mang vào.

Mưa gió đùng đùng, xe tuông vụt vụt, vụ án mạng xảy ra không một người hay biết.

Xe gần tới cầu, bớt trớn chạy, anh chàng thừa cơ nhãy ra xuống đi đào thoát. Mưa mặc mưa, gió mặc gió, anh choàn áo mưa lầm lũi đi hoài coi bộ hăn hái lắm chứ không có chút gì hối hận về chuyện mình mới làm khi nãy.

Trời chớp sáng lòa, anh ta thấy xa xa một túp nhà tranh bèn đi ngay lại đó; cũng nhờ lằn chớp nọ mà trong nhà kia vợ chồng hai Môn dòm ra thấy một người dầm mưa đi lại. Vợ chồng ngó nhau gương mặt mừng rở tuy không nói ra mà đã rỏ ý nhau nên chồng lật đật lấy một khúc cây to cầm tay, một con dao dắc lưng, vợ cũng nịch theo dao phay bén ngọt.

Khỏi nhà mỗi đỗi, vợ chồng bèn nấp lại gốc cây to bên đàng. Vợ chồng tên nầy là một cặp giết người giựt cũa chẳng gớm tay nay gặp anh chàng này củng người đồng nghiệp mà chẵng biết rồi đây lẻ trời báo ứng kẻ nào.

Anh chàng ăn cướp lầm lủi đi lại mà không dè người chực giết mình.

Phịch!... Cây hèo để ngay hông... Giửa rừng vắn nghe có tiếng la vang, anh chàng ngả ngay xuống đất, vợ hai Môn chạy ra cho thêm một dao nín thỡ.

Hai vợ chồng ngồi xuống, lấy cả tiền bạc trong mình anh chàng nọ rồi chị vợ mới đưa đèn rọi xem cho biết mặt.

- Húy trời ơi!

- Chuyện gì vậy?

- Thằng Lành!

- Trời ơi,... Thiệt quả... con tôi, nó đi mất mấy năm nay bây giờ...

Sét đánh một tiếng lớn vang động cã rừng rồi không nghe tiếng người nói nửa...

Trích từ tập Chuyến xe trưa

Nhà in Lưu Đức Phương, Sài Gòn, 1931,

Đã đăng ở báo Thần Chung, 1929

Hết