Chương 1

Trong một góc tối không người chú ý, mặt đất đột nhiên lóe sáng, một truyền tống trận hình tròn, đường kính hai mét xuất hiện, sau một lát, một người toàn thân đầy máu đi ra từ truyền tống trận.

Trang Dịch mặc khôi giáp đã bị hư hại hơn nửa, toàn thân là máu chảy ra theo khe hẹp, hắn giơ tay cởi bỏ khôi giáp, lộ ra quần áo bên trong đã bị máu làm cho ướt sũng. Gió thổi qua, lạnh lẽo.

Xa xa đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có thể nghe tiếng người huyên náo, xem ra đang diễn ra chuyện lớn gì, toàn bộ mọi người trong doanh trại tập trung ở phía trước, thậm chí ngay cả việc phòng bị doanh trại cũng sơ sót.

Trang Dịch kéo thân thể nặng nề bước từng bước một đi tới nơi đám người tập trung.

Trang Dịch là một người bình thường tại đại lục Ade, năm mười sáu tuổi kiểm tra tinh thần lực chỉ có 4, so với người bình thường còn không bằng, nhất định cả đời không có cách nào trở thành hồn sư mạnh mẽ. Nhưng mà hắn gặp Thượng Thanh Vân – thiên chi kiêu tử của học viện Bardon, không biết vì cái gì lại đối với hắn vô cùng tốt, còn sắp xếp hắn vào học viện Bardon làm việc lặt vặt, Trang Dịch không có thiên phú làm hồn sư, nhưng đối với lý luận, năng lực học tập của hắn lại vô cùng mạnh.

Mấy năm trước, đại lục xuất hiện một loại sinh vật gọi là dị ma, có thể xâm nhập thậm chí ăn mòn mạng sống, trong thời gian cực ngắn chiếm cứ một phần tám đại lục, đại chiến giữa nhân loại và dị ma cứ như vậy nổ ra. Những người qua mười tám tuổi trong học viện Bardon đều bị đưa lên chiến trường, Trang Dịch không phải hồn sư, chỉ có thể mặc khôi giáp, trở thành binh sĩ bình thường nhất, hơn nữa lại có người để ý, Trang Dịch bị sắp xếp tấn công ở tiền tuyến, cũng chính là cái gọi là vật hi sinh.

Ngay tại một ngày trước, khi Trang Dịch đi chấp hành nhiệm vụ bị dị ma xâm nhập, nhưng kỳ quái là, hắn không chỉ không mất lý trí trở thành con rối giết người cho dị ma, ngược lại áp chế dị ma.

Phải biết rằng, tinh thần lực của hắn là 4, chỉ coi như củi mục, trẻ em năm tuổi trở xuống tinh thần lực mới thấp như vậy. Vì lý do đó, hồn sư cấp thấp bị dị ma xâm nhập nhất định sẽ bị khống chế.

Trang Dịch ở tiền tuyến, cũng có hồn sư, hơn nữa tất cả đoàn đội đều phối hợp ăn ý, trong đó đội trưởng đoàn Hứa Dương cùng Trang Dịch quan hệ không tệ, hắn là người đầu tiên phát hiện Trang Dịch có điểm khác thường, hắn mừng rỡ như điên muốn Trang Dịch trở về đại bản doanh, báo cáo tình huống lúc này, dị ma lúc trước hình như đã phát hiện được cái gì, nhanh chóng phát động tấn công mạnh mẽ. Hứa Dương dùng thân phận hồn sư hạ lệnh tất cả mọi người toàn lực bảo vệ Trang Dịch, Trang Dịch mới tìm được đường sống trong chỗ chết, trở lại học viện Bardon…

“… Cảm tạ tất cả những điều mọi người làm cho nhân loại trong thời gian này, linh hồn của bọn họ sẽ hóa thành lực lượng mạnh nhất, giúp chúng ta giành được thắng lợi, chiến thắng dị ma! Ta hy vọng, những người hôm nay đứng ở chỗ này, cuối cùng sẽ có một ngày cùng ta nghênh đón thắng lợi đến, cùng trở lại vườn trường, ta chờ mong ngày đó!”

Đến càng gần đám người, Trang Dịch cũng càng nghe rõ là ai đang đọc diễn văn. Không phải ai khác, đúng là thiên chi kiêu tử học viện Bardon – Thượng Thanh Vân.

Tất cả mọi người tập trung ở bãi đất trống, sùng bái mà nhìn người đang đứng trên giảng đài được dựng tạm thời, Trang Dịch đứng đằng sau đám người, tia sáng lờ mờ, lực chú ý của tất cả mọi người đều bị Thượng Thanh Vân anh tuấn chói mắt trên đài hấp dẫn, không có ai chú ý tới hắn.

Trang Dịch ngửa đầu nhìn Thượng Thanh Vân, thần sắc trong mắt có chút phức tạp.

Thượng Thanh Vân từng giúp hắn vào Học viện Bardon, hơn nữa đối với hắn thân thiết, từng không chỉ một lần ám chỉ yêu thương hắn, Trang Dịch vẫn luôn không thể nào tưởng tượng nhân vật như Thượng Thanh Vân làm sao lại để ý mình, hắn tự biết mình không xứng với Thượng Thanh Vân, hơn nữa người ở học viện Bardon đối với quan hệ của bọn họ cực kỳ mẫn cảm, Thượng Thanh Vân chẳng qua chỉ là biểu lộ quan tâm tới hắn, Trang Dịch đã không biết bị âm thầm chỉnh bao nhiêu lần, nếu xác định quan hệ, chỉ sợ ngày sẽ càng khó qua, bởi vậy không ngừng khéo léo từ chối, Thượng Thanh Vân ngược lại càng biểu hiện ra quan tâm che chở hắn.

Nhớ lúc trước ở quân đội, cũng không biết ai nghe được chuyện xấu trong học viện Bardon xong, nhanh chóng truyền ra. Hứa Dương quan hệ với hắn tốt nhất cũng nhịn không được đến hỏi thăm,… Trang Dịch liền đem quan hệ của hắn cùng Thượng Thanh Vân nói rõ, nào biết Hứa Dương nghe xong lại khuyên Trang Dịch, sau này cách Thượng Thanh Vân xa một chút.

Nếu hắn thật sự quan tâm Trang Dịch, dùng năng lực của hắn, tự nhiên không có khả năng để cho Trang Dịch thường bị ức hiếp, càng không có khả năng đưa Trang Dịch đến tiền tuyến chịu chết.

Trang Dịch cũng hiểu rõ những điều này, chẳng qua là vẫn luôn không muốn nghĩ. Sau khi kiểm tra tinh thần lực, Thượng Thanh Vân là người đầu tiên quan tâm hắn, hắn đối với Thượng Thanh Vân lòng mang cảm kích, trên thế giới này, hồn sư đối với người bình thường phần lớn đều là cao cao tại thượng, vô cùng cay nghiệt. Thượng Thanh Vân lại hoàn toàn khác bọn họ, Trang Dịch không chỉ coi Thượng Thanh Vân là bạn tốt, càng coi hắn là hồn sư mình muốn hướng tới.

Đúng lúc này, Trang Dịch nghe được những người phía trước nói chuyện với nhau.

“Trang Dịch kia liền chết như vậy, thật đúng là tốt số, chết còn có Thượng Thanh Vân nhớ kỹ hắn.”

“Thật sự là tiện nghi hắn, nghe nói là bị dị ma xâm nhập mà chết, ta nghe nói dị ma chọn xâm nhập, tinh thần lực mạnh bị khống chế thành con rối, không năng lực gì liền trực tiếp ăn, ngươi nghĩ một chút hình dạng Trang Dịch chết không toàn thây…”

Hai người ác liệt cười một tiếng.

Trang Dịch sững sờ, nhớ tới câu “chuyện cũ đã qua” Thượng Thanh Vân vừa nói kia, thì ra chính là chỉ hắn?

Tin tức chiến bại từ tiền truyền về nơi này nhanh như vậy, Trang Dịch nhìn người ở đây, vậy mà lại không có ai lộ ra vẻ mặt bi thương.

Đúng lúc này, thanh âm Thượng Thanh Vân trên đài lại một lần nữa truyền đến: “Nhưng mà, hôm nay triệu tập mọi người lại chỗ này, cũng không phải đơn thuần nói cho mọi người một tin tức xấu như vậy.” Thượng Thanh Vân mỉm cười với mọi người, lập tức mê đảo không biết bao nhiêu thiếu nữ, “Ngay ngày hôm qua, trong học viện Bardon chúng ta, có một học sinh đã thức tỉnh huyết mạch giấu trong cơ thể, chúng ta cũng biết, trong hồn sư, hồn sư đơn hệ là thường thấy nhất, hồn sư hai hệ trăm năm khó gặp, một khi đã là hồn sư cấp cao, sức chiến đấu sẽ gấp đôi hồn sư bình thường, mà chúng ta có một học sinh, nhờ lực lượng huyết mạch trong cơ thể đã trở thành hồn sư ba hệ… hồn sư ba hệ có ghi chép trong lịch sử, trở thành triệu hoán sư, Tưởng Tuyên, xuất hiện đi.”

Thượng Thanh Vân còn chưa dứt lời, tất cả mọi người đã bắt đầu nghị luận, khi tên Tưởng Tuyên được nói ra, tất cả mọi người đều kinh hô.

Tưởng Tuyên xuất thân liên minh quý tộc, bởi vì bối cảnh gia đình, quan hệ với Thượng Thanh Vân từ trước đến nay tương đối lãnh đạm, hắn giống như Thượng Thanh Vân, là nhân vật phong vân trong học viện, lúc này hắn đứng bên cạnh Thượng Thanh Vân, Thượng Thanh Vân anh tuấn cao ngạo, Tưởng Tuyên diễm lệ bức người, mặc dù là nam nhân nhưng lại xinh đẹp hơn cả nữ nhân.

Sau khi đứng lại, Tưởng Tuyên lấy từ trong tay ra một cái hộp nhỏ xinh.

Theo sự xuất hiện của Tưởng Tuyên, biểu tình trên mặt Trang Dịch liền không được bình thường. Quan hệ của Tưởng Tuyên với Thượng Thanh Vân mặc dù thường thường, nhưng không biết tại sao lại đặc biệt thù hằn hắn, Trang Dịch ở trường học bị hắn bắt nạt thảm nhất, thậm chí bị đưa đi tiền tuyến cũng là bút tích của Tưởng Tuyên.

Nhưng mà lúc này này, Tưởng Tuyên đứng ở trên đài, trên tay cầm một cái hộp, rõ ràng là cái mà lúc trước Thượng Thanh Vân hỏi hắn – hộp linh lung!

Hộp linh lung là vật tổ truyền của Trang Dịch, một lần Thượng Thanh Vân nhìn thấy, cực kỳ yêu thích, từng hỏi hắn nhiều lần, Trang Dịch vô cùng cảm kích Thượng Thanh Vân, rốt cuộc vẫn đem cho Thượng Thanh Vân, không thể ngờ được, cuối cùng lại rơi vào tay người hắn hận nhất, Tưởng Tuyên!

Tưởng Tuyên dùng tinh thần lực tháo tung hộp linh lung, hộp linh lung phát ra hào quang bao phủ hắn, hồn thú của Tưởng Tuyên chậm rãi chồi lên trong cơ thể, lớn nhất, bắt mắt nhất là hồn thú cấp sáu, hiển nhiên là hồn thú lúc trước của Tưởng Tuyên, màu tím đại biểu thân phận phụ hồn sư của hắn, mà ở hai bên hồn thú màu tím, còn bay hai hồn thú nho nhỏ màu trắng cùng màu đen, phân biệt đại biểu ngự hồn sư cùng chiến hồn sư! Mặc dù hai hồn thú kia còn cực kỳ yếu ớt, nhưng cũng biểu lộ thân phận hồn sư ba hệ của Tưởng Tuyên!

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, Trang Dịch nhìn chằm chằm Tưởng Tuyên, hai tay nắm chặt, khống chế bản thân đừng phát điên mà xông lên.

Nếu hắn nhìn không nhầm, vừa rồi Tưởng Tuyên điều khiển hộp linh lung còn dùng một cái bình nhỏ, người khác không biết cái bình nhỏ kia dùng làm gì, Trang Dịch lại biết, bên trong chính là máu của hắn, đồng dạng, đây cũng là Thượng Thanh Vân đòi hắn, mỹ kỳ danh nói là vì nghiên cứu tinh thần lực của Trang Dịch có gì khác thường hay không, nếu bởi vì một số nguyên nhân đặc thù có lẽ có thể cải thiện.

Trang Dịch nhớ tới cảm kích trong lòng hắn khi Thượng Thanh Vân lấy cái chai đi kia, lúc này lại cảm thấy vô cùng châm chọc.

Muốn nói trên đời này hắn hận nhất người nào, không ai khác ngoài Tưởng Tuyên từng hại hắn vô số lần, nhưng cố tình, lúc này Tưởng Tuyên lại dùng đồ đạc của hắn, để trở thành triệu hoán sư!

“Trời ạ đây là cái gì!” Ngay tại thời điểm toàn trường tĩnh mịch, học sinh đứng trước Trang Dịch chợt nhảy dựng lên chỉ vào vũng máu trên mặt đất hét lớn, thì ra là máu Trang Dịch chảy đến bên chân hắn, hắn không cẩn thận đạp vào. Người học sinh này nhìn lại, lập tức hét chói tai: “Trang Dịch?! Ngươi không chết!”

Một giây sau, tất cả mọi người nhìn sang chỗ Trang Dịch, không ít người dùng tinh thần lực chiếu sáng, Trang Dịch lập tức không chỗ nào che giấu.

Một người lúc trước vừa được tuyên bố tử vong đột nhiên xuất hiện ở sau lưng mình, các học sinh đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, không tự chủ lui về phía sau vài bước, một số người nhát gan thậm chí hét ầm lên.

Thượng Thanh Vân trên đài sắc mặt đại biến, mạnh nhảy xuống, chạy tới chỗ Trang Dịch.

Mà Tưởng Tuyên đang bày ra bản thân, trên mặt hiện lên một chút hoảng hốt, thấy mọi người không nhìn vào hắn nữa, nhìn chằm chằm Trang Dịch dưới đài, trên mặt Tưởng Tuyên lập tức vặn vẹo, hắn theo sát bước chân Thượng Thanh Vân tới trước mặt Trang Dịch.

Trang Dịch ngẩng đầu nhìn Thượng Thanh Vân: “Thanh Vân.”

Thượng Thanh Vân biến sắc, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, một giây sau, hắn chợt thả ra hồn thú chế trụ Trang Dịch: “Trang Dịch đã bị dị ma giết chết, ngươi không phải Trang Dịch, ngươi là con rối bị dị ma điều khiển!”

Hắn còn chưa dứt lời, sau lưng đã mơ hồ ngưng tụ hồn thú thành thực thể mạnh đánh về phía Trang Dịch!

Trang Dịch vốn chỉ là người bình thường, lúc này lại đang trọng thương, hồn thú trong nháy mắt liền đến trước mặt, uy áp mạnh mẽ hoàn toàn trói buộc hắn, Trang Dịch lập tức không thể động đậy, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm Thượng Thanh Vân.

Bạn đang

“Nhưng mà hắn biết nói chuyện… dị ma sẽ không…” Một người nghe xong lời Thượng Thanh Vân lập tức nói, nhưng thấy bản thân lỡ miệng, vội vàng ngậm miệng.

Tưởng Tuyên sau lưng Thượng Thanh Vân thấy Trang Dịch bị Thượng Thanh Vân khống chế, lập tức nhớ ra cái gì, con mắt hắn sáng lên, mạnh xông đến, điều khiển hồn thú của mình tiến lên, trước phong tỏa Trang Dịch, miệng nói với mọi người: “Mọi người đừng sợ, ta xem một chút hắn rốt cuộc có phải bị khống chế hay không.”

Hắn nói xong, để tay lên trán Trang Dịch, âm thầm nổi lên tinh thần lực, coi Trang Dịch như những ma thú bình thường, vận dụng phương pháp thu phục ma thú, rút linh hồn Trang Dịch, muốn cắn nuốt linh hồn hắn.

Trang Dịch bị khóa ngũ giác, thân thể lại bị Thượng Thanh Vân khống chế, miệng không thể nói, trơ mắt cảm nhận tinh thần lực của Tưởng Tuyên xâm lược vào cơ thể mình, từng chút từng chút rút linh hồn của hắn từ trong thân thể ra.

Đau đớn do linh hồn bị rút ra so với thân thể tổn thương còn ác liệt hơn nghìn vạn lần, Trang Dịch đau chết đi sống lại, nhưng không cách nào phát ra tiếng kêu, chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn không thấy, gắt gao nhìn chằm chằm phía Tưởng Tuyên đứng, theo linh hồn bị rút ra khỏi cơ thể, con ngươi của Trang Dịch cũng dần thu nhỏ lại đến mức tận cùng.

Thấy Tưởng Tuyên sắp thành công, đúng lúc này, dị ma trong cơ thể bị Trang Dịch áp chế đột nhiên bùng nổ!

Tưởng Tuyên đang thoải mái hấp thu linh hồn Trang Dịch, chợt phát ra một tiếng kêu sợ hãi. Nhìn thấy đường vân màu đen của dị ma từ thân thể Trang Dịch leo lên tay mình, Tưởng Tuyên đau kêu một tiếng, vội vàng buông ra.

Bị quấy rầy như vậy, linh hồn Trang Dịch đã rời thể lập tức thoát ra khỏi tay Tưởng Tuyên, khi Tưởng Tuyên hấp thu linh hồn của hắn, trí nhớ hai người giao thiệp, không chỉ có Tưởng Tuyên thấy được không ít trí nhớ của Trang Dịch, Trang Dịch cũng đọc được quá khứ của Tưởng Tuyên.

Linh hồn Trang Dịch bay giữa không trung, cảm thấy mình đang dần dần hồn phi phách tán, nhìn Tưởng Tuyên mạng lớn không chết, Trang Dịch chỉ hận Tưởng Tuyên lại tránh được một kiếp, không bị dị ma xâm nhập.

Lại nhìn Thượng Thanh Vân ra vẻ đạo mạo cách đó không xa, Thượng Thanh Vân dường như phát hiện Trang Dịch nhìn, một luồng tinh thần lực đánh úp lại, muốn bắt lấy linh hồn hắn, nhưng mà lần này nhất định thất bại.

*

* *

Trang Dịch mở to mắt, ánh sáng chói mắt lập tức làm đau mắt hắn, Trang Dịch sợ hết hồn, chẳng lẽ hắn còn chưa chết?

Trang Dịch đọc được trí nhớ của Tưởng Tuyên, biết thủ pháp đặc thù mà Tưởng Tuyên sử dụng để giả trang hắn, nhanh chóng biến thành triệu hoán sư, cũng là mấy hôm trước mới phát hiện còn cần linh hồn cùng tinh huyết trong cơ thể Trang Dịch, Trang Dịch thà rằng chính mình lúc trước phải chết cũng không muốn cho Tưởng Tuyên thực hiện được, không nghĩ tới như vậy còn có thể sống sót.

Giật giật thân thể, Trang Dịch đứng dậy, sau đó phát hiện không đúng. Lúc trước hắn là từ chiến trường trở về, toàn thân đều là vết thương, động nhẹ một cái cũng đau gần chết, lúc này lại cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, không có lấy một chút vấn đề.

Hắn cúi đầu nhìn trang phục của mình, áo màu xanh lam tẩy đến trắng bệch, vừa rộng vừa lớn, nhìn qua vô cùng quen mắt. Lại nhìn thân thể của mình, làn da tái nhợt, thậm chí có thể thấy được mạch máu xanh, trên người mặc dù có một số vết sẹo do bị phạt roi, nhưng cách biệt một trời một vực với những vết thương trí mạng trên chiến trường.

Trang Dịch ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau một lát, hít một hơi, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, Trang Dịch chợt từ dưới đất đứng lên, hắn tự véo bản thân vài cái, xác định đây không phải đang nằm mơ xong, đột nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng móc từ trong túi áo ra một vật.

Hắn trở lại mười sáu tuổi, mà hộp linh lung còn trong tay hắn.