Chương 1

\"Chị Đạm, anh Quân gọi chị vào trong đó kìa.\" Thư ký Tiểu Chiêu gõ gõ vào cửa của phòng thiết kế, đưa tay vẫy vẫy Đạm Dung đang ngồi ở góc khuất của văn phòng.

Đạm Dung từ từ ngẩng đầu lên, người cũng như tên nhàn nhạt gật đầu. Sau khi Tiểu Chiêu rời đi, chuyên viên thiết kế Lý Tam Kiếm đang ngồi bên cạnh liền lấy chân chống xuống đất rồi lướt ghế tới. \"Đạm Dung, không lẽ ông chủ lại quăng thêm công việc qua đây nữa hả? Trời ạ, đầu tui thật sự muốn bể ra làm ba luôn nè!\"

Ông chủ mà Lý Tam Kiếm nói tới chính là Xà Thái Quân, là chủ của công ty thiết kế nội thất Tinh Thái nơi Đạm Dung đang làm việc, cũng chính là đàn anh của cô.

Đạm Dung buông cây bút đang cầm trong tay xuống, chỉ vào những tấm giấy ghi dự án dán trên bàn làm việc. \"Một, hai, ba, bốn...\"

\"Được rồi! Tui biết rồi. Ai, tối lại phải tăng ca, bạn gái tui càu nhàu đến nửa tháng, cô ấy muốn đi xem \'Resident Evil 4\' cũng không có thời gian.\" Lý Tam Kiếm ai oán đủ thứ một hồi rồi về chỗ ngồi của mình, miệng vẫn liên tục lầm bầm.

Đạm Dung không nói gì, sau khi tốt nghiệp đại học cô bắt đầu làm việc ở đây, hết thời gian thực tập liền chính thức làm chuyên viên thiết kế, bây giờ cũng đã làm được hai năm. Quy mô của công ty lớn đến nỗi không thể xác định được, bộ phận thiết kế ngoài cô và Lý Tam Kiếm ra còn có Vương Duyệt là chuyên viên chế tác và trang hoàng, rồi có một người chuyên vẽ kỹ thuật là Mã Quốc Minh, người cuối cùng là Triệu Khải phụ trách mảng đồ họa. Gần cuối năm là lúc có nhiều hợp đồng, dự án của công ty thêm từng cái từng cái. Lượng công việc tăng, có người ai oán là chuyện đương nhiên. Nhưng tiền lương đi cùng dự án, làm nhiều hưởng nhiều, bạn có thể mặc kệ không nhận việc, nhưng cũng đừng than vãn tại sao thu nhập lại thấp.

Từ lâu đã quen với quy luật công tác bận rộn như vậy, tăng ca đến khuya là chuyện như cơm bữa. May là bản tính cô lãnh đạm, một mình sống ở thành phố M, công việc, cuộc sống, xã giao cũng không nhiều lắm, cuối tuần thường không có kế hoạch gì, cho nên ngoại trừ chuyện ngủ, toàn bộ thời gian còn lại cô đều dốc sức làm ở công ty.

Dọn dẹp mọi thứ trên bàn xong, đã quen nghe Lý Tam Kiếm ai oán như trước đây. Đạm Dung cầm điện thoại trên bàn của cậu ta đưa qua, dùng biệt danh để gọi \"Tam tiện.\"

\"Sao?\" Lý Tam Kiếm ngẩng đầu tò mò hỏi.

\"Đi, gọi điện thoại cho ba của ông đi.\"

\"Gọi điện thoại cho ba tui làm chi?\" Ông bố của anh ở ngoài vùng núi xa xôi, tự nhiên muốn anh gọi điện thoại về nhà làm gì chứ?

Đạm Dung thẳng lưng lên, không để ý trả lời: \"Ba của ông không phải là Lý Cương sao?\"

\"Phụt!\" Ba người khác trong phòng thiết kế cùng lúc phát ra một tràng cười to, chuyên viên xử lý đồ họa Triệu Khải cười đến mức thiếu chút nữa rơi thẳng từ trên ghế xuống đất.

Anh cười lớn: \"Tam tiện, thật đúng nha! Ba của cậu là Lý Cương sẽ không tăng ca, thật hâm mộ!\"

\"Xì!\" Lý Tam Kiếm đỏ mặt chụp lấy điện thoại trong tay cô rồi trở lại chỗ cũ, cũng không tức giận, chỉ vì đã quen với việc nghe cô nàng Đạm Dung này nói chuyện khiến người khác cứng họng rồi.

Đạm Dung lắc đầu, trên gương mặt trắng nõn non nớt lại có chút biểu hiện như bà cụ non.

Đi ra khỏi phòng thiết kế đến văn phòng của quản lý gõ cửa, một giọng nam từ bên trong truyền ra: \"Vào đi.\"

Đạm Dung đẩy cửa đi vào. \"Tìm em có chuyện gì sao?\"

Xà Thái Quân ngẩng đầu bảo cô ngồi xuống: \"Gần đây có bận gì không?\"

Đạm Dung thản nhiên liếc nhìn anh một cái: \"Ông anh, trực tiếp nói việc chính đi.\"

Bị vạch trần, Xà Thái Quân cũng không để ý lắm, ngẩng đầu lên: \"Học muội, em càng ngày càng không đáng yêu.\" Quen biết cô từ năm năm trước cũng chính là cái tính này, thật sự là vài năm trôi qua mà cô vẫn không thay đổi gì cả.

\"Ông anh, với chuyện anh cứ cách hai ba ngày lại thích quăng thêm công việc qua đây là em đã không có cảm giác gì rồi, lần sau anh hãy đổi cách vào đề đi.\"

\"Tiểu học muội, sự thật là làm nhiều hưởng nhiều nha. Anh đây đang cố gắng giúp em tích góp của hồi môn mà.\"

Đạm Dung hai mắt trợn trắng: \"Anh cho rằng mỗi ngày em ở đây bán mạng là mong có cơ hội để gả đi hả?\"

\"Sao? Muốn lấy chồng rồi sao?\" Mặt Xà Thái Quân hiện vẻ nhiều chuyện. \"Cũng đúng, sắp hai mươi bốn rồi, thật sự là cần phải kiếm chồng rồi. Anh có cậu em họ cũng không tệ lắm, anh sẽ nói mẹ anh giúp em giới thiệu nha!\" Mẹ của anh cực kỳ thích cô gái nhỏ này, nói là cô rất bình tĩnh, không giống những cô gái cùng trang lứa không chín chắn, có lúc từng muốn se duyên tác hợp cho hai người họ thành đôi.

Đạm Dung nháy mắt mấy cái, bình tĩnh nói: \"Anh là kẻ tư bản đại gian đại ác vậy mà ngay cả của hồi môn của em cũng không cho.\"

\"Chậc chậc, cái này gọi là nước phù sa không chảy ra ruộng người ta.\" Xà Thái Quân khép hờ mắt xua tay, thật không thể đoán được là cô làm cách nào lại có thể nhìn thấu mánh khóe của mình như vậy. Cô em gái nhỏ này mới hai mươi ba tuổi, bộ dạng thanh tú động lòng người, rõ ràng là còn nhỏ mà tính tình lãnh đạm, chín chắn như bà cụ non. Không đáng yêu nha, thật sự không đáng yêu.

\"Cũng đúng, vậy trước hết hãy cho em kiếm đủ tiền đã.\" Thật ra cô muốn tiết kiệm đủ tiền để đi du lịch, xách balo đi khắp nơi là ước muốn của cô.

\"Dung Dung, cuối cùng em cũng hiểu được! Tình yêu là phù vân, chỉ có tiền bạc mới là tri kỷ của chúng ta. Lại đây, lại đây, ở đây có một dự án mới, rất được.\" Xà Thái Quân lập tức ném một bản vẽ mặt phẳng qua.

Đạm Dung cầm lên nhìn nhìn. \"Nhà ở lớn như vậy sao?\"

\"Ừ, hơn 200m2.\" Xà Thái Quân dùng sức gật gật đầu, có chút nịnh nọt: \"Chủ nhà là một bác sĩ.\"

\"Một mình?\" Một người ở trong căn nhà rộng hai trăm mét vuông, có làm quá không vậy? Căn phòng đáng thương của cô chỉ vỏn vẹn 10m2, đúng là xã hội tư bản chủ nghĩa, chênh lệch giữa người với người thật sự quá lớn.

\"Đúng! Cậu ta vẫn độc thân, hơn nữa còn siêu đẹp trai!\" Xà Thái Quân tay nắm quyền, trên mặt tràn ngập mơ mộng. \"Môi hồng răng trắng, quốc sắc thiên hương, chỉ cần nhìn cậu ta thôi cũng đủ thấy cảnh đẹp ý vui.\"

Hóa ra là một tên ẻo lả, Đạm Dung thầm than trong lòng. Nhìn ông anh bộ dạng tràn trề sinh lực, có chút đáng tiếc khẩu vị của ông anh này khác thường, chả trách bác Xà ngồi đợi uống chén trà của con dâu mà cổ ngày càng dài như hươu cao cổ.

\"Có yêu cầu gì sao?\"

Xà Thái Quân lại ném tấm danh thiếp tới, \"Em trực tiếp liên hệ với cậu ta.\"

Đạm Dung liếc mắt nhìn tấm danh thiếp một cái, Vạn Tuế, phó trưởng khoa khoa Nhi của bệnh viện Tây y kết hợp Đông y ở thành phố M. Danh tiếng không nhỏ, hèn chi khá giả như vậy, nhưng bây giờ bác sĩ cũng làm việc xấu xa đen tối.

Cầm lấy danh thiếp và bản vẽ, Đạm Dung đứng dậy chuẩn bị chạy lấy người, lại bị Xà Thái Quân gọi lại. \"Tiểu Dung Dung à, đây là anh em tốt của anh, cho nên nhất định phải hoàn thành thật tốt dự án này, biết không? Nếu gặp trở ngại gì, em hãy cố chịu đựng chút.\"

Đạm Dung nghi hoặc mặt khẽ nhíu mày, sẽ có gì trở ngại sao? Nghe như là một kẻ rất khó chịu. \"Vị khách này rất khó chịu sao?\"

\"A không không! Không có chuyện này! Em cũng biết đó, là con người, đôi khi khó tránh khỏi yêu cầu sẽ hơi cao, em hãy bỏ qua chuyện nhỏ nhặt, đừng quá tính toán, anh tin tưởng thực lực của em! Đi đi đi, nghe nhiều sẽ loạn, đợi lát nữa gọi điện cho cậu ta đi.\"

Đạm Dung quay đầu nhìn Xà Thái Quân, vẻ mặt anh thản nhiên vẫy tay đuổi người. Không chút nghi ngờ, quay về phòng thiết kế, mọi người đều đã đi ăn cơm. Đạm Dung trở lại chỗ ngồi, lấy tấm danh thiếp ra.

Điện thoại reo thật lâu mới có người nhận, giọng nam trầm ổn nghe có chút không kiên nhẫn. \"Mười phút sau hãy gọi tới!\" Sau đó tự nhiên lại cúp máy.

Đạm Dung nhìn điện thoại, nhìn lại đồng hồ, năm giờ bốn mươi phút, thời gian tan tầm đã qua rồi, cô quấy rầy đến anh ta sao?

Thay vì chờ đợi trong 10 phút, cô tận dụng thời gian vẽ hai bản phác thảo, nhấn lại dãy số của anh ta, lần này đối phương bắt máy rất nhanh.

\"Xin chào, tôi là Đạm Dung chuyên viên thiết kế của công ty thiết kế nội thất Tinh Thái, tôi...\"

\"Nữ? Tôi không cần nữ!\" Đối phương lược bỏ những câu tiếp theo, lại bất ngờ không để cô nói gì nữa mà cúp máy.

Đạm Dung lại nhìn điện thoại, nghĩ rằng chẳng lẽ nhầm số rồi? Chưa từ bỏ ý định lại gọi qua, bên kia sau khi nhận điện thoại rất không hài lòng nói: \"Tôi cũng đã nói là không cần phụ nữ!\" Sau đó không cho cô nói lại một câu liền mạnh mẽ dập máy.

Đạm Dung ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm điện thoại thật lâu, trong lòng than thở: Thì ra tên ẻo lả là gay! Được rồi, thật ra cô cũng không có ý kỳ thị, anh ta không muốn phụ nữ thì cô cũng không có biện pháp, nhưng đây là công việc đã nhận, dù sao cũng phải nói chuyện rõ ràng.

Vì thế Đạm Dung lại hết sức nhẫn nại gọi điện thoại tiếp.

\"Cô có để cho tôi yên được không? Tôi cũng đã nói là không cần phụ nữ mà!\"

Nghe giọng điệu của đối phương cực kì phiền chán, Đạm Dung bình tĩnh và kiên định cất cao giọng nói: \"Tôi là mẹ anh!\"

\"Hả?\" Đối phương ngạc nhiên.

Thành công khiến cho đối phương lắng nghe, Đạm Dung không chút hoang mang giải thích: \"Là bác sĩ Vạn à? Tôi là Đạm Dung chuyên viên thiết kế của công ty thiết kế nội thất Tinh Thái, ông chủ của chúng tôi Xà Thái Quân bảo tôi liên hệ với anh, việc trang trí cho nhà của anh là do tôichịutrách nhiệm.\"

\"Tên Xà Thái Quân kia, cậu ta không phải vỗ ngực nói giúp tôi thực hiện sao? Thế nhưng lại thay một nữ nhân viên làm cho tôi!\"

Đối phương nghiến răng nghiến lợi nói, rõ ràng là anh ta vẫn nghĩ ông anh kia tự thiết kế cho mình? Không ngờ nha, hóa ra là một vòng yêu hận luẩn quẩn, ông anh à, anh lại gây ra nghiệp chướng này a.

\"Bác sĩ Vạn, nếu anh cần tìm nhân viên nam, tôi có thể để đồng nghiệp nam tiếp nhận.\" Người ta có tính kỳ thị, cô cũng không có biện pháp, ai kêu mẹ cô chưa cho cô cái gì đó dài dài hơn một chút.

\"Tôi không cần! Cô hãy bảo Xà Thái Quân tự nói với tôi!\" Vừa dứt lời, tiếp theo là chuỗi \'tút tút\' vang lên bên tai.

Lại cúp máy, thật không biết lịch sự! Đạm Dung lắc đầu, để điện thoại vào chỗ cũ. Suy nghĩ một chút, mới gọi điện thoại cho ông anh.

\"Vị bác sĩ Vạn kia không muốn em thiết kế nhà cho anh ta, bảo là anh tự nói rõ ràng với anh ta.\"

\"Sao? Quả nhiên. Để anh nói với cậu ta một tiếng, em chờ anh.\"

Sau khi cúp máy, Đạm Dung thu thập vài thứ, cầm túi xách ra khỏi văn phòng.

Trời tháng 10 tối rất nhanh, mới 6h30 mà bên ngoài đã có ánh đèn sáng rực. Lát nữa còn phải quay về tăng ca, cô chỉ đến siêu thị nhỏ gần đó mua ít thức ăn làm sẵn, vẫn còn nóng, rồi quay lại công ty. Cuộc sống của cô trong một tuần có ít nhất năm ngày lặp đi lặp lại như vậy, thật ra cô không thích lắm, nhưng có thể nuôi sống chính mình thì đành chịu. Nếu có thể nhanh kiếm đủ tiền, cô có thể rời khỏi nơi này.

Cơm mới ăn được một nửa, cô bạn cùng phòng Linh Lung gọi điện đến. \"Tiểu Dung, chìa khóa của mình đã mất, mình đang ở trước cửa nhà, bây giờ cho mình mượn chìa khóa của cậu nha!\"

Tháng này đã là lần thứ mấy rồi? Đạm Dung lắc đầu. \"Cậu lại công ty mình lấy đi.\"

Buông di động, vừa đưa muỗng cơm đến miệng, điện thoại lại reo.

\"Tiểu Dung Dung, anh đã thông qua cùng cậu ta, em nhận việc này không thành vấn đề. Khoảng 8h30 cậu ta sẽ đến công ty, em nói chuyện với cậu ta trước, tìm hiểu yên cầu của cậu ta một chút.\" Xà Thái Quân nói liền một hơi.

\"Sao anh ta lại đột nhiên đồng ý chứ?\" Đạm Dung đối với chuyện này có vẻ tò mò.

\"Ai nha, đại bác sĩ không ngờ là anh không tôn trọng cậu ta, thay đổi người cũng không biết nói trước một tiếng. Em hãy cố gắng hiểu tính tình của cậu ta thật tốt, về sau khi làm việc sẽ phải đối mặt nhiều. Không nói nữa, anh phải đi ăn cơm, nói điện thoại lâu như vậy, mệt chết anh mất thôi.\"

Vậy là vừa rồi anh ấy tâm tình với bác sĩ Vạn sao? Thì ra anh này thích làm nũng như vậy. Đạm Dung vuốt cằm, phỏng đoán chắc anh ta rất kiêu ngạo.

Buông điện thoại, đĩa cơm đã lạnh từ lâu. Giải quyết hết phần thức ăn còn lại, những người khác lục tục đi về. Ban đêm là thời gian nghỉ ngơi hoặc đi tiệc tùng, ở phòng thiết kế nho nhỏ này, lại có một cuộc chiến sắp bắt đầu.