Hồi 1

Hoàng Vân Điếm, anh hùng giết Hãn gian - Liễu Gia Thôn, tráng sĩ Thiếu Lâm diệt giặc

Một đêm mưa gió tối trời...

Rừng cây oằn oại dưới sức gió ầm ầm. Sấm chớp bủa giăng. Trời tối đen như mực. Mưa mỗi lúc càng tăng. Đêm khuya không một ánh đèn và cũng không một bóng người lai vãng. Tất cả đều chìm trong cơn phong vũ của đất, trời. Rừng đêm càng thêm hãi hùng, bí mật. Lâu lâu một làn chớp lóe lên, chạy dài ngoằn ngoèo chiếu xuống lòng đêm, trông càng kinh khiếp.

Nhưng qua muôn trùng rừng núi, gió mưa, bỗng những tiếng vó ngựa bập bùng vẳng lại đâu đây. Tiếng vó câu phi mỗi phút càng rõ và càng gấp rút. Tiếng bập bùng vó ngựa xen lẫn vào tiếng gió mưa, tiếng thét gào của núi rừng, gây thành một điệp khúc rùng rợn khó tả. Bập bùng!... Bập bùng!... Vó ngựa vẫn phi nhanh, trong cảnh mưa, bão, rừng thâm.

Mỗi lúc qua, tiếng vó ngựa càng gần. Một thanh niên kỵ sĩ ngồi trên mình ngựa vẫn mải miết ra roi, mặc cả mưa bay, gió giải vào người. Khí lạnh lên rét cả da thịt. Nhưng người tráng sĩ chẳng thấy lạnh lẽo chút nào. Thanh niên mặc đồ dạ hành, đầu chít khăn vũ sinh gọn ghẽ, trông rất oai hùng, làm tăng vẻ mặt tú lệ của chàng. Dưới chân dận đôi võ hài "Bát Vân Kiếm", thanh niên cố thúc ngựa ra roi như bay vào mưa gió. Trên vai thanh niên, một thanh kiếm quý được gài chặt chẽ. Tuy ngựa phi đã nhanh, mà thanh niên như vẫn sốt ruột, lâu lâu, chàng nhìn về phía đường rừng khuya chạy dài tun hút, mà chép miệng thở dài. Cứ thế, chàng cố sức ra roi.

Mưa gió, mỗi lúc qua càng tăng lên dữ dội. Hai bên đường, những cành cây vặn mình theo gió, làm thành một âm thanh rùng rợn. Mưa ào ào! Gió rầm rập! Thanh niên càng đưa tay vuốt mặt, vì nước mưa chan hòa, làm mờ cả mắt người tráng sĩ.

Qua khỏi cửa rừng, thanh niên hơi kìm ngựa lại, lắng tai nghe ngóng. Lúc lâu thanh niên thở dài. Không có tiếng gì cả, ngoài tiếng mưa gào, gió thét. Chàng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ta lạc lối ư? Có lẽ ta đã vượt qua khỏi địa phận tỉnh Quang Tự được à? Lạ chưa!" Nói thế thanh niên liền ra roi cho ngựa chạy đi. Bỗng, trong tiếng gió mưa, thanh niên nghe một tiếng hú dài một cách thê thảm. Tiếng hú từng hồi nghe qua như tiếng hú của loài ma quỷ, rất rùng rợn. Mắt tráng sĩ bỗng bừng lên trong đêm tối. Chàng hớn hở:

- Có thế chứ! Lẽ nào ta lại lạc đường được. Nào Long Mã, hãy đưa ta đến đấy!

Con ngựa khôn như biết ý chủ, liền quay qua phi về phía có tiếng hú lúc nãy. Vừa lúc ấy, một ánh sáng chớp lên ba lần trong cái tối thâm u của rừng núi. Thanh niên gật gù:

- Hay lắm! Long Mã đáng gọi là thần vật. Đúng là ám hiệu của bạn ta.

Được một lúc, thanh niên đã thấy hai bóng đen cưỡi ngựa đứng bên bìa rừng, gần lộ, như chờ chàng. Tráng sĩ cất tiếng:

- Bát quái!

- Bát quái!

Nói xong khẩu hiệu, thì ba ngựa đã gần kề. Thanh niên hỏi:

- Chắc nhị hiền đệ chờ đã lâu lắm?

- Vâng, đúng vậy. Có lẽ sư huynh lầm đường cũng nên.

- Hiếu Ngọc đoán đúng đấy. Ngu huynh mới đi đường được một lúc thì trời bỗng nổi cơn mưa, gió nên không biết mò ra đường. Loanh quanh một lúc, mới lần được đến đây. Cũng may không thì hỏng bét cả. Thôi, ta lên đường tìm chỗ nào nghỉ ngơi, rồi hãy hay.

Một người nhanh nhẩu nói:

- Vâng, thế cũng được. Gần đây là Liễu Gia Thôn rồi. Ta sẽ trú chân ở Đồng Vân Điếm, rồi lên đường sau cũng chưa muộn. Ta cứ theo những ánh đèn đỏ ở phía trước là đến ngay.

Ba ngựa song song phi nước đại về phía ánh đèn. Mưa, gió vẫn chưa ngớt. Bầu trời vẫn ủ màu đen tối. Ngựa chạy một lúc thì ánh đèn phía trước càng gần lại. Đâu đấy, tiếng trống canh rời rạc điểm một cách lạnh lùng. Tiếng trống âm thầm vang trong đêm, rồi rơi vào trrong cơn phong vũ. Một người chép miệng:

- Ủa! Đã canh hai rồi nhỉ! Các sư đệ nhanh lên thôi!

Hồng Vân Điếm vẫn còn nhộn nhịp khách ra vào ăn uống. Tiếng nói cười vẳng ra ngoài mưa gió một cách ồn ào. Ba người vừa xuống ngựa trước điếm thì có tiểu nhị chạy ra rước vào kính cẩn.

- Cho ngựa vào tào và cho ăn no nhé! Sẽ có thưởng!

Tiếng nói sang sảng vang lên làm mọi người trong điếm nhìn ra, ngạc nhiên. Mặc, ba chàng tráng sĩ vẫn yên lặng bước hùng dũng lên lầu. Mọi người thì thầm:

- Quái! Ba anh chàng này ở đâu mà đến trong buổi tăm tối mưa, gió này kiả Trông vẻ họ chắc là những hiệp sĩ kỳ tài chứ chẳng không.

Ba người đã chọn xong một chiếc bàn rộng rãi, sạch sẽ gần cửa sổ, họ liền ngồi xuống gọi ngay chủ điếm:

- Cho hai cân rượu, ba cân bò tái ra đây nghe! Thứ thật ngon!

Chủ điếm kính cẩn hỏi lại:

- Thưa vâng, nhưng quý khách dùng thứ rượu gì?

- Rượu Hồng Cúc có không? Có, thì lấy cho ta thứ thật cũ nhé! Nào nhanh lên, ta khát lắm rồi.

- Dạ! Chúng tôi sẽ cho hầu ngay quý khách.

Tiếng nói oang oang của Hiếu Ngọc làm hai người khách bàn bên ngạc nhiên, quay lại nhìn. Đó là hai người cũng thuộc loại võ sĩ, lưng đeo đao dài, to bản, vẻ mặt hung ác, mắt láo liên. Nhìn kỹ, người ta có thể biết chúng là công sai ngay, dù chúng cố làm vẻ dửng dưng, bí mật. Tên có vết sẹo ở ngang tai hất hàm hỏi:

- Thế nào, ta thấy chúng đáng nghi lắm đó!

- Có thể! Họ Ở xa mới đến đây, chốc nữa xem sao!

Không ngờ, ba người đã nghe quạ Hiếu Ngọc lúc đó liền trừng mắt nhìn chúng. Người đẫy đà mặt sẹo làm bộ quay đi như không biết. Chẳng có gì khả nghi, Hiếu Ngọc quay về nói chuyện với các bạn. Đằng kia, hai tên võ sĩ cũng làm vẻ như không quan tâm đến họ. Lâu lâu, chúng giả tảng cười sặc sụa, nói chuyện đâu đâu. Lúc sau tên mặt sẹo bảo nhỏ:

- Này, bác ạ! Ta ngờ ngợ lắm. Hình như, ta gặp người tráng sĩ mặc lục y, gương mặt chữ điền, mắt lộ thần quang, mày xếch đó ở đâu rồi cũng nên. Thôi, bây giờ, mình cứ làm tỉnh đi, thế nào lúc say, bọn họ cũng có thái độ khác lộ ra là ta biết ngaỵ Lúc ấy, ta sẽ hành sự cũng chẳng muộn. Ý quan bác sao?

- Ừ! Bác nghĩ đúng đấy! - Hắn nói lớn - Nào, mời bác nhậu say thôi! Say hà! Ta say đêm naỵ Hắn lè nhè ngâm:

Hà... Hà!... Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi.

Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi,

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu.

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.

Ngâm xong, hắn gục đầu xuống bàn ngáy khò. Tên kia biết ý cũng cười hề hề, rồi ngồi uống một mình, ra bộ không cần để ý đến ai. Bên bọn tráng sĩ thấy thế càng không nghi ngờ nữa. Trong lúc đó, tráng sĩ mặt chữ điền bỗng hỏi:

- Ủa! Sao Lâm Thắng sư điệt buồn bã như thế?

- Thưa sư bá, sư điệt đang nghĩ đến sư phụ.

- Thôi sư điệt nghĩ buồn thêm ích gì. Sự đời vô cùng, biết sao mà nói. Hoàng đệ chết như thế anh hùng lắm rồi, danh thơm muôn thuở chẳng nhòa phai. Làm trai như thế là đáng làm trai. Đã mang thiên chức là kẻ sĩ trong đời, chuyên việc phù tri thiên hạ, quốc gia, xem cái chết tựa lông hồng, thì cái chết của Hoàng Khôn sư đệ, cũng đáng lắm, sư điệt buồn làm gì nữa. Hà! Hà! Nên vui đi, ta cũng chờ ngày lo nghĩa vụ của ta chứ.

Vừa lúc đó, tiểu nhị đem rượu thịt ra dọn lên bàn. Ba người lập tức cầm đũa ngaỵ Vì đói, nên chẳng mấy chốc, ba cân thịt tái và mấy bồ rượu đều nhẵn cả. Hiếu Ngọc lại gọi tửu bảo đem thêm rượu thịt. Đang lúc ngà ngà say, Thủy Thượng Phi, người tráng sĩ lục y, cảm khái lòng sầu, u uất nói:

- Này sư đệ Hiếu Ngọc và sư điệt Lâm Thắng, ta nghĩ mình bắt thêm buồn lòng. Do nơi đâu mà ngày nay chúng ta đành mang mối hậu thù biết thuở nào phai? Chao ôi! Thiếu lâm trường hận bao giờ mới dứt?

Rồi bùi ngùi, chàng tráng sĩ ngâm lên mấy dòng tâm tư buồn lặng:

Mang ba thước kiếm xoay thời thế,

Mà giặc Thanh triễu vẫn chửa lay!

Có thuở phanh thây giòng giống Mãn,

Thiếu Lâm Trường Hận biết bao rày...

- Chua sót thay! Cũng vì giặc Mãn mà bao giòng Hán tộc đành chết dưới gót giày xâm lược giặc Mãn! Giặc Mãn!... Có ngày ta sẽ moi gan chúng cho hả hận thù này. - Lâm Thắng nói một cách đau đớn.

- Vâng! Cũng vì Mãn tặc mà Thiếu Lâm đành ôm mối hận trường. Chao ôi! Bao giờ ta mới trả xong món hận thù này? Thủy sư huynh làm sao đây? Ngày mai biết đến bao giờ?...

Khi nãy giờ, hai tên gian tặc gần bên đều nghe tất cả. Tên mặt sẹo nói nhỏ:

- Đúng rồi, chính chúng là bọn dư đảng Thiếu Lâm. Bây giờ, quan bác về ngay báo cáo quan Đô Thống đem một ngàn quân đến vây bắt, còn tôi ở đây canh chừng. Đi gấp đi nhé! Trễ là hỏng việc cả.

- Nhưng Vũ Đô Đầu ở đây cẩn thận lắm mới được, chúng ghê gớm lắm chứ chẳng chơi đâu.

Tên Vũ Đô Đầu, gã đẫy đà, mặt sẹo, gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Còn tên kia làm bộ say, giã từ ra về. Xuống dưới lầu, hắn chạy như bay ra đường lấy ngựa phi nhanh. Đang ăn uống, ba tráng sĩ nghe tiếng vó ngựa phi gấp rút, liền nhìn qua cửa sổ xem. Họ biết ra tên ốm giả say đang phi ngựa đi đâu. Bây giờ, ba chàng tráng sĩ đã biết chúng tính toán gì rồi. Sự thật, Thủy Thượng Phi đã hiểu chúng từ lúc đầu, nhưng chàng giả vờ làm thinh cốt để chửi mắng bọn giặc Mãn cho sướng miệng, để chúng chạy về báo cáo đem quân đến, hầu giết bớt đi cho đã mối hờn.

Thấy đã ra cơ sự rồi, Thượng Phi nhẩy đến ngay tên giặc hùng hổ quát tháo:

- Sao, bọn mi đang muốn tính những gì đó, nói ta nghe xem. Không chết bây giờ! Nhanh lên tên Hán gian kia! Tên kia đâu, có phải mi sai hắn chạy về báo cáo không?

Giật mình, tên Vũ Đô Đầu quay lại thất sắc và run rẩy nói:

- Thưa tráng sĩ, đâu có vậy. Hắn say nên kiếu từ về nhà, chứ có đi đâu. Tôi là Đô Đầu, chứ đâu phải là tên do thám mà tráng sĩ nói thế. Xin tráng sĩ hiểu cho.

- Ngươi nói dối! Say mà biết phi ngựa à? Còn mi là Đô Đầu tức là giặc Mãn rồi còn gì? Có phải mi ở dưới quyền Lục Tôn Nhân ở đây, nên lúc thấy bọn ta, mi sai về báo họ Lục đem quân đón bắt bọn ta lập công với bọn giặc Mãn phải không? Đồ khốn kiếp cho chết cũng bằng thừa.

Thủy Thượng Phi liền giáng cho hắn một bạt tai. Nhưng tên họ Vũ biết ngay sự đổ vỡ, nên hắn đề phòng. Lúc cái bạt tai của Thượng Phi đánh ra, là hắn liền chuyển thế đánh ra một quyền mạnh như vũ bão vào mặt người tráng sĩ. Chàng cũng buột mồm khen:

- Chà! Thế "Mãnh hổ xuất động" khá đấy. Nhưng hãy liệu giữ hồn, kẻo chết bây giờ.

Vừa nói, chàng vừa hồi bộ. Vừa lúc đó, Lâm Thắng nhảy đến thét:

- Tên kia đừng hỗn! Sư bá để tiểu điệt trị hắn cho!

Nhảy vào là Lâm Thắng xuất ngay bài "Lê Hoa Quyền" ra áp đảo địch nhân. Quyền đi nhanh như gió, lấp lánh mịt mờ như sương trông thật nhẹ nhàng, uyển chuyển nhưng có một công lực mạnh mẽ, vừa làm đối phương hoa mắt, vừa công hãm nguy hại. Người ngoài có xem chỉ tưởng là môn quyền tầm thường, nhưng sự thật, ảnh hưởng của nó rất dữ dội, ảo huyền. Lâm Thắng vì muốn giết ngay địch thủ, nên phải giở môn quyền sở trường ra áp đảo.

Địch nhân hoa mắt và sức bị mỏi ngaỵ Biết gặp địch thủ lợi hại, tên Hán gian vội chuyển bộ đi bài "Xa Quyền" để mong triệt hạ chàng tráng sĩ Thiếu Lâm. Hét lên một tiếng lớn, tên Đô Đầu họ Vũ đánh ra thế "Bạch xà thám động" hai tay đánh mau như chớp và chân trái quét lấy người địch thủ. Không chờ địch thủ phá hết, hắn lại ra thế "Lưỡng Long tranh châu" vô cùng bí hiểm, kinh khiếp, quyết giết ngay chàng hiệp sĩ.

Nhưng đánh ra thì dễ, tráng sĩ Thiếu Lâm Tự lẽ nào để thua hắn được. Lâm Thắng thấy một lúc hắn đi luôn hai ba thế, chàng cũng bắt khen thầm hắn cũng có tài nghệ khá. Chàng liền dùng ngay thế "Yến tử xuyên sào" né đỡ và công vào một chưởng "Mãnh hổ nhập động" mạnh như vũ bão, làm bàn ghế trong phòng ăn đều nghiêng ngả. Sầm! Sầm!

Tên Hán gian thất kinh vội dùng thế "Thoát bào nhượng vị" nhảy ra xa tránh né. Nhưng hắn chưa kịp hồi bộ, Lâm Thắng đã dùng khinh công nhảy đến đánh thế "Âm dương cước" nặng hơn mấy trăm cân, chân đá, tay chưởng, hùng hậu, để giết địch nhân.

Tên Hán gian mà trúng vào thế này, thì thịt nát xương tan ngaỵ Cũng may hắn võ nghệ cũng khá siêu kỳ. Thấy thế hắn hoảng hồn thét lên một tiếng, xuất hạn dầm dề. Vội vàng hắn dùng thế tránh đỡ bằng cách nhảy vọt lên cao, thành thế "Yến tử cao phi" nên thoát khoải.

Tức giận, Lâm Thắng dùng ngay thế "Phượng xuất kỳ sơn" một thế trong bài "Âm dương quyền lực" đá thốc lên hạ bộ của địch thủ.

Tên Hán gian rụng rời tưởng như mình khó thoát, vội cố sức lộn nhào hai vòng thành thế "Uyên ương phi vũ" nhanh nhẹn như chớp mới thoát ngọn cước hiểm hóc, mạnh mẽ của Lâm Thắng.

Đứng bên ngoài xem, Thủy Thượng Phi và Hiếu Ngọc cũng phải khen thầm địch nhân khá lợi hại. Tuy thế, hắn cũng bị Lâm Thắng áp đảo một lúc sau. Vì bây giờ tên Hán gian đã thấy mệt nhọc lắm rồi, hó mà đánh giằng dai với chàng hiệp sĩ Thiếu Lâm được. Dù sao, Lâm Thắng cũng là môn đồ Thiếu Lâm Tự, một phái võ chân truyền về quyền cước vô cùng tinh anh xảo nghệ. Hơn nữa họ Lâm sau nhiều năm theo thày và đã đụng độ bao nhiêu khách anh tài trên chốn giang hồ, nên chàng rút kinh nghiệm nhiều và cũng học hỏi khá, nên tài ba tiến tới vượt bực, thì mong gì địch nhân áp đảo nổi. Tên Hán gian đã thấy nguy cơ của hắn đến rồi.

- Thôi sư điệt kết thúc trận đấu cho rồi.

Nghe thế, Lâm Thắng càng hứng chí. Chàng vội dùng ngay miếng "Phiên bác quyền thế" giơ tay trái lên bắt lấy tay phải địch nhân giựt về, chân phải quét vào chân của Vũ Hán gian, trong lúc tay phải của họ Lâm luồn xuống tay phải của địch nhân đánh giật về. Thật là một miếng quyền tối hiểm, bí pháp của Thiếu Lâm, dù kẻ có tài gấp đôi địch thủ cũng khó chống nổi. Một tiếng "Ối" vang lên, địch nhân đã bị bàn chân của Lâm Thắng quét ngã sóng soài trên mặt đất và một cánh tay gãy lìa.

- Tại mi cả! Nếu không làm tay sai cho giặc Mãn, thì có đâu ra cơ sự này! Hừ! Phường chó săn Hán gian như mi chết thế là đáng đời lắm rồi.

Thấy con dao của tặc tử rơi gần đó, Thượng Phi cầm lên và mở áo hắn, chàng vẽ một hình "Bát quái" lên ngực. Máu đào tuôn xối xả, trông ghê gớm vô cùng. Quay sang Hiếu Ngọc, chàng tráng sĩ vội nói:

- Ta đi thôi! Chỗ này không yên đâu. Sắp sửa có biến rồi.

Nói xong chàng quay sang bảo chủ điếm tính tiền ăn và tiền thiệt hại đồ đạc đổ vỡ trong lúc tranh đấu vừa qua.

Mọi người đứng giãn ra cho bà chàng tránh sĩ đi xuống.

Họ trầm trồ khen ngợi không ngớt lời. Xuống đến nơi, ba người vội quăng mình lại phía tào ngựa. Họ nhảy lên mình ngựa ra roi chạy nhanh vào đêm tối.

Mưa lúc đó đã ngớt hột. Nhưng những làn gió còn thổi vun vút đùa vào khuya lạnh lẽo. Xa xa, bóng rừng cây, núi đá hùng vĩ in lên nền trời đen trông như những hình quái vật. Mặt trăng bàng bạc đã ra khỏi vòm mây. Ánh trăng mơ màng chiếu xuống lòng đêm một màu vàng bệnh hoạn.

Trong đêm khuya, tiếng trống sang canh điểm rời rạc và tiếng vạc ăn đêm điểm âm thầm trong sương khuya. Bỗng, tiếng chập chùng của muôn vó ngựa đâu đây vẳng lại, nghe càng hãi hùng. Tiếng vó ngựa như tiếng thác lũ gầm ở lưng đèo nào âm vang trong đêm khuya lụn.

o0o

- Sư đệ, đã qua canh ba rồi nhỉ!

Thượng Phi nói xong lắng nghe.

- Sư bá, hình như có tiếng vó ngựa của quân binh thì phải.

Thượng Phi gật gù, nhếch mép cười:

- Đúng vậy. Quân binh của viên Đô Thống Lục Tôn Nhân chứ còn ai nữa. Hà! Hà! Chúng đến thì ta đã đi rồi còn gì...

Lúc đó, ba chàng tráng sĩ đã ra khỏi Liễu Gia Thôn khá xa rồi. Tiếng reo hò của quân lính bỗng vang dội trong đêm trường và xen lẫn với tiếng ngựa hí, làm thành một âm thanh hỗn độn. Thượng Phi đoán không sai, vì đó là quân binh của Đô Thống Lục Tôn Nhân đến bao vây bắt ba chàng tráng sĩ Thiếu Lâm. Những ánh đuốc cháy bập bùng trong đêm tối chập chờn nhô lên lụn xuống sáng rựa cả góc trời.

- Chậm một chút chúng ta nguy khốn!

Hiếu Ngọc nghe nói mắt bừng lên và tay sờ đốc kiếm nói một cách giận dữ:

- Nhưng riêng sư đệ thì đang khát máu của loài giặc Mãn. Chúng ta quay lại quyết chiến một lúc cho chúng biết tay ta.

Thủy Thượng Phi mỉm cười:

- Bộ sư đệ muốn trả thù?

- Đệ tử cũng muốn trả thù cho sư phụ Hoàng Khôn.

Hiếu Ngọc cũng reo lên:

- Ta trả thù cho muôn chiến sĩ đã chết dướt gót sắt quân thù. Mỹ Ngọc em ơi, hãy giúp anh một tay, để anh trả thù cho em, cho thầy và mọi người đã mất.

Như điên cuồng, Hiếu Ngọc cười điên dại và giục ngựa chạy ngược trở lại, chận đường của quân Mãn. Vừa phi ngựa, Hiếu Ngọc vừa múa ngọn giản liên châu như bão táp, mưa sa xông vào địch quân. Bất đắc dĩ, Thượng Phi và Lâm Thắng phải thúc ngựa đuổi theo. Một lúc sau mới đuổi kịp chàng tạ Thượng Phi lên tiếng trách:

- Thật sư đệ không nghĩ đến sự lợi hại gì cả. Tánh nóng của sư đệ không ích lợi chút nào, mà sẽ đem lại sự thất bại, nguy hiểm là khác.

- Nếu suy tính kỹ càng thì kẻ thù chạy mất còn gì. Nhanh lên, chúng đang hò hét kia kìa. Sư huynh và sư điệt hãy cầm binh khí lên đi, xông vào thôi.

Hiếu Ngọc nói như điên.

Nghe vậy, Thượng Phi biết là sư đệ mình đang sôi máu hận thù, nên không cản được, ra sao thì ra. Giết! Đánh cái đã! Chàng nhìn địa thế, thấy Liễu Hoa Thôn nằm giữa hai ngọn đồi, có thể chia ra đánh úp địch được. Chàng dặn dò kế hoạch cho hai người một cách kỹ càng:

- Lâm Thắng đánh chặn phía đuôi. Hiếu Ngọc đánh khúc giữa, còn ta đánh khúc đầu, sẽ chạm trán tên Đô Thống Lục Tôn Nhân. Hai người liệu mà đối phó. Bọn quân lính chưa ra khỏi Liễu Hoa Thôn đâu, thôi ta đi là vừa.

Ba ngựa vút phi vào đêm tối. Thủy Thượng Phi giật cương cho ngựa chạy vào nẻo tắt, chận đầu quân địch. Chàng cho ngựa chạy núp vào một thung lũng gần một đám cây đầy bóng tối, gần cổng cửa tây của Liễu Gia Thôn để chờ quân giặc.

Một lúc sau, bọn giặc tiến dần về phía Thượng Phi núp. Cảnh vật bây giờ náo động vì tiếng quân lính reo hò, tiếng ngựa hí vang rền. Mặt trăng rọi sáng rõ khắp bóng cây, hình núi. Vài tiếng cú rúc thê thảm vẳng lại đâu đây. Ánh đuốc vẫn bập bùng cháy sáng cả một góc Liễu Gia Thôn. Đi đầu một toán quân Mãn là viên Đô Thống hạt Long Xuyên. Viên tướng mình mặc giáp trụ, đầu đội mão hoàng kim, tay cầm đại đao hai lưỡi, cưỡi một con ngựa ô cao lớn, trông giống như thiên thần.

Lục Tôn Nhân vốn sinh trưởng ở Tịnh Châu, từ thủa nhỏ đã thích võ nghệ, ham tập côn quyền, đao kiếm. Lớn lên, võ nghệ rất giỏi. Hắn lại được một vị thuyền sư đạo hiệu là Bấc Ác truyền cho các phép nội ngoại thần công rất cao diệu. Lục Tôn Nhân trở nên một võ sĩ siêu quần, ít người địch nổi chàng qua mười hiệp. Nhân có khoa thi võ, Bấc Ác thuyền sư liền khuyên chàng xuất thú kiếm đường tiến thân. Quả nhiên, Lục Tôn Nhân được tuyển chọn võ thám hoa và được bổ làm Đô Thống trấn thủ Long Xuyên. Tuy làm quan, nhưng chàng ta ưa thú giang hồ và giao du với khách võ lâm khắp mọi nơi. Nhiều khi Tôn Nhân giả bộ khách thương lẻn ra ngoài du lịch khắp mọi nơi để dọ dẫm bọn dũng sĩ Thiếu Lâm. Chàng rất thích đọ tài với những kẻ ấy để xem tài nghệ của họ đến đâu. Nhiều khi chàng cũng phát ghen vì cái danh thơm lẫy lừng của họ. Chàng muốn gặp họ để cùng so tài cao thấp về môn "Ngạnh công", môn "Thiết giáp thủ" của họ. Tôn Nhân mong mỏi được gặp họ, nhưng mắt đã mỏi mòn mà chẳng thấy. Thì đêm nay, đột nhiên được người về cấp báo có dư đảng Thiếu Lâm ở Hồng Vân Điếm, Tôn Nhân rất vui mừng liền cất quân đi ngaỵ Chàng reo lên một cách vui sướng:

- Hay lắm! Phen này ta mới được chạm trán với những tráng sĩ "thân yêu" ấy. Nào Mạnh đô đầu, Lý đô đầu và Thiên tổng binh mau điểm một trăm dũng binh theo ta đến Liễu Gia Thôn.

Thế là bọn chúng kéo quân đến Hồng Vân Điếm, nhưng bọn Thiếu Lâm đã như bóng chim, tăm cá mất rồi. Viên Đại Thống chỉ thấy một cảnh thảm hại bày ra trước mắt là viên Đô Đầu họ Vũ đang nằm oằn oại rên la, mình đầy máu. Trên ngực của hắn, dấu hiệu "Bát quái" bày ra một cách rùng rợn. Viên Đô Thống thấy thế uất ức vô cùng, vì đó là một cái nhục, một vết nhơ khó nhòa. Viên Đô Thống nghiến răng khẽ rít:

- "Bát quái đạo"! Hừ!

- Đó là một sự khủng bố cho muôn dân, ta phải trừ đi mới được.

Nghe thế, Lục Tôn Nhân càng căm gan hơn. Hắn phất tay áo lên một cái, rồi hét lớn:

- Xuống đuổi theo bọn chúng, nhanh lên! Chủ điếm đâu hãy cho người ra khiêng hộ Vũ Đô Đầu về phủ cho ta.

Viên Đô Thống và quân binh lập tức đuổi theo bọn Thiếu Lâm Tự. Chạy mãi, bọn lính vẫn chẳng thấy bọn tặc đâu. Nhưng vừa đến cổng tây Liễu Gia Thôn, chúng nghe một tiếng hét vang và một bóng người hiện ra, ngồi trên ngựa. Bọn quân binh mất hồn, đều dồn cả lại.

- Bọn giặc "đuôi sam", tráng sĩ Thiếu Lâm đang chờ chặt cổ bọn mi.

Tiếp theo đó một đạo bạch quang bay vút đến đầu Lục Tôn Nhân. Họ Tôn giựt mình cúi rạp xuống ngựa, tránh khỏi và ngẩng đầu lên định nhỡn nhìn kẻ thù:

- Tráng sĩ Thiếu Lâm à?

Thủy Thượng Phi xoay tròn thanh kiếm bén, giục ngựa tới quát lớn:

- Phải, ta chính là tráng sĩ Thiếu Lâm đây. Nghe cho kỹ để rồi chết khỏi oan ức nghe.

- Hà! Hà! Hân hạnh được gặp gỡ tráng sĩ Thiếu Lâm. Bây giờ ta mới có dịp đọ tài với các bạn. Liệu mà giữ mình!

Nghe thế, Thủy Thượng Phi đâm cáu, rít lên một tiếng hãi hùng, rồi buông lỏng cương cho ngựa vọt tới, vươn mình sang chém địch một nhát chí tử. Tôn Nhânnào chịu kém, cử đao gạt ra, rồi tay kiếm rút đánh soạt một tiếng, hắn cười hà hà:

- Kiếm đấu với kiếm mới rõ tài nhau.

Cây đao, hắn vất ngay xuống đất dể nhường cho thanh kiếm tranh đấu. Tôn Nhân nghiến răng múa kiếm, dùng ngay miếng "Ô nha kính dực" phóng thẳng mũi nhọn sang.

Thượng Phi giật ngựa né quạ Nhân cái đà ấy, chàng đánh bạt kiếm của địch sang bên, rồi ngoắc mũi kiếm xuống đâm thốc vào sườn Tôn Nhân. Thật là một thế võ lợi hại vô cùng. Lưỡi kiếm như làn chớp nhoáng vun vút bay sang, nếu không phải tay võ dũng kinh nhân thì khó lòng thoát khỏi thế kiếm tấn công đó.

Nhưng Tôn Nhân cũng không phải tay hèn, dù trên người đã mặc giáp trụ nặng nề thế mà hắn cũng có thể xoay trở một cách nhanh nhẹn. Hắn đã đoán được đường kiếm của địch, nên hắn ngửa người ra tránh đỡ. rồi dùng thế phản công lại. Tôn Nhân thu gươm về siết thẳng lưỡi xuống đốc kiếm của địch.

Hai ngựa giáp nhau, bốn mắt cùng lóe hào quang nhìn nhau không chớp. Hai cánh tay của đôi bên đều chuyển công phu nội công siết đốc kiếm vào nhau. Họ gầm gừ nghiến răng chuyển hết thần lực ra hãm khốn, hễ bên nào yếu thế là tính mạng đi đời ngay.

Giữa lúc hai bên đang găng nhau, thì ở phía sau có tiếng thét rợn người vang dậy:

- Giặc "đuôi sam", hãy xem ta làm cỏ chúng bay! Chúng bay đến đây sẽ gửi hồn theo lưỡi kiếm của ta! Mỹ Ngọc em ơi! Hãy giúp anh trả thù! Giết! Giết!

Đó là tiếng hét điên cuồng của Hiếu Ngọc. Thì ra Lâm Thắng và Hiếu Ngọc mò vào được trong thôn, vừa gặp chúng quân đi ra. Thấy Thủy Thượng Phi đã quyết chiến chặn đầu, chàng thích chí quá thét to lên, rồi múa Liên Châu Giản xông vào giữa đám quân địch. Thanh giản rít lên như tiếng gió thét lưng trời, đi đến đâu đầu người lăn lông lốc đến đó. Tay múa giản, chân thúc ngựa xông hùng hổ vào quân địch, Hiếu Ngọc như vào chỗ không người. Làn sáng bạc quẫy khúc từ tả sang hữu, ba bên bốn bề như giao long vờn thủy và đầu đám quân Mãn cũng thi nhau rụng như sung. Tiếng la thét, tiếng rên rỉ xen lẫn vào nhau, thành một thanh âm vô cùng quái đản.

Lâm Thắng, lúc đó cũng hét lớn một tiếng, múa đao như chớp giật sao sa, xông vào đám quân binh như mãnh hổ nhảy vào đàn dệ Lý Đô Tư hoảng hồn, luống cuống suýt bị mất đầu trước lưỡi đao của Lâm Thắng.

Đoàn quân Thanh tuy quen chiến trận, lúc đó cũng nhốn nháo chạy tán loạn. Vì ba khúc đầu, giữa, cuối của đoàn quân đều bị thọ địch. Chúng không hiểu thực lực của địch thế nào mà tiến thoái, nên đám quân Mãn càng hoảng hốt, rối loạn. Nhiều toán quân gan dạ quyết đánh dồn lên, nhưng trước ngọn giản, làn đao của hai tráng sĩ Thiếu Lâm, chúng đều ngã gục, chết một cách thê thảm.

Hai tráng sĩ lúc bấy giờ như đang say máu căm thù, càng tung hoành chém giết cho thỏa thích. Đầu rơi! Thây đổ! Máu chảy chan hòa! Mỗi lần hai làn đao, giản lóa lên là có những đầu rơi, máu vọt vào người hai chàng nhuộm hồng cả bộ áo dạ hành, trông đến phát kinh khiếp.

Hai viên đô đầu và tổng binh cố la hét điều động quân lính dồn hai chàng vào giữa để vây lại, hầu lập công đầu. Nhưng đối với hai tên Hán gian với mớ võ cử trong người, thì làm sao chống nổi hai tráng sĩ võ học chân truyền, tài nghệ siêu kỳ, chống như thế chẳng khác nào châu chấu đá xe.

Hiếu Ngọc thấy thế càng căm giận cho hai tên gian tặc, liền thúc ngựa đến gần rồi múa tròn ngọn giản thành thế "Cuồng phong tảo lạc diệp" gạt băng hai tay kiếm của mấy tên Hán gian rơi xuống đất. Kế tiếp chàng vội phi ngay lưỡi giản vào ngực viên tổng binh, thành thế "Cô nhạn xuyên phi" nhanh như chớp nhoáng. Một tiếng rú rùng rợn nổi lên. Viên tổng binh ôm ngực té ngã xuống ngựa. Máu đổ chan hòa. Thấy thế viên đô tư họ Lý hãi hùng quất ngựa lấy đường thoát. Nhưng Hiếu Ngọc đã vọt ngựa tới nhanh như tên bắn đuổi theo:

- Ngươi có chạy lên trời cũng không thoát khỏi tay ta đêm nay! Hà! Hà! Mi chạy cũng chết! Xem đây!

Tráng sĩ họ Phương liền đưa lưỡi giản vẫy một cái, viên đạn ám khí từ trong lòng thanh giản bay ra cắm vào lưng tên đô tư, ngã nhào xuống ngựa. Đó là một ám khí vô cùng lợi hại không kém gì phép bắn tên ngầm của lưỡi kiếm Mộ Hùng Chương khi xưa. Tưởng hắn đã chết, Hiếu Ngọc giục ngựa chạy.

Vừa lúc đó, Lâm Thắng hiện đến. Mặt mũi, quần áo của chàng đều bê bết những máu. Lưỡi đao khoằm lại vì phải chém giết nhiều. Thấy Hiếu Ngọc, chàng la lớn:

- Sư thúc! Hãy cùng đồ đệ lên mạn trêm giúp Thủy sư bá một taỵ Sư bá đang đánh cùng viên Đô Thống đó!

Bây giờ, Liễu Hoa Thôn đầy máu chết! Đâu đâu cũng đầy thây người, máu đỏ thắm chảy dài tran lan khắp chốn.

o0o

Chiến trận phía trên, Thủy Thượng Phi và Lục Tôn Nhân đánh nhau vô cùng gay go, dữ dội. Hai người chưa ai nhịn ai. Hai bên vẫn gầm gừ cố vận khí công lên đôi tay sắt, để ghì chặt lấy nhau hãm khốn. Bỗng, hai con ngựa hí dài lên một tiếng, rồi gục xuống, vì không chịu đựng nổi sức nặng khí công của hai người, hất hai vị chủ nhân xuống đất.

Thủy Thượng Phi nhanh như cắt xoay kiếm siết vào cổ Lục Tôn Nhân một thế kiếm tối độc.

Nếu viên Đô Thống không phải là một cao thủ siêu kỳ, có thể bị tán mạng trong chốc lát. Hắn vừa thấy Thượng Phi đến đón, liền hét lớn một tiếng, ngã hẳn người sang bên trái, đồng thời, quất lưỡi kiếm ra đón lấy ngọn kiếm của địch.

Thượng Phi ngoắc kiếm chém lại.

Dưới sức mạnh của hai cánh tay, hai lưỡi kiếm không chịu được, bật văng ra ngoài cách đó bốn, năm thước. Cả hai lại hầm hè xông vào múa quyền lên đánh. Quyền phóng ra như vũ bão. Sức phi vũ của hai quyền thế mỗi lúc một mạnh. Cỏ cây gần đó đều ráp mình trước sức phi vũ.

Một đằng Lục Tôn Nhân quyền ra nhanh như chớp giật, mưa rào. Quyền phi ra chỉ thấy xung quanh chàng như một làn hắc quang bao phủ, quay tít một cách hãi hùng. Sức gió rít mạnh lên như tiếng gió thét gào trong mưa bão. Quyền múa lên mỗi lúc một mạnh, như cố sức hãm khốn địch thủ vào thế quyền bí hiểm, độc đáo. Đó là bài "Sa phong quyền", một thế quyền độc hiểm mà Bấc Ác thuyền sư đã dày công khổ luyện qua mấy năm trời, sau mới truyền thụ lại cho Lục Tôn Nhân.

"Sa phong quyền" rất lợi hại, theo lối của thuyền sư đã dậy, chỉ khi gặp địch thủ tương đương tài lực khó thủ thắng, mới đem ra dùng thôi. Lục Tôn Nhân đêm nay, vì gặp phải tay kình địch lợi hại nên phải giở môn quyền độc đáo ra dể mong thủ thắng.

Thấy địch nhân vẫn chống trả một cách hào hùng, oanh liệt, không sút kém, Lục Tôn Nhân giận lắm. Hắn hét lớn một tiếng, biến ngay một thế ác hiểm nhất trong bài quyền, thế "Bình sa lạc nhạn" đánh thốc cả hai tay chân và đỉnh đầu vào địch thủ. Tiếp luôn, hắn đánh ngay một thế độc khác "Lưỡng xạ độc tửu" để mong áp đảo địch thủ trong chốc lát. Với hai thế võ này, Tôn Nhân hy vọng Thượng Phi bị chết ngay.

Nhưng đối với Thượng Phi, một tay giang hồ hành hiệp kiệt liệt trong đời, danh vang bốn bể thì mong gì áp đảo nổi. Tài chàng đã diệu, quyền chàng cũng mạnh. Thượng Phi có thể tránh né cả các thế độc khác của địch một cách nhanh nhẹn.

Thấy thế quyền của Tôn Nhân quá hóc hiểm, Thượng Phi cũng phải khen thầm. Chàng biết đến lúc hắn điên đòn giở toàn các thế độc để diệt mình, nên chàng càng thận trọng.

Thấy thế đầu của Tôn Nhân đánh ra vô cùng độc hại, chàng không dám khinh thường, vội dụng ngay khinh công biến thế "Cô hạt xuyên vân" nhảy vút một cái lên trời cao mấy trượng để tránh hai thế độc của Tôn Nhân.

Vừa xuống gần đất, Thượng Phi liền trả đũa ngay một thế trong bài "Phi Long chưởng". Chưởng lực oai hùng phi xuống đầu của địch, nếu gặp phải đá cũng tan tành.

"Phi Long chưởng" có tất cả bảy mươi chín thế oai lực của môn chưởng pháp này là ở trên cao đánh lộn xuống. Khi hết đà, người vừa rơi xuống, thì hai chân dậm dưới đất nhảy lên trở lại, xa xa trông như con thần long giương nanh, múa vuốt đảo lộn mây mưa, làm tối tăm trời đất vậy.

Đây là một bí chưởng pháp, sở dĩ Thượng Phi học được là do số may của chàng mà ra. Chàng được một vị cao tăng ở Tây Tạng dạy cho trong những ngày phiêu bạt giang hồ. Nhưng Thượng Phi chỉ học có được một nửa môn "Phi Long chưởng pháp" mà thôi, vì chàng chưa có đủ lợi khí khinh công thượng thặng để học đến nơi đến chốn. Nếu học được hết chàng sẽ có một oai lực võ lâm cao thượng thặng rồi. Tuy Thượng Phi học được một nửa môn chưởng pháp cũng đủ tài áp đảo địch thủ nhiều rồi. Tài chàng sở dĩ danh vang thiên hạ cũng nhờ đó. Đêm nay vì muốn hạ địch thủ cho nhanh và muốn ăn miếng trả miếng, Thượng Phi đem ngay ra dùng môn chưởng pháp bí hiểm.

Nói thì lâu, thế đánh chớp nhoáng. Thượng Phi đã dùng thế "Vân Long đẩu giáp" (Rồng lộn vảy) trong môn "Phi Long chưởng".

Lục Tôn Nhân thấy thế kỳ lạ của địch, có một oai lực vô cùng mạnh mẽ đánh xuống, lập tức dùng ngay một thế bí hiểm của sư môn ra để thoát thân, mà từ xưa giờ, chàng chưa có dịp dùng đến. Chàng vội vàng nhào lộn phi vút ra xa ba lần, thành miếng "Vân Long tam hiện" (Rồng hiện ba lần) thoát khỏi chưởng lực của Thượng Phi.

Hú hồn! Tôn Nhân định nhãn nhìn lại chỗ cũ thì thấy nơi đấy bị xoáy một lõm rộng. Thật chưởng lực trên đời có một. Nhưng nếu Thượng Phi có tài vận khí công và khinh công cao diệu hơn thì oai lự của chưởng cũng mạnh gấp bội, và hắn khó thoát khỏi thứ "Phi Long chưởng" đó.

- Hà! Hà!... Khá lắm! Miếng "Vân Long tam hiện" của mi khá cao diệu, bí hiểm, nên mới thoát được một "Phi Long chưởng" của ta đó. Nhưng xem đây, ta cho mi nếm thêm một chưởng nữa, để mi thưởng thức cho đủ bộ.

Thượng Phi cả cười.

Nói vừa dứt lời, chàng vận dụng khinh công tột bực phi vút lên cao, dùng ngay thế "Kim Long thổ chảo", một thế hiểm ác trong "Phi Long chưởng". Nhanh như chớp giật lưng trời, chàng phi xuống đẩy chưởng lực, dùng hết cả mười hai thành, vào người địch thủ. Chưởng phong phát ra như bão táp. Tay của Thượng Phi giơ ra như ưng chảo đâm bổ xuống vô cùng hung hãn.

Viên Đô Thống rụng rời, tưởng lần này khó thoát nổi chưởng lực của đối phương. Nhưng, phải liều, nên hắn xuất ngay miếng võ tối bí hiểm, để mong gỡ nạn, thế "Thần ưng trụy địa" nhào một cái rất xa, rồi lăn mình đi nhanh nhẹn. Thế là lần nữa hắn lại thoát được.

Nhưng hắn hoảng hồn, mặt tái sắc, vì khi sờ lên đầu, một mảng tóc bị bứt mất, vì trúng chưởng phong vừa quạ Hú vía! Không nhanh hơn thì đi đời nhà ma rồi. Viên Đô Thống lần này mới nhận rằng tài bộ của mình còn kém xa địch thủ. Nhưng, hắn tức hết đi được. Tôn Nhân liền phi bộ tới, hắn dùng ngay song chưởng đánh xuống thành thế "Hổ quá cửu sơn" công lực rất mạnh. Nếu đánh trúng, Thượng Phi bị nát thây ngay.

Muốn trêu tức hắn, Thượng Phi liền dùng ngay miếng "Vân Long tam hiện" của địch đã dùng lúc nãy, ra đánh đỡ. Môn khinh công của chàng cao hơn Tôn Nhân một bực, nên Thượng Phi nhảy vút và nhào lộn rất đẹp mắt, trông mạnh mẽ lắm.

- Hà! Hà! Ta lại dùng thế của mi để đáp lại mị Mi tưởng miếng "Vân Long tam hiện" chỉ mình mi biết sao?

Thượng Phi trêu chọc.

Tôn Nhân càng tức khí, gầm lên quyết dùng một thế bí hiểm, ác độc khác triệt hạ tặc tử cho được. Hắn liền xuất thế "Nhật nguyệt nhập hoài" hai tay ôm tròn, chưởng phong bao trùm chung quanh, phi vào ôm vật Thượng Phi xuống đất.

Biết kẻ địch muốn dụ mình vào chỗ bí thế nguy hiểm, vì khi hai người ôm lấy nhau thì chỉ chực điểm huyệt cho chết, thế mà Thượng Phi chỉ mặc áo dạ hành mỏng manh, còn viên Đô Thống thì mặc giáp sắt trùm lấy thân hình chàng không thể nào điểm huyệt địch thủ được dù cho mười ngón tay có tài đân lủng xuyên qua sắt.

Thượng Phi đã sơ thất không kịp nghĩ đến, còn Tôn Nhân hiểm ác nghĩ ra cách trị đối phương cao thủ. Nếu hắn không thực hành kế này thì không mong gì đàn áp đối phương.

Thượng Phi vô kế chỉ còn cách gạt đỡ miếng hiểm của địch. Nhưng cứ dằng dai thì Thượng Phi phải bị nguỵ Phải tìm một mưu thoát hiểm. Chàng bỗng thấy một chiếc hồ rộng gần đấy. Nhanh trí, Thượng Phi liền vòng tay ôm chặt lấy Lục Tôn Nhân như một đai sắt, rồi lấy đà lăn nhanh về phía chiếc hồ nước.

Tôn Nhân không dám giở ngón hiểm nào nữa, vì khi lăn Thượng Phi đã vận khí bế các huyệt đạo và chàng lấy đà lăn mạnh quá, hắn cũng phải giữ chặt Thượng Phi mà thôi.

Thế là viên Đô Thống mắc kế anh chàng tráng sĩ Thiếu Lâm rồi. Vì Thượng Phi có tài thủy chiến, xuống nước đối với chàng cũng như rồng ra bể.

Bỗng "ùm" một tiếng. Hai người đã lăn xuống nước. Một lúc sau Thượng Phi đã rời khỏi tay Đô Thống. Chàng lội qua lội lại nhanh như cá, chỉ chực tìm chỗ hiểm đánh viên Đô Thống.

Bây giờ viên Đô Thống mới biết mình mắc kế. Tuy biết bơi lội khá, nhưng khốn nỗi giáp trụ quanh mình nặng trĩu thì làm sao khỏi bị chìm xuống nước. Hắn đã tưởng thân mình sẽ gởi xuống Hà Bá rồi. Cũng may mạng hắn còn dài, nên hắn gỡ được bàn tay sắt của Thượng Phi ra, liền dùng ngay miếng "Phi ngọc lăng không" rướn mình lên khỏi mặt nước hơn trượng, rồi phi thẳng lên bờ. Thế là thoát. Dưới nước, Thượng Phi thách đố:

- Xuống đây đánh một trăm hiệp nữa cho biết tài nhau!

Lục Tôn Nhân tuy làm quan triều Mãn, nhưng ưa tinh thần thượng võ, chuộng người tài, không kể thù bạn là gì, nên hắn vẫn được tánh tốt. Gặp gỡ Thượng Phi, hắn đã biết rõ tài nhau, rất phục, nên hắn muốn kết nạp kẻ hiền tài mà không tỵ hiềm. Tôn Nhân đứng trên bờ xá một cái và nói:

- Như thế đủ rồi, tráng sĩ để khi khác, ta sẽ cùng hội ngộ.

Xong, hắn ngoảnh đi vào bóng tối. Thượng Phi càng ngạc nhiên, nghĩ ngợi. Lạ thật, tại sao hắn lại có thái độ nhún nhường nhượng bộ như vậy? Tò mò, Thượng Phi gọi lại:

- Quan Đô Thống!...

Ngoảnh lại, Tôn Nhân mỉm cười ngắt lời:

- Phủ đường bao giờ cũng sẵn sàng đón các vị anh hùng lỗi lạc, xin mời chư vị đến đó ta sẽ hiểu nhau hơn.

Nhảy lên mình ngựa, hắn ra roi phi vút đi, không để ý gì những xác chết ở chiến trường. Lạ thực, Thủy Thượng Phi vô cùng ngạc nhiên trước thái độ khó hiểu của viên quan Mãn. Chàng vẫn chưa lên bờ. Vừa lúc Hiếu Ngọc và Lâm Thắng đến, thấy thế gọi:

- Sư bá làm sao thế?...

Chợt tỉnh, Thượng Phi liền bơi vào bờ, nhặt kiếm rồi lên ngựa đi, chẳng nói lời nào.

Đêm đã về khuya, trăng đã chênh chếch về tây. Sa trường lạnh lẽo phơi đầy những thây ma giặc Mãn. Tiếng cú rúc hãi hùng, dâng lên màu chết chóc quanh vùng. Sương gió đìu hiu.