Chương 1: Mở đầu

"...Nếu như được sinh ra một lần nữa...

...tôi hy vọng chúng ta vẫn có thể tìm thấy nhau..."

--------------------------------------------------------------

- Bỏ rơi người mình từng hứa sẽ bảo vệ cả đời, cậu ta là con người tồi tệ nhất.

Bằng giọng hết sức hằn học và kích động, chị Rinkhôngbật ra câu nói trên.

Câu nói ấy thật ra là lời nhận xét hiển nhiên, nên tôi không buồn tranh cãi. Dù có muốn đi nữa thì tôi cũng sẽ không phản bác câu nói ấy. Mức độ thù địch trong giọng nói và dòng chảy của một lượng sức mạnh hữu hình còn vượt xa hơn cả sự thù địch đang chảy qua cánh tay chị ấy. Nó chuyển động trông như thể tuân theo một đồ hình, và bây giờ thậm chí còn như đang gầm gừ với những chiếc răng nanh nhe ra.

Quan trọng hơn hết, nó là siêu năng lực sở trường của chị, truyền sức mạnh vào khẩu súng lục trên tay, viên đạn được bắn ra có thể làm tim tôi ngừng đập ngay lập tức. Chỉ bằng một cử động tay ung dung, một kẻ không có khả năng đỡ đạn như tôi chắc chắn sẽ bị hạ một cách dễ dàng.

Dù vậy tôi lại không hề thấy sợ hãi.

- Cậu ta là con người tồi tệ nhất.

Một lần nữa, như để nhấn mạnh quan điểm, chị ấy nói to câu đó. Tôi hoàn toàn đồng tình. Nếu được, tôi sẽ chẳng ngần ngại mà giơ hai tay thể hiện là mình hoàn toàn và tuyệt đối đồng ý. Nhưng nếu làm thế ở đây, cô gái xinh đẹp kia sẽ không bằng lòng. Thay vì thế, cho dù chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, tôi cũng sẽ tận dụng cuộc thảo luận ngắn ngủi này để cố gắng làm cho chị ấy hiểu.

- Em không phản đối.

- Thế tại sao cô lại tiếp tục đứng lên chống lại chúng tôi thay vì ngoan ngoãn nghe lời và được hưởng nhiều lợi ích?

Tôi lập tức bật ra câu trả lời. Có vẻ như nếu tôi lại đưa ra một đáp án dửng dưng nữa thì viên đạn sẽ bay tới và xuyên qua tim tôi ngay lập tức.

- Đây là một cuộc chiến mang tính chất chính trị, chỉ cần em biến mất thì mọi thứ sẽ kết thúc nhỉ?

Tôi cảm giác có thứ gì đó không đúng trong lời nói của tôi, như thể một sự nản lòng. Làm sao mà một người như tôi bây giờ lại trở nên lung lạc quá vậy, ngay cả tôi cũng không biết. Đâu đó ở khoảng giữa con tim sáng suốt này luôn có một sự chấp nhận mù quáng, có điều gì đó đã trở thành căn cơ đối với tôi.

- Ha, cô định tự sát ngay bây giờ à? Để cứu sống những con người khác? Thật nực cười. Cô không hiểu sao? Cảm giác thỏa mãn có được từ việc cứu rỗi chỉ là một sự chấp nhận sai lầm trong tim. Cho dù có giúp ai đó thì nó cũng không giúp gì được cho ta. Và dù có giúp ích cho ta thì ta cũng không biết chắc rằng mình đã thật sự giúp người đó chưa. Những sự hiểu nhầm, truyền đạt sai, bất đồng ý kiến, nhận thức sai. Vòng lặp nực cười ấy là điều làm nên thế giới mà chúng ta đang sống. Đó chỉ là một sự hiểu nhầm, chẳng khác nào sự tự thỏa mãn - một khiếm khuyết của nhân sinh.

- Ngay cả thế thì chúng ta cũng đang sống trong cái thế giới của sự hiểu nhầm đấy thôi.

Lông mày của chị gái tôi cau lại. Trong đôi mắt màu tím biếc của chị ấy có hình ảnh phản chiếu của tôi, và trong đôi mắt tôi cũng có hình ảnh phản chiếu của chị ấy. Nhưng sự phản chiếu này hầu như khác hẳn với sự phản chiếu khi người ta nhìn vào tấm gương. Bởi vì tâm của chúng tôi không hoàn toàn đồng nhất, cho dù thông tin tiếp nhận giống nhau nhưng cách hiểu lại khác nhau. Cho dù chúng tôi là chị em sinh đôi, nhìn cùng một vật, nói về cùng một chuyện, nhưng tôi không chắc là hai người chúng tôi có cùng một cảm xúc.

Mọi thứ trên thế giới này đều như thế.

Không chỉ riêng đối với những siêu năng lực gia khác người. Trong một thế giới của những điều hiển nhiên, đó là chuyện mà ai cũng hiểu. Nếu nói những sự hiểu nhầm, truyền đạt sai, bất đồng ý kiến, nhận thức sai là thứ liên kết người ta lại với nhau, vậy thì... Sự hiểu lầm chính là chúng ta. Sự hiểu lầm chính là thế giới của chúng ta. Những sự thật chúng ta có thể chạm đến rất đa dạng và phong phú, không phải chỉ có một sự thật duy nhất. Dù có thông thái đến đâu, có bỏ ra nhiều thời gian cỡ nào, ta cũng sẽ không bao giờ tìm được chân lý đơn nhất.

Cậu ấy có lẽ là người luôn tìm cách chối bỏ cái thực tế ấy chăng?

"Nếu cậu quên đi điều đó, và cố mong cầu cái sự thật duy nhất một cách thiếu suy nghĩ, công chúa à, hãy nhớ rằng chính điều đó mới thực sự là điều tồi tệ nhất đấy."

Lời nói của cậu ấy đúng hay sai, tôi vẫn chưa biết được. Để đưa ra nhận định đó, tôi cần phải tiếp tục đối diện với những thứ trước mắt. Suốt 7 năm tôi chạy trốn thực tại và rồi các vấn đề vẫn chẳng đi được đến đâu. Hậu quả bây giờ lôi kéo thêm rất nhiều người vô tội vào cái vòng xoáy đẫm máu này.

- Chị đã nói rằng nếu em chiến đấu, em sẽ không còn là em gái của chị nữa, đúng chứ?

- Đúng vậy.

- Được thôi, em chấp nhận chuyện đó. Cảm xúc cá nhân chỉ là những thứ dư thừa trong những tình huống như thế này.

- Hừ, tốt lắm. Tôi cũng rất muốn xem cô một lần nữa vùng vẫy trong vô vọng với biển máu của cuộc chiến này.

"Vùng vẫy trong vô vọng?"

Sự nhận thức sai lầm, hiểu biết sai lầm và những hành động sai lầm, tất cả chúng trói buộc con người trong một vòng luẩn quẩn. Trong thế giới chính trị, chẳng có gì đúng và cũng chẳng có gì sai, cứ mạnh là chiến thắng.

Tuy vậy tôi vẫn muốn chứng minh những cố gắng trước giờ của chúng tôi không phải là vô nghĩa. Chẳng phải vì tôi muốn chiến thắng, tôi cũng không hề muốn trở thành chuẩn mực của cái "đúng" trong xã hội. Tôi cố gắng chống đối vì tôi muốn thế. Chỉ vậy thôi.

Nên ít nhất, tôi muốn kể lại cho các bạn nghe câu chuyện này. Giống như, theo kiểu tương tự với những hồ sơ vụ án của vị thám tử sống ở đường Baker của London. Tôi không phải là một tiểu thuyết gia, nên câu chuyện sẽ không được trôi chảy cho lắm. Tôi chỉ muốn các bạn công nhận sự cố gắng của chúng tôi. Vì vấn đề đặt ra không phải là chúng tôi đã làm được gì trong thế giới này mà là những gì chúng tôi đã làm để khiến mọi người tin rằng chúng tôi có thực sự đã cố gắng làm chúng hay không.