Chương 1 - Nước Mắt Tử Thần (Khi Tử Thần Bật Khóc Phần 1 − Oneshort)

Bạn cho rằng trên đời này có Tử Thần không?

Tôi cho rằng có đấy!Những thứ không thấy không có nghĩa không hiện hữu ......

Khi bạn chết, bạn sẽ gặp Tử Thần, họ sẽ xuất hiện trước mặt bạn với bộ đồ đen cùng lưỡi hái trên tay.......

Một Tử Thần sẽ không khóc, nếu bạn hỏi họ có biết đau không? Biết khóc không? Họ nhất định sẽ cười nhạo bạn. Họ sẽ dẫn hồn bạn đi cùng với lưỡi hái lạnh lẽo trên tay.

Tử Thần là một người lạnh lùng, tàn nhẫn, không muốn nói đến tình cảm cũng như không muốn ràng buộc bởi tình cảm.

Vậy khi một Tử Thần mà bật khóc thì chuyện gì đã xảy ra và sẽ xảy ra?!

Tại bệnh viện ....

7PM....

Bác sĩ từ trong phòng mổ đi ra, vẻ mặt mệt mỏi, thông báo với thân nhân đã xuống sắc không kém gì ông: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức".

Người phụ nữ nghe xong, dường như không tin vào tai mình, bà ta ra sức lôi kéo bác sĩ, điên cuồng gào thét: "Không thể nào, không thể nào, ông nói dối, mau trả lại chồng cho tôi, trả lại đây".

Bác sĩ bị bà ta kéo đến nhăn nhúm quần áo nhưng ông không tức giận mà để mặc bà ta làm loạn. Tiếng thét thê lương của bà vang khắp bệnh viện, khiến cho người đi đường không khỏi chạnh lòng.

Mặt khác ở phía bên trong phòng mổ, căn phòng không một bóng người lại có tiếng nói vang lên : "Con người ngu xuẩn, chỉ có chết mà cũng kêu la thảm thiết đến thế, nhức hết cả đầu".

Từ chỗ phát ra tiếng nói, từ từ xuất hiện chàng trai khoảng 19, 20 tuổi. Bộ dáng của một vị Tử Thần, trên người khoát chiếc áo đen đặc trưng cùng với lưỡi hái trên tay. Nếu như trong tư tưởng mọi người Tử Thần là một bộ xương đáng sợ, thì đây lại khác, Tử Thần là một chàng trai trẻ tuổi, mang vẻ đẹp kì bí, nhưng cũng khiến người khác không kém phần run sợ bởi khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt sâu thăm thẳm, đôi môi bạc mỏng không khi nào biểu lộ ý cười.

Ngồi dắt chân bên cửa sổ, hai hàng chân mày Tử Thần nhíu lại không khỏi tỏ rõ sự chán ghét, khinh thường.

" Tiểu Hắc!!! Kêu hắn dậy"

Người được gọi là Tiểu Hắc thật ra chỉ là một con dơi nhỏ đi theo Tử Thần . Tiểu Hắc nhận được lệnh liền bay đến chỗ người đàn ông đang nằm trên bàn mổ, mở to hết cỡ cái miệng tua tủa đầy răng, ra sức cắn một phát ngay tay người đàn ông đó. Hai răng nanh sắc bén cắn sâu đến xương làm cho người đàn ông kia nhảy dựng ra khỏi bàn mổ. Ông ta trợn mắt định lên tiếng quát thì bắt gặp ánh mắt băng lãnh của Tử Thần khiến cho toàn thân không kiềm được run rẩy một cái.

Mặt dù cổ khí lạnh kì quái xung quanh Tử Thần khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn vẫn ngoan cố tỏ rõ khí đàn ông lên tiếng hỏi: "Mày là ai?"

" Là tử thần" Tử Thần không nhanh, không chậm trả lời.

"Hahaha, tao không thể nào gặp tử thần được bởi vì tao còn......."

Chữ sống chưa thoát khỏi miệng ông ta thì ánh mắt của ông đã nhìn thấy thi thể mình trên bàn mổ. Tiếng cười nhạo im bặt mà thay vào đó ông ta chết điếng, cả người đổ rạp xuống đất, lẩm bẩm: "Không thể nào, mình không thể chết được, tiền của mình, vợ xinh đẹp,......" Không để hắn than vãn hết câu, Tử Thần liền một nhát chém xuống, hồn của ông ta lập tức biến mất........

Sau khi linh hồn của người đàn ông đó biến mất thì Tử Thần cũng từ từ biến mất, căn phòng trở lại yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

..8 Am....

"Tức thật, rõ ràng lão ma vương muốn chơi khăm ta mà, cái gì mà tới lúc rồi người sẽ biết" Vị Tử Thần nào đó đang ngồi trên cây ra sức làu bàu, cằn nhằn. Thật ra việc làm cho vị Tử Thần này tức giận đến vậy chính là anh không biết người cuối cùng anh cần rước hồn là ai .

" Hay là dạo này kẹt tiền, không đủ trả tiền lương cho mình nên tìm cách này để trì hoãn" Nghĩ đến đây anh ta nhe răng ra cười nham nhở, Tiểu Hắc đứng kế bên ngoại trừ lắc đầu cũng chỉ biết lắc đầu.

"Nếu như rảnh rỗi như vậy, ngài có thể đi quanh đây xem đời sống con người mà" Tiểu Hắc đưa ra ý kiến .

"Ta mà lại đi xem đám người ngu xuẩn đó à" Tử Thần đưa ra vẻ mặt chuyện đó là không thể nào.

"Tại sao kia chứ!!!!"

"Không thể thì là không thể"

" ........" Tiểu Hắc

"......" Tử Thần

Hai người một chủ, một tớ cứ thế bàn luận sôi nổi về con người thì có một cặp tình nhân bước tới.

Người con gái dựa sát vào người con trai thì thầm nói: "em yêu anh"

Người con trai ôm eo người con gái, thì thầm:"anh cũng yêu em". Hai người cứ thế anh một câu, em một câu, bao nhiêu câu nói yêu thương đường mật đều đem ra nói hết.

Nhìn cảnh đó, Tử Thần tỏ vẻ hứng thú, anh vu vơ hỏi Tiểu Hắc : "ngươi nghĩ xem hai người bọn họ có chia tay hay không? ".

Tiểu Hắc nhìn cặp đôi dính như sam ấy lắc đầu tỏ vẻ không thể nào.

Tử Thần liền cười to ha ha ha, ánh mắt nhìn Tiểu Hắc tỏ ý để rồi xem. Anh phất tay một cái, tiếng chuông điện thoại của chàng trai kia vang lên. Khi anh ta bắt máy liền một giọng phụ nữ nũng nịu đập vào tai: " Anh yêu, sao lâu quá còn chưa tới, chắc đang đi với cô nào phải không".

Anh chàng đó lập tức hóa đá, lắp bắp nói: "Cô là ai? Đang nói xàm ngôn gì đó".

Người con gái đứng bên cạnh dường như cũng nghe thấy giọng người phụ nữ đó, sắc mặt liền biến đổi. Tiếng nói trong điện thoại lại một lần nữa vang lên :"Em đợi anh ở khách sạn cũ".

Sau đó lập tức vang lên tiếng tút tút, chàng trai định giải thích với người yêu là nhầm số, nhưng khi vừa xoay người liền lãnh trọn cái tát của người yêu.

Anh oan ức nói:"Chỉ là lầm số thôi mà sao lại tát anh"

"Ngụy biện!! cô ta tình tứ như thế mà bảo là nhầm số, anh tưởng tôi là con ngu chắc?!!!!" Cô gái dường như là hét vào mặt chàng trai, sau đó nức nở nói tiếp:

"Chúng ta chia tay đi!!!"

Chành trai không cam lòng liền nắm chặt tay cô gái. Cô gái đau khổ hất tay chàng trai ra rồi bỏ đi, để lại một mình chàng trai đứng ở đó ngây ngốc. Lúc này tiếng điện thoại lại vang lên, anh bắt máy, giọng người phụ nữ hồi nãy vang lên mang chút áy náy: "Xin lỗi, tôi lầm số". Chàng trai tay cầm điện thoại run run, gân xanh gân trắng đua nhau nổi lên.

Ở trên cây, Tiểu Hắc nhìn xong màn đó, miệng đến giờ vẫn còn mở không khép lại được. Tử Thần đắc trí nhìn Tiểu Hắc tuyên bố :" Thấy chưa!! Con người toàn là một lũ ngu ngốc"

" Chỉ vì một cú điện thoại nhầm lẫn mà cả hai cãi nhau, trong khi trước đó cả hai người đều anh anh ,em em nghe phát ói".

" Nếu như cô ta nghe anh ta giải thích thì cả hai đâu có chia tay, rõ ràng sự tin tưởng của cô ta đối với anh ta là con số 0, vậy mà cũng nói em yêu anh"

" Nhưng mà...." Tiểu Hắc không phục định nói gì đó nhưng nói không nên lời.

"Ngươi định nói rằng ta ăn may nên không tính phải không?"

Tiểu Hắc như vớ được phao đầu băm như băm tỏi.

Tử Thần tỏ vẻ là người rộng lượng, anh thoải mái nói:" Được, ta sẽ cho ngươi xem thêm một người nữa.

Nói rồi anh chỉ tay về phía một cô gái có vẻ đang mang đồ khá nặng, cao ngạo quyết định: " Được rồi!!! Chọn cô ta đi ".

"Chỉ cần bị trúng nhẹ, thế nào cô ta cũng hét toáng lên cho xem"

Lần này Tiểu Hắc vẫn y như cũ tỏ vẻ không tin.

Tử Thần mĩm cười, búng tay một cái liền xuất hiện một người phụ nữ, điệu bộ vô cùng sang trọng. Người phụ nữ đó được Tử Thần điều khiển đi tới cố tình va vào cô gái kia.

Cô gái kia hai tay vốn đang xách đồ nặng nên chỉ cần quẹt một cái cô đã bị mất thăng bằng, ngã ngay trên mặt đất, hai chân cạ xuống mặt đường xuất hiện vết máu.

Thấy cô gái chân mày đã nhíu lại, anh thầm nghĩ: đúng rồi, đứng dậy chửi người phụ nữ kia đi, con người đều ngu xuẩn như thế.

Khi cô gái đứng dậy hoàn toàn, cô không những không chửi người kia mà còn ra sức cúi đầu xin lỗi. Hành động này khiến cho anh chàng Tử Thần đứng chết trân, còn Tiểu Hắc thì cười hết sức đắc ý.

"Đừng vội cười, tại vì cô ta thấy chửi không lại nên mới xin lỗi thôi, ngươi nhìn tiếp nè"

Lần này anh không biến người từ không khí nữa mà chính bản thân anh biến thành đứa trẻ khoảng 6, 7 tuổi.

Thừa lúc cô đang nhặt đồ, anh giả vờ đụng phải cô rồi nhanh tay lấy cái bóp, anh còn cố ý để cho cô thấy . Bởi vì cái anh mong chờ chính là khi cô bắt được anh sẽ chửi mắng, đánh đập, cùng nhiều hành động mà anh cho là ngu xuẩn.

Khi thấy anh chạy cùng với cái bóp quả đúng thật cô đã đuổi theo để lấy lại. Khi cô bắt kịp anh, vẻ mặt có chút đỏ đồng thời giơ tay lên cao, anh cho là cô sắp đánh nên liền giả vờ nhắm chặt mắt lại. Nhưng chờ lâu vẫn không thấy chuyện gì xảy ra, anh liền mở mắt thì thấy cô đang xoa đầu anh, ánh mắt có chút chua xót cùng đồng cảm nói:

"Em trai, không nên trộm cắp, như vậy là rất xấu, nói chị nghe em cần bao nhiêu tiền chị sẽ cho".

Nhìn thấy ánh mắt ấm áp như vậy nhìn mình, anh có một chút lúng túng, một hồi lâu sau anh mới trả lời:

"Em cần 500000"

Cô gái nghe vậy, liền lấy ra tờ 500000 đưa cho anh, mặc cho trong bóp cô chỉ còn mấy đồng lẻ. Anh không biết rằng vì cho anh tờ 500000 mà tối hôm đó cô phải húp nước cháo trừ cơm. Sau khi cho anh tiền, cô đi từng bước khập khiểng đến chỗ đồ bị rớt lúc nãy. Trước khi đi cô không quên nhắc anh : "Nhớ đó, sau này không được ăn cắp nữa"

Anh bị ánh mắt trong suốt, thân thiện của cô làm cho ngẩn ngơ, một hồi lâu sau mới gật gật cái đầu. Có được đáp án mong muốn, cô mới xoay người bỏ đi.

Khi cô gái đi mất, anh một mình ở đó lẩm bẩm: "Cô gái đó thật kì lạ, cô ấy không đánh mình như những con người ngu xuẩn trước kia mình gặp, hơn nữa ánh mắt đó rất ấm áp, thật là dễ chịu, mình muốn gặp lại cô ấy".

Tiểu Hắc nãy giờ nhìn thấy tất cả, định bay xuống chọc ghẹo Tử Thần vì anh đã thua, nhưng khi thấy vẻ mặt kì lạ của anh thì dừng lại, không dám hó hé gì.

~~~~~~~~.......~~~.......~~~~~~~~

Cô tên là An Nhiên, năm cô lên 5 ba mẹ cô bị tai nạn giao thông mà qua đời, từ đó cô thành trẻ mồ côi. Không ai chịu nhận nuôi cô, cô bị đưa đến hết nhà này đến nhà khác, đến năm cô 13 tuổi, cô quyết định đi làm tự nuôi sống bản thân.

Kể từ khi bố mẹ cô mất đến nay cũng đã nhiều năm. Lâu rồi cô không mơ thấy họ nhưng tối qua cô lại mơ thấy. Cô thầm nghĩ có lẽ do hôm qua gặp cậu bé kì lạ kia nên mới như thế. Đang suy nghĩ mông lung thì tiếng chuông cửa vang lên. Khi mở cửa ra cô quả thật bị bất ngờ, bởi người đứng trước cửa chính là cậu bé đó.

Khi An Nhiên mở cửa ra, Tử Thần nhìn thấy cô cảm thấy chút khẩn trương xen lẫn một chút vui vui. Ngược lại với Tử Thần, An Nhiên hoàn toàn sững sờ khi gặp anh.

Thấy cô hoàn toàn bị hóa đá, anh liền nhanh nhảu hỏi: " Chị à, em có thể vào chơi không?"

Nghe tiếng nói cô mới hoàn hồn, lúng túng nói :

"Được, nhưng mà....."

"Nhưng sao ?" Anh ra sức nhấp nháy đôi mắt trẻ con của mình.

"Nhà chị hết đồ ăn rồi, chị định ra ngoài để mua"

"Vậy em có thể đi chung với chị không?" Anh lại chớp chớp đôi mắt trẻ con thêm lần nữa.

An Nhiên thấy anh có vẻ quá hào hứng cộng thêm cô lại rất thích trẻ con, cuối cùng cô đành gật đầu đồng ý.

Nãy giờ Tiểu Hắc đứng kế bên Tử Thần nhưng An Nhiên không thể thấy. Tiểu Hắc thầm nghĩ : Tử Thần, ngài định bày trò gì nữa đây?"

Trên đường, hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. An Nhiên càng nói chuyện cô càng cảm thấy thích đứa nhóc này. Còn anh gặp lại được cô cũng càng cao hứng. Thấy xa xa có chỗ bán kem, nghĩ là anh thích ăn, cô bèn cuối đầu xuống nói:

"Em ở đây lát nhá, chị đi mua kem chút quay lại".

Tử Thần gật gật đầu "ừm" một tiếng.

Khi tay hai người vừa rời khỏi nhau, một chiếc xe đang chạy với tốc độ nhanh từ đằng sau lao tới. Anh giật mình, liền lấy tay đẩy cô, vì bị đẩy bất ngờ cô ngã sang một bên, còn chiếc xe thì bị lạc tay lái đâm vào cột điện, xăng chảy ra, chỉ trông phút chốc chiếc xe bùng nổ thành đám cháy lớn.

Cả quá trình chỉ xảy ra trong vài phút ngắn ngủi. Anh vẫn còn đang sững sờ thì một tử thần khác hiện lên. Anh ta gật đầu chào anh nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh, sau đó lấy lưỡi hái một nhát chém xuống, dẫn hồn anh chàng kia đi.

Đáng lẽ An Nhiên đã chết, nhưng anh lại cứu cô, tức anh đã vi phạm quy định, đến khi Tử Thần bắt hồn cô đến mà thấy cô vẫn còn sống thế nào cũng có chuyện.

Tiểu Hắc nãy giờ chứng kiến khó hiểu hỏi: "Sao ngài lại cứu cô ấy?"

Anh chỉ trầm lặng trả lời: "Ta không biết"

Ngay cả Tử Thần cũng không biết tại sao lại như vây. Anh chỉ nghĩ đến không được thấy cô nữa thì cơ thể cứ thế liền chuyển động. Anh chợt nhận ra là vừa rồi mình đã sợ hãi, anh sợ cô biến mất.

Thấy Tử Thần mãi vẫn không nhúc nhích, cô nghĩ rằng chắc là anh vẫn còn sốc, liền ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ lưng trấn an:

"Không sao, không sao mọi chuyện kết thúc rồi".

Anh bị hành động của cô làm cho bất ngờ, nhưng có thể cảm nhận được hơi ấm cùng tiếng tim đập của cô, anh liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi đi mua đồ ăn về, cô liền vào bếp lằm đồ ăn. Chỉ sau vài phút cô đã đem ra hai tô phở lớn. Cô nhìn Tử Thần chiều chuộng, bảo:

"Em trai, ăn nhiều vào, từ hôm qua đến giờ chị thấy em cứ lạnh lạnh sao ấy".

Tiểu Hắc nghe thấy thế, đứng ở kế bên cười trộm: "tử thần đương nhiên là phải lạnh rồi".

Một tiếng "bụp" vang lên, Tiểu Hắc liền bay dính vách tường. An Nhiên thấy Tử Thần giơ tay lên, vẻ mặt khó hiểu hỏi:

"Em làm gì thế?"

Thấy mình làm điều kì lạ, liền vội buông tay xuống, cười cười nói:

"Em đập muỗi"

"Thế à, để chị đi lấy nhang muỗi"

Cô đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, anh vội đưa tay ngăn cản"

"Thôi chị ơi!! Chắc chỉ có một con bị lạc ấy mà, nãy giờ em không thấy con nào nữa"

"Thật sao?" Cô đưa ra vẻ mặt không tin

Anh liền gật gật đầu "thật"

"Chị đừng lo, nếu em còn gặp nữa em sẽ bứt đầu nó ra" Anh còn không quên liếc mắt nhìn Tiểu Hắc, làm cho Tiểu Hắc cả người sởn gai óc, mồ hôi chảy ròng ròng.

Tưởng Tử Thần nói đùa, cô liền bật cười thành tiếng. Nhìn thấy cô cười anh không thể nào rời mắt được, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường, bất giác anh cũng mĩm cười theo. Tiểu Hắc vẫn còn đang dính ở vách tường nhìn thấy thì trố mắt ra. Bởi vì trước đây mặc dù Tử Thần có cười nhưng không bao giờ thể hiện được ra ngoài mặt. Nhưng bây giờ, không những Tử Thần nở được nụ cười mà còn là nụ cười rất tươi.

Sau khi ăn xong, cả hai cùng ngồi xem tivi. An Nhiên hỏi Tử Thần:

"Em tên gì thế? Chị chưa niết tên em, chị tên là An Nhiên".

"Tên?"

"Ừk" An Nhiên gật gật đầu

"Em tên Tử...."

"Tử ?"

"Tử Mạc, em tên Tử Mạc"

Anh vốn định nói anh tên Tử Thần bởi vì tử thần không có tên, nhưng lúc sau anh bèn đổi ý bởi vì anh muốn anh thật đặc biệt với cô, không như những tử thần khác, nên anh nói anh tên là Tử Mạc.

"Tử Mạc.....cái tên nghe rất hay"

"Vậy sao?" Anh xấu hổ gãi gãi đầu.

Tiểu Hắc đứng bên cạnh lại cười trộm, một tiếng "bụp" lại vang lên, lần này Tiểu Hắc bay trúng ngay thùng đựng nước.

"Sao thế, lại muỗi à?" An Nhiên quan tâm hỏi.

"Không có!!! Tại mỏi vai quá nên em mới giơ tay" Anh vội xua xua tay, lắc lắc cái đầu.

Thấy hành động ngây ngô của Tử Thần cô không nói gì chỉ cười cười, xoa đầu anh. Anh để mặc cho cô xoa, còn mình thì liếc nhìn cô. Bây giờ anh mới để ý là cô còn rất nhỏ nha, chỉ tầm 16, 17 tuổi. Một đứa trẻ nhỏ như thế mà đã phải sống một mình, có thể thấy được cô không hề yếu đuối tí nào.

...........

Trời chợp tối anh mới rời khỏi nhà cô. Đi trên đường miệng anh cứ cười toe toét như con ngốc không khép lại được. Tiểu Hắc thấy thế liền thở dài, bởi Tiểu Hắc biết anh đã yêu cô mất rồi, nhưng anh là tử thần còn cô là con người nên không thể nào được. Đây là lần đầu tiên Tiểu Hắc thấy Tử Thần biết cười, nhưng cũng biết được rằng nụ cười đó không kéo dài lâu được, nó sẽ sớm tắt ngấm mà thôi

Cứ như thế, những ngày cô được nghĩ anh đều đến chơi với cô, chẳng mấy chốc đã trôi qua một tháng.

..........

Như thường lệ, khi mặt trời vừa lên An Nhiên liền tỉnh giấc. Hôm nay lại đến ngày cô được nghỉ cũng tức là ngày Tử Thần sẽ đến.

Từ ngày cô gặp anh dường như mỗi ngày trôi qua có ý nghĩa hơn, nếu có chuyện gì vui cô đều kể cho anh nghe rồi cả hai cùng cười, còn chuyện buồn thì anh lại an ủi cô. An Nhiên nhiều lúc cảm thấy Tử Thần không giống trẻ con tí nào, thường đùa bảo anh là "ông cụ non".

Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong là tiếng chuông cửa cũng vang lên. An Nhiên cười thật tươi, chạy ra mở cửa:

"Tử Mạc em đến rồi à"

Người trước mặt bị sự nhiệt tình của cô làm cho kinh ngạc, lúng túng nói:

"Xin hỏi, cô có phải là Ngô Trân"

Cô nhìn thấy người trước mặt không phải là Tử Mạc liền có chút thất vọng.

"Tôi không phải, Ngô Trân là chủ nhà kế bên".

Anh chàng đưa thư biết mình nhầm chỗ không ngừng cúi đầu xin lỗi, sau đó chạy sang nhà kế bên.

Cô ỉu xìu, đóng cửa lại đi vô nhà, cô thầm trách sao Tử Mạc hôm nay đến trễ . Khi vừa ngồi xuống ghế tiếng chuông cửa lại vang lên, lần này cô không quá khích như lúc nãy nữa, từ từ đi ra mở cửa. Thấy lần này đúng là Tử Mạc tâm tình cô phút chốc liền vui trở lại, còn Tử Thần thì khó hiểu hỏi Tiểu Hắc: " cô ấy bị sao vậy?". Tiểu Hắc cũng chẳng biết, lắc lắc cái đầu.

Như thường lệ anh nói câu: "Em đã đến"

Cô mỉm cười nói: "Mời vào"

"Em biết không, hôm nay chị có rất nhiều món ngon với nhiều chuyện kể em nghe lắm, nhưng hôm nay em đến trễ làm chị có chút thất vọng đó nha......."

Cô còn nói nhiều nhiều nữa, trước sự cao hứng đó anh không biết nói gì ngoài cười .

"Em ngồi đó, chị đi lấy nước cho em uống" Cô nói xong liền xoay người chạy xuống bếp không đợi anh nói câu: "khỏi cần".

An Nhiên vốn có bệnh tim từ nhỏ, nhưng nhiều năm nay không tái phát nên cũng không quan tâm đến. Khi cô lấy ly định rót nước thì một cơn đau tim kéo đến khiến cho cái ly trong tay cô bị trượt, rơi xuống đất vỡ toang.

Nghe tiếng động trong phòng bếp, Tử Thần quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì, chị chỉ trượt tay làm rớt cái ly"

"Có cần em giúp không ?"

"Khỏi em cứ ngồi đó chị ra ngay".

An Nhiên vội thu dọn những mảnh vỡ, lấy hai ly nước khác rồi đi lên phòng khách.

"Đây của em"

Cô đẩy ly nước cam tới gần trước mặt của Tử Thần. Bỗng một cơn đau tim lại đến lần nữa, cô không muốn để cậu bé Tử Mạc lo lắng, bèn gắng gượng cười, định nói câu em uống đi. Nhưng khi cô vừa ngước đầu lên thì liền chết sững, bởi người trước mặt cô là một chàng trai 19,20 tuổi mặc áo tử thần cùng với một con dơi nhỏ kế bên, cô giật mình vội bật lùi ra sau.

Thấy biểu hiện kì lạ của cô, anh quan tâm hỏi: "Chị sao vậy?"

Cô không nói được lời nào chỉ biết ngồi đó ôm ngực đang nhói đau của mình. Một lát sau cơn đau qua đi, trước mắt cô lại là cậu nhóc 6,7 tuổi Tiểu Mạc. Cậu nhóc đang lo lắng nhìn cô . Cô cho rằng mình vừa bị ảo tưởng, nên vội xua đi hình ảnh ban nãy, yếu ớt nói: "Không sao, chỉ hơi tức ngực chút xíu, chắc là do làm việc quá sức".

"Thật sao?"

An Nhiên gật gật đầu.

Thấy sắc mặt của An Nhiên đã hồng hào trở lại nên cũng an tâm. Anh ngồi xuống uống ly nước cam đã tan đá có chút nhạt nhẽo mà không biết rằng cô đã nhìn thấy hình dạng thật của anh.

Ngày hôm đó cũng như thường lệ, sau khi ăn uống xong, hai người cùng nói chuyện, chơi đùa đến tận tối. Khi tiễn Tử Thần ra về tim cô lại bị nhói thêm lần nữa, cô lại thấy không thấy Tử Mạc đâu mà chỉ thấy chàng trai lúc trưa, chàng trai đó mĩm cười dịu dàng nói với cô : "Em về nha chị, chị nhớ giữ gìn sức khỏe kẻo bị ốm thì khổ".

Cô cho rằng mình đang hoang tưởng, nên cũng tự nhiên trả lời: " Được, em cũng nhớ cẩn thận".

Tiểu Hắc ở kế bên cười trộm nói :"Sướng nha" Nó không biết rằng mọi hành động của nó đều bị cô nhìn thấy, còn khiến cô rất ngạc nhiên.

Sau khi chia tay, cô vào nhà nhưng bóng dáng cô không được vững mà khẽ lảo đảo.

Cứ tưởng rằng như mọi khi cơn đau tim chợt đến rồi đi, không ai ngờ rằng tối hôm ấy cô lại phải nhập viện.

Tử Thần sao khi chia tay cô, như mọi khi tâm trạng rất vui vẻ. Đi được nửa đường, chợt nhớ đến vẻ mặt ban sáng của cô, anh không an tâm, liền cùng với Tiểu Hắc quay lại xem thử.

Trong lòng anh bỗng dâng lên một nỗi lo lắng, bồn chồn khó tả.

Nhưng ngay khi Tử Thần xoay người, tay sai của Ma Vương liền xuất hiện trước mặt anh. Nếu là lúc trước, anh nhất định sẽ rất vui vẻ và hỏi "Người cuối cùng là ai?"

Nhưng hiện tại, sự xuất hiện đột ngột này khiến cho cho anh không thể nào vui được, anh lạnh giọng quát:

"Tránh ra"

Trước sự lạnh lẽo của Tử Thần, tay sai vẫn không hề nhúc nhích, điềm tĩnh nói: "Có thông báo về người cuối cùng"

Anh cố kiềm nén ra lệnh: "Nói mau!" Giọng của anh đã không còn kiên nhẫn.

Tay sai cũng không tỏ vẻ gì, vẫn tuân theo quy tắc hướng Tử Thần mà thông báo: "Người đó hiện đang ở bệnh viện X X tên là An Nhiên".

Tử Thần thoáng giật mình, hỏi lại: "An Nhiên?"

"Đúng vậy" Gã tay sai vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói trầm ổn.

"Người nói láo" Khi Tử Thần nói câu này, anh gần như hét vào mặt tên tay sai.

Mặc kệ sự tức giận của Tử Thần, hắn ta vẫn tiếp tục nói: "Tôi đến đây chỉ để chuyển lời của Ma Vương, tạm biệt"

Nói rồi tên tay sai liền biến mất trong không khí.

Tử Thần cười đến thê lương, lần tai nạn đợt trước anh cứu cô, anh tự hỏi sao không thấy tử thần bắt hồn cô ấy đến, anh tự trấn an mình rằng do An Nhiên chưa tới số, cho dù anh không cứu cô cũng không chết, không ngờ người rước hồn cô ấy lại chính là anh. Tử Thần như điên loạm, cầm lưỡi rìu quơ loạn xạ, điên cuồng gào thét "không thể nào, không thể nào".

Tiểu Hắc đứng kế bên bị khiếp sợ, run lẩy bẩy, thật lâu sau mới có can đảm nói: "Ngài bình tĩnh, chắc chỉ là trùng tên thôi, không phải cô ấy đâu".

Nghe thấy có thể chỉ là trùng tên, lúc này Tử Thần mới dừng động tác điên cuồng của mình lại. Vội chạy đến bệnh viện để chứng nhận.

Những kí ức giữa anh và cô trong một tháng qua như thước phim đang từ từ ùa về trong tâm trí anh.

"Tử Mạc, xem hôm nay chị làm được cái gì này, là một cái áo khoác đó nha"

"Tử Mạc, hôm nay chị nấu được món mới, em ăn thử xem,"

"Tử Mạc, mai em lại đến nhé"

"Tử Mạc, mai cậu lại đến nhé"

Bỗng một kí ức khác lạ ùa về tâm trí anh. Chính là câu "Tử Mạc, mai cậu lại đến nhé"p, câu nói đó anh đã được nghe từ rất lâu trước đây.

.........

Cách đây khoảng 10 năm, vì không tuân theo quy định của ma giới, luôn đi náo loạn. Lần đó anh bị ma vương biến thành mèo nhỏ rồi quăng vào thế giới của con người. Vì bộ dạng quái dị, anh ra sức kêu "meo meo" nhưng cũng không ai thèm ngó ngàng tới. Nhiều người còn nhẫn tâm lấy đá ném anh toét cả đầu. Nhìn bộ dạng thê thảm của mình, anh thầm cười chế giễu con người, họ luôn bảo rằng tử thần không có máu, không có nước mắt, nhẫn tâm giết chết họ. Nhưng họ không nhìn lại xem, họ đã đối xử với anh như thế nào. Con người luôn trân trọng những cái có hình thù đẹp đẽ mà chà đạp đi những cái xấu xí. Họ nói tử thần nhẫn tâm, tử thần nhẫn tâm nhưng mà không phân biệt giàu nghèo, xấu đẹp, chỉ khi chết đi tử thần mới tới rước hồn. Họ nói con người có trái tim, con người có trái tim lại đi xua nịnh những kẻ giàu chà đạp những kẻ nghèo, những thứ họ cho là đẹp thì hết sức nâng niu, còn những thứ họ cho là xấu xí thì không ngần ngại chà đạp, xa lánh. Cái mà con người cho là "có trái tim" cũng hết sức cao đẹp quá đi. Những ngày sau đó anh luôn phải sống trong địa ngục, sống không bằng chết, dần dần anh không tin vào con người nữa. Một hôm, anh lẻn vào một căn nhà giàu có để ăn trộm cá thì nghe tiếng cãi nhau.

Người phụ nữ lớn tiếng mắng: "Ông đi chết đi, đã mèo mỡ bên ngoài rồi còn vác con nhóc đó về nữa"

"Bà bị điên hả, nó là cháu tôi đấy" Người đàn ông cũng lớn giọng không kém gì.

"Cháu ông? Ông làm như nó chỉ là cháu một mình ông đó, sao không kêu người khác nuôi nó đi"

Hai người cứ thế cãi qua cãi lại, anh nhìn màn kịch hay trước mắt trên mặt hiện đầy ý cười mỉa mai, ánh mắt không cảm xúc. Chợt lẫn trong tiếng cãi nhau bỗng có tiếng khóc của trẻ con, anh lần theo tiếng khóc thì thấy một đứa bé gái tầm 6 tuổi, đứa bé đưa đôi mắt tròn ngân ngấn nước nhìn anh. Thấy anh đứa bé bỗng nở nụ cười. Anh ngẩn người ra vì đây là lần đầu tiên có người nhìn anh mà không tỏ vẻ khinh thường, chán ghét. Anh bèn từ từ đi lại dụi dụi trên người cô, cô cũng khômg né tránh mà lấy tay xoa đầu anh.

"Mèo nhỏ, sao mi lại ở đây? Mi lạc đường à? Hay là mi bị chủ bỏ? Ngươi tên gì?" Trước những câu hỏi tới tấp của cô bé anh chỉ biết đáp trả lại bằng tiếng "meo, meo"

"Này mèo nhỏ à, không lẽ ngươi cũng giống như ta bị người ta ghét bỏ" Nói đến đây khóe mắt cô bé đong đầy nước chuẩn bị sắp khóc.

Nhưng cô bé đã cố gắng không khóc còn mĩm cười nhìn anh: "ta không biết tên ngươi hay là ta đặt cho nhé, tên này chỉ được một mình ta gọi thôi đấy! Ta tên là An Nhiên, vậy ta đặt tên cho mi là Tử Mạc nhé".

Anh nhìn vẻ mặt phấn khởi của cô bé bèn kêu lên hai tiếng "meo meo" xem như là đồng ý.

Khi anh nhảy qua cửa sổ chuẩn bị rời khỏi, cô bé An Nhiên đã nói với theo: "Tử Mạc, ngày mai cậu lại đến nữa nhé"

Nghe cô bé bảo anh ngày mai lại đến, tâm trạng liềm cảm thấy ấm áp vô cùng. Anh kêu lên hai tiếng "meo meo" rồi chạy đi mất. Hôm sau như đúng lời hẹn anh đến chơi với cô, nhưng khi đến nơi thì cô đã không còn nữa............

~~~~~~~~.......~~~.......~~~~~~~~

Tại bệnh viện, An Nhiên được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng vì phát hiện quá trễ nên cô không thể cứu được nữa.

Trong phòng bệnh, An Nhiên yếu ớt cố gắng nhìn xung quanh, nhưng vô vọng cô không tìm thấy được bóng hình mà mình muốn tìm, cô thở dài thất vọng. Khi đợt đau tim lần nữa trỗi dậy, cô nghĩ chắc mình không thể gặp được anh rồi, thì anh liền xuất hiện trước mặt cô, cô nắm chặt tay anh sau đó mĩm cười mãn nguyện, mắt từ từ khép lại.

Còn Tử Thần, sau khi tới bệnh viện, thấy An Nhiên mà anh rước hồn lại chính là An Nhiên mà anh quen biết, anh cảm thấy như có cái gì đổ vỡ, tim bị xé từng mảnh, anh thấy khóe mắt mình cay cay nhưng lại không thể nào khóc được. Tử thần vốn không phải vật thể sống nhưng tại sao khi thấy cô yếu ớt nằm trên giường bệnh, hô hấp anh lại vô cùng khó khăn, như là sắp chết. Nhìn nụ cười của cô trước khi chết làm cho anh không thể nào buông tay cô được. Anh thầm trách cô tại sao lại đối xử với anh tốt như thế, ân cần như thế, dịu dàng đến thế. Còn cả nụ cười mãn nguyện khi nắm tay anh, em khiến anh phải làm sao.

"Tử Mạc!!!!"

Giọng nói quen thuộc đó khiến lòng anh run run, anh không biết phải đối mặt với cô như thế nào, bởi vì anh chính là Tử Thần mang hồn cô đi. Anh giọng đau đớn hỏi cô:

"An Nhiên, em đã biết anh là tử thần khi nào vậy"

"Hôm qua, khi đưa nước cam" Anh kinh ngạc sau đó mĩm cười như tìm ra đáp án: "Thảo nào hôm đó em lại nhìn anh như vậy. Chắc em đã sợ lắm phải không"

Nghe anh hỏi vậy cô không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, rồi nói tiếp:

"Thật ra lúc đó em chưa biết anh là tử thần, em chỉ nhìn thấy hình dạng thật của anh cùng với Tiểu Hắc, lúc đó em bị bất ngờ lắm, nhưng em nghĩ là do mình bị hoang tưởng nên cũng không chú ý đến".

"Vậy cuối cùng sao em lại biết?"

"Tối đó, sau khi anh về em liền ra ngoài mua đồ. Trên đường em đi xảy ra tai nạn giao thông. Tim em chợt bị nhói một cái, em thấy một người bận đồ giống anh mà em thấy ban sáng dẫn hồn người bị tai nạn đi. Em liền biết ngay không phải em bị hoang tưởng mà vì em sắp chết nên có thể thấy tử thần"..

Nói xong cô gãi gãi đầu xấu hổ. Sau khi kể hết mọi chuyện cho anh nghe, cô dường như trút được nỗi phiền muộn trong lòng. Tinh thần đã được thoải mái, cô bèn nhìn xung quanh để tìm kiếm tử thần rước hồn cô, cô cứ sợ tử thần kia đến quá sớm thì cô sẽ không thể nói chuyện với anh được, thật may tử thần này đến muộn.

Nhìn thấy hành động kì lạ của cô, anh bèn hỏi: "Em tìm gì thế".

"Em tìm thử coi tử thần rước hồn em sao vẫn chưa tới"

Lời nói của cô lại một lần nữa cứa vào chỗ đau của anh, thật lâu sau anh mới khó khăn mở miệng: " Là anh"

Cô thật sự bị kinh hỉ, miệng nói không nên lời. Nhưng lúc sao cô lại thở phào nhẹ nhõm, cô tươi cười nói: "Thật may nha, em cứ sợ ai đó xa lạ dẫn em đi, nhưng nếu như là anh thì em yên tâm rồi".

Nói rồi cô nhắm mắt lại, sẵn sàng tư thế để anh chém. Còn Tử Thần, khi thấy vẻ mặt bình thản như thế của cô, trái tim anh lại càng đau càng thêm đau. Tay cầm lưỡi rìu của anh run run không thể nào chém xuống, bởi một khi chém xuống những kí ức giữa anh và cô sẽ biến mất, An Nhiên mà anh biết cũng sẽ biến mất. Anh thường nói con người ngu xuẩn, nhưng người ngu xuẩn nhất chính là anh, bởi anh không thể dành cho cô những giọt nước mắt mặc dù tim anh đau lắm, chúng vụn vỡ, tan nát....

Không gian phút chốc đông cứng lại, bỗng một tiếng "tách" tinh túy vang lên. Anh cảm thấy mặt mình âm ấm, lấy tay sờ lên mặt thì mới phát hiện ngay khóe mắt cay buốt kia, từng giọt nước mằn mặn không ngừng chảy xuống. Khóe môi anh khẽ run rẩy, cả người đều sững sờ.

Anh chính là đang khóc sao? Đây chính là những giọt nước mắt mà anh từng khinh bỉ, xem thường? Anh biết khóc?

Tiểu Hắc bay bên cạnh, miệng lắp bắp nói không nên lời. "Tử .... Thần.... ngài.... đang khóc"

Ngay khi cả An Nhiên cũng đang hết sức ngạc nhiên thì những giọt nước mắt vô tình rơi lên thân thể trắng bệch, lạnh lẽo của cô sau đó từ từ biến mất. Nơi nước mắt rơi xuống, làn da bỗng khởi sắc chuyển sang hồng sau đó từng chút một lan rộng ra.

Bên kia, linh hồn An Nhiên cũng từ từ nhạt dần, cô kinh sợ kêu lên: "Tử Mạc !! Anh nhìn này".

Tử Thần cũng bị dọa cho kinh sợ không kém : "Em bị làm sao vậy An Nhiên"

Cô lắp bắp nói: "Em không biết"

Linh hồn của cô cứ thế dần tan biến. Cô biết là lần này mình không thể gặp lại anh nữa rồi, nhưng có một chuyện cô không thể không nói với anh, chính là cô yêu anh, vì thế cô nhẹ nhàng bay tới đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh, thì thầm nói: "Em yêu anh".

Khi câu em yêu anh vừa được nói cũng là lúc cô hoàn toàn biến mất.

..................

Sáng hôm sau cả bệnh biện đều bị nháo loạn bởi bệnh nhân tên là An Nhiên. Hôm qua cô được bác sĩ phán là đã chết thì bỗng nhiên lại sống dậy. Một bác sĩ già vội chạy vào, thấy cô quả thật đã sống lại thì vô cùng kinh hỉ, ông từ tốn hỏi:

"Cô cảm thấy thế nào?"

Cô nhàn nhạt trả lời: "Mọi thứ đều tốt nhưng có vẻ như một ai đó quan trọng với tôi đã bị tôi quên mất".

Khi cô nói xong các y tá và bác sĩ liếc nhìn nhau nhưng không ai nói gì.

.................

"Này Tiểu Hắc, ngươi có biết tại sao An Nhiên sống lại không?"

Tiểu Hắc ngẫm nghĩ một hồi, bảo: "Thần cũng không biết, nhưng thần nghĩ có lẽ là do nước mắt của ngài đấy"

"Vậy sao?"

Nghĩ đến câu "Em yêu anh" trước khi biến mất của An Nhiên, khóe miệng của anh lại cười toe toét. Nhưng anh có chút thất vọng vì có vẻ như cô đã quên mất.

Tử Mạc vươn vai một cái, nói với Tiểu Hắc: "Hôm nay lại có chuyện để làm rồi đây. Tiểu Hắc ngươi có muốn làm con người chung với ta không?"

"Hả.... ả.." Tiểu Hắc hoàn toàn bị câu nói kì lạ của Tử Mạc làm cho khiếp sợ.

An Nhiên, lần này anh nhất định phải làm cho em lần nữa yêu anh. Hơn hết anh muốn nói với em một câu mà mười năm trước anh đã không thể nói, anh muốn nói rằng: An Nhiên, như đã hứa anh lại đến chơi với em, cảm ơn cái tên Tử Mặc em đã tặng cho anh, và đừng khóc anh sẽ bảo vệ em....

~ Hóa ra tử thần không phải là không biết khóc, mà là họ chưa gặp người đáng để cho họ khóc mà thôi~

End~

(Hết phầm 1)