Chương 1

Nguồn: zeyuki.wordpress.com

Tiết tử

Năm Chiêu Viễn thứ ba, Thiên Vân quốc, bên trong Công Lương tướng phủ.

Ánh nắng tươi sáng ngày mùa hè chiếu rọi dễ chịu như thẩm thấu vào ruột gan.

Dọc theo đại môn của Công Lương tướng phủ đi vào trong viện, tùy ý có thể thấy được cành lá sum suê, kỳ hoa dị thảo nhiều không kể xiết, tỏa hương khắp nơi, phi thường diễm lệ. (kỳ hoa dị thảo=hoa thơm cỏ lạ)

Nhưng hôm nay, vốn là thời gian yên tĩnh thản nhiên, ở kinh thành của Thiên Vân quốc, bên trong Công Lương tướng phủ, không khí làm người ta có chút thấp thỏm lo âu. Bởi vì toàn bộ phủ trạch, trên dưới đều đang chờ đợi một chuyện….Cuối cùng, hai vị tiểu thiếu gia sắp ra đời, đó là cốt nhục mà tướng quân của bọn họ mang thai mười hai tháng trong bụng.

Lúc này, đại tướng quân Thiên Vân quốc – Công Lương Phi Tuân uy phong, oai hùng, chính là đang hai chân gấp khúc nằm trên giường trong phòng ngủ, ngón tay trắng bệch gắt gao nắm lấy thành giường được khắc hoa văn cây tử đàn, trên người phủ chăn tơ vàng cẩm ti, theo hô hấp trên chiếc bụng nhô cao mà phập phồng lên xuống.

Khuôn mặt tuấn mỹ, oai phong thường ngày hiện tại đầy mồ hôi, ánh mắt mơ màng, dồn dập thở dốc.

“Tiết Thừa Viễn!!! Bản tướng đời trước nhất định là thiếu nợ Bộc Dương gia các ngươi, vì… vì cái gì cùng là nam tử, lại…bắt… ách… bắt Công Lương Phi Tuân ta vì Bộc Dương gia các ngươi nối dõi tông đường!!!”. Công Lương Phi Tuân sinh khí, nhìn người phía sau áo ngủ bằng gấm, thân mặc lam phục thanh tú, nho nhã, đang ngồi bên cạnh nắm tay mình.

“Ân, cái này gọi là thiện ác tất hữu báo, trời xanh có mắt a….” Tiết Thừa Viễn ngồi phía sau mặc áo ngủ bằng gấm, dùng thanh âm ôn nhu nho nhã trả lời, tay lại dùng khăn mềm luồn vào chăn đệm lau mồ hôi cho Công Lương Phi Tuân. (thiện ác tất hữu báo=ác giả ác báo)

“Ách…..đáng trách chính là ngươi…ngươi còn bắt bản tướng hoài…hoài thai đến hai hài tử!!!” Công Lương Phi Tuân hai tay giữ chặt thành giường, ưỡn người ngửa đầu, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng.

“Ta nói a, Phi Tuân, nếu ngươi đem khí lực để mắng ta chuyên tâm dùng vào sinh hài tử, hiện tại chúng ta đã sớm mỗi tay ôm một đứa rồi”. Tiết Thừa Viễn lúc này rốt cục cũng ngẩng đầu lên, nhìn Công Lương Phi Tuân mồ hôi nhễ nhại trêu chọc.

Sau đó lại quay đầu cầm một khối khăn sạch tiếp tục ôn nhu lau huyệt khẩu rướm tơ máu của Công Lương Phi Tuân, mở miệng nói: “Sao vậy? Hai đứa có gì nhiều? Tướng quân ngày thường một thân thần võ, dù là một lần sinh bốn, sinh năm cũng không thành vấn đề đi.”

Nô tài đang đứng ở một bên hầu hạ Công Lương Phi Tuân sinh đẻ, vốn sắc mặt phi thường nghiêm túc, nghe xong cũng không khỏi: “Phốc…” một tiếng bật cười.

“Cười cái gì, không thấy tướng quân sinh đẻ gian nan sao? Đi, mang đến đây một bát canh nóng để ta uy tướng quân”. Tiết Thừa Viễn thấy vậy, ngữ điệu ôn hòa vờ như cả giận nói.

“Dạ, đại nhân”. Nô tài che miệng cười lập tức chạy ra ngoài.

“Ách…ngươi….còn….dám…..cười…..ta….sinh….không….được?!! Đổi cho ngươi kiếp sau thử tự sinh một lần xem!!” Đã đau một ngày một đêm, Công Lương Phi Tuân đỡ bụng ngồi trên giường, thanh âm ngắt quãng đầy oán hận. Câu sau là dùng hết khí lực mà nói

Suốt thời gian chín tháng mười ngày hoài thai, gian nan mệt mỏi còn hơn cả đánh trận, đến nỗi tưởng như sắp chết đến nơi, nhưng cũng không bằng cảm giác lúc này nằm trên giường, hắn cả đời chinh chiến, chưa bao giờ lại chịu đau đớn kéo dài cùng lo lắng vô hạn như thế này.

“Không dám, công việc tinh tế thế này ta nào dám cùng tướng quân tranh đoạt a.” Tiết Thừa Viễn khoan thai đáp, tay cầm khăn tiếp tục lau vết máu Công Lương Phi Tuân vừa tiết ra ở hạ thân, chậm rãi nói: “Hơn nữa, ta nếu có thể hoài thai, thì cần gì muốn cùng ngươi kết phu thê, có phải hay không?”

Tiết Thừa Viễn là người có bản lĩnh, đại loạn không sợ. Công Lương Phi Tuân trong lòng âm thầm mắng một câu, chính mình đau thành cái dạng này, y lại không có chút nể tình mà châm biếm mình như thế.

“Ngươi…..ách…..” trong bụng lại truyền đến một cơn đau dữ dội, Công Lương Phi Tuân cơ hồ ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, hắn bị đau đớn tra tấn muốn điên rồi, ngửa người ra sau, vô lực ngã xuống giường.

Tiết Thừa Viễn nhìn khăn trong tay đã sớm thấm đẫm máu nhưng không có dấu hiệu dừng lại, không khỏi nhíu mày, đứng dậy tẩy rửa tay qua loa, cầm một lọ dược có mùi thơm ngào ngạt đi tới đầu giường, nhẹ nhàng nâng thân thể đang run lên vì đau của Công Lương Phi Tuân.

“Phi Tuân, ngoan ngửi một cái a”. Tiết Thừa Viễn cầm bình dược đặt trước mũi hắn.

Công Lương Phi Tuân gian nan thở dốc, vẫn thuận theo ngửi một cái. Bất đắc dĩ, hạ thể lại truyền đến đau nhức, khiến cho Công Lương Phi Tuân thống khổ kêu rên một tiếng: “Á…..”.

Từ buổi trưa hôm qua, Công Lương Phi Tuân bắt đầu đau bụng không ngừng, hiện tại hạ thân lại bắt đầu chảy máu. Tiết Thừa Viễn biết không thể kéo dài được thêm nữa, hắn dùng dược này, chính là để ổn định một chút tâm tình bất an của Công Lương Phi Tuân trong quá trình sinh sản.

Tiết Thừa Viễn ngồi ở trên giường, để hắn tựa vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về thân thể đau đến mức tâm thần phế liệt của hắn, lại nhẹ nhàng tựa trán vào mặt ái nhân an ủi.

“Thừa Viễn, sao lại lâu như vậy vẫn không hề có động tĩnh gì?”. Công Lương Phi Tuân suy yếu, không kiên nhẫn nói, sinh sản đối với hắn là thống khổ lâu dài.

“Ân”. Tiết Thừa Viễn gật đầu một chút, mặc dù trong lòng y sớm biết sinh song thai sẽ gian nan cỡ nào, nhưng hiện tại, lúc này đây y lại vạn phần không muốn Công Lương Phi Tuân tiếp tục chịu đau đớn.

“Có phải đến lúc rồi…” Công Lương Phi Tuân bắt đầu cảm thấy không ổn, xoa xoa bụng, thấp giọng rên rỉ.

“Không phải, tất cả mọi thứ đều tốt, ngươi đừng lo.” Tiết Thừa Viễn thập phần quả quyết đánh gãy suy nghĩ của hắn, đưa tay phủ lên áo ngủ bằng gấm của Công Lương Phi Tuân, cầm tay hắn cùng nhau nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhô cao, ôn nhu nói: “Đây là cốt nhục của chúng ta, chúng nhất định bình an ra đời, lớn lên khỏe mạnh a, ngươi không được hoài nghi.”

Tiết Thừa Viễn đưa tay vào trong áo ngủ bằng ấm, dò vào bạch sắc y phục của Công Lương Phi Tuân, nhẹ nhàng vỗ về bụng tròn của hắn, đầy thâm tình nói: “Ngươi chỉ cần an tâm sinh sản là tốt rồi, cái khác hết thảy đều giao cho ta, cái gì cũng không cần lo”.

“Ân…” Công Lương Phi Tuân hơi an tâm gật gật đầu, áp trán lên gò má của Tiết Thừa Viễn.

Thời khắc này chỉ sợ rằng trong thiên hạ chỉ mỗi mình Tiết Thừa Viễn mới có ý chí trấn định cùng quyết tâm đến vậy. Lòng tin vô hình của hắn như tiếp thêm sức mạnh cho Công Lương Phi Tuân.

“Ngươi hiện tại tinh khí hao tổn nhiều, cho nên phải cư xử đàng hoàng một chút? Dồn khí lực vào chuyện sinh sản a, đợi sau khi ngươi sinh hài tử bình an, ta để ngươi tùy ý xử trí, túy ý ngươi đánh mắng cũng không phản kháng, bằng lòng hay không?” Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng ôm lấy vai ái nhân, nhỏ giọng thì thầm.

“ Ta sợ, ta luyến tiếc… ” Công Lương Phi Tuân hư nhược cười đáp, lập tức cơn đau lại mãnh liệt kéo đến, khiến hắn không khỏi nhăn mi lại.

“ Phi Tuân.” Tiết Thừa Viễn dịu dàng gọi, dùng tay nâng lên khuôn mặt Công Lương Phi Tuân.

“ Ân… ? ”

“ Ta yêu ngươi.” Tiết Thừa Viễn ngưng mắt nhìn người trong ngực mình một lúc, thâm tình nhẹ nhàng hôn lên bờ môi có chút nứt nẻ vì mệt mỏi của Công Lương Phi Tuân, lại nhỏ giọng thì thầm : “ Ta yêu ngươi ”.



Chương 1

Một năm này, cuối năm vừa qua, trong hoàng cung của Thiên Vân quốc tràn ngập sương mù lạnh lẽo. Một thân quan phục thanh lam, thái y Tiết Thừa Viễn thần sắc nghiêm túc đi theo thị nhân trong cung tới trước cửa Tuyên Đức điện, đợi tuyên triệu. (thanh lam=xanh đậm)

“Hoàng thượng tuyên Tiết đại nhân vào điện…”. Thông báo không lâu sau, thái giám tổng quản Tằng Khâm Cách bên người hoàng đế Mộ Dung Định Trinh liền đi ra, vâng mệnh nói.

Tiết Thừa Viễn chỉnh vạt áo, bước nhanh vào trong điện. Từ sau khi lập kinh đô Dĩnh Đình, Mộ Dung Định Trinh không có tuyên triệu hắn gấp như vậy. Giờ thìn hôm nay, cung thị vội vàng đến tuyên triệu, cũng không nói rõ lý do, Tiết Thừa Viễn lo sợ rằng thân thể Mộ Dung Định Trinh không khỏe, dù sao gần đây việc triều chính nặng nề, chiến dịch bình định ở Nguyên Tây vẫn chưa kết thúc.

“Thần, Tiết Thừa Viễn tham kiến Hoàng thượng.” Tiết Thừa Viễn quỳ xuống, nâng mắt nhìn Mộ Dung Định Trinh mặc long bào màu mực, đang tựa vào trường kỷ bên cạnh cửa sổ xem tấu chương, nhìn không giống bị ốm.

“Ái khanh bình thân.” Mộ Dung Định Trinh bỏ tấu chương trên tay xuống.

“Sáng hôm nay, Hoàng thượng triệu thần vào cung chẳng hay long thể có gì bất ổn?” Tiết Thừa Viễn tôn kính nói.

Mộ Dung Định Trinh nhẹ nhàng khoát tay áo, trầm giọng đáp: “Không có, nhưng có chuyện quan trọng khác.”

Tiết Thừa Viễn nghe xong cũng không nhiều lời, chờ Mộ Dung Định Trinh mở miệng phân phó, nghĩ rằng có thể liên quan đến mình, đại khái cũng chỉ có chiến sự đang diễn ra ở Nguyên Tây.

Quả nhiên, Mộ Dung Định Trinh đứng dậy, đi mấy bước đến ngự án, rút ra một quyển mật tấu chiến sự ở Nguyên Tây vừa được trình lên, ngữ điệu có chút trầm trọng: “Chiến sự bình định Nguyên Tây đang bị cản trở, Công Lương Phi Tuân nhử địch xâm nhập, lại trúng mai phục của Bộc Dương Lịch Uyên bày ra ở núi Ngọc Đào, hai mặt giáp địch, bị thương nặng”. (ngự án=bàn)

“Vậy, ý của Hoàng thượng là…..” Chiến hỏa Nguyên Tây trọng yếu. Mà Bộc Dương Lịch Uyên lại là trưởng bối duy nhất trong Bộc Dương hoàng thất từng cùng mình kết giao, chính hắn cũng không giữ lại thứ gì, đem tất cả y thuật cả đời lại cho Tiết Thừa Viễn.

Bây giờ mắt thấy hoàng thân quốc thích đối đầu với quân đội Thiên Vân quốc, trong lòng Tiết Thừa Viễn từ lâu đã sớm lo lắng bất an.

“Ý đồ của trẫm từ trước đến nay chính là chiêu hàng Bộc Dương hoàng thất, nhưng lần này…” Mộ Dung Định Trinh mạnh tay vỗ thư án, sắc mặt ẩn hiện vài phần sát khí.

Nếu không phải việc này rối rắm, ai có thể ngờ được việc Bộc Dương Lịch Uyên dẫn dắt thuộc hạ gần một năm nay không ngừng giằng co đối kháng với quân đội Thiên Vân quốc, thì việc hàng phục Nguyên Tây đã sớm hoàn thành hơn một năm trước rồi, toàn thắng trở về.

“Thần thỉnh Hoàng thượng tha cho Bộc Dương Lịch Uyên một con đường sống.” Tiết Thừa Viễn lập tức quỳ xuống cầu xin, y hiểu được Mộ Dung Định Trinh chưa bao giờ có ý đuổi tận giết tuyệt đối với Bộc Dương gia, hôm nay tình cảnh ra nông nỗi này, Hoàng thượng tuyên mình tiến cung chính là có phải vẫn muốn cho người nọ một con đường sống.

Nhưng sự nhẫn nại của Mộ Dung Định Trinh cũng có giới hạn, Bộc Dương Lịch Uyên công khai chống đối hắn, lại bày mai phục Công Lương Phi Tuân, khiến mọi kiên nhẫn còn sót lại của Mộ Dung Định Trinh đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

“Tha cho hắn một con đường sống…?” Mộ Dung Định Trinh nhíu mày, khinh miệt cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói: “Đây là tự hắn đi tìm tử lộ.”

“Bộc Dương Lịch Uyên quả thực tính tình có chút quái đản, nếu Bộc Dương hoàng thất tuyệt diệt, hắn chắc chắn không vì dục vọng của bản thân mà nhẫn tâm đem dân chúng Nguyên Tây rơi vào cảnh binh đao loạn lạc.” Tiết Thừa Viễn khó nhọc nói đỡ cho Bộc Dương Lịch Uyên: “Nhưng lấy sự hiểu biết của thần đối với Bộc Dương Lịch Uyên mà nói, hắn nhất định vẫn còn giữ trong lòng mối hận diệt quốc”.

“Cổ hủ.” Mộ Dung Định Trinh đập bàn quát.

Nghĩ đến sau khi nhất thống thiên hạ, hắn dốc hết tâm huyết chăm lo việc nước, sau khi tiếp nhận Nguyên Tây làm thuộc địa thì cuộc sống của dân chúng đều được cải thiện rất tốt so với khi Bộc Dương Lịch Uyên còn tại vị, thế mà hoàng thất cũ còn phất cờ phục quốc khắp nơi đối kháng với mình.

Tiết Thừa Viễn không cần nhiều lời trước mặt Mộ Dung Định Trinh nữa, từ khi Nguyên Tây khai chiến đến nay, lập trường của hắn trở nên vô cùng khó hiểu. Hắn biết mình khó được Mộ Dung Định Trinh giao phó tín nhiệm như trước nữa.

“Trong mật tấu nói Phi Tuân bị thương rất nặng, Trẫm muỗn lập tức đón hắn hồi cung dưỡng thương.” Thoáng bình tĩnh lại, Mộ Dung Định Trinh chăm chú nhìn Tiết Thừa Viễn.

“Hoàng thượng chuẩn bị phái ai đi tiếp nhận quân vụ của Công Lương tướng quân ở Nguyên Tây?”

“Phái Hành Khiêm đi, trẫm đã hạ lệnh hắn bắt đầu từ hôm nay bắt tay vào chỉnh đốn binh mã.”

“Kia…Hoàng thượng có muốn thần đi trước?” Tiết Thừa Viễn đoán rằng trong lòng Mộ Dung Định Trinh chỉ sợ đã có ý đồ như vậy, nhưng có lẽ Mộ Dung Định Trinh cũng biết rõ thái độ của mình đối với hoàng thất Nguyên Tây, mới không muốn áp đặt y.

Mộ Dung Định Trinh nheo mắt dò xét ý tứ trên mặt Tiết Thừa Viễn, cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên khẽ hỏi: “Ngươi có đồng ý không?”.

“Thần nguyện ý.”

Kể từ lần từ biệt năm đó, Tiết Thừa Viễn chưa một lần trở về Nguyên Tây, lần này trở lại, trong lòng y đã có sự lựa chọn, y không thể lại đứng ở Dĩnh Đình xem tình thế ở Nguyên Tây ngày càng chuyển biến xấu, cho dù chỉ có thể góp chút sức mọn hóa giải chiến sự này, y cũng cam lòng.

Mộ Dung Định Trinh cơ hồ vẫn còn chút do dự. Quen biết Tiết Thừa Viễn đã vài năm, đối với nhân phẩm của người này hắn rõ như lòng bàn tay, cũng biết nguyên do năm đó Tiết Thừa Viễn phải rời Nguyên Tây.

Sau khi biết Bộc Dương hoàng thất như vậy có thể vẫn trung thành làm bạn bên cạnh mình, tận tâm phụng bồi mình như thế, làm cho Mộ Dung Định Trinh trong lòng thực cảm động, cho nên lại càng không nhẫn tâm thương tổn y.

“Tiết Thừa Viễn, kỳ thật trẫm phái ngươi đi Nguyên Tây lần này không phải vì việc hóa giải chiến sự, mà là muốn ngươi chữa bệnh cho Phi Tuân.” Mộ Dung Định Trinh thong thả bình tĩnh nói ra nguyên nhân, lại nói: “Phi Tuân vì Trẫm vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, Trẫm không đành lòng nhìn hắn bệnh tật nơi đất khách quê ngươi, mà ngươi là ngự y Trẫm tin tưởng nhất, Trẫm hy vọng ngươi hộ tống Phi Tuân hồi kinh an toàn.”

“Thần biết tâm ý của Hoàng thượng, thần nguyện đi trước”. Tiết Thừa Viễn cuối cùng minh bạch mọi việc, lập tức quỳ xuống thở dài chờ lệnh.

“Tốt lắm, như vậy đi, đợi cho Hành Khiêm chuẩn bị xong, lập tức xuất phát đến Nguyên Tây.” Mộ Dung Định Trinh sắc mặt lạnh lùng, thong thả đi tới trước mặt y, uy nghiêm nói.