Chương 1:

"Mako ! Tớ ở đây !"

Ở đằng xa một cô gái tóc bím vui mừng vẫy tay gọi tên tôi.

Là Shiro... cậu ấy đang ở đây ?

"Shiro !"

Không biết vì sao những dòng nước mắt tuôn ra chảy dài trên gương mặt, tôi đáp lại lời kêu gọi của Shiro rồi chạy tới chổ của cậu ấy.

Đột nhiên một cục đá nằm dưới đất bị ai đó hấp tấp vấp trúng thế là ngã nhoài xuống đất, thành tư thế 'ếch vồ mồi'.

"Ai u!"

"Mako, cậu không sao chứ ?"

Mông ê ẩm, tôi chảy hết cả nước mắt ôm cái mông không mấy phát dục của mình đau đớn rên rỉ.

Nghe thấy lời hỏi thăm của Shiro, một cảm xúc ủy khuất xuất hiện, tôi chợt muốn lao vào ngực cậu ấy làm nũng: "Shiro, tớ đau quá à."

"Cậu thật là! Vẫn vụng về như thế."

Shiro mỉm cười đưa tay cho tôi: "Nè, để mình cõng cậu về nhé!"

Tôi ngước mắt lên nhìn gương mặt tươi cười của Shiro, vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu ấy, tôi chợt nhớ tới những ký ức của hai đứa còn nhỏ khi đó tôi nghịch ngợm chạy nhảy bị ngã đau đớn như bây giờ và Shiro lúc nào cũng là người cõng tôi về nhà băng bó vết thương.

Shiro, cậu chính là một người bạn thân tốt bụng nhất của mình.

"Mako này, tớ nghe nói cậu đã tốt nghiệp trường cao trung Trung Tâm Đào Tạo Chỉ Huy Chiến Hạm, cậu định vào Đại học nào?"

Shiro hỏi làm tôi chợt nhớ tới vài ngày trước tôi còn cầm bằng tốt nghiệp cao trung cười méo xệch trên bục giảng. Khung cảnh lúc đó thật không muốn nhắc tới. (-_-)

"Ờ, tớ sẽ vào Đại học tiếp tục hoàn thành khóa huấn luyện chỉ huy, chẳng phải cậu mong mình trở thành một Chỉ huy tài ba sao?"

"Ừm, Mako có thể trở thành một Chỉ huy giỏi mà."

Tôi gục đầu trên vai Shiro, nhìn lên ánh trăng đang tỏa sáng trong bầu trời tối đêm, đầu tôi lại hiện vài hình ảnh đáng sợ, nó cứ ám ảnh tôi ngày qua ngày.

"Mình ước gì mỗi ngày đều như thế này, được Shiro cõng về nhà ngắm ánh trăng sáng."

Cậu ấy chợt cười khúc khích: "Cậu thật trẻ con. Chỉ cần mình cõng cậu về nhà mỗi ngày là điều ước của cậu đã hoàn thành rồi còn gì." ^o^

Liệu điều ước của mình sẽ được hoàn thành sao? Có lẽ sẽ không thể...

"Mako, chúng ta về nhà rồi."

Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh ngủ gục trên vai mình, Shiro khẽ cười, gặp được cậu tớ rất vui, Mako - chan.

...

*Tu... tu... tu...*

"Đây là trường trung học Trung Tâm Đào Tạo Chỉ Huy Chiến Hạm, các học sinh đã tốt nghiệp xin hãy tập trung tại vị trí đã được chỉ định. Nếu không biết vị trí của mình ở đâu thì vui lòng tới hỏi giáo sư chủ nhiệm để biết vị trí của mình!"

Loa phát thanh thông báo ba lần thì ngừng.

Các học sinh tốt nghiệp đúng giờ tập trung đứng theo vị trí phân khu của mình.

Tôi bước vào hàng tìm vị trí thích hợp.

Trên bục, cô hiệu trưởng nghiêm nghị đứng thẳng cất giọng trầm ấm.

"Hôm nay là ngày các em xa rời bến cảng này và tiếp tục hành trình ra khơi. Cô rất vui vì các em đã hoàn thành xuất sắc khóa huấn luyện cao trung của mình. Cô chỉ mong các em sẽ trở thành những thủy thủ tốt, những chỉ huy giỏi để có thể bảo vệ thanh bình đại dương của chúng ta. Các em chỉ còn một con đường Đại học nữa là sẽ bước lên những chiến hạm chân chính bảo vệ đại dương của tổ quốc. Hãy cố gắng hoàn thành nốt chặng đường cuối cùng này nhé!"

Sau lời chúc phúc của cô hiệu trưởng, là lời dặn dò của thầy hiệu phó.

"Mặc dù các em đã tốt nghiệp khóa Đào Tạo Chỉ Huy nhưng khi lên Đại học các em vẫn có thể được chuyển ngành. Đối với các em muốn chuyển ngành hãy tới giáo sư chủ nhiệm của mình để có thể được hướng dẫn làm hồ sơ chuyển ngành của mình. Còn những em vẫn muốn tiếp tục khóa Chỉ huy, nhà trường đã tạo điều kiện tốt nhất cho các em thẳng tiến tới Đại học ...."

Kết thúc lời dặn dò của thầy hiệu phó, toàn trường vỗ tay rồi sau đó đứng dậy chào tri ân các thầy cô đã cùng nhau hoàn thành khóa huấn luyện.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, ba năm học cuối cùng đã kết thúc.