Chương 1

Gần đây luôn có người dòm ngó tôi bằng ánh mắt tự cho là rất kín đáo nhưng thực tế thì còn sáng hơn cả đèn pha.

Nhìn tôi làm gì nhỉ?

Cho dù trong ánh mắt kia đều là vẻ ngưỡng mộ thì tôi đây cũng…… ăn không tiêu, huống chi mẹ nó rõ rành rành là ngạc nhiên và khinh bỉ!

Ông đây đã làm sai chỗ nào?

Đâu có……

Vậy nên mấy người đang ngấm ngầm thảo luận gì đó hả?!

Trượt chân ngã phải những ánh mắt bất thiện không có chỗ trốn kia ép tôi sắp phát điên rồi.

Chẳng nói đến ngày thường, ngay cả đi WC vẫn có người ngắm “trym nhỏ” của tôi…

Mẹ nó thiếu chút nữa nước tiểu cũng chảy ngược đây này!

Ví dụ như tình huống lúc này.

Bên cạnh là một gã lông vàng, thỉnh thoảng quét mắt liếc tôi một cái, liếc xong bên dưới lại len lén nhìn mặt tôi, vẻ mặt đúng kiểu bừng tỉnh – à thì ra là thế.

Bừng tỉnh cục sh*t á!

Tôi không chịu nổi.

Không bùng nổ trong trầm mặc, thì sẽ diệt vong trong trầm mặc.

Tôi mà tiểu không được thì cậu cũng đừng mơ yên ổn!

Tôi xách cạp quần tét cái đét lên chiếc mông vểnh của cậu ta: “Này, anh bạn coi trọng bảo bối của tôi à?”

Lông vàng bỗng nhiên hốt hoảng, run như cây sậy, thế mà nước tiểu lại ra ngoài ồ ồ. Nhưng ngay sau đó, cậu ta lập tức vội kéo quần, vẻ mặt đau khổ: “Không không không, tôi tôi tôi không có, tôi chỉ nhìn một tí…”

Nói mà không thấy ngượng mồm, xem một tí thì tôi đây chả thèm tính toán với cậu ta rồi, nhìn nãy đến giờ mà cũng gọi là một tí à?

Tôi cười lạnh, ấn cậu ta xuống: “Hay là coi trọng khuôn mặt này của tôi?”

Lông vàng dường như sửng sốt hai giây, mắt sáng lấp lánh, mặt cũng đỏ bừng, ấp úng nói: “Không không không, tôi, tôi nào dám!”

Nhìn cái bộ dạng này, hẳn là do tôi đẹp trai quá chừng đến nỗi cậu ta cũng không cưỡng lại được.

Con người tôi chẳng có ưu điểm gì đặc biệt, chỉ có tấm lòng thiện lương, còn hay tự luyến.

Hâm mộ vẻ đẹp trai của tôi thì cứ việc nói thẳng, ấp a ấp úng khéo tôi còn tưởng cậu có mưu đồ gì chứ.

Tôi duỗi tay vỗ vỗ vai cậu ta, liếc qua của quý của cậu ta…… Nhỏ hơn tôi.

Tôi càng khó lòng trách cứ, liền giúp cậu ta kéo khóa quần, tốt bụng nhắc nhở: “Lần sau đừng nhìn kiểu trắng trợn vậy nữa.”

Cậu ta vẫn đang còn thất thần.

Tôi nhịn không được thở dài, tên nhóc này mặt mũi cũng sáng sủa, sao lại trông như cái tên thiểu năng thế này.

Lúc tôi ra cửa rửa tay, lại có người bước vào.

Lúc rời đi hình như tôi nghe thấy bên trong loáng thoáng có người nói gì mà thật đáng sợ.

Đáng sợ cái gì vậy nhỉ?